Quý Linh Linh hoàn toàn không đoán trước được Mộ Ly sẽ như vậy, hai người bọn họ thân thiết, cô muốn đi cũng không được rồi?

"Buông tôi ra!" Ánh mắt Quý Linh Linh lạnh lùng chống lại con ngươi bình tĩnh của Mộ Ly.

Ánh mắt của hắn trong suốt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng chẳng biết tại sao, mơ hồ Quý Linh Linh cảm thấy lo lắng. Hình như là bởi vì khi hắn ở nơi này chịu thiệt, chỉ một ánh mắt như vậy sẽ khiến Quý Linh Linh lo lắng.

"Anh. . . . . ."

"Em yêu, chuyện giữa chúng ta còn chưa kết thúc, em cứ đi như vậy sao?" Đột nhiên Mộ Ly lạnh lùng mở miệng, giọng nói lạnh lùng làm Lục Vân Thiên bên cạnh cũng giật mình, cuộc sống tốt đẹp của Quý Linh Linh rốt cuộc chấm dứt, cô cho rằng đàn ông đều đều có thể tùy tiện quyến rũ sao?

Thúi lắm! Quý Linh Linh dùng miệng nói, "Nếu như anh cảm giác mình có bệnh, thì đi bệnh viện mua thuốc." Quý Linh Linh dùng câu nói gây thương tổn người khác của Lãnh Dạ Hy.

"Vậy em nói cho tôi biết, ngươi bình thường uống thuốc gì, tôi đi mua một chút rồi sẽ trở lại."

Ặc, suýt chút nữa Quý Linh Linh cắn phải đầu lưỡi, chuyện này. . . . . . Người đàn ông này, tại sao đầu óc hắn hoạt động nhanh như vậy, nhanh chóng đánh gãy lời mình?

Yêu nghiệt, mười phần yêu nghiệt! Quý Linh Linh, mày phải bình tĩnh, lấy công lực của mày tu luyện mười năm tám năm, cũng không thể chống lại hắn. Cam chịu số phận đi, thân thế không bằng Lục Vân thiên, tài ăn nói cũng không thắng được Mộ Ly, quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ, liên thủ khi dễ cô thảm như vậy.

"Mộ tiên sinh, tôi không chơi!" Nói dứt lời, Quý Linh Linh tránh khỏi tay hắn, bọn họ thật là quá đáng, từng bước từng bước đứng xếp hàng gây khó dễ cho cô, coi cô như quả hồng mềm?

"Mộ Ly, nếu Quý tiểu thư bận, không bằng để cho cô ấy về trước thì tốt hơn." Lục Vân Thiên tỏ vẻ hiền lành nói.

Quý Linh Linh muốn quay đầu trừng mắt nhìn cô ta, tại sao có loại phụ nữ làm người ta buồn nôn như vậy. Rốt cuộc Lục Vân Thiên có biết không, chỉ cần cô ta vừa nói thì dạ dày cô sẽ phải quằn quại một lần.

"Nghe thấy chưa? Muốn tôi đi về trước!" Lúc này Quý Linh Linh vui mừng, không phải đề phòng đặc phái viên, dù sao cô chỉ là Tiểu Dân không thể sánh băng hắn, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện chèn ép cô.

Vẻ mặt Quý Linh Linh càng lúc càng khó coi, Mộ Ly đáng chết này, cho là hắn có hứng thú với mình đi. Nhưng bây giờ mới biết, hắn đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng thấy hứng thú, thật là lãng phí thời gian.

"Đúng, em nên về trước." Giọng nói Mộ Ly lại một lần nữa mềm mại.

Ánh mắt Lục Vân Thiên phát ra ánh sáng khác thường, lần này cô toàn thắng rồi, Quý Linh Linh muốn đấu cung cô, chờ kiếp sau đi.

Quý Linh Linh đột nhiên đẩy Mộ Ly một cái, nhưng tay còn chưa rời khỏi trước ngực của hắn, lại bị Mộ Ly một phát bắt được.

"Buông tay ra."

Chỉ thấy đôi môi Mộ Ly khẽ giương lên, "Chúng ta nên đi thôi."

Quý Linh Linh cả kinh, Lục Vân Thiên sững sờ, họ đồng thời cũng không biết ý tứ trong lời nói của Mộ Ly.

Đang lúc họ đều mê mẩn, Mộ Ly dùng sức kéo Quý Linh Linh vào trong ngực, thuận thế bế lên.

"A!" Bởi vì động tác của hắn đột ngột xảy, Quý Linh Linh sợ hãi kêu lên. Ngay sau đó, cô lấy tay che miệng của mình, mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Mộ Ly. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Lục Vân Thiên như bị sét đánh, mắt trừng lên, cô không rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Vân Thiên, cô gái này càng ngày càng không nghe lời, anh nghĩ mình nên trở về dạy dỗ cô ấy thật tốt, bọn anh đi trước." Khóe miệng Mộ Ly vẫn nở nụ cười không hề giảm đi.

"Em không sợ mất mặt thì đừng lộn xộn, nếu không tôi sẽ hôn em nha." Mộ Ly xấu xa nói nhẹ bên tai Quý Linh Linh, trực tiếp làm Quý Linh Linh sợ đến ngoan ngoãn.

Lục Vân Thiên không còn cách nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn Mộ Ly ôm ả đàn bà ghê tởm rời đi trước ánh mắt soi mói của mọi người!

"Con đàn bà thối tha!" Lục Vân Thiên giận đến giậm chân, làm sao có thể, điều này sao có thể, Quý Linh Linh là con đàn bà thấp kém chẳng có gì, làm sao có thể khiến Mộ Ly động lòng. Cô còn nhớ rõ, khi còn bé Mộ Ly là tên nhóc xấu xa rất thích lẻo đẻo sau mông cô!

Mộ Ly trực tiếp ôm Quý Linh Linh đi tới một hồ nước trước khách sạn Lệ Đô, cột nước kèm theo ánh đèn tỏa ra tia sáng chói mắt.

"Anh trình diễn xong chưa? Thả tôi xuống!" Quý Linh Linh giống như giận dỗi nói, thân thể giãy giụa, nhưng Mộ Ly vẫn không buông tay.

"Quý Linh Linh, em thật không ngoan nha." Đầu Mộ Ly chậm rãi dựa vào cô.

Quý Linh Linh cả kinh, đầu tiên là lấy tay bụm chặt miệng. Tâm tư người này thật không hiểu nôi, cũng không nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào.

"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Vừa thấy bộ dạng giật mình của Quý Linh Linh, tâm tư Mộ Ly tốt lên cười lớn, "Quý Linh Linh, nếu như em bình thường đáng yêu như thế, tôi thật không thể rời bỏ em nha." Hắn nói một câu giống như nói đùa.

Quý Linh Linh không hề nghĩ ngợi liếc hắn một cái, xem ra hắn thật rảnh rỗi.

"Thế nào, nhìn ánh mắt của em là không tin?" Ánh mắt Mộ Ly nắm bắt được ngay.

"Cái . . . . . . Cái gì, thời tiết nóng như vậy, anh thả tôi xuống." Quý Linh Linh thất bại hoàn toàn rồi, chán nản cũng không dám nói gì mạnh miệng.

"Nóng sao? A, Đúng vậy, tôi cảm thấy phía dưới nóng quá." Môi Mộ Ly một lần nữa lại gần Quý Linh Linh.

"Tránh ra đi!" Quý Linh Linh trợn mắt trừng trừng, hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Cô thực sự muốn hét hắn dừng lại, tại sao lại có thể làm thế, không thể giải thích được!

"Được rồi, nếu như em muốn tôi thả em xuống, vậy thì hôn tôi một cái, nếu không. . . . . ." Mộ Ly cười như tên trộm. Nhìn dáng vẻ quý Linh Linh tình thế bắt buộc.

Oh, làm ơn đi, hắn rốt cuộc mấy tuổi!

"Anh đùa gì thế?" Âm thanh Quý Linh Linh đột nhiên cất cao.

Mặt mày Mộ Ly hớn hở nhìn cô, "Vậy cũng tốt, nếu như em không làm. . . . . ."

"A!" Tên khốn kiếp này, thủ đoạn của hắn đâu ra mà nhiều như vậy! Quý Linh Linh phản xạ có điều kiện lập tức ôm cổ Mộ Ly, hắn ngược lại không khách khí ôm mông Quý Linh Linh.

"Anh muốn thế nào?" Quý Linh Linh muốn nổi đóa rồi, ôm ngang còn chưa tính, rồi lại để cho mình nhảy lên người hắn, hắn rốt cuộc có bao nhiêu sức lực.

"Quý Linh Linh, em nói xem như thế này chúng ta gần nhau hơn phải không?" Mộ Ly dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của cô, hơi thở mập mờ trên thân thể hai người tràn ra.

"Anh anh làm cái gì?" Lần này Quý Linh Linh sợ hãi, vừa rồi hai người vẫn có chút khoảng cách, nhưng động tác này, cô có thể cảm nhận được thân thể hắn biến hóa, "Anh. . . . . . Anh muốn gì?" Đây là Quảng trường ngoài trời, không lẽ hắn nghĩ sẽ làm chuyện đó ở đây?

"Tôi muốn nói cho em biết, tôi muốn nhanh chóng để cho em hưởng thụ tôi." Đầu Mộ Ly chủ động dựa vào cổ Quý Linh Linh, trong giọng nói mang theo vài phần tà ác.

Nhanh chóng hưởng thụ hắn? Gương mặt Quý Linh Linh nhất thời nổi vạch đen, đây là ý gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play