Nghiêm Tử Tuấn nhìn ánh mắt Quý Linh Linh, trong lòng hắn biết, cô đã không còn là người phụ nữ ăn mặc quê mùa, người phụ nữ có tình cảm ngây ngốc, nếu như tối nay hắn không nắm được cơ hội, vậy trận này khổ nhục kế trở thành công cốc.
Bỏ lỡ tối nay, lần sau, hắn không biết nên dùng phương pháp gì gây sự chú ý của Quý Linh Linh với hắn.
"Thật xin lỗi, Linh Linh xin em tha thứ cho anh, thật xin lỗi." Hai tay Nghiêm Tử Tuấn để xuống bên người, cúi đầu, thành khẩn nói xin lỗi, "Là anh quá lỗ mãng, xin tha thứ, xin ưmtha thứ cho anh."
Nghe lời cầu xin thứ tội của Nghiêm Tử Tuấn chứa mấy phần thương xót, trong lòng Quý Linh Linh không hiểu phiền não.
"Được rồi! Có chuyện gì, anh mau nói đi, tôi còn có chuyện phải làm." Đối với dáng vẻ đáng thương của Nghiêm Tử Tuấn, cô từng giây từng phút cũng không muốn nhìn lại. Một người đàn ông nếu không có cốt khí, vậy cho dù có khá hơn nữa thì có ích lợi gì?
"Được được được, anh lập tức nói, anh lập tức nói." Nghiêm Tử Tuấn như chim sợ cành cong, nghe Quý Linh Linh nói xong liên tục không ngừng trả lời.
Quý Linh Linh không tiếp tục nói chen vào, chỉ là gương mặt thật căng thẳng, tiếp theo hắn sẽ kể khổ với cô, Lục Vân Thiên đối với hắn …..ra sao?
"Linh Linh, anh muốn cầu xin em một chuyện, là vấn đề về chức vụ và công việc, " Nghiêm Tử Tuấn nói, không khỏi len lén liếc Quý Linh Linh một cái, sau đó lại khiếp nhược mà cúi thấp đầu, "Nói trắng ra là, anh vì chỗ ngồi trưởng ban, mới chịu đồng ý lấy Lục Vân Thiên, anh chỉ muốn bằng năng lực của mình, cho anh tương lai mở ra một số mệnh mới."
Nghe Nghiêm Tử Tuấn nói, Quý Linh Linh không nhịn được khẽ hừ một tiếng, dựa vào năng lực của mình? Ngồi vào vị trí trưởng ban chưa đầy một tháng liền xảy ra việc nhận hối lộ, đây chính là năng lực? Dĩ nhiên, Quý Linh Linh không phải cái loại làm việc không giữ mặt mũi người ta, nói cũng không cần thiết.
"Anh không muốn cứ bị Vân Thiên xem thường mình, như vậy. . . . . . Một người đàn ông không có địa vị trong lòng người phụ nữ, thật đáng buồn , Linh Linh. . . . . . Anh. . . . . ." Nói xong, Nghiêm Tử Tuấn lại bày ra vẻ mặt khiến người ta đồng tình.
Giống như vào vai phản diện vợ bé, cô Quý Linh Linh chưa bao giờ bức bách hắn, hiện tại hắn thì ngược lại, nói về bản thân? Nghe thật sự buồn cười.
"Nói điểm chính!" Cô không có hứng thú nghe một tên mặt trắng nhỏ kể khổ của mình, bởi vì với nàng, không có nửa xu quan hệ.
"A, được được được." Nghiêm Tử Tuấn lên tiếng nói tiếp, "Bố vợ anh là thị trưởng Lục. . . . . . Ông ấy đã vì chức vụ của anh mà cố gắng, nhưng ông ấy. . . . . . Ông ấy không làm được." Nói xong câu đó, có thể nghe rất rõ ràng âm thanh bị đả kích của hắn.
"Hả? Bố vợ là thị trưởng mà cũng không giúp được anh phục chức?" Quý Linh Linh gảy nhẹ lông mày, a, không khỏi có hứng thú. Nhìn bộ dạng kiêu căng của Lục Vân Thiên, cô ta cho rằng Lục thị trưởng nhất định là nhân vật một tay che trời, thật khó có thể tưởng tượng ông ta thậm chí chuyện phục chức một trưởng ban nho nhỏ cũng không làm được.
"Ừ, đúng vậy." Nghiêm Tử Tuấn lại một lần nữa lộ vẻ lúng túng, "Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ." Hắn lại bắt đầu chi chi ngô ngô.
"Cho nên? Anh muốn ly hôn với Lục Vân Thiên?" Lại một lần nữa cùng với tôi? Cuối cùng một câu này Quý Linh Linh cũng không nói ra khỏi miệng, dù sao cô không thích vũ nhục mình.
"Không phải! Anh muốn cầu xin em nói với Mộ Ly một chút, để cho hắn chiếu cố anh, giữ lại cho anh đường sống, để cho anh phục chức!" Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói.
Quý Linh Linh chợt nghe được hắn nói, không khỏi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cô lại không hề che dấu cười phá lên, "Ha ha, Nghiêm Tử Tuấn, Anh đừng nói đùa quá đáng thế chứ? Mộ Ly sao lại phục chức cho anh được? Còn nữa tôi làm thế nào khiến Mộ Ly giúp anh phục chức?" Cô cười, một phần là vì cười nhạo Nghiêm Tử Tuấn, một phần khác còn là cười nhạo chính mình, hắn cho Quý Linh Linh là ai, quen Mộ Ly đến mức độ nào? Tùy tiện một câu nói, lại có thể hoàn thành một chuyện?
"Linh Linh cầu xin em không cần như vậy, anh hiểu rõ em hận anh, hận anh chọn Vân Thiên không chọn em, nhưng anh. . . . . . Nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm!" Nghiêm Tử Tuấn thấy vẻ mặt này của Quý Linh Linh, không khỏi hoảng hồn, "Linh Linh, em hiểu nỗi khổ tâm của anh mà?" Dưới tình thế cấp bách, lại một lần nữa nắm tay Quý Linh Linh.
"Buông ra!" Quý Linh Linh khẽ quát một tiếng, vừa rồi vốn cất tiếng cười to, nhất thời lại một lần nữa đóng băng, "Nghiêm Tử Tuấn, anh có phải đánh giá bản thân quá cao không hả? Tôi hận anh? Thật xin lỗi, còn chưa tới phiên anh. Mộ Ly không giúp anh được, tôi và hắn anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, không thể nào nói anh ta làm chuyện này!"
"Không! Không không không, Linh Linh em vội vàng cự tuyệt anh như vậy, van cầu em." Nghiêm Tử Tuấn nghe xong lời này, lập tức nóng nảy, "Linh Linh, hiện tại mọi người đều biết Mộ Ly sủng em nhất...em bây giờ còn nói với anh không có quan hệ, không nên gạt anh được không? Hiện tại em thiếu điều còn chưa công khai tin tức của mình, tại sao em còn phải làm như vậy? Trêng thế giới này người người đều biết, lần trước vì Lãnh Dạ Hy tuyên bố em là con dâu tương lai nhà họ Lãnh, chọc giận Mộ Ly, chỉ một tuần lễ anh ta liền khiến chi nhánh công ty Lãnh thị ở nước ngoài diệt trừ. . . . . . Hiện tại em còn phải giải thích cái gì?" Nghiêm Tử Tuấn đã sớm vì Quý Linh Linh cự tuyệt mà mù quáng, nhưng là hắn nói ra, lại làm cho Quý Linh Linh kinh ngạc không thôi.
"Anh. . . . . . Anh nói nhăng nói cuội gì đó?" Quả thật tuần trước cô không gặp mặt Mộ Ly, gặp lại hắn thì cũng là gương mặt mệt mỏi, không thể nào, cái này không thể nào, cô không tin, bây giờ cô không chỉ nguyện tin tưởng Mộ Ly đối với cô lạnh băng băng cùng với thái độ khinh thường.
"Linh Linh, chúng ta dầu gì cũng ở cùng nhau bốn năm, chẳng lẽ bốn năm này không thể khiến cho em mềm lòng giúp anh một lần sao? Em và Mộ Ly sớm đã xác định quan hệ, bây giờ em vẫn còn ngụy trang có ý nghĩa gì sao? Anh biết rõ, đây nhất định là em trả thù anh, oán giận anh cưới thiên kim thị trưởng, cho nên em liền tìm Thượng tá giàu có cấp cao hơn. Linh Linh, bây giờ anh mới biết, thì ra sức quyến rũ của em thật lớn, anh hối hận, anh thật sự hối hận. Mộ Ly cưng chiều em như vậy, em giúp anh van nài, nhưng mà chỉ đúng một chuyện này thôi? Làm ơn, làm ơn." Bộ dáng Nghiêm Tử Tuấn hận không lập tức dập đầu cho Quý Linh Linh.
"Nghiêm Tử Tuấn, anh nói bậy, ta tôi không đê tiện như anh, vì tiền đồ cũng có thể đi làm vợ lẽ, tôi không làm được!" Quý Linh Linh thật muốn hung hăng tát cho hắn một cái, còn lý luận vũ nhục cô? Đàn ông như vậy còn có thuốc chữa sao?
"Anh sai rồi, anh sai lầm rồi, Linh Linh đừng đi, cầu xin em đừng đi!" Đột nhiên Nghiêm Tử Tuấn lại muốn kéo Quý Linh Linh.
"Buông tay ra!" Quý Linh Linh đầu cũng không trở về, cảnh cáo hắn nói.
"Linh Linh!" Chỉ nghe phịch một tiếng, lập tức Nghiêm Tử Tuấn đã quỳ gối trước mặt cô.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh vì động tác này của Nghiêm Tử Tuấn mà ngây ngẩn, a, đây là tình huống gì, thì ra tinh anh trường học tự tin, bây giờ vì một chức vị trưởng ban, lại có thể quỳ xuống với mình? So với hình tượng như ánh mặt trời bốn năm truóc, có bao nhiêu tương phản?
"Linh Linh, đừng đi, anh cầu xin em, anh thật sự đường cùng rồi, nếu như lần này em không giúp anh, anh. . . . . . Anh liền xong đời. . . . . ." Đang nói chuyện, giọng nói Nghiêm Tử Tuấn đã dần dần dâng lên mấy phần nghẹn ngào.
Quý Linh Linh quay đầu mắt nhìn xuống người đàn ông đang quỳ trước mặt cô, cười? Tự giễu, hắn thật đáng buồn?
——"Sau khi tốt nghiệp, anh cố gắng hết sức của mình, để cho người phụ nữ mà tôi yêu là Quý Linh Linh sống tốt!" Ban đầu Nghiêm Tử tTuấn thề son sắt, vẫn còn luẩn quẩn bên tai cô, nhưng thời gian đã qua, người và vật không còn.
"Anh biết rõ Mộ Ly rất quan tâm em, hơn nữa anh bị cách chức cũng vì em, Mộ Ly muốn cho Vân Thiên một bài học, không muốn cô ấy cố ý làm phiền em, nhưng bận tâm cô ấy là con gái thị trưởng, cho nên anh ta đem toàn bộ tức giận ném lên người anh. Em suy nghĩ một chút, anh ta là đặc phái viên quốc phòng, người chuyện quan trọng, anh ta sao có thể chú ý đến một Tiểu ban ký mấy triệu hóa đơn? Linh Linh, thật sự bây giờ anh không có cách nào, Vân Thiên đưa ra quyết định cuối cùng cho anh, nếu như mà anh. . . . . . Nếu như mà anh không thể phục chức, cô sẽ ly hôn, nếu như vậy, anh. . . . . . Anh hoàn toàn không có chỗ sống rồi. Linh Linh. . . . . . Anh làm em bị tổn thương, nhưng ít nhất bây giờ em còn có Mộ Ly, em nhẫn tâm nhìn anh nghèo túng như vậy sao?" Nghiêm Tử Tuấn lôi kéo tay của cô, khóc cầu cứu.
Cô nhẫn tâm sao? Cô không biết. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, mình vì bất luận kẻ nào mà bị thương, cũng chưa từng nghĩ tới, có người vì cô mà bị thương? Đối với Nghiêm Tử Tuấn vô tình, cô thừa nhận cô đã từng hận, từng đau, nhưng cũng không thể trở thành lý do trả thù Nghiêm Tử Tuấn.
Cuộc sống vốn vô thường, người nào cùng người nào lướt qua nhau, đó cũng là mệnh trời, cô cần gì phải đi cưỡng ép?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT