Quý Linh Linh cất bước theo sát sau lưng Mộ thiếu, cô nghĩ sai rồi, hoàn toàn sai. Cho là trước mặt người đàn ông kia hắn sẽ bộ dạng tương tự giả vờ, không ngờ a, điệu bộ hắn cũng lười phải làm!
Một nữ nổi đóa, đạp cao ba tấc dép, trời mới biết, hiện tại cô muốn nắm cổ áo của tên trước mặt mà hung hăng đấm đá hắn một trận!
"A!" Đột nhiên mặt Quý Linh Linh không cẩn thận đụng vào lưng Mộ thiếu, cô đang muốn nói gì đó, thì thấy Mộ thiếu xoay gương mặt hung thần lại.
Làm ơn đi, mặt của cô đụng phải rất đau!
"Em đi theo tôi làm gì?" Mộ thiếu làm như không biết nét mặt của cô.
Ha. . . . . . Thật kỳ lạ. . . . . . Tự mình vác mặt đi theo hắn, hắn cư nhiên bày ra bộ mặt không có chuyện gì.
"Tôi. . . . . . Mộ tiên sinh, tôi. . . . . ." Quý Linh Linh giả bộ, bình thường loại đàn ông này bò bai hò hét, anh cũng thích loại phụ nữ này , "Cái đó dự án công trình. . . . . ."
Cô đi theo hắn, chẳng lẽ vì muốn lên giường cùng hắn? Đương nhiên chỉ vì chít chít công trình cực khổ đó. Không thể chịu nổi Từ tổng, cứ như vậy bị dừng lại, hắn còn không dám thở mạnh, đó là loại đàn ông gì?
Mộ thiếu khẽ nheo tròng mắt đen lại, quan sát cẩn thận thái độ Quý Linh Linh. Cô bây giờ, nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng hắn nhớ rõ, cô là một tiểu nữ nhân tranh cường háo thắng .
Một người, hai tính cách?
"Tôi vừa rồi đã nói, nếu như em không phải muốn cùng tôi bàn luận cuộc sống. . . . . . ." Trong lời nói Mộ thiếu lộ ra đùa giỡn nghiêm trọng, nhưng giọng nói cũng cực kỳ nghiêm túc!
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, có chút không tin tưởng nhìn hắn, đến bây giờ bọn họ chỉ gặp nhau đúng ba lần, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện nghiêm túc với cô, thật sự có chút không thích ứng nổi.
"Mộ tiên sinh. . . . . . Chẳng lẽ không thể thương lượng lại sao?" Cô thật sự không có tâm tình nói chuyện "Cuộc sống" với hắn! Nói xong, trong tròng mắt Quý Linh Linh liền rơm rớm nước mắt. Cô gái này, không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc.
Quả nhiên Mộ thiếu hơi nhíu chân mày, có lẽ bị điệu bộ Quý Linh Linh làm cho sửng sốt.
"Mộ tiên sinh. . . . . ." Chán ghét Mộ tiên sinh, Quý Linh Linh một lần nữa ngẩng đầu, mắt cũng ửng hồng rồi, đồng thời nức nở hấp hấp lỗ mũi, nhìn rất đáng thương.
"Quý Linh Linh." Mộ thiếu không khỏi kêu tên cô.
"Hả?"
"Em coi trọng công trình này vậy sao?" Mộ thiếu đối với bộ dáng này của cô không được tự nhiên, một cô gái ương ngạnh, hoặc nói cách khác là kiên trì, thật là hiếm có."Hay là, Em đang tìm cớ đến gần tôi?" Vẻ mặt hắn thay đổi quá nhanh, một giây trước vẫn còn nghiêm túc, một giây kế tiếp liền biến thành vẻ mặt vô lại, lại còn bỉ ổi vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên môi của cô.
Ni Mã! Trong lòng Quý Linh Linh mắng chửi tên Mộ thiếu khốn khiếp ngàn lần, thế này mà cũng là đặc phái viên quốc phòng sao? Hành động lỗ mãng! Mặc dù có lúc mình nói năng cũng rất cởi mở, nhưng nội tâm còn là em gái nhỏ thuần khiết tốt bụng, đâu có như vậy chứ!
"Hả? Tại sao không trả lời?" Ngón tay thon dài của Mộ thiếu ma sát liên tục trên môi của cô, dịu dàng mềm mại lại còn đàn hồi nữa chứ, hẳn sờ là không sai.
Nổi đóa, nhịn, nổi đóa, nhịn!
"Mộ. . . . . ." Quý Linh Linh vừa mới há mồm, ngón tay Mộ thiếu liền thuận thế trượt vào trong miệng cô.
Hai mắt Quý Linh Linh lập tức trợn to, làm ơn đi, đó là ngón tay, cho rằng ngón tay là bánh bích quy sao? Đáng chết, tên khốn kiếp ghê tởm, hắn. . . . . . Hắn cư nhiên ở trong hành lang trêu đùa cô, nghiêm trọng mà nói, hắn đang giở trò lưu manh đấy!
"Liếm thử xem." Mộ thiếu cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười bỉ ổi. Dĩ nhiên Quý Linh Linh nhìn vẻ mặt Mộ thiếu là cực kỳ bỉ ổi, nhưng dù mở to một mắt cũng biết vẻ mặt Mộ thiếu không đứng đắn, nhìn lộng lẫy chảy nước miếng. "Liếm một chút, tôi cho phép em liếm."
Trời ạ, trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, muốn đem ngón tay mình biến thành kẹo que sao?
Khuôn mặt Quý Linh Linh khốn khổ cộng thêm tức giận nhìn hắn, người đàn ông này thật sự đáng ghét. Miệng của cô như cũ hé mở, thật sự không biết nên làm gì tiếp theo.
Nhưng cô lại không biết, cô cho là cô bất động thì Mộ thiếu sẽ không cách nào sao? Quá đơn thuần. Chỉ thấy khóe miệng Mộ thiếu khẽ giơ lên, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vạch hàm răng của cô, hơn nữa bộ dáng kia hình như càng sờ càng dũng cảm.
Quý Linh Linh cứng nhắc, không nhúc nhích, vừa giận vừa sợ, đứng ở đây tùy Mộ thiếu như một "Nghệ Thuật Gia" đang chơi nghệ thuật.
"Không tệ, răng của em chứng minh cuộc sống riêng tư của em cũng không tệ lắm." Cuối cùng Mộ thiếu cũng thu hồi ngón tay của mình, đưa ra một kết luận như vậy.
Trai chưa vợ nhẫn nại, nữ có chồng không đành lòng!
"Mộ thiếu, anh có bệnh phải không? Anh xem tôi là ngựa sao? Còn phải kiểm tra tuổi!" Quý Linh Linh muốn nguyền rủa cả nhà già trẻ bọn họ, cư nhiên ác liệt như vậy, coi cô như con la nhỏ, kiểm tra tuổi (Tiếng hán là bốn chữ 检查牙口), bốn chữ này, thật đặc biệt không dễ nghe!
"Ha ha, em phản ứng còn rất nhanh, không tệ." Mộ cách còn lộ ra một nụ cười vô hại, nhưng chẳng lẽ hắn một chút xíu cũng không nhìn ra bây giờ Quý Linh Linh đã không kiềm chế được hay sao?
"Anh. . . . . . Anh . . . . ." Quý Linh Linh đưa tay phải chỉ về phía hắn, lui về phía sau hai bước, ngón tay đều giận đến run rẩy. Ông trời, tôi làm chuyện xấu gì mà muốn trừng phật tôi như vậy! Cười cười nói nói , Quý Linh Linh chẳng những bị đùa giỡn, bị chiếm tiện nghi, còn bị tổn thương !
Mộ thiếu cầm ngón tay của cô, "Không cần vội, có chuyện gì từ từ nói." Hắn còn tỏ ra hiền lành, từ từ nói, đến mức này, Quý Linh Linh còn có thể từ từ nói?
Đột nhiên Quý Linh Linh vung tay mình rút ra, cô không thể tiếp tục giả bộ nữa rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, không chừng còn bị khi dễ thành cái dạng gì nữa.
"Mộ thiếu, anh còn có hứng thú trêu đùa tôi, không phải anh chỉ cần giúp bằng một tay là xong sao. Tôi thật sự chưa từng thấy, anh so với đàn ông vô sỉ hơn!" Quý Linh Linh tức giận đùng đùng. Nói xong, lập tức xoay người rời đi, nhưng cô định bước đi hì bả vai lập tức liền bị kéo lại.
Cô tức giận quay đầu, "A!"
Mộ thiếu đẩy Quý Linh Linh vào góc tường, nam cao nữ thấp, loại này tư thế, làm người ta thấy kỳ quái.
"Vậy cô trả tiền, cũng không phụ trách đến cuối cùng, tôi còn chưa từng thấy sô gái nào xấu xa như vậy."
"Anh. . . . . ." Nét mặt Quý Linh Linh không dám tin, giật mình như nuốt phải con ruồi, chuyện này. . . . . . Đây là đàn ông sao? Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng ép cô trực tiếp phản kích, hắn. . . . . . Hắn hắn không phải đàn ông sao? Sao lại giống như tiểu nam sinh bị khinh bỉ, cô ảo giác có đúng không?
"Nhé. . . . . ." Thời điểm cô kéo dài trường âm "Anh", Mộ thiếu trực tiếp chạm khẽ trên bờ môi của cô, "Quý Linh Linh, đây mới thật sự là em?" Một tên con trai cười đến rất hả hê, rất tà ác.
Một nữ con ngươi trợn tròn, đáng chết, mình bị hôn trộm rồi, cô hiện tại có thể hay không kêu hắn vô lễ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT