"Linh Linh, cùng nhau ăn trưa đi."

Quý Linh Linh vừa thu dọn xong đồ trên bàn, Giang Tâm Dao đứng ở cửa lên tiếng đề nghị.

"Được." Mấy hôm nay không có việc gì đặc biệt, cô đều ăn cơm cùng Giang Tâm Dao. Giang Tâm Dao, sinh ra diện mạo đã khéo léo tỉ mỉ, đầu óc thiết kế cũng tương đối nhạy bén. Hơn nữa cô thường xuyên chăm sóc nên càng khỏi phải nói, cùng ăn cơm với cô giúp Quý Linh Linh học được không ít.

"Tôi đi toilet, cô chờ tôi nha." Giang Tâm Dao cười đi toilet.

Quý Linh Linh nhìn bóng lưng cô rời đi, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế. Nửa tháng ngắn ngủi, cô từ một nhân viên nhỏ thăng chức lên nhà thiết kế chính của IDE. Cảm giác y hệt đang ngồi trên cáp treo, hiện tại trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Đang lúc cô đưa tay lên vuốt trán, thì có người đi tới cửa.

"Quý tiểu thư, có vị tiên sinh tìm cô, đang ở phòng tiếp khách đợi."

"Xin hỏi có biết tên người đó không?" Giọng nói Quý Linh Linh ẩn chứa không vui. Mấy ngày trước Mộ Ly quấy rầy cô còn rõ mồn một trước mắt, khó được nhàn hạ mấy ngày. Bây giờ tốt hơn rồi, hắn lại tìm tới cửa.

"Không có, người ấy chỉ nói là có việc gấp tìm cô."

"Ah." Quý Linh Linh nhàn nhạt đáp một tiếng, "Cám ơn, tôi lập tức đến ngay."

Con hồ ly Mộ Ly này, cô thật muốn xem, đạo hạnh của hắn cao thâm bao nhiêu, mà nơi nào cũng chèn ép cô!

Quý Linh Linh mang theo tinh thần chiến đấu rời phòng làm việc, vội vã hướng phòng tiếp khách đi tới.

"Ầm!" Cánh cửa bị mở ra.

"Tôi nói này, anh đúng là. . . . . ." Quý Linh Linh muốn chiếm lĩnh trời đất, mặt lập tức cúi xuống, người tới là Nghiêm Tử Tuấn! Không phải Mộ Ly!

Quý Linh Linh nhìn người tới, trong lòng cô có chút mất tự nhiên, cô cứ cho rằng là Mộ Ly, thần kinh của cô căng thẳng, dài thêm ba tấc.

"Linh Linh, nhìn dáng vẻ của em rất vội vàng, rất muốn anh sao?" Trong tay Nghiêm Tử Tuấn đang kẹp điếu thuốc, nở nụ cười hèn hạ. Có thể nhìn thấy Quý Linh Linh nóng nảy vì hắn, hắn rất thích hưởng thụ loại cảm giác này.

"Hừ!" Quý Linh Linh không nể mặt mũi hừ lạnh một tiếng, cô cau mày, ra vẻ kiêu căng, "Anh, không xứng?" Giọng nói của cô không nặng không nhẹ, nhưng cố tình để Nghiêm Tử Tuấn nghe rất rõ ràng.

Hắn đã kết hôn, lại đến đây đùa giỡn bạn gái cũ, tâm ý của hắn thực là rộng.

Quý Linh Linh nhìn hắn một cái, vẻ khinh thường trên mặt càng ngày càng sâu. Trước đây khi bọn họ ở chung một chỗ, cô tại sao lại không phát hiện Nghiêm Tử Tuấn như thế này, có bản lĩnh tùy tùy tiện tiện làm cho người ta chán ghét?

Nhìn vẻ mặt hắn hả hê, một khoa trưởng nho nhỏ giờ trở thành con rể Thị trưởng, nhất định là vui mừng như chân không có giày đi, nhưng hắn có tư cách gì chạy đến đây khoe khoang!

"Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước." Giọng nói Quý Linh Linh lạnh lùng. Thời tiết vốn rất tốt, đột nhiên xuất hiện một tên điên phá hỏng tâm tình của cô.

"Tôi còn có lời muốn nói!" Nghiêm Tử Tuấn tiến lên một bước kéo cánh tay Quý Linh Linh, nắm cô có chút đau.

Quý Linh Linh quay đầu, nhìn tay hắn, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm tTử Tuấn, "Tay của anh có phải đang đặt sai chỗ hay không?"

Nghe giọng nói bất cận nhân tình (Không hợp tình người) của cô, Nghiêm Tử Tuấn lộ vẻ tức giận buông lỏng tay. Kể từ khi chia tay, tính tình của cô lại trướng lên không ít.

"Vừa đúng lúc đi công việc qua đây, nên tới thăm em một chút."

"Thật có lòng." Quý Linh Linh không chút cảm kích, trưa không ngủ lại đặc biệt tới đây quấy rầy cô, cô không phải là cám ơn tám đời tổ tông hắn.

"Linh Linh, anh cảm thấy từ sau khi anh kết hôn, nụ cười trên mặt em càng ngày càng ít, có phải vẫn còn giận anh hay không?" Nghiêm Tử Tuấn khi nói những lời này trên mặt hắn lộ vẻ hả hê. Người phụ nữ bị hắn vứt bỏ còn nhớ mãi không quên, suy nghĩ này làm hắn hưng phấn, nhất là bây giờ bộ dạng Quý Linh Linh là một người đẹp.

"A! Ha ha!" Quý Linh Linh nhìn mặt Nghiêm Tử Tuấn có chút biến đổi, cô không biết làm sao để không bật cười, "Nghiêm Tử Tuấn, ngày đó hôn lễ bị kích thích rồi sao, tôi thế nào lại không ra tiếng người nhỉ?"

Có một câu, không phải người một nhà không vào cùng một cửa, Lục Vân Thiên điêu ngoa vô sỉ, Nghiêm Tử Tuấn không mấy ngày liền học được kỹ thuật kỳ diệu, đúng là vợ chồng.

"Linh Linh, anh biết rõ em còn yêu anh, anh có thể cảm nhận được tình yêu của em." Nghiêm Tử Tuấn không để ý lời của cô, hắn chỉ để ý đến lời của bản thân, hoàn toàn quên mất Quý Linh Linh là người tính tình thế nào.

"Đi ra cửa bên trái, thứ lỗi tôi không tiễn!" Nếu là Quý Linh Linh trước kia nhất định sẽ mắng hắn đến mẹ ruột cũng không nhận ra. Nhưng lát nữa cô phải đi ăn cơm sợ ảnh hưởng dạ dày, nên cô chừa cho hắn mặt mũi.

"Linh Linh, mặc dù anh kết hôn, nhưng anh sẽ suy nghĩ để em làm tình nhân của anh.!" Nghiêm Tử Tuấn vẫn không biết xấu hổ nói.

Lúc này Quý Linh Linh đã đi tới cửa, nghe lời hắn nói cô thật muốn quay lại cho hắn một đá. Để cho nàng làm tình nhân, a, thật đúng là nể mặt cô!

"Đồ đê tiện, tôi biết ngay anh không tốt đẹp gì!"

Quý Linh Linh vừa mở cửa ra, đột nhiên bị Lục Vân Thiên dùng lực đẩy trở về.

"Quý Linh Linh con đàn bà hạ đẳng, lần này đuôi hồ ly rốt cuộc cũng lộ ra rồi!" Lục Vân Thiên một cước đá tung cửa, một tay chống eo, tư thế phu nhân đi vào.

"Hai vợ chồng các ngươi hôm nay ra cửa quên uống thuốc à?" Nụ cười trên mặt Quý Linh Linh hoàn toàn biến mất, ban ngày bị chó cắn nên tâm tình không tốt.

"Quý Linh Linh cô không có tự trọng thì phải có lúc, tôi và Tử Tuấn cũng đã kết hôn, cô còn bám lấy anh ấy không tha. Đây chính là công ty của cô, há miệng khóc đòi người tình của chồng tôi, tư tưởng cô bị nước rửa bát rót vào, ‘đồ đê tiện’!" Lục Vân Thiên lớn tiếng mắng, cái mông to gạt cánh cửa ra. Một câu nói nói xong, khiến mọi người đi ăn trưa tập trung ở phòng tiếp khách.

Quý Linh Linh liếc ngoài phòng một cái, nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng của Lục Vân Thiên, lại thuận tiện quay đầu lại liếc mắt nhìn Nghiêm Tử Tuấn. Hai vợ chồng này thật là chán đến đau chim, nhàn rỗi đến bi thương, giữa trưa chạy tới công ty cô, đặc biệt tìm phiền toái rồi!

"Lục tiểu thư, chồng cô có gì đáng giá để tôi làm tình nhân? Loại hàng bẩn thỉu tôi đã dùng qua rồi đến nhìn cũng không thuận mắt!" Quý Linh Linh nắm chặt nắm tay, cô không thể chịu phạt nếu bị xử oan, bị người ta vây lại ở cửa gây khó dễ, đúng là lần đầu tiên có chuyện này.

"Ha ha, Quý Linh Linh tôi nói cô có điểm nào tốt chứ, cô không yên lặng làm nhà thiết kế đi, lại muốn làm hồ ly tinh đi phá hoại gia đình người khác. Mặc dù là Tử Tuấn bỏ rơi cô, nhưng do cô không có sức hấp dẫn. Hiện tại chúng tôi đã kết hôn, sinh hoạt cũng là hợp hợp mỹ mỹ, cô vừa khóc vừa gào, còn dùng tự sát uy hiếp Tử Tuấn, nhất định làm tình nhân, anh ây là đàn ông làm sao có thể mở miệng cự tuyệt cô đây?" Lục Vân Thiên quả nhiên đổi trắng thay đen, bịa đặt những chuyện không đúng. Nghiêm Tử Tuấn đùa giỡn cái gì mà không phải diễn, cô lại một lần nữa bị nhà đạo diễn lớn Nghiêm Tử Tuấn đùa giỡn.

Sắc mặt Quý Linh Linh tối sầm lại, không nghĩ Lục Vân Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, không để cho cô xấu hổ, cô ta liền không cam lòng.

"Cô ta là con gái thị trưởng sao? Chính cô ta đoạt bạn trai của Quý Linh Linh?"

"Quý Linh Linh cũng thật quá phận rồi, chia tay rồi còn quấn lấy người ta."

"Bây giờ bị vợ chính thất tìm tới, bị mắng là đáng đời!"

"Nghe nói Quý Linh Linh và tổng giám đốc còn có một chân!"

. . . . . .

Nhất thời tiếng bình luận tràn đầy trời đất mà đến, khiến cho Quý Linh Linh ứng phó không kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play