Nhìn thấy thái độ cà lơ phất phơ chế nhạo cô, ý thức rời rạc của cô được kích thích, không nhịn được nữa.
Ban ngày đè nén lửa giận, mấy tên nhóc con này lại khơi dậy khiến cô giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đồ ranh con, dám ở chỗ này tỏ vẻ với chúng tao? Mày có biết chúng tao lăn lộn ở quán bar Dạ Dụ này bao nhiêu năm không?"
Tên nhỏ tuổi nhất phách lối lớn tiếng, không đem Quý Linh Linh để vào trong mắt.
"Tôi nói lại lần cuối cùng, cút nhanh cho tôi!"
Con ngươi đằng sau mắt kính, đã tràn đầy lửa giận, đốt cháy con ngươi đỏ bừng, khiến mấy Ngưu Lang không khỏi rùng mình một cái.
Ba người đàn ông giương mắt nhìn nhau, ba người tức giận áp sát Quý Linh Linh.
"Con đàn bà chết tiệt này. Cho mày mặt mũi lại không biết xấu hổ!"
Tên nhóc mang hoa tai trong cơn giận dữ, nâng bàn tay lên định đánh Quý Linh Linh.
Con ngươi Quý Linh Linh rét lên, nâng chân đá chiếc ghế đỏ về phía hắn, cô nhanh chóng xoay người bẻ tay tên nhóc mang hoa tai ra đằng sau.
"A! Đáng chết!" Tên mang hoa tai hét to, một cánh tay khác lần nữa đánh về phía Quý Linh Linh.
Sắc mặt Quý Linh Linh âm hàn, không đợi bàn tay hắn rơi xuống, bắt cổ tay hắn, đảo chân một cái, đẩy hắn ngã về phía trước đi. Bàn tay chụp hụt, tên nhóc mang hoa tai hoảng hốt ngã chỏng vó.
Nực cười, dù gì cô cũng đã luyện Taekwondo hai năm, làm sao để mấy tên côn đồ chiếm được tiện nghi.
"Còn chiêu gì nữa!" Một tên đồng bọn Tóc vàng, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên nâng lên một cước, đá vào bụng Quý Linh Linh.
Quý Linh Linh tránh né linh hoạt, sau đó nhanh chóng tung một cước, xoạc chân tên Tóc vàng. Không đợi tên tóc vàng ngã nhào, một phen bắt lấy cánh tay của hắn phong độ cả người Tiểu Ngưu Lang ném qua vai.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết của tên nhóc mang hoa tai truyền đến, hóa ra Quý Linh Linh đem hai tên kia ném thẳng lên người hắn.
Nhìn mấy tên đàn ông ngã trên sàn nhà, khóe miệng Quý Linh Linh đang say nhếch lên. Cô nỏe nụ cười thật sự, tất cả lo lắng trong lòng giống như được trút hết. Khiến cô đang say buông lỏng vỗ tay một cái.
Bọn họ không biết trong lúc náo loạn, đã khiến cho rất nhiều người trong quán bar chú ý. Mặc dù Dạ Dụ không ít lần xảy ra đánh nhau, nhưng một người phụ nữ quật ngã ba người đàn ông có chút mới lạ.
Cách đó không xa, trên một bàn rượu độc lập, một người đàn ông đang lắc ly rượu cốc-tai trên tay, nhìn chuyện xảy ra một cách thích thú.
Bề ngoài bình thường của người phụ nữ, thật không ngờ lại dữ dằn như thế, nhưng khiến hắn nhìn không chớp mắt. Hôm nay đến Dạ Dụ giải sầu, đúng là không uổng công.
"Người phụ nữ quê mùa này! Diện mạo xấu xí! Thế nhưng ra tay nặng như vậy!" Tên mang hoa tai đánh không lại liền độc mồm độc miệng mắng, giằng khỏi tay tên Tóc vàng.
Ba tên đàn ông khiếp sợ, đỡ nhau dậy, tên mang hoa tai chỉ mắng nhưng không dám ra tay.
Tên tóc vàng không cam tâm, cười nhạo nghênh hợp (lựa ý nói theo) "Đúng vậy a, tao chưa từng thấy qua người phụ nữ nào ăn mặc quê mùa như vậy tới Dạ Dụ. Mắt kính và kiểu tóc quê mùa, cô chính là không chịu nổi cô đơn nên đi tìm Ngưu Lang, cũng phải làm cho mình trông giống phụ nữ chứ."
"Nhưng có Ngưu Lang nào coi trọng người phụ nữ cứng nhắc quê mùa." Thằng nóc nhỏ con tiếp lời, đả kích Quý Linh Linh thương tích đầy mình.
Đủ rồi, cô chịu đủ rồi. Bạn trai bỏ rơi cô, Lục Vân Thiên châm chọc cô, cô đều nhịn, nhưng cô không thể bị mấy tên côn đồ Ngưu Lang chế nhạo.
Quê mùa thật sao? Kính mắt của cô quê mùa thật sao?
Nghĩ tới đó, Quý Linh Linh tháo kính xuống, một tay khác tháo xuống tóc đuôi ngựa đơn giản.
Trong lúc nhất thời, đôi mắt đẹp long lanh như nước, mái tóc thanh lệ như thác nước. Xuất hiện trước mặt ba tên kia, khiến bọn họ không lời nào để nói.
Cô so với những phụ nữ cố ý ăn mặc trong Dạ Dụ đẹp hơn ba phần, bọn họ đúng là có mắt không thấy thái sơn.
Như một bông hoa nở rộ, mái tóc như mây ngũ sắc hồng của cô phân tán dưới ánh đèn lập lòe, kích thích ánh mắt chăm chú của đàn ông.
Không ngờ, cô lại là một bông hoa Molly (Hoa nhài) bị che dấu, mùi thơm ngát tự nhiên. Thật giống như bữa tiệc mục nát ở Dạ Dụ lộ vẻ mát mẻ, để cho hai mắt hắn tỏa sáng.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, Quý Linh Linh nhạy cảm men theo tầm mắt nhìn sang. Tầm mắt dù có điểm rời rạc, vẫn chưa hết lửa giận, không chịu thua nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông kia.
Gương mặt đang say, trong lúc nhất thời nóng ran, không biết là do rượu, hay là bởi vì lửa giận, cô chỉ cảm thấy phiền não trong lòng cần được giải tỏa.
Ngưu Lang không muốn nhìn cô sao? Cô tệ đến vậy sao?
Cô tức giận, bước về phía người đàn ông có diện mạo tuấn tú, quân phục màu xanh dương. Cô muốn xem Ngưu Lang tuấn tú kia có muốn cô không.
Ánh mắt mê ly mi hoặc, là Thất Thải Nghê Hồng sáng chói thế giới, Mộ Cách nhìn người phụ nữ như sương mai hoàn toàn xa lạ với chốn nàyđang đi về phía hắn.
Rốt cuộc, người phụ nữ say mèm rốt cuộc đi đến trước bàn hắn.
Khuỷu tay của cô đụng một tiếng nặng nề đâm trúng trước bàn hắn.
Trước mặt hắn, là hắn mới vừa gọi win¬ter đưa tới một cái khác ly rượu đuôi gà, ngọt ngào Cửu Trọng Thiên.
Dưới ánh đèn, loại rượu mang tên Cửu Trọng Thiên, ly rượu nhỏ lộ ra chín tầng màu sắc hết sức sặc sỡ, mê mẩn đi vào lòng người.
Trước mặt hắn là mái tóc thẳng tắp như thác nước của người phụ nữ, nâng lên nụ cười quyến rũ nhất, không được sự cho phép liền cầm lên ly rượu giá hơn hai ngàn của hắn.
Ngón tay cô trắng nõn gần như trong suốt, ưu nhã đưa lên ngang cổ, ly rượu khẽ dao động sáng ngời, Cửu Trọng Thiên lập tức thay đổi vẩn đục không rõ.
Nhưng hắn chỉ cười, cũng không nói gì.
Lần đầu tiên, hắn không ghét phụ nữ đến gần, bởi vì cô rất mới lạ.
Quý Linh Linh giơ ly rượu lên, nụ cười mê người tràn đầy quyến rũ mà ngọt ngào, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, mập mờ than nhẹ ra tiếng.
"Hắc, anh chàng đẹp trai, hiện tại đang thịnh hành đóng vai quân nhân sao?" Ánh mắt Quý Linh Linh vẩn đục, nhưng vẫn có khả năng phân biệt trang phục của hắn là quân phục không quân màu xanh dương, không giống người thường, làm người khác chú ý.
"Trang phục này khá hay, bắt chước rất giống, chắc anh tốn không ít tiền." Cô cười xinh đẹp, đầu càng hỗn loạn, càng ngày càng gần mặt hắn.
"Nói đi, bao anh cả đêm bao nhiêu tiền?" Dứt lời, ngửa mặt đem Cửu Trọng Thiên ngọt ngào uống sạch một hơi, không chừa cho hắn một giọt.
Hắn đang tính uống ly rượu kia, lời cô nói..., giống như một chậu nước lạnh dội vào trái tim hắn, nhưng gương mặt không có một chút biến hóa.
Cô cất bước đi tới, uống rượu của hắn, vẫn coi hắn là làm Ngưu Lang?
Không nhìn rõ ánh mắt người đàn ông, Từ trong túi cô móc ví tiền ra, lấy ra mười tờ tiền màu đỏ, tự đắc vỗ vào mặt của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT