“Má Lâm, có chuyện gì vậy? Cậu Mộ vừa mới ngủ.” Lão Trung đứng ở cửa, ngăn cản má Lâm đang lo lắng.
“Lão... Lão Trung, cô Quý... cô ấy...” Má Lâm dùng cả tay lẫn miệng, lo lắng không biết nên giải thích như thế nào.
“Cô ấy sao rồi?” Đúng lúc ấy, cửa phòng ngủ mở ra, Mộ Ly với gương mặt nguy hiểm nhìn người trước mặt.
“Cậu... Cậu Mộ, mẹ cô Quý bị... xe đâm...”
“Cái gì?” Mộ Ly giận dữ, mắt đỏ lên.
Anh siết chặt nắm đấm, “Ai mang tin tức đến?”
“Cậu Lãnh.” Má LÂm thấy Mộ Ly tức giận, vội cúi đầu.
Lão Trung đứng bên cạnh Mộ Ly, sắc mắt thoáng cái cũng trầm xuống. Xem ra sự việc không thể kéo dài thêm, hôm nay cậu Mộ bận cả ngày, ăn qua loa xong mới nghỉ ngơi, lại không ngờ truyền đến tin tức này. Còn hai tiếng nữa là 21 giờ, mẹ cô Quý đã bị xe đâm...
“Lão Trung, thông báo cho bọn họ lập tức tới biệt thự, đồng thời thông báo cho tổng bộ không quân, khẩn cấp chuẩn bị.” Gương mặt Mộ Ly lạnh lẽo, vốn mang màu sắc mệt mỏi nay đã bị sự tàn nhẫn thay thế.
Lão Trung nhìn Mộ Ly lạ lẫm như thế, nhanh chóng đáp, “Vâng, vâng, tôi lập tức đi làm!”
“Má Lâm, phái người tăng cường bảo vệ cô Quý. Thông báo cho bên Mỹ, phải tìm bác sĩ tốt nhất, lập tức đến đây!”
“Vâng, cậu Mộ!”
Má Lâm không ở lại lâu hơn, vội vội vàng vàng xuống lầu.
Lúc này chỉ còn lại một mình Mộ Ly, con ngươi đen sâu thẳm, môi mím chặt, trong im lặng lộ ra sự tức giận khó kìm nén. Anh chậm chạp không ra tay, một là vì cố kỵ, mặt khác là vì cô, bây giờ bọn chúng lại dám to gan động đến cô, vậy kế tiếp, đừng trách anh lòng dạ độc ác!
Nửa tiếng sau, bốn chiếc xe thể thao màu đen đồng thời đỗ bên ngoài biệt thự.
Mộ Ly ngồi trong đại sảnh, bên cạnh là mẩu thuốc lá.
“Mộ Ly.”
Nghe tiếng, anh ngẩng lên, nhìn bốn người đứng ở cửa. Cuối cùng đã tới, cũng phải bắt đầu.
“Công việc các cậu chuẩn bị thế nào?” Mộ Ly gạt tàn thuốc, hỏi.
“Cậu chuẩn bị động thủ?” Tần Mộc Vũ hỏi đầu tiên, ngồi đối diện anh, trên mặt hiện lên sự nghiêm túc ít khi xuất hiện.
“Mẹ của Quý Linh Linh xảy ra chuyện, do thủ hạ của Tư Kỳ làm.” Lúc này, Lãnh Dạ Hi cũng đến.
Tần Mộc Vũ nhìn anh ta, hơi nhíu mày, “Tối nay không phải anh đưa họ cùng đi sao?” Vì sao còn xảy ra chuyện, những lời này, anh ta không hỏi.
“Chính vì họ muốn đi, cho nên đối phương mới có thể đưa cô ấy vào chỗ chết, nếu tôi không đoán sai, mục tiêu của họ là... Quý Linh Linh.” Hướng Tuấn Ngạn bước một bước dài, ngồi xuống sô pha, nhìn Mộ Ly nói.
Mộ Ly nhìn về phía anh ta, không nói gì.
“Ngạn!”
Hướng Tuấn Ngạn nhìn sang Ngụy Như Lễ đang đến gần, anh ta vô vị nhún vai, dù có giẫm lên mìn cũng không sao, bởi vì anh ta nói sự thật.
“Lãnh Dạ Hi, lần này anh không đưa cô ấy đi, vậy tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội nữa.” Mộ Ly tựa vào sô pha nhìn anh ta.
Sắc mặt Lãnh Dạ Hi hơi trầm xuống, chậm rãi nói, “Cho dù tôi đưa cô ấy đi, vẫn không có cơ hội.”
Mộ Ly mím môi, trái tim lại trở nên nặng nề, anh khó mà tưởng tượng, nếu lần này là cô bị đâm, anh sẽ làm sao?
“Hai tiếng sau, chúng ta phải tới nơi ở của chúng.”
“Ly, bây giờ chưa phải thời cơ.” Ngụy Như Lễ điềm tĩnh, lúc này anh ta phải giữ đầu óc tỉnh táo, nếu không cẩn thận...
Hướng Tuấn Ngạn nhìn thoáng qua Mộ Ly, cũng không nói lời nào.
“Ly, bố nuôi giờ vẫn còn trong tay chúng, nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ...” Tần Mộc Vũ chần chừ.
Mộ Ly có thể nhẫn nại đến bây giờ cũng vì tập đoàn Tư Kỳ dùng bố nuôi bọn họ uy hiếp.
“Mọi chuyện tôi đã thu xếp thỏa đáng, tôi tin bố nuôi sẽ tha thứ cho tôi.”
“Ly, chẳng lẽ cậu vì một người phụ nữ mà đem mạng sống bố nuôi...”
Mộ Ly nhìn ngang sang Ngụy Như Lễ, “Không phải vì một người phụ nữ, mà vì tập đoàn Tư Kỳ đã khiêu khích đến giới hạn của tôi. Sau khi bắt cóc bố nuôi, chúng tưởng có thể thâu tóm tập đoàn Hắc Diễm? Hừ, cũng quá coi thường chúng ta.”
“Nhưng...”
“Như Lễ, cậu nghe Ly nói tiếp đã, về phía Tư Kỳ, tôi đã sớm không nhịn được rồi. Ông già tuy bị chúng bắt, nhưng cậu nghĩ chúng dám động đến ông ấy không?” Hướng Tuấn Ngạn vẫn bày ra dáng vẻ tùy ý.
“Ngạn!” Trong giọng nói của Lãnh Dạ Hi rõ ràng có mang theo ý cảnh cáo.
Tần Mộc Vũ chỉ hờ hững nhìn qua anh ta, cũng không nói gì thêm.
“Bây giờ đã tra rõ rồi, tập đoàn Tư Kỳ không chỉ đơn giản là bắt cóc bố nuôi, người của chúng còn bí mật cấu kết với viên chức chính phủ, dường như còn có hoạt động lớn nào đó.” Tần Mộc Vũ nói, “Mộ Ly, không chỉ cậu, tôi cũng đợi không kịp.” Đúng vậy, lúc này anh ta rất gấp, bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn chờ anh ta đi làm.
“Chẳng lẽ các cậu muốn vứt bỏ bố nuôi?” Ngụy Như Lễ nhíu chặt mày chất vấn.
“Như Lễ, cậu kích động gì chứ hả? Nếu không phải năm đó ông già phạm sai lầm, liệu có thể khiến mấy người chúng ta đến giờ ở bên ngoài cũng phải tỏ ra không biết nhau? Cậu, Mộ Ly, Tần Mộc Vũ còn được, nhưng tôi với Hi thì cứ như người xa lạ. Dù sao mấy ngày qua, tôi chịu đựng đủ rồi. Sớm giải quyết đám người Tư Kỳ, trong lòng sớm được thoải mái.” Hướng Tuấn Ngạn vỗ nhẹ bụi bặm trên người, dáng vẻ không sao cả ấy hoàn toàn cách ly anh ta khỏi những người có mặt.
“Cậu có nghĩ tới bố nuôi không, ngộ nhỡ chúng...”
“Không cần nói nữa, nếu bố nuôi xảy ra chuyện, tôi sẽ dùng mạng của tôi đổi lấy mạng của ông ấy!” Mộ Ly lại lên tiếng.
“Cậu... vì người phụ nữ đó, ngay cả mạng mình cũng không quan tâm?” Ngụy Như Lễ định tiến lên, lại bị Hướng Tuấn Ngạn bên cạnh ngăn lại, Hướng Tuấn Ngạn nhìn anh ta không nói. Hắn
Tần Mộc Vũ cũng đứng lên, đứng ở giữa Ngụy Như Lễ và Mộ Ly.
Mộ Ly chậm rãi nhìn về phía Ngụy Như Lễ, “Hai tiếng sau, bắt đầu hành động, trước tiên cứu bố nuôi.” Nói xong, anh tựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, dường như cuộc tranh luận này đã có kết quả.
Ngụy Như Lễ còn muốn nói tiếp cái gì, song cùng lúc bị ba cặp mắt ngăn lại.
Tính tình Mộ Ly thế nào, họ đều biết, vốn kế hoạch đã làm xong, bây giờ đột nhiên phải thực hiện trước thời hạn, nói rõ đối phương đã chính thức chọc giận anh. Lúc trước vì lo lắng cho bố nuôi mà anh không dám ra tay sao? Hoàn toàn không phải.
Lãnh Dạ Hi và Tần Mộc Vũ liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Mộ Ly.
“Bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện, tâm trạng rất không ổn định, bác sĩ nói bác gái có thể sẽ phải sống thực vật...” Lãnh Dạ Hi chưa nói hết liền thấy Mộ Ly đứng lên, cầm chìa khóa xe trên bàn, xuyên thẳng qua mấy người rồi bỏ đi.
Hướng Tuấn Ngạn huýt gió mấy cái, “Bây giờ cậu nói với cậu ta điều này là chuẩn bị để hai tiếng sau cậu ta đi chịu chết đúng không?”
“Trước khi chết có thể gặp người phụ nữ mình yêu, cũng không có gì không tốt.” Lãnh Dạ Hi trả lời.
“Ha ha, đúng vậy, tôi còn chưa thể gặp được người phụ nữ của mình đấy.” Trong giọng nói Hướng Tuấn Ngạn tràn đầy sự chán chường.
Ánh mắt Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm anh ta, lại chuyển hướng khác, nắm đấm đang siết lại cũng chậm rãi thả lỏng, nghe chuyện của họ, anh ta không nói gì.
Ngụy Như Lễ lại có chút gấp gáp, “Các cậu trơ mắt nhìn Mộ Ly hồ đồ vậy ư?”
Lãnh Dạ Hi nhìn anh ta, “Như Lễ, cậu quá căng thẳng đấy. Mặc dù tập đoàn Hắc Diễm hiện tại ít khi xuất hiện, nhưng cậu nghĩ những kẻ ở tập đoàn Tư Kỳ là lũ ngốc sao?”
“Nhưng... chúng dám bắt cóc bố nuôi, chẳng lẽ...”
“Nếu chúng muốn nhào nặn chúng ta, sao phải khổ đi bắt cóc bố nuôi?” Chúng biết rõ hiện tại bố nuôi không nắm quyền.
“Vậy...” Ngụy Như Lễ nghe Lãnh Dạ Hi nói, càng ngày càng mơ hồ, theo lời anh ta, người thực hiện nhiệm vụ bắt cóc của tập đoàn Tư Kỳ hoàn toàn không có lý do.
“Mục tiêu của chúng là Mộ Ly.” Hướng Tuấn Ngạn đột nhiên bỏ thêm một câu.
“Vì sao?” Bây giờ người nắm quyền Hắc Diễm cũng không phải Mộ Ly.
“Bởi vì cô tiểu thư Tư Kỳ đó, ban đầu đã muốn dùng đám hỏi, ăn không được vào miệng nên không cam lòng thôi.” Tần Mộc Vũ lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, ngậm bên mép.
“Là cô ta? Một người phụ nữ như cô ta...”
“Ha ha, cậu đừng xem thường phụ nữ, một mình Giang Tâm Dao có thể khiến cả nhà thị trưởng gà bay chó chạy đấy thôi.” Lãnh Dạ Hi như đang nói giỡn, bỏ thêm một câu.
“Không thể nào! Tâm Dao sao lại... Cô ấy là vì Mộ Ly mới...” Ngụy Như Lễ lập tức giải thích, nhưng câu nói có chút không rõ ràng.
“Người anh em, cậu ở nước ngoài lâu quá, chuyện trong nước... ha ha, rất phức tạp.” Hướng Tuấn Ngạn vỗ vai anh ta, ý bảo không nên nói nữa. Cho tới giờ còn chưa biết rõ hoàn cảnh của họ, phần giác ngộ này có hơi thấp.
“Người của tập đoàn Tư Kỳ đâu rảnh rỗi mà đi đâm mẹ của Quý Linh Linh, nếu không phải do Tư Kỳ Nại Mỹ sai khiến...” Lãnh Dạ Hi vừa nói vừa nắm chặt tay.
Anh ta vừa mới gọi điện cho Trang Mỹ Cầm, chuẩn bị qua đón hai mẹ con họ, sau đấy liền xảy ra chuyện, khi anh ta đến liền nghe người xung quanh nói, chiếc xe đó lao thẳng về phía người đi đường. Trang Mỹ Cầm bị đâm, Quý Linh Linh ngã bên cạnh, đó chính là giải thích tốt nhất rồi.
“Người phụ nữ đó, thủ đoạn đúng là cay độc.” Tần Mộc Vũ lành lạnh nói.
“Ha ha, đó có là gì.”
Đúng lúc này, một giọng nữ truyền tới.
Bốn người đàn ông lập tức đứng lên, nhìn về phía cửa.
Vu Uyển Tình!
“Uyển Tình?” Tần Mộc Vũ hỏi thử, khuôn mặt cô ấy đã bị tàn phá, nếu không quen thuộc cô ấy, anh ta thật sự không nhận ra.
“Mộc Vũ, anh còn có thể nhận ra em.” Trong giọng Vu Uyển Tình mang theo mấy phần tự giễu.
Hướng Tuấn Ngạn và Ngụy Như Lễ cùng quan sát cô ấy, không lên tiếng.
“Tại sao em lại tới đây?” Tần Mộc Vũ cũng nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, xét theo tình huống hiện tại, cô ấy không nên gặp Mộ Ly mới đúng.
“Ha ha, không còn cách nào, em bị người ta đuổi giết, không còn chỗ nào để đi.” Vu Uyển Tình cúi đầu, cố nặn ra nụ cười.
“Đuổi giết?”
“Em tưởng rằng khuôn mặt bị hủy thì đã kết thúc, không ngờ bọn họ vẫn không buông tha cho em. Ha ha, bọn họ thật sự...” Vu Uyển Tình ngẩng đầu lên, xoa vết máu trên tay, gương mặt bất đắc dĩ.
“Cô nói bọn họ là chỉ...” Ngụy Như Lễ mở miệng hỏi.
Vu Uyển Tình nhìn anh ta, cười cười, nhưng không trả lời.
Tần Mộc Vũ suy tư một hồi, vội hỏi, “Hi, cậu cho bao nhiêu người ở bệnh viện, tôi sợ Quý Linh Linh sẽ xảy ra chuyện.”
“Không cần lo, nếu tôi nghĩ không nhầm, bây giờ xung quanh bệnh viện hẳn quân đội đã mai phục kín.”
“Quân đội?” Rõ ràng lại gọi quân đội đến, đầu óc Mộ Ly nghĩ gì vậy, Ngụy Như Lễ vội vàng nhìn Hướng Tuấn Ngạn.
“Đừng nhìn tôi, Mộ Ly chính là như vậy, thích phô trương, riêng người của chúng ta hoàn toàn có thể ứng phó, còn phải động đến bên quân đội, rõ huênh hoang.” Hướng Tuấn Ngạn nhướng môi cười cười.
Trên mặt Tần Mộc Vũ lại không có bao nhiêu vui vẻ, anh ta trầm tư, Mộ Ly nhất định có chỗ nào chưa nói cho anh ta biết, tình huống dường như không hợp lý.
***
Trong bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt Quý Linh Linh dại ra ngồi tựa bên cạnh Quý Thần Thiên. Trang Mỹ Cầm vẫn còn đang cấp cứu, còn chưa biết khi nào mới kết thúc.
“Chị, em đưa chị về nghỉ ngơi trước nhé?” Quý Thần Thiên khàn giọng, hai mắt cũng đỏ lên.
Quý Linh Linh không trả lời, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vốn thân thể đã yếu ớt, lần này Trang Mỹ Cầm xảy ra tai nạn, đả kích với Quý Linh Linh lớn thế nào có thể nghĩ, cô không ngất xỉu cũng đã là biểu hiện kiên cường nhất rồi.
“Chị, mẹ không sao đâu, bé con trong bụng chị còn cần nghỉ ngơi, em ở đây là được rồi.” Quý Thần Thiên nắm chặt tay Quý Linh Linh, lúc này chỉ còn lại hai chị em bọn họ.
Quý Linh Linh lại lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, “Chị muốn chờ mẹ.”
Quý Thần Thiên không nhịn được, nước mắt cũng lăn từng giọt, anh Lãnh không phải đã nói sẽ kết thúc ư? Vì sao khi họ đi còn xảy ra chuyện như thế?
“Cô Quý, cô Quý.”
“Bác là?” Thấy người đến, Quý Thần Thiên phòng bị để Quý Linh Linh phía sau lưng.
“Tôi là đầu bếp của Mộ gia, má Lâm, cô Quý tôi tới thăm cô đây.” Má Lâm gặp Quý Linh Linh, cảm thấy chua xót trong lòng, mới mấy ngày không gặp mà cô đã gầy đến thế này.
Quý Linh Linh nhìn bà, không tỏ ra buồn vui gì nhiều, “Má Lâm”, chỉ gọi một tiếng.
“Ừ.” Má Lâm nghẹn ngào, “Cô Quý, cô...” Cô có khỏe không? Những lời này hỏi bây giờ đã không còn bao nhiêu ý nghĩa, cô không tốt, vô cùng không tốt.
Quý Linh Linh như chịu kích thích quá lớn, cô không chú ý đến má Lâm, tiếp tục dựa vào Quý Thần Thiên, nhìn theo hướng phòng cấp cứu.
“Cô Quý, cô về phòng bệnh trước đi, ở đây...” Không an toàn, lời má Lâm mang theo sự lo lắng.
“Chị cháu muốn ở đây chờ mẹ chúng cháu ra.” Quý Thần Thiên trả lời thay cô.
“Nhưng...” Ở đây, ngộ ra xảy ra bất trắc thì phải làm sao.
“Má Lâm.”
Một âm thanh trong trẻo truyền đến, Quý Linh Linh phản xạ nghiêng đầu, bóng dáng quen thuộc lập tức lọt vào mắt. Nước mắt liền tranh nhau rơi xuống.
“Cậu Mộ.” Má Lâm thấy người đến, thở phào nhẹ nhõm.
Quý Thần Thiên trông thấy Mộ Ly, không thể hiện sự nhiệt tình quá lớn, mà quay mặt đi, giả bộ không nhìn thấy anh.
“Về nghỉ trước đi, anh đã cho mời bác sĩ tốt nhất, bác gái sẽ không có việc gì đâu.” Mộ Ly đến trước mặt cô, ôm lấy cô đang ngồi cạnh Quý Thần Thiên, anh ôm cô thật chặt, thương yêu hôn lên tóc cô.
Quý Linh Linh không phản kháng, cũng không có trả lời, mặt không có biểu cảm để anh ôm.
“Má Lâm, má ở đây trông coi trước.”
“Vâng.”
Dứt lời, Mộ Ly liền ôm ngang Quý Linh Linh lên, vì bụng cô đã nhô nên động tác của anh dịu dàng không ít.
“Anh...” Quý Thần Thiên bước đến chắn trước mặt anh, “Anh đưa chị tôi đi đâu?”
“Bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, ở đây phải nhờ đến em rồi.”
Quý Thần Thiên ngẩn ra, anh ta, Mộ Ly, lại nói với cậu, nhờ đến em. Loại đàn ông lạnh lùng ngang ngược lại bạc tình như Mộ Ly, lúc này lại rõ ràng nói với mình “Nhờ em”! Chị bị anh ta hại đến như vậy, tuy mẹ không nói gì, nhưng cậu biết, Mộ Ly là một người đàn ông nguy hiểm.
Trong lúc Quý Thần Thiên ngẩn ra, Mộ Ly liền ôm Quý Linh Linh như bảo bối rời đi.
“Anh... Mộ Ly...”
“Cậu trai trẻ, cậu là em trai của cô Quý đúng không.” Má Lâm lập tức ngăn trước mặt Quý Thần Thiên, “Cậu Mộ thật lòng với cô Quý, hơn nữa bây giờ cô Quý cần nghỉ ngơi, cậu đừng quấy rầy họ.”
“Nhưng... anh ta...” Quý Thần Thiên còn muốn nói điều gì, nhưng lời đến khóe miệng lại không nói được nữa.
Có lẽ anh ta vẫn tốt với chị, chí ít cậu không bảo chị đi nghỉ được, còn anh ta chỉ nói một lần đã dễ dàng làm được rồi.
Vào phòng thì đã có bảy tám người mặc âu phục đen đứng chờ sẵn, họ vừa thấy Mộ Ly liền lập tức mở cửa, sau đó ngay ngắn đứng bên ngoài.
Mộ Ly nhẹ nhàng đặt Quý Linh Linh lên giường, “Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc, tất cả mọi việc đều sẽ tốt.” Anh ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Trang Mỹ Cầm bị đâm là đả kích rất lớn với cô, bây giờ cô biểu hiện ra sự tĩnh lặng khác thường chính là minh chứng tốt nhất.
“Linh Linh, nhìn anh này, bây giờ không có chuyện gì nữa, không cần phải sợ.” Mộ Ly nâng mặt cô lên, thân mật chạm vào cô. Anh mang đến sự ấm áp cơ bản nhất, dành cho cô cảm giác an toàn nhất.
Bốn mắt nhìn nhau, cơ thể Quý Linh Linh có chút run rẩy, nước mắt rơi xuống ướt nhòa khuôn mặt họ.
Anh nhẹ nhàng ngửa đầu, cắn lên cánh môi cô, bao nhiêu sự bất lực đều thể hiện ra ở cánh môi không chút hơi ấm. Anh hôn cô thật nhẹ nhàng, tiếp đó an ủi trái tim hoảng sợ của cô. Môi cô lạnh lẽo quá, nó như muốn đóng băng anh lại.
“Linh Linh...”
“Chiếc xe, đúng ra đâm vào em, nhưng mẹ lại đẩy em ra...” Quý Linh Linh nghẹn ngào nói, “Đáng nhẽ người ở trong phòng cấp cứu phải là em, nhưng... làm sao bây giờ, em phải làm sao? Anh đã không cần em nữa, nếu mẹ cũng không cần em nữa, em nên làm gì bây giờ?” Ủy khuất, sợ hãi lập tức ập đến, khiến cô không khống chế nổi cảm xúc.
Trong lòng Mộ Ly đau nhói, im lặng ôm chặt cô, bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy. Đợi anh, đợi anh giải quyết xong chuyện này, anh có thể vĩnh viễn sống cùng cô.
“Anh không cần em nữa, mẹ cũng không cần em nữa, em nên làm gì bây giờ?” Cô lặp đi lặp lại, nước mắt to như hạt đậu khiến áo anh ướt nhẹp.
“Đừng khóc, anh cần em mà!” Mộ Ly nghe tiếng khóc của cô, khó kìm nén được cơn đau trong lòng, anh hôn mạnh lên môi cô, không muốn nghe thêm những âm thanh ủy khuất của cô nữa. Lời cô nói, từng câu đâm vào trái tim, khiến anh đau đớn khôn cùng.
Môi, gắn chặt, triền miên, cái lạnh và cái nóng quấn lấy nhau. Rất muốn giây phút này dừng lại, để anh có thể có nhiều thời gian sưởi ấm cho cô. Quý Linh Linh nhắm mắt lại, nước mắt như tràn đê, nụ hôn của anh vẫn còn tiếp tục, nhẹ nhàng, bao bọc cô. Đây là nụ hôn không mang theo bất cứ gì, chỉ là nụ hôn an ủi giữa vợ chồng thân cận nhất.
Tình yêu giữa anh và cô không gọi là oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng khắc cốt ghi tâm. Mộ Ly nghĩ, cho tới giờ anh chưa từng nghĩ rằng, anh chỉ muốn có một tình yêu đơn giản với cô, cùng cô sống cả cuộc đời, yêu cô, chiều chuộng cô cả đời, nhưng tới bây giờ, hai người họ lại đến tận bước này.
Xét đến cùng, có lẽ vì thân phận của anh quá đặc biệt.
Là anh hại cô, anh vốn là một người không nên có được hạnh phúc, nhưng anh lại tham lam chiếm lấy cô, muốn giành lấy hạnh phúc chưa từng cảm nhận từ cô.
Mộ Ly cũng nhắm chặt mắt, miệng đắng chát, thể hiện sự đau đớn lúc này của anh. Bây giờ cô yếu ớt như thế, một thân một mình như thế, tất cả đều là anh đã đẩy cô đến tình cảnh vạn kiếp bất phục. Anh nên làm gì, mới có thể bù đắp được nỗi đau trong lòng cô.
“Linh Linh”, anh ngừng hôn, ôm vai cô, “Em có thể đợi anh không?” Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé, tay nắm chặt tay như hai trái tim đang hòa hợp.
Quý Linh Linh nhìn anh, khóe mắt còn rưng rưng.
“Em lúc nào cũng chờ anh, nhưng trái tim anh quá tàn nhẫn.” Cô nghẹn ngào, không thể tiếp tục, “Em... rốt cuộc đã làm sai điều gì, để chịu sự trừng phạt như vậy?” Cô kêu khóc.
“Vì em ích kỷ đoạt lấy anh, cho nên mới phải chịu trừng phạt vậy sao? Nhưng, nếu không để em yêu anh, em... em không biết mình nên làm gì?” Quý Linh Linh khóc đỏ mắt, hai vai run run, vào lúc này trông cô cực kỳ yếu đuối.
Cô chỉ muốn yêu người đàn ông này, muốn yên bình sống cùng anh cả đời, mà sao có nhiều chông gai như thế, cuối cùng là lỗi của cô, không để ý đến sự thấp kém của bản thân, cố ép ở bên anh. Thì ra, họ là mộ đôi không có được sự chúc phúc.
“Anh đáp ứng em, hãy cho anh thêm một tuần.” Mộ Ly đặt ngón trỏ lên môi cô, ngăn cô nói tiếp, “Một tuần sau, anh dẫn em về nhà.”
Một tuần sau, anh dẫn cô về nhà, đây chính là lời hứa của anh.
Người ta nói, hứa hẹn là vì người đưa ra lời hứa không tự tin, cho nên mới phải dùng điều đó để khích lệ chính mình.
Anh mặc kệ an nguy của bản thân, quên đi rằng phải rời xa cô, lúc biết cô chịu nỗi đau lớn, anh không quan tâm gì nữa chạy đến bên cô. Vội vàng muốn gặp cô, vội vàng muốn ôm lấy cô, vội vàng muốn an ủi cô.
Anh, thật sự quá xúc động. Vì nỗi nhớ nhung nhất thời, đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch.
Một tuần sau, cô có thể gặp anh nữa sao? Anh đã không cần cô nữa, sao còn gặp lại?
***
“Thị trưởng, sao anh lại đột nhiên gọi em đến?” Giang Tâm Dao mặc một bộ đồ bó độn mông màu đỏ, vòng eo lắc lư theo từng bước chân, dính sát vào Lục Chính Hạo. Cô ta ra vẻ siểm nịnh, như con chó con mèo muốn được chủ nhân vuốt ve. Lục Chính Hạo nheo lại cặp mắt không quá lớn, nụ cười giả tạo ẩn dấu dưới cặp kính gọng vàng.
“Dao Dao, không gọi điện thì em không đến gặp anh, có phải quên mất anh rồi không?” Lục Chính Hạo dùng bàn tay vuốt ve lên mông cô ta.
Giang Tâm Dao sinh lòng chán ghét, nhưng nét mặt vẫn tươi cười, dùng bàn tay nhẹ nhàng đẩy ngực ông ta, “Thị trưởng, anh nói gì vậy, trog lòng Dao Dao chỉ có một mình anh. Vợ anh vừa mất, em sao có thể...”
“Dao Dao, em biết rõ, anh không cố kỵ mấy cái đó. Bà ta chết rồi, không phải rất đúng lúc sao? Nhường lại vị trí cho em.” Lục Chính Hạo nói, bàn tay to lớn bóp lên mông cô ta.
“Cái này...” Giang Tâm Dao cười khó xử, mục đích cô ta lợi dụng ông ta đã đạt được, bây giờ trong lòng cô ta chỉ nghĩ tới Mộ Ly, sao còn hứng thú với ông ta?
“Dao Dao, em đi theo anh mấy năm nay, nhu cầu đi lại ăn mặc ở, anh đều dành cho em thứ tốt nhất, tâm ý của anh, em không phải không biết chứ?” Lục Chính Hạo làm ra vẻ lão luyện, ông ta nhìn thẳng Giang Tâm Dao, không rời cô ta một giây, giống như muốn nhìn xuyên thấu cô ta.
“Thị trưởng, anh đối với Dao Dao thật tốt, em vĩnh viễn không quên, người ta biết anh đối tốt với người ta mà.” Giang Tâm Dao nói xong còn chủ động kiễng chân, hôn lên mặt Lục Chính Hạo.
“Ha ha, phải vậy không?” Lục Chính Hạo bỗng cười lạnh, túm lấy mái tóc dài của cô ta.
“A!” Giang Tâm Dao hét lên, theo lực của Lục Chính Hạo, thoáng cái té quỵ trên nền đất.
“Con điếm này, thiệt cho tao mấy năm qua đối xử tốt với mày, mày lại đi phá thai đứa con của tao!” Lục Chính Hạo như biến thành gương mặt khác, độc địa nhìn cô ta, sức lực trên tay cũng không yếu đi chút nào.
“A... Tóc của em... Đau quá... Bỏ tay ra, bỏ tay ra!” Giang Tâm Dao không ngờ Lục Chính Hạo lại trở mặt, nhất thời, cô ta không biết nên làm gì, chỉ biết túm lấy tay ông ta, cầu xin ông ta buông tay.
“Đau? Đồ đê tiện, mày còn biết đau? Bố mày để mày mang thai, lưu lại dòng giống nhà họ Lục, mày lại dám im lặng đi phá. Mày tưởng mày là cái loại cao quý gì sao hả?” Lục Chính Hạo nghiến răng nghiến lợi, nói xong, dùng sức lớn hơn kéo tóc cô ta.
“A!” Giang Tâm Dao hét lên, lập tức quỳ bò, hai mắt đẫm nước cuống quýt nhìn Lục Chính Hạo.
“Không... Thị trưởng, em không có...”
“Bốp!” Một tiếng vang thanh thúy.
Lục Chính Hạo tát vào mặt cô ta, vì ông ta đang túm lấy tóc nên mặt cô ta không nhúc nhích bao nhiêu.
“Nếu không phải Lâm Tư Kỳ nói cho tao biết, đến bây giờ tao còn chẳng hay biết gì. Mày là cái thứ gì, đến cả con tao cũng dám phá!” Nói xong, ông ta như trút căm phẫn, liên tục tát Giang Tâm Dao.
Sức mạnh đến bất ngờ, khiến Giang Tâm Dao không chịu nổi choáng váng. Lâm Tư Kỳ, con khốn Lâm Tư Kỳ đó, lại dám ra tay với cô ta, đợi cô ta trở về, nhất định phải khiến ả đẹp mặt.
“Con đĩ, bố mày cho mày ăn ngon mặc đẹp, còn chuẩn bị cho mày danh phận, mày lại vì thằng nhãi Mộ Ly mà phản bội tao!”
“Thị trưởng, em... em không có, em thật sự không có...”
“Bốp bốp!” Liên tiếp hai cái tát đánh lên mặt Giang Tâm Dao.
“Con đĩ, còn muốn lừa tao à! Mày xem đây là gì!” Lục Chính Hạo cầm lấy cái túi trên bàn ném lên mặt cô ta, những bức ảnh trong đó rơi ra lả tả.
“Đây...” Giang Tâm Dao quỳ trên mặt đất, tra xét những tấm hình, sao... sao có thể, cô ta đi bệnh viện phá thai, lại bị người ta chụp! Có người cố tình hãm hại cô ta!
“Không... không phải như anh thấy đâu, không phải!” Giang Tâm Dao nhìn những bức ảnh trên tay, không nhịn được đổ mồ hôi lạnh toàn thân, Lục Chính Hạo là loại người gì, cô ta biết rõ, bề ngoài ông ta tốt bụng, nhưng thủ đoạn lại vô cùng độc ác.
“Không phải? Vậy mày nói cho tao biết, hai tháng ở với tao, mỗi lần tao đều đưa hạt giống vào người mày, thế mày mang thai đứa con của ai? Của Mộ Ly?” Lục Chính Hạo giật tóc cô ta, Giang Tâm Dao lập tức đau đớn đứng người lên.
“Em...”
“Mày muốn nói là của Mộ Ly? Ha ha, mày nghĩ tao là thằng ngu à? Mộ Ly mà lại vừa ý loại đàn bà hư hỏng như mày, nó sắp kết hôn với thiên kim của tập đoàn Tư Kỳ, Giang Tâm Dao mày là thứ gì? Đừng tưởng mày dựa vào tao trộm đi thứ gì mà tao không biết, ha ha ha.” Câu nói sau cùng của Lục Chính Hạo như có ý gì đó, ông ta nheo mắt lại, khuôn mặt gian trá.
“Em... em không có...”
“Không có sao? Mày lấy đi của tao tư liệu công trình xây cầu mười lăm năm trước, mày tưởng tao không biết? Giang Tâm Dao, tao thấy mày xinh đẹp, công phu trên giường không tệ mới giữ mày bên cạnh, mày thật sự cho rằng mày có bao nhiêu sức hấp dẫn. Bây giờ chỉ cần tao muốn có người phụ nào mà không có.” Lục Chính Hạo cười khinh miệt, “Mày cho rằng mày giúp Mộ Ly thì có thể chạy đến bên nó liếm chân hả, nhưng nó có để ý đến mày không?”
Tiếng cười của ông ta làm Giang Tâm Dao rợn cả tóc gáy. Nhưng cô ta không hiểu, đúng như Lục Chính Hạo nói, cô vì Mộ Ly làm nhiều chuyện như vậy, vì sao anh có thể nhẫn tâm, thậm chí không thèm nhìn cô ta lấy một lần. Một người phụ nữ có thể vì anh bỏ ra nhiều thứ như vậy, lẽ nào chưa thể nói lên điều gì?
“Giang Tâm Dao, mày cho rằng mình rất thông minh à? Mày thật sự cho rằng mày giúp Mộ Ly sao? Tao nói cho mày biết, nếu không vì lời của mày, bây giờ Mộ Ly cũng không tới mức vợ con ly tán, bố nuôi của nó cũng sẽ không bị bắt cóc. Ha ha, thật ra những chuyện này, ít nhiều gì nhờ có mày, nếu mày không ngu ngốc, sao nó có thể lao vào bẫy?” Lục Chính Hạo nhếch môi, cười lớn không kiêng nể.
“A!”
Lục Chính Hạo đẩy mạnh Giang Tâm Dao sang một bên.
Nhìn Giang Tâm Dao nhếch nhác, trong lòng ông ta vô cùng sảng khoái, con điếm lại không thấy rõ thân phận của mình, không coi ông ta vào đâu, lên giường với ông ta lại là vì một người đàn ông khác, bây giờ còn dám phá đứa con của ông ta. Ông ta nhất định phải khiến cô ta nhớ, dám phản bội ông ta, sẽ chịu sự hành hạ sống không bằng chết!
“Thị trưởng, anh cũng đã có con gái, em... em không thể sinh con cho anh, vậy thì có sao?” Giang Tâm Dao nằm rạp dưới đất như đang cầu xin, giọng cô ta cũng trở nên run rẩy.
“Hừ! Tao không có đứa con gái đó, chìa tay ra ngoài, bây giờ tao chỉ mong sao nó cũng giống như mẹ nó, chết sớm để tao được yên tĩnh!” Lục Chính Hạo dường như không còn ý thức được lời nói của bản thân đã không còn chút luân lí.
Giang Tâm Dao cảm thấy căng thẳng, đến con gái ruột ông ta còn độc ác như vậy, huống hồ là mình! Không được, cô ta phải nghĩ cách, nghĩ cách rời đi, nếu không cô ta nhất định sẽ bị ông ta giết chết.
“Thị trưởng”, cô ta nhanh chóng bò đến bên cạnh ông ta, ôm lấy bắp đùi ông ta, “Lần này là Dao Dao không đúng, em còn trẻ, chúng ta còn có thể sinh một đứa khác. Dao Dao tình nguyện sinh con cho anh.” Nói xong, cô ta nịnh nọt ngồi thẳng dậy, đưa miệng hôn Lục Chính Hạo.
“Bốp!”
“A!”
“Rầm!”
Miệng cô ta còn chưa hôn được Lục Chính Hạo đã bị ông ta tát một cái, cả người cô ta đập vào bàn trà.
Giang Tâm Dao ngã xuống đất, người cuộn lại, tai vang lên những tiếng ù ù, đầu cũng choáng váng.
Lục Chính Hạo đứng lên, cười nhạo, “Loại hàng như mày, còn muốn lên giường của tao? Con đĩ, mày dám phản bội tao, mày nên nghĩ đến, bản thân cuối cùng sẽ có kết cục ra sao.”
“Người đâu!”
Giang Tâm Dao gục trên mặt đất, mơ màng nhìn hơn mười người đàn ông lên tiếng trả lời bước vào, cô ta mở to đồng tử, không thể tin nhìn về phía Lục Chính Hạo.
“Đồ đê tiện, không phải rất muốn đàn ông cưỡi mày sao? Hôm nay tao sẽ thỏa mãn mày, tao tìm cho mày mười lăm người, chúng đều phải kiêng khem hơn nửa tháng, bây giờ tao cho mày bọn nó, để cho mày sung sướng!” Lục Chính Hạo cúi người cầm lấy cằm cô ta.
Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này, tối nay sẽ bị những kẻ này chơi.
“Đừng... đừng mà, thị trưởng, em sai rồi, Dao Dao sai rồi... Xin anh, đừng mà, đừng mà...” Giang Tâm Dao nhìn mười mấy người đàn ông bước tới, cô ta sợ đến mức nước mắt lập tức chảy ra, ôm thật chặt bắp đùi Lục Chính Hạo.
“Thị trưởng, Dao Dao sai rồi, Dao Dao yêu anh, xin anh đừng... đừng để họ đụng vào em... đừng mà...” Cô ta vốn đi theo Lục Chính Hạo nhiều năm, Mộ Ly đã ghét bỏ cô ta, nếu cô ta bị những người đàn ông này.... cô ta thật sự không còn chút cơ hội nào...
Giang Tâm Dao đáng thương, yêu Mộ Ly điên cuồng như thế, trong tình huống này, cô ta không nghĩ đến an nguy của bản thân mà lại lo lắng Mộ Ly biết được sẽ ghét bỏ cô ta.
Người phụ nữ này, tình yêu của cô ta vừa ti tiện mà vừa thấp kém.
“Người đâu, cho nó chút thuốc, an phận một chút.” Lục Chính Hạo nhấc đùi đá văng cô ta.
“Vâng!”
Nghe được lệnh, hai người trong đó cầm một cái gói không biết là gì, một người giữ cằm cô ta, một người khác thì đổ vào họng cô ta.
“Thuốc có hiệu quả chứ?” Lục Chính Hạo cười dâm tà.
“Thưa thị trưởng, thuốc này hấp thu chậm, như vậy chơi mới sướng.” Người đàn ông trả lời.
Nghe hắn ta nói, khuôn mặt Giang Tâm Dao cũng thay đổi, chỉ có thể để nước mắt rơi, một tay cô ta đỡ, một tay nắm chặt áo. Dù thế nào, hôm nay cô ta nhất định phải nhẫn nhịn, bởi vì cô ta còn phải trả thù!
“Vậy các cậu cứ chơi cho thỏa thích, nhớ kỹ, phải "chơi" thật thỏa thích!” Lục Chính Hạo cười dâm loạn mấy tiếng rồi bỏ đi.
Giang Tâm Dao nhìn đám đàn ông như chó sói ấy, không nhịn được lùi về sau, nhưng dù vậy thì thế nào, vẫn không thể trốn thoát.
Không đến năm phút, Lục Chính Hạo vẫn chưa ra đến ga ra đã nghe được tiếng thét và tiếng rên rỉ thảm thiết của phụ nữ từ trong biệt thự.
Giang Tâm Dao, chơi vui vẻ, đây chính là kết quả khi dám phản bội tao!
***
“Chị, vào đi, bên ngoài gió lớn.”
Đêm đến, Quý Thần Thiên vừa chờ Trang Mỹ Cầm ngủ, đi ra ngoài liền thấy chị ngồi ngoài ban công ngẩn người.
“Mẹ đã ngủ chưa?” Quý Linh Linh nắm chặt áo, không nhúc nhích.
“Rồi chị, tình hình của mẹ ngày càng chuyển biến tốt.” Quý Thần Thiên thấy cô không di chuyển, liền ngồi xuống cạnh cô.
Đã một tháng qua, mỗi ngày khi chăm sóc mẹ xong chị liền ra ban công ngồi ngẩn ngơ, lần nào cũng nhìn ra xa đến hết đêm. Tuy chị không nói gì, nhưng cậu có thể rõ ràng cảm nhận được, trái tim chị đã chết.
Hốc mắt hãm sâu, cằm gầy còm, trừ cái bụng lớn ra, bây giờ chị ốm đến mức không thể ốm hơn. Nếu còn tiếp tục, cậu lo chị có thể chịu được đến lúc sinh con hay không.
“Chị, một tháng rồi, đừng đợi nữa.” Bỗng, Quý Thần Thiên lên tiếng.
Thân hình Quý Linh Linh không di chuyển, vẫn ngơ ngác nhìn bầu trời xa.
“Chị, chị đừng ngốc vậy nữa, anh ta sẽ không xuất hiện nữa đâu, chị còn chờ như thế, cũng chẳng có kết quả gì cả.” Quý Thần Thiên nhìn chị, cậu không nhịn được nghẹn ngào.
Trên báo một tháng trước đã viết rất rõ, Mộ Ly đã hi sinh vì nhiệm vụ, dòng chữ lớn như thế, tin tức lan tràn khắp nơi, cho dù muốn ngăn cản cũng không ngăn được. Lúc trước anh ta đã làm tổn thương chị như thế, bây giờ chị còn có cái gì tốt để mà hoài niệm?
“Chị, tình hình mẹ ngày càng tốt, anh Lãnh nói qua một thời gian nữa, sẽ đưa mẹ sang Mỹ để được điều trị tốt nhất, không đến mấy năm là mẹ sẽ tỉnh lại.” Quý Thần Thiên nói tiếp, muốn dùng chuyện của mẹ để phân tán sự chú ý của chị.
Nhưng, cô vẫn duy trì động tác cũ.
“Chị...” Quý Thần Thiên lại lo lắng gọi cô.
“Ừ.” Quý Linh Linh quay đầu, trên khuôn mặt khô khốc rõ ràng không có rơi nước mắt.
Thật ra, ngay tại thời khắc biết được tin tức, nước mắt đã rơi cạn khô, trong khoảng thời gian đó, mắt cô khóc đến mức gần như bị mù. Cô khóc cầu xin Lãnh Dạ Hi, muốn biết chuyện đã xảy ra, nhưng cô chỉ nhận được tin tức giống như trên báo.
Thị trưởng bị cách chức bắt giam, Thượng tá Mộ hi sinh vì nhiệm vụ, tập đoàn Tư Kỳ tuyên bố phá sản... Những dòng chữ xa lạ mà đột ngột, thành từ ngữ nóng nhất trong một tháng qua.
Cô không chấp nhận được tin tức anh đã chết, cầu xin Lãnh Dạ Hi đưa cô đi tìm mộ của anh, nhưng Lãnh Dạ Hi lại nói với cô, di hài của anh đã bị mang đi.
Mang đi, tàn nhẫn cỡ nào, thâm chí ngay cả cơ hội cuối cùng họ cũng không cho cô được thấy. Là trách cô, không có canh giữ bên cạnh anh sao?
Nhưng người nhỡ hẹn là Mộ Ly, anh đã nói, đợi anh một tuần, vì sao một tuần trôi qua, người chưa về lại truyền đến tin tức anh chết.
Cô tưởng rằng họ đang nói đùa với cô, cô tưởng họ cũng yêu mến cô, cô tưởng Mộ Ly sẽ ở nhà chờ cô về...
Khi cô xuất hiện tại biệt thự của Mộ Ly, trừ bức tường treo đầy vải trắng thì chính là những người làm để tang, ngay cả Lão Trung cũng quỳ gối trước di ảnh của anh.
Họ rốt cuộc nhẫn tâm cỡ nào, khi cô xuất hiện liền trông thấy chính giữa đại sảnh đặt bức ảnh đóng khung đen trắng, người đàn ông đó, người đàn ông cô quen thuộc nhất, đã bị họ đặt ở vị trí chính giữa, có thể trông thấy cực kỳ rõ ràng.
Cô tự nói với mình, không thể ngã, tuyệt đối không thể ngã, bởi vì trong bụng còn có đứa con của hai người, nếu cô ngã, huyết mạch duy nhất của Mộ gia sẽ đứt gãy! Cho nên cô ôm khung ảnh khóc rất lâu, khóc đến mức toàn thân vô lực, khóc đến mức mắt chảy ra máu...
“Chị...” Quý Thần Thiên lại gọi tiếng nữa mới để cô thoát khỏi hồi ức trở về hiện tại.
“Thần Thiên, em biết không? Cho tới giờ chưa từng có một người nào yêu chị mà kêu căng như anh ấy. Anh ấy vì thấy chị bị sỉ nhục, anh ấy nói với chị, Quý Linh Linh, anh cho phép em lớn lối.” Nhớ lại trước đây, cô cười ngọt ngào, “Em có biết, khi nghe anh ấy nói trong lòng chị nghĩ gì không? Tại sao có thể có một người đàn ông ngốc nghếch đến vậy, để người phụ nữ của mình lớn lối kiêu ngạo, chẳng lẽ anh ấy không sợ người phụ nữ của mình biến thành cọp cái. Nhưng mà, về sau chị mới biết, nếu chị là cọp cái, vậy anh ấy điển hình là con cọp đực. Lần nào cũng cực kỳ chiều chuộng chị, nhưng không có ai lại bắt nạt chị...”
Trong mắt Quý Thần Thiên nổi lên làn nước, nhìn chị với đôi mắt không còn sức sống, cậu không đành lòng nghe tiếp nữa.
“Tay anh ấy rất lớn, rất ấm áp, lần nào cũng thích vuốt tóc chị nói, Tiểu Linh Linh, em thế này là xinh đẹp nhất rồi...” Cô chạm rãi ngẩng đầu lên, vuốt mái tóc dài của mình. Nhưng giờ sẽ không còn có người làm việc đó nữa.
“Chị, đừng... đừng nói nữa, bên ngoài gió lớn rồi.” Quý Thần Thiên vội lấy tay lau khô nước mắt.
“Gió lớn... Lần đó ra ngoài với anh, chị biết bên ngoài lạnh cỡ nào, tuy nhiên cố tình không mặc áo khoác, anh liền lấy áo khoác của mình trùm lên chị. Lúc ấy, tay anh lạnh đến đông cứng, nhưng anh vẫn dùng áo bọc chị thật kín, sợ chị nhiễm gió...”
“Chị...”
“Thần Thiên, em khóc đấy à?” Cô vươn tay lau nước mắt cho cậu, cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay, cô lại nói, “Em xem, có nước mắt thật tốt, chị, bây giờ ngay cả nước mắt cũng không có, còn dư lại, cũng chỉ có thể chờ anh ấy.” Cô khẽ cúi đầu, thân thể gầy gò, như bình thường không có tức giận.
“Chị, anh ấy không đến đâu, chị đừng đợi nữa.”
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, bên mép nặn ra nụ cười, “Không đâu, anh ấy là người nói lời giữ lời, anh ấy nói chị đợi chị sẽ đợi. Đợi đến ngày anh ấy đến nói cho chị biết, Linh Linh em không phải đợi nữa. Vậy... chị sẽ không đợi thêm nữa.”
Hai mắt Quý Thần Thiên lại bị nước mắt làm nhòa tầm nhìn, chị cậu đang phải chịu nỗi thống khổ gì, đau vì nhớ nhung, hay đau vì sinh ly tử biệt? Cậu không biết, cậu chỉ biết rằng, mặc dù chị không rơi nước mắt nữa, nhưng cả đời này chị sẽ chỉ khóc vì Mộ Ly.
Cậu đứng lên, đi vào nhà, cầm một cái áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người chị.
Ban đêm gió lớn.
Quý Linh Linh nắm chặt góc áo khoác, mắt nhìn về phương xa.
Mộ Ly, anh biết không, bây giờ trên người em có dầy thêm một cái áo khoác, cũng không bằng hơi ấm từ áo khoác của anh.
***
“Tử Tuấn, hôm nay em muốn đến bệnh viện khám thai, anh có thể đi cùng em không?”
Nghiêm Tử Tuấn đang cúi đầu làm việc, nghe tiếng Lục Vân Thiên, anh ta ngẩng lên nhìn cô.
Lục Vân Thiên, vốn là thiên kim thị trưởng ngạo mạn, nhưng giờ đã trở thành một bà chủ gia đình mười phần, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, chờ anh ta về nhà, lúc nhàn rỗi cũng chỉ ở trong nhà. Cô đã cắt tóc ngắn, bởi vì gầy yếu nên gương mặt càng nhỏ lại.
Còn hai tuần nữa là cô sẽ sinh.
“Ừm, nếu anh bận thì em có thể tự đi.” Làm như đã biết Nghiêm Tử Tuấn sẽ từ cự tuyệt, Lục Vân Thiên nhanh chóng rời tầm nhìn, nói.
Sau đó cầm khăn lau ra khỏi thư phòng của anh ta.
Anh ấy không tha thứ cho cô, vẫn không tha thứ cho cô, cô biết. Từ những chuyện xấu trước kia, cô đã nghĩ đến kết cục của mình.
Bây giờ cô, có thể nói là hai bàn tay trắng, mẹ đã chết, bố bị bắt giam, giờ cô chỉ còn đứa con trong bụng và... Nghiêm Tử Tuấn.
Quay về phòng ngủ, Lục Vân Thiên nhanh chóng lau khô nước mắt, chính cô làm quả ác, nhất định phải gánh chịu. Dù dùng cả đời, cô cũng sẽ bồi thường lại Nghiêm Tử Tuấn.
“Ring ring...”
Thấy điện thoại đặt trên bàn trang điểm reo, cô đỡ bụng bước tới.
“Xin chào, tôi là Lục Vân Thiên.”
“Ha ha, Lục Vân Thiên, biết tôi là ai không?” Trong điện thoại truyền ra tiếng cười chói tai.
“Cô là?” Lục Vân Thiên hơi nhíu mày, cô cố gắng tìm kiếm người phụ nữ này trong đầu.
“Không cần nghĩ, tôi là Giang Tâm Dao!”
“Là cô!” Vừa nghe đến tên cô ta, trên gương mặt Lục Vân Thiên toát ra mấy phần thù hận.
“Ha ha, không ngờ chứ gì, tình nhân trước kia của bố cô lại gọi cho cô? Có phải rất ngạc nhiên không, vì sao tôi lại gọi cho cô?” Trong điện thoại, giọng điệu Giang Tâm Dao tràn đầy đắc ý.
“Xin lỗi, tôi và cô chẳng quen thuộc, không biết cô tìm tôi làm gì.” Lục Vân Thiên siết chặt điện thoại, nhớ tới mẹ đã mất và bố đang ngồi tù, không nhịn được hốc mắt liền ươn ướt.
“Ồ? Sao bây giờ cô Lục nói chuyện khách khí vậy? Tôi nhớ hồi xưa cô ngạo mạn lắm mà, giờ đã biến thành người khác sao?” Giọng nói châm biếm nghe thật chói tai.
“Xin hỏi, cô còn có chuyện gì khác không? Nếu không, tôi sẽ cúp máy.”
“Mười hai giờ trưa hôm nay, tầng thượng chung cư Nghênh Hoa, cô tới gặp tôi!”
“Tại sao tôi phải đến gặp cô?”
“Ha ha, cô có thể không đến, trong tay tôi còn có thứ mà ông bố thị trưởng để lại cho cô, không đến thì tôi vứt thùng rác.”
“Cái gì? Là thứ gì?” Lục Vân Thiên nghe đến chuyện này có liên quan đến bố mình, cô vội vàng hỏi.
“Ha ha, cô đến rồi thì chẳng phải sẽ biết? Nhớ kỹ, 12 giờ, nếu cô tới muộn, tôi sẽ vứt thứ đó đi.”
“Tôi...”
“Tít tít...” Không đợi Lục Vân Thiên nói gì nữa, Giang Tâm Dao liền dập máy.
Lục Vân Thiên cầm chặt điện thoại, nước mắt không kìm được rơi xuống. Bố có đồ để lại cho cô, tuy trước kia cô đã cắt đứt quan hệ với Lục Chính Hạo, nhưng tình cảm bố con trời sinh, cô sao nhẫn tâm quên mình có một người bố.
Càng nghĩ, Lục Vân Thiên quyết định đi gặp Giang Tâm Dao, có thể lấy được món đồ cuối cùng của bố, cô cũng xem như không còn tiếc nuối.
Nghĩ kỹ rồi, cô thay quần áo, vừa ra khỏi phòng ngủ liền gặp Nghiêm Tử Tuấn.
“Đi bây giờ?” Nghiêm Tử Tuấn quan sát cô.
“Không... Em... Em có một số việc cần làm, ra ngoài trước, chiều mới đi khám thai.” Lục Vân Thiên không biết Nghiêm Tử Tuấn tới lúc nào, khi nói chuyện không khỏi lắp bắp.
“Ừ.”
Nghiêm Tử Tuấn đi hai bước, lại xoay người nói, “Buổi chiều...”
Nhưng lúc này, Lục Vân Thiên đã vội vàng ra khỏi cửa. Anh ta nghi hoặc, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
***
“Ha ha, Lục Vân Thiên à Lục Vân Thiên, bố cô coi cô là đồ rác rưởi, cô lại vừa nghe thấy ông ta để lại đồ cho mình, cũng chẳng thèm suy nghĩ, chậc chậc, cô... thật đáng thương!” Giang Tâm Dao vuốt vuốt điện thoại trong tay, môi đỏ tươi, trong căn phòng đen sẫm lộ ra mấy phần diêm dúa.
Lục Chính Hạo, ông dám bảo những kẻ đó chơi tôi, vậy tôi dám... chơi con gái ông!
“Này, cô nói xem, Lục Vân Thiên có phải bị ngu không?” Cô ta giơ chân đá mạnh vào người bên cạnh.
“Ưm ưm...”
“Ha ha, tôi quên mất, cô bị bịt miệng rồi, làm sao có thể trả lời câu hỏi của tôi?” Giang Tâm Dao vừa nói vừa cúi người, giật đầu Lâm Tư Kỳ, kéo mạnh băng dính trên miệng cô ta ra.
“Ư...” Cơn đau đột ngột làm Lâm Tư Kỳ không chịu nổi.
“Hừ”, Giang Tâm Dao cười lạnh, “Chút đau đớn như thế mà cô đã không chịu nổi?”
“Tâm Dao, cô thả tôi ra đi, tôi và cô không cừu không oán...”
“Ha, không cừu không oán? Lâm Tư Kỳ, tôi phát hiện da mặt cô dày thật đấy!” Cô ta vỗ vỗ lên khuôn mặt Tư Kỳ.
“Tâm Dao, tôi... tôi thật sự không có, việc làm trước đây, đều là do Tư Kỳ Nại Mỹ bảo tôi làm, cô cũng biết, tôi không có bối cảnh không có địa vị, mọi chuyện đều phải nghe cô ta...” Lâm Tư Kỳ cúi đầu, làm ra vẻ đáng thương.
“Bốp!” Giang Tâm Dao giận dữ thình lình tát Lâm Tư Kỳ một cái, sau đó nắm chặt mặt cô ta.
“A, a... đau quá...”
“ Lâm Tư Kỳ, cô tưởng cô dùng mấy thủ đoạn nhỏ sau lưng tôi mà tôi không biết? Cô và Tư Kỳ Nại Mỹ liên hợp gài bẫy tôi, cố ý đem chuyện tôi có thai tiết lộ cho Lục Chính Hạo, hại tôi bị bọn chúng luân gian, không thể ở bên Mộ Ly, tất cả, đều là cô cho tôi!” Cô ta ghé vào tai Lâm Tư Kỳ nói nhỏ.
Lâm Tư Kỳ nghe vậy, lập tức mở to mắt, không thể tin nhìn cô ta, chẳng lẽ Lục Chính Hạo nói hết mọi chuyện cho cô ta?
“Ha ha, thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, cô đã làm gì thì cô rõ. Lâm Tư Kỳ, bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không làm gì cô cả, sớm muộn gì Vu Uyển Tình cũng sẽ tới tìm cô. Tập đoàn Tư Kỳ tiêu đời, cô cũng không còn núi dựa, những việc cô làm với Vu Uyển Tình lúc trước, cô cho rằng có thể lật trời rồi hả?” Giang Tâm Dao ung dung thản nhiên hù dọa cô ta.
“Không... chuyện của Vu Uyển Tình không liên quan tới tôi, không có liên quan tới tôi!” Lâm Tư Kỳ đột nhiên nghĩ tới điều gì, hét ầm lên.
“Không có liên quan tới cô? Chai axit đó chính do cô dội lên mặt cô ta.” Giang Tâm Dao lườm xéo cô ta, Lâm Tư Kỳ, cô mà cũng dám hại ngầm sau lưng tôi, “Nghĩ xem, lúc trước cô vì giành Mộ Ly với cô ta, cô ta đã hành hạ cô thế nào, giờ cô không có núi dựa, cô nói đi, cô ta sẽ bỏ qua cho cô ư?”
“Không, không... không phải vậy, Vu Uyển Tình bị tôi hủy mặt là tự làm tự chịu, lúc trước cô ta ỷ mình là sĩ quan cảnh sát thượng đẳng ức hiếp một cô gái ở câu lạc bộ đêm tôi đây, cô ta vì theo đuổi tình yêu của Mộ Ly, bảo tôi cố tình tiếp cận Lãnh Dạ Hi, còn... còn uy hiếp tôi, nếu tôi gặp Mộ Ly sẽ hủy hoại tôi... tôi... tôi không làm sai, tôi phá hủy mặt cô ta, là cô ta tự làm tự chịu!” Lâm Tư Kỳ không ngừng run rẩy, ngày xưa nếu không phải cô ta gặp được Tư Kỳ Nại Mỹ, có lẽ cả đời này sẽ bị Vu Uyển Tình chèn ép.
Cùng thích Mộ Ly, Vu Uyển Tình lại cường thế ép cô ta chủ động dụ dỗ Lãnh Dạ Hi, khi Vu Uyển Tình biết cô ta tiếp cận Mộ Ly, ả lại bảo mình ở làm người tiếp khách ở câu lạc bộ đêm. Cuối cùng không chỉ có Lãnh Dạ Hi chán ghét cô ta, cũng khiến Mộ Ly cũng ghét cô ta.
Loại phụ nữ như Vu Uyển Tình, tại sao cô ta lại phải áy náy với ả, tất cả đều do ả tự làm tự chịu!
“Lâm Tư Kỳ, người phụ nữ như cô, rõ ràng không có gan, nhưng cô cũng không biết thông minh, học kẻ khác bắn tên trộm. Mối thù của tôi, tôi phải từ từ tính toán với cô!” Giang Tâm Dao nghĩ tới lúc trước bị thuộc hạ của Lục Chính Hạo làm nhục, trong lòng có xúc động muốn ăn thịt uống máu cô ta.
“Tôi... Tâm Dao, van xin cô bỏ qua cho tôi, lúc ấy tôi bị ma xui quỷ ám, tôi... tôi thật sự không phải cố ý...”
“Ha ha, không phải cố ý, tôi bị người ta luân gian, cô còn nói không cố ý?” Giang Tâm Dao đạp cô ta một cái, lại dùng băng dính dán chặt miệng cô ta.
“Lát nữa, còn có một người bạn cũ tới đây, chờ xem kịch vui đi!” Cô ta đạp Lâm Tư Kỳ sang một bên rồi bỏ đi.
***
“Chị, chị đi đâu vậy?” Còn chưa ăn cơm trưa, Quý Linh Linh lại chuẩn bị ra ngoài, đã một tháng cô không đi đâu, vì sao lại đột nhiên muốn ra ngoài.
Bạn? Quý Thần Thiên nghĩ về lời cô nói, càng nghĩ không ra, nhưng cậu lại không có lý do gì ngăn chị, dù sao chị muốn ra ngoài cũng là chuyện tốt.
Chung cư Nghênh Hoa.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn bốn chữ to trên cửa, một tòa chung cư đã cũ.
Cô vuốt ve bụng rồi đi theo cửa nhỏ.
Trời còn chưa sáng đã nhận được điện thoại của Giang Tâm Dao, cô ta nói có món quà muốn tặng cho mình, bảo cô tới nhận.
Người đã biến mất một tháng đột nhiên xuất hiện, thật đúng là có chút bất ngờ.
Cho nên, cô đúng hẹn đến đây.
Giờ mới 12 giờ 10, hẳn không bị muộn lắm.
Tòa chung cư tổng cộng có tám tầng, với người bình thường thì leo cầu thang cũng không là gì, nhưng giờ với Quý Linh Linh mà nói thì có chút khó khăn.
Giang Tâm Dao hẹn cô tới đây, nếu cô ta muốn gây bất lợi cho mình, là chuyện rất dễ dàng. Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh bấm một dãy số.
“Ồ, Lục đại tiểu thư, cô rất đúng giờ đấy!” Tầng thượng chung cư Nghênh Hoa.
Giang Tâm Dao kéo một cái túi màu đen lớn về phía mép tầng, bản thân dựa vào bên kia, trong tay kẹp một điếu thuốc lá dành cho nữ, ung dung nói.
Lục Vân Thiên xoa mồ hôi trên trán, “Tôi tới rồi, bố tôi có đồ gì để lại cho tôi.”
“Ha ha, đừng vội, cô qua đây, tôi cho cô xem một món đồ chơi trước.” Giang Tâm Dao cười khanh khách, dụ dỗ Lục Vân Thiên đi về phía cô ta.
Lục Vân Thiên khẽ chau mày, theo bản năng sờ lên bụng, có hơi đau.
Cô dịch hai bước, lại hỏi, “Cô Giang, rốt cuộc bố tôi để lại gì cho tôi?”
“Ha ha, không thú vị. Bảo cô qua đây xem thứ đồ tốt, cô thậm chí không để ý tới, nếu đã vậy, tôi tự thưởng thức một mình!” Cô ta xoay người, mở miệng cái túi ra.
Cô ta đang làm gì vậy? Chợt, Lục Vân Thiên chỉ thấy tim mình đột nhiên tăng tốc, huyết dịch toàn thân lập tức ngưng lại.
“Cô... Giang Tâm Dao cô đang làm gì vậy?”
Thì ra trong túi là Lâm Tư Kỳ, cô ta bị băng dán bịt chặt miệng, gương mặt thống khổ lắc đầu.
“Giang Tâm Dao!” Lục Vân Thiên đi nhanh về phía cô ta, ý muốn ngăn cô ta lại.
Chỉ thấy Giang Tâm Dao giật băng dính ngoài miệng Lâm Tư Kỳ, “Bây giờ tôi để cô trả lại tất cả tội ác của cô!” Nói xong, cô ta mặt lạnh lùng, đẩy khẽ, cơ thể Lâm Tư Kỳ như lông chim bị cô ta đẩy xuống tầng.
“A!”
“A!”
Lâm Tư Kỳ và Lục Vân Thiên đồng thời hét lên.
“Bịch!”
Đi được một nửa, Quý Linh Linh liền nghe thấy một tiếng vang, cô chần chừ, có gì đó rơi xuống?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT