"Đáng chết, tiện nhân, tiện nhân! A a a!" Lục Vân Thiên chân trước bước vào cửa nhà mình, chân sau bắt đầu tức giận mở miệng mắng to.
Nghiêm Tử Tuấn nhìn bóng lưng của cô, chân mày nhíu chặt, lúc này hắn không biết nên nói gì, chỉ đi theo phía sau nhặt lấy giày cao gót bị cô ta đá văng.
"Con tiện nhân kia, đồ đê tiện, tại sao, tại sao?" Lục Vân Thiên không thèm để ý Nghiêm Tử Tuấn vẫn ở bên cạnh cô ta, ngồi trên ghế salon mắng to, tức đến mức còn dùng đôi tay đấm vào ghế salon, dường như nếu không làm như vậy thì không trút hết được bực tức.
"Nghiêm Tử Tuấn, Quý Linh Linh con tiện nhân kia, rốt cuộc cô ta có gì tốt? Tại sao cô ta có thể khiến cho Mộ Ly bảo vệ cô ta như vậy?" Sắc mặt Lục Vân Thiên đầy giận dữ đưa ngón tay sơn đỏ chót chỉ vào hắn. Nếu như hôm nay Nghiêm Tử Tuấn không giải thích được lý do hợp lý, cô ta tuyệt không bỏ qua.
Nghiêm Tử Tuấn nhìn khí thế hừng hực bà xã mình, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng dù sao hắn cũng không hiểu rõ Mộ Ly. Mặc dù hắn dám tranh cãi cùng hắn ta mấy câu, nhưng động cũng không dám động.
"Anh mở miệng đi, sao anh không nói gì hả?" Lục Vân Thiên vừa nói ném gối ôm ghế salon ra ngoài, bất thiên bất ỷ đánh vào đầu Nghiêm Tử Tuấn, "Nói, có phải anh vẫn còn tình cảm với con tiện nhân kia hay không? Tại sao, tại sao đàn ông các ngươi ai cũng thích con đàn bà đê tiện Quý Linh Linh đó!" Lúc này Lục Vân Thiên đã sớm quên mất mình là con gái thị trưởng. Nếu như cô ta để cho người khác thấy bộ dạng này, chắc hẳn sẽ kinh ngạc.
"Vân Thiên" Nghiêm Tử Tuấn nhặt ôm gối trên đất lên, đối với biểu hiện này của Lục Vân Thiên, hắn không mất bình tĩnh hay tức giận. Ngược lại, hắn đi tới bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng khuyên, "Căn bản Quý Linh Linh không bằng em, nếu như cô ta hơn em, sao anh lại lựa chọn em?" Trong lời nói của hắn có chút nịnh hót, dù sao Lục Vân Thiên cũng là con gái Thị trưởng thành phố.
"Coi như anh còn có thể nói câu dễ nghe." Lục Vân Thiên đánh một cái vào bả vai Nghiêm Tử Tuấn.
"Nhưng mà chỉ một Mộ Ly giúp cô ta mà thôi, em còn có anh. Thân phận Quý Linh Linh không thể so với em, em xuất thân cao quý, cô ta chỉ là dân đen mà thôi. Em sao khổ sở vì cô ta mà nổi giận như vậy?" Nghiêm Tử Tuấn vươn tay vòng qua vai Lục Vân Thiên.
Nghe Nghiêm Tử Tuấn nói, trong lòng Lục Vân Thiên cũng hơi bình tĩnh lại. Dựa vào tính cách, xuất thân của Quý Linh Linh, có lẽ đối với Mộ Ly cô ta bây giờ còn mới mẻ. Nhưng thời gian dài, cô ta sẽ là hàng cũ bị vứt đi. Nhìn Nghiêm Tử Tuấn là biết, yêu nhau bốn năm cũng có thể vứt bỏ cô ta, huống chi là Mộ Ly.
Nghĩ tới đây, Lục Vân Thiên không khỏi bật cười.
"Hừ, Mộ Ly quyền cao chức trọng, xuất thân cao quý, Quý Linh Linh có điểm nào có thể xứng với hắn? Em muốn xem cô ta bị Mộ Ly xoay vòng vòng rồi bỏ rơi như thế nào!" Cách nói mang mấy phần muốn xem trò vui, khiến tâm tình căm tức của Lục Vân Thiên nhất thời tốt lên mấy phần.
"Tốt lắm, Vân Thiên không nên tức giận, tức giận sẽ có nếp nhăn a." Nghiêm Tử Tuấn duỗi ra ngón tay dịu dàng xoa xoa khóe mắt cô ta.
"Được rồi." Không biết Lục Vân Thiên nghĩ tới điều gì, đẩy tay của hắn ra.
"Sao thế?" Nghiêm Tử Tuấn một hồi kinh ngạc, không hiểu rõ ý của cô ta.
"Nghiêm Tử Tuấn, làm sao đến bây giờ đầu anh cũng không thông suốt a, Mộ Ly là ai chứ, anh cư nhiên cũng dám chọc giận hắn!" Lục Vân Thiên nhớ tới một màn vừa rồi lại cảm thấy nội tâm lạnh buốt.
"Hắn, hắn chỉ là một Thượng tá, được cấp trên phái tới điều tra mà thôi, có gì phải sợ." Nhắc tới Mộ Ly ngược lại Nghiêm Tử Tuấn có mấy phần lửa giận.
Lục Vân Thiên chỉ tiếc dáng vẻ rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Tuấn, "Anh thật là hết thuốc chữa, ngốc đến mức như đầu heo, em thật sự không biết ban đầu nghĩ như thế nào, lại có thể coi trọng anh!" Nhất là sau khi cô ta thấy Mộ Ly trở về nước, ý nghĩ này liền càng đậm, nếu như không phải cô ta đã gả cho Nghiêm Tử Tuấn, thì cô ta có thể cùng với Mộ Ly rồi.
Gả cho kẻ không quyền không thế như Nghiêm Tử Tuấn, mình chỉ nhìn tướng mạo của hắn, nhưng là bây giờ Nghiêm Tử Tuấn ở ở trước mặt Mộ Ly, căn bản cọng lông cũng không sánh nổi.
Nhìn vẻ mặt Lục Vân Thiên hiện ra tia khinh thường, trong lòng Nghiêm Tử Tuấn nóng vội, bà xã này chính là không thể chọc giận .
"Bà xã, không nên như vậy, không nên như vậy, có chuyện gì, nói với anh là tốt rồi." Nghiêm Tử Tuấn nịnh hót ôm Lục Vân Thiên, chỉ sợ cô ta một mạch nâng mông đi.
"Ngay cả cha em cũng kiêng kỵ Mộ Ly mấy phần, anh chỉ là trưởng ban cục kiến thiết nho nhỏ, lại dám thách thức hắn, anh thật chán sống!" Đáy lòng Lục Vân Thiên lúc này chứa đầy hỏa khí không biết nên bộc phát như thế nào.
Lần này không những mình thua Quý Linh Linh, còn lôi thêm Nghiêm Tử Tuấn vào.
"Còn có anh làm sao không có tiền đồ như vậy, chưa từng nhìn thấy tiền sao? Mới làm trưởng ban chưa tới một tháng, cư nhiên thông thạo nhận hối lộ những chuyện lặt vặt kia!" Lục Vân Thiên liếc xéo Nghiêm Tử Tuấn, khinh thường nói.
Nghe lời của cô ta..., Nghiêm Tử Tuấn rùng mình, trên mặt chỉ cảm thấy truyền đến cảm giác nóng hừng hực, mọi chuyện bị phơi bày như vậy, thật đúng là không giữ được thể diện, hơn nữa lại trước vợ hắn.
"Anh. . . . . ."
"Anh cái gì, Mộ Ly cho anh 3 ngày, bây giờ chúng ta chỉ có thể hi vọng ba ngày sau tất cả đều bình an, nếu như anh bị bới ra, em thật sự không biết nên nói thế nào với ba." Trong lời nói Lục Vân Thiên mang theo bất đắc dĩ, không nghĩ tới Mộ Ly lại có thể dùng quyền hạn của mình đè lên Nghiêm Tử Tuấn, hắn có phải có chút quá nóng nảy hay không.
"Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?" Nghe Lục Vân Thiên nói, trong lòng Nghiêm Tử Tuấn cũng bắt đầu trở nên trầm trọng.
Ngàn vạn lần không thể có sự cố, trăm nghìn cay đắng hắn mới leo lên vị trí này, hắn không muốn lập tức liền bị kéo xuống, mục tiêu của hắn chỉ là mới bắt đầu mà thôi!
Lục Vân Thiên lạnh lùng liếc nhìn khí thế không chịu khuất phục của Nghiêm Tử Tuấn, "Lúc anh và Mộ Ly tranh cãi, sao lại không thấy anh hiểu lí lẽ? Bây giờ sợ thì có ích gì?" Cô ta lập tức đứng lên.
"Vân Thiên em định làm cái gì?"
"Làm cái gì, làm cái gì, đi tắm a, chẳng lẽ cùng nhau ngồi đây nhìn anh tức giận sao?" Lục Vân Thiên mang theo câu oán hận nói xong, liền sải bước hướng phòng tắm tầng hai đi tới.
Nghiêm Tử Tuấn lập tức tê kiệt ngồi trên ghế salon, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm khay trà. Hắn thật là hồ đồ, lại muốn đắc tội với Mộ Ly, nghe Lục Vân Thiên nói, Mộ Ly là một nhân vật lớn không chọc nổi, mình phải làm thế nào?
Tâm lập tức bị treo lên, Nghiêm Tử Tuấn lôi vạt áo không biết làm sao. Hắn từ một cá viên chức nhỏ bò đến vị trí trưởng ban, còn chưa kịp triển khai kế hoạch lớn, lại phải đối mặt việc bị giáng chức, mấy ngày nay hắn làm sao an tâm ngủ?
"Lãnh tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?" Quý Linh Linh đứng ở cửa phòng Tổng giám đốc của Lãnh Dạ Hy lễ phép hỏi một câu.
Lãnh Dạ Hy ngẩng đầu lên, liếc cô một cái, lạnh lùng nói, "Vào đi."
Quý Linh Linh nghe vậy cung kính đi vào, hôm nay nhìn ông chủ lớn không đúng lắm a, chẳng lẽ vì chuyện đã xảy ra ở công ty hôm qua?
"Lãnh. . . . . . Lãnh tổng. . . . . ."
"Cô có phải cũng muốn mọi người trong công ty đều biết yêu đương, hơn nữa đối phương là nhân vật lớn?" Còn chưa chờ Quý Linh Linh nói xong, Lãnh Dạ Hy liền lạnh giọng hỏi.
"Ách?" Quý Linh Linh bị hắn hỏi sửng sốt, này vì sao lại nói thế, "Lãnh tổng, tôi. . . . . . Tôi không hiểu rõ lời của anh."
"Không hiểu?" Một lần nữa Lãnh Dạ Hy "Thương hại" ngẩng đầu lên, nhìn Quý Linh Linh, "Thiên kim Thị trưởng mang theo chồng tới làm loạn ở phòng tiếp khách IDE, Thượng tá không quân từ trên trời rơi xuống, anh hùng cứu mỹ nhân, cái này chẳng lẽ còn chưa đủ?"
Hô. . . . . . Quý Linh Linh và Lãnh Dạ Hy hai mắt nhìn nhau, nhưng tinh thần lúc này của cô đã bay xa.
Ông chủ lớn không đơn giản a, lại còn nói giống như tựa đề tờ báo vậy, thật là có phong độ, có độ sâu.
"Lời của tôi nói rất buồn cười?" Lãnh Dạ Hy trợn mắt nhìn chằm chằm Quý Linh Linh, đầu óc cô thật lớn, lúc này cô thật đúng là tự hào.
"Ách? Không có. . . . . . Không có, thật xin lỗi, Lãnh tổng tôi không có ý gì khác." Mất hồn rồi, vào lúc này cô còn có thể cười lên, thật đúng là bông hoa tuyệt thế.
"Vậy thì tốt, nếu không đúng sự thật, ngày mai công ty cử cô đi Paris, chuẩn bị triển lãm sản phẩm kiến trúc mới." Nói xong câu đó, Lãnh Dạ Hy liền cúi xuống, hình như không muốn cho Quý Linh Linh một chút mặt mũi.
"Paris? Triển lãm sản phẩm mới?" Lời của hắn, hoàn toàn đem Quý Linh Linh dọa sợ, hàng năm triển lãm sản phẩm mới không phải là người có kinh nghiệm của công ty đi sao? Thế nào mà hôm nay mình vinh hạnh như vậy!
"Có vấn đề gì? Hay là làm chậm trễ hẹn hò của cô?" Lãnh Dạ Hy lạnh lùng, hình như muốn đem Quý Linh Linh đông lạnh .
"Không có. . . . . . Không có, Lãnh tổng anh đừng hiểu lầm, tôi. . . . . . Chúng ta không phải. . . . . ."
"Tôi không muốn nghe giải thích." Hình như Lãnh Dạ Hy rất thích cắt ngang người khác nói chuyện, "Nếu như không có vấn đề, ngày mai tám giờ, mang giấy tờ tới sân bay, tôi chờ cô." Lãnh Dạ Hy cuối cùng nói, ông chủ lớn lần này rất cho Quý Linh Linh mặt mũi, cư nhiên đối với cô nói nhiều như thế.
"Anh chờ tôi?" Quý Linh Linh lần này càng thêm nghi ngờ.
"Chẳng lẽ cô biết Paris?" Hắn hỏi ngược lại.
"Không biết!" Đời này cô chỉ đi qua Paris một lần, lần trước vội vã đi lĩnh thưởng.
"Vậy thì không cần dài dòng, nhớ ngày mai tám giờ. Không có chuyện gì, mời đi ra ngoài."
Quý Linh Linh trừng mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lãnh Dạ Hy, ông chủ lớn càng ngày càng không tôn trọng người! Cô thật ra còn muốn dài dòng, tại sao không đi cùng Tâm Dao, cố tình muốn cô đi.
Thật là, lời của cô vẫn chưa nói hết, liền bị đuổi ra ngoài!
Quý Linh Linh chu môi, gương mặt mất hứng. Đi Paris thật mơ mộng lãng mạn, nhưng đi cùng ông chủ lớn, vậy cũng chỉ có nằm mơ. Ai, mệnh khổ a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT