"Này, chờ một chút, chờ một chút!". Quý Linh Linh một tay giữ lấy vành nón, một tay cầm túi sách, chạy theo Mộ Ly.

"Bé con, nhanh lên một chút nào, nếu không sẽ bị lỡ mất kịch hay đấy." Đôi chân thon dài của Mộ Ly tao nhã bước đi về phía trước, bộ dáng không nhanh cũng không chậm.

"Chờ...........Chờ một chút!". Quý Linh Linh thở hổn hểnh đuổi theo anh, chắn ngay trước mặt anh, tiện tay ném luôn một đống túi xách của mình vào trong tay anh. Còn cô thì gập thắt lưng xuống, há mồm thở gấp.

Trời mới biết, thiếu một chút nữa là cô đã bị Mộ Ly ép đến chết rồi, cho dù anh có cảm thấy cô mặc bồ đồ màu đen kia không được đẹp cho lắm, nhưng cũng không cần đem cô sửa soạn lại một lần nữa từ đầu đến chân chứ, hơn nữa là trông cô bây giờ rất quái dị.

Mộ Ly cầm lấy đống túi xách, khóe môi mỉm cười, "Quý Linh Linh, bây giờ em lại toát ra một vẻ phong tình hoàn toàn khác."

Ax..................Đây cũng có thể coi là lời mà con người nên nói sao.

"Tôi cảm thấy anh còn nợ tôi một lời giải thích!".

Sau khi hô hấp trở nên yên ổn hơn, Quý Linh Linh liền bắt đầu "khởi binh vấn tội", vừa rồi trước mặt mấy người bán hàng, cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà hỏi anh, bây giờ cô cũng không biết anh muốn mang cô đi đâu, ít nhất cũng để cô hỏi một câu chứ.

"Giải thích? Anh nợ em lời giải thích sao?". Mộ Ly đến gần cô, đưa tay nâng cái mũ của cô lên, làm tóc của cô bị lộn xộn thành một đống.

"Vì sao bắt tôi đội tóc giả?". Cho đến bây giờ cô cũng không cảm thấy cô để tóc dài cũng không có gì là không ổn, nhưng hiện tại cô tự nhiên bị buộc mang một bộ tóc giả ngắn cũn, lại còn đội thêm một cái mũ lưỡi trai nữa.

"Em không biết sao, tóc giả này của em, cũng có mùi thơm đặc biệt sao?". Mộ Ly tùy ý lấy tay quấn lấy sợi tóc giả ngắn của cô, nhẹ nhàng đưa lên mũi, nhẹ nhàng ngửi.

"Tránh xa một chút, tóc giả thì làm sao mà có mùi thơm!". Quý Linh Linh chán ghét nhìn vẻ mặt lúc này của anh, tóc giả trong định nghĩa của cô là thứ rất bẩn.

Thân hình Mộ Ly không hề di chuyển, ngay lúc cô ngẩng đầu liền nói.

"Bởi vì mùi thơm trên người em, cũng không tệ lắm nha.". Dứt lời, anh còn không đàng hoàng huýt sao một tiếng.

Quý Linh Linh nhìn thấy anh bước đi, loại lời nói buồn nôn như thế này, nghe nhiều lần như vậy, hiện tại cô cũng đã cảm thấy có chút quen quen rồi.

"Vậy tại sao còn muốn tôi mang mắt kính, mặc tây trang?". Quý Linh Linh nhìn bóng lưng anh kêu to.

Nếu tóc ngắn đại diện cho gợi cảm, vậy kính đen với tây trang màu đen là đại diện cho cái gì?

Mộ Ly dừng bước, giơ tay lên ý bảo cô chạy nhanh lên để đuổi kịp anh.

Quý Linh Linh thấy thế, tuy trong lòng không phục nhưng vẫn đi theo.

"Có phải em cảm thấy gần đây mình vô cùng xui xẻo không?".

Quý Linh Linh có chút giật mình nhìn anh, người này, một lần liền nói đúng, cô nặng nề gật đầu.

"Có phải hay không mấy ngày qua cảm thấy trong lòng bị đè nén, khó chịu vô cùng?".

Mộ Ly đúng là con giun trong bụng Quý Linh Linh, cái gì cũng biết.

Cô lại một lần nữa gật đầu lia lịa!

"Vậy thì đúng rồi, anh chuẩn bị để cho em trút giận một chút." Mộ Ly cúi đầu, để cho cô có thể nghe thấy được lời nói của anh.

Quý Linh Linh nghiêng đầu, hơi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Mộ Ly người này, cô càng ngày càng không thể nhìn thấu.

"Anh không phải để tôi trút giận qua việc cải trang chứ?". Loại hành động này cũng quá là ngây thơ, mà cô cũng không thích việc cải trang.

Mộ Ly nheo ánh mắt lại, liếc cô một cái thật sâu.

"Ôi, anh làm cái gì vậy!". Quý Linh Linh lấy tay xoa nhẹ cái trán vừa bị gõ nhẹ của cô, nhìn động tác của cô giống như là rất đau.

"Rốt cuộc là em có biết hay không biết là vì sao em thường xuyên bị bắt nạt, không biết bên trong cái đầu nhỏ này của em chứa cái gì? Để phòng ngừa về sau lúc không có anh ở bên cạnh em, nên hiện tại anh muốn dạy cho em một ít bãn lĩnh sinh tồn cơ bản." Mộ Ly làm ra bộ dáng nghiêm túc.

Cái gì mà về sau không ở bên cạnh cô, nghe lời này, Quý Linh Linh không hiểu vì sao trong lòng có chút quặn nhẹ, cô mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn Mộ Ly.

"Nhớ kỹ, em có thể không chủ động đi chọc bất cứ người nào, nhưng mà nếu có người uy hiếp nghiêm trọng đến quyền lợi của em, em nên không có do dự mà lựa chọn đánh trả. Có thể đánh lại ngay lúc đó, hoặc không phải lúc đó, nhưng mục đích cũng chỉ có một, đó chính là làm cho đối phương sợ em, không dám chọc giận em. Hiểu chưa?".

Mộ Ly lấy tay cầm lấy cái tay đang để trên trán của cô xuống, động tác tuy có chút cợt nhã, nhưng ngay lúc này, lại làm cho Quý Linh Linh có chút cảm động.

"Tôi không thích tranh đấu cùng người khác, tôi là một người rất khiêm tốn." Quý Linh Linh quay đầu, thuận tiện thay đổi động tác mập mờ giữa hai người.

"Khiêm tốn cũng tốt lắm, anh cũng là một người rất khiêm tốn, còn là người có phẩm chất cũng rất tốt."

"Anh khiêm tốn?". Quý Linh Linh thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong những người mà cô quen biết, chắc chắn không thể tìm được người đàn ông nào giống như Mộ Ly, là một người đàn ông vô cùng tự kỷ.

"Đương nhiên, nếu như anh không phải vì...................khụ.......Không nói chuyện này nữa, dù sao mọi người đều biết. Hiện tại anh muốn dạy em, làm như thế nào để đánh trả tốt nhất, để cho một số người ăn quả đắng khi dám bắt nạt em."

Đối với bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng của Quý Linh Linh, anh quả thật có chút lo lắng. Trong khoảng thời gian này, anh cũng đã nhìn thấu tính cách của Quý Linh Linh, cô trừ bỏ dám cãi nhau với anh, còn lại đối với những người khác tựa hồ giống như là một quả hồng mềm.

"Nào có nhiều người bắt nạt tôi như vậy?". Quý Linh Linh cười cười, lại có chút xấu hổ.

"Có hai người là đủ rồi, em còn muốn có bao nhiêu người cùng nhau bắt nạt em?".

"Chuyện này................".

"Lục Vân Thiên kiêu ngạo bởi vì cô ta có cha là thị trưởng, nhưng mà em cũng có thể kiêu ngạo hơn cả cô ta, em có anh!". Âm thanh của Mộ Ly không lớn, nhưng nó lại đủ làm cho Quý Linh Linh giật mình.

(Mad: ngọt chết mất! Anh Ly ơi…. Iêm cũng muốn!!!. M.Ly: ko có vé đâu con. *cười gian xảo*.)

"A..................Ha ha, đừng nói giỡn như vậy, tôi làm sao có thể so sánh với cô ta chứ.". Quý Linh Linh khoát tay, muốn nói là anh không cần phải nói chuyện buồn cười như vậy.

Mộ Ly bắt được tay cô lại. " Nhìn anh, anh chỉ là không muốn đem mối quan hệ hiện giờ phá đi, nhưng mà nếu bọn họ lại một lần nữa chạm vào mức chịu đựng cuối cùng của anh, anh sẽ để cho bọn họ biết, ai mới là người đứng đầu thật sự ở T thị. Quý Linh Linh, em có thể làm càn, kiêu ngạo cũng không sao cả, thậm chí có thể đem người bắt nạt em dẫm ở dưới chân, bởi vì em có anh."

Cái này................Có chứa vài phần bá đạo, lại giống như xã hội đen, lời nói này có thể coi như là lời thổ lộ sao?

Quý Linh Linh nhìn thấy ánh mắt cực nóng của anh, có chút chùn chân. Mộ Ly nói đúng, cô vẫn luôn là người nhẫn nhục chịu đựng, cô không thích tranh đấu cùng người khác. Cái gì của cô thì sẽ là của cô, nếu không phải của cô, cho dùng có giành cũng vô dụng.

Hơn nữa, từ nhỏ đã được cha mẹ dạy bảo là " mọi việc nên thuận theo tự nhiên", mà cô vẫn luôn là người con ngoan ngoãn biết nghe lời. Nếu như không bị bắt nạt quá đáng, cô tự nhiên sẽ không phản kháng.

"Nghĩ đi, bọn họ bắt nạt em như thế nào, tiếp theo, anh sẽ để em đòi lại toàn bộ. Nhưng mà anh không phải là bảo mẫu của em, về sau, em phải dựa vào "kiêu ngạo hống hách" đem những người đó trừng trị thu phục." Mộ Ly dùng tay nâng người cô lên, không để cho Quý Linh Linh phản ứng lại, lập tức hôn lên môi của cô.

Quý Linh Linh đột nhiên mở to hai mắt, làm ơn, bọn họ bây giờ đang ở trên đường, có rất nhiều người nha!

"Hô................"

Cô đánh một cái vào vai anh. "Có rất nhiều người đang nhìn đó!"

Mộ Ly cười lên một cách đắc ý. "Ai bảo em yếu như vậy, mỗi lần đều bắt nạt anh, nhưng đối với người khác, lại để cho người khác tùy ý đánh.

"Quý Linh Linh, anh là hàng bán rất chạy, nếu em không trở nên mạnh mẽ, thì những người ngưỡng mộ anh ở ngoài kia sẽ đốt em thành tro đấy!".

"Hứ!" Tin lời nói của anh, cô liền sửa họ mình.

"Tốt lắm, tiểu thư tóc ngắn yêu quý, vì không muốn em uổng công em mặc đồ như thế này, bây giờ anh mang em đi đổi gió một chút." Mộ Ly ném toàn bộ túi sách đang cầm trên tay đi.

"Này, đó là quần áo của tôi!". Nếu như không phải Quý Linh Linh đang bị Mộ Cách cầm tay kéo đi, cô thật sự muốn quay lại nhặt đồ.

"Anh cảnh báo em, về sau không được mặc loại quần áo xấu xí như vậy nữa, nếu không sẽ đánh mất hình tượng." Mộ Ly ôm eo cô, kề sát tai cô nói.

"Không phải anh nói nhìn rất đẹp mắt sao?". Quý Linh Linh nghiêng đầu hỏi lại.

Người đàn ông trên mặt toàn vạch đen, anh vì muốn làm cho người phụ nữ của anh vui vẻ, ngay cả lời nói dối trái lương tâm cũng có thể nói lần này đến lần khác.

"Còn có, bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Tôi còn phải đi làm."

"Không phải em xin nghỉ rồi sao?".

"Sẽ bị trừ tiền lương, tôi định nói chuyện với anh xong thì đi làm."

"Tiền lương thì có gì tốt? Chuyện lúc nãy em nói với anh, bây giờ chúng ta sẽ đi làm việc đó."

"Mang tôi theo làm cái gì?".

"Tiểu thư yêu quý, em động não một chút, anh để em thay quần áo, đổi kiểu tóc, là vì cái gì?".

Mộ Ly cảm thấy có chút bó tay với cô, trước Quý Linh Linh là một người thông minh cỡ nào, là nữ nhân bình tĩnh cỡ nào, những người lúc trước và hiện tại dám bắt nạt cô, anh sẽ cố gắng vì cô dọn dẹp sạch sẽ hết các chướng ngại đó!

"Tôi không biết, tôi muốn về nhà ngủ bù, tối qua tôi thức cả đêm nghĩ sẽ cầu xin anh như thế nào."

"Được rồi, chờ mọi việc xong hết, anh sẽ đem cái giường lớn ở nhà anh tặng cho em."

"Không cần!".

"Haha.............." Mộ Ly nhịn không được nở nụ cười.

"Tiểu thư, bộ dạng của em hiện tại rất giống như là liếc mắt đưa tình với anh!"

"Nói bậy!". Chỉ một lời nói, chọc cho Quý Linh Linh đỏ cả mặt.

***********************************************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play