Trang Mỹ Cầm sau khi trở về,cảm xúc của Quý Linh Linh cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì mấy, cảm giác nhớ thương Mộ Ly cũng bởi vì sự xuất hiện của mẹ cô mà tạm thời gác lại .
"Linh Linh."
"Hiểu Lượng?" Quý Linh Linh ngồi ở trên giường bệnh, đột nhiên nhìn thấy người tới, không khỏi có chút giật mình.
Quách Hiểu Lượng đi tới, đóng cửa, "Khí sắc không tệ nha."
"Ừ, đã tốt hơn rồi." Quý Linh Linh nhếch môi đáp một tiếng, cô nhìn Quách Hiểu Lượng mặc một bộ đồ rộng thùng thình, không khỏi hơi nhíu mày."Hiểu Lượng cô. . . . . . Gần đây thấy trong người không thoải mái sao?"
Quách Hiểu Lượng sắc mặt không được tốt, cố gắng nâng lên nụ cười, rất rõ rệt.
"Không có. . . . . . Không có, tất cả đều rất tốt." Quách Hiểu Lượng đi lên, vì Quý Linh Linh rót một ly nước, "Uống đi."
Quý Linh Linh thuận tay nhận lấy cái ly trong tay cô, "Hiểu Lượng, tôi đã không gặp cô hơn một tháng rồi đó."
"Ừ." Quách Hiểu Lượng ngồi ở bên cạnh nàng, cúi đầu, nhìn hình như không giống như là đến thăm bệnh nhân .
"Cô vẫn còn ở bên cạnh Tần Mộc Vũ sao?" Quý Linh Linh bưng cái ly, uống một ngụm nước, hỏi.
"Hả?" Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy bối rối.
"Tôi đã không còn ở bên cạnh lão đại, anh Vũ Nhân nói gần đây trong tổ chức thiếu người, tôi liền. . . . . . Còn có Hướng Tuấn Ngạn nói. . . . . ." Quách Hiểu Lượng nghĩ muốn giải thích cái gì, nhưng lời nói càng nói càng loạn.
"Hiểu Lượng." Quý Linh Linh kéo tay Quách Hiểu Lượng, thuận tay đem ly nước cũng đặt một bên, cô vỗ nhẹ tay Quách Hiểu Lượng, "Đối với bảo bảo tốt một chút."
Quách Hiểu Lượng chợt ngẩng đầu lên, nhìn Quý Linh Linh, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó trong mắt liền chứa đầy nước mắt.
"Tôi. . . . . ."
Quý Linh Linh rướn người lên, nhẹ nhàng vòng tay qua bả vai Quách Hiểu Lượng , "Hiểu Lượng, cô thương anh ta sao?"
Quách Hiểu Lượng cắn thật chặt môi, không muốn lộ ra phần nửa phần yếu ớt, nhưng nước mắt không cầm được rơi xuống, nỗi đau trong lòng đã không thể che dấu được.
"Hiểu Lượng. . . . . ."
"Linh Linh, cô đối với Mộ Ly là cảm giác gì? Cô có thể buông bỏ được anh ấy sao?"
"Không bỏ được." Quý Linh Linh không chút che giấu trả lời.
"Vậy. . . . . . Vậy bây giờ cô phải làm thế nào?" Quách Hiểu Lượng âm thanh nghẹn ngào.
"Tôi sao? Chờ."
Đúng, cô sẽ chờ anh, đợi một chút. Cô không cần biết nguyên nhân anh buông tay cô, nhưng trong những ngày ngủ mê mang này, cô cuối cùng cũng nghĩ thông. Cô phải đợi anh, không chỉ một mình cô đợi anh, còn có bảo bảo trong bụng cô.
"Đợi bao lâu? Cô có nghĩ tới không?" Quách Hiểu Lượng tiếp tục hỏi.
"Không biết." Quý Linh Linh buông tay ra, nhìn Quách Hiểu Lượng, "Tôi không biết thời gian cụ thể là bao nhiêu lâu,nhưng tôi biết tôi có thể sống đến mấy chục năm. Trong cuộc sống sau này, cho dù không có anh ấy, tôi vẫn còn có đứa bé của chúng tôi."
"Nhưng. . . . . . Mộ Ly. . . . . ." Ánh mắt Quách Hiểu Lượng lại một lần nữa bị nước mắt bao trùm, chờ đợi như vậy, lúc nào mới có thể kết thúc.
"Mặc kệ như thế nào, bây giờ là tôi có lỗi với anh ấy, không có lý do gì nói buông tay." Quý Linh Linh trên mặt không còn huyết sắc, nhưng khi nhắc tới Mộ Ly, ánh mắt lại có tinh thần. Đúng, cô đối với Mộ Ly chắc là sẽ không buông tay, đang nghỉ ngơi mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều, Mộ Ly đã từng đối với cô rất tốt, cô không bỏ được.
"Nhưng. . . . . ."
Quý Linh Linh nhẹ nhàng cầm tay Quách Hiểu Lượng, "Không nên nói về tôi nữa, Hiểu Lượng, cô bây giờ dự định làm sao?"
"Tôi. . . . . ." Khi ánh mắt Quý Linh Linh chăm chú nhìn vào bụng của cô thì cô đã biết rõ, mình không thể giấu giếm nữa cái gì."Tôi. . . . . . Không biết."
"Hiểu Lượng, cô có yêu anh ta không?"
"Tôi. . . . . . Không có tư cách." Quách Hiểu Lượng cúi đầu, từng giọt nước mắt của cô tan vào trong quần áo, "Anh, vĩnh viễn đều không phải là của một mình tôi , tim của anh đã cho người khác, tôi không thể lấy lại ." Quách Hiểu Lượng hít mũi một cái, giả bộ kiên cường .
Quý Linh Linh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, chẳng lẽ rơi vào trong tình yêu, đều phải đau khổ như vậy?
"Cô tìm anh ta rồi sao?"
"Ừ, anh ấy để cho tôi rời đi." Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, trong mắt chớp động nước mắt, " Anh Vũ Nhân cũng nói để cho tôi rời đi, anh ấy nói, anh ấy không thích hợp với tôi." Cô dùng sức mím môi cười, chỉ là nụ cười này, khổ sở quá nhiều.
Quý Linh Linh không tiếp tục nói tiếp, chỉ là lôi kéo tay của cô, có thể cảm thấy cơ thể Quách Hiểu Lượng hơi run rẩy.
"Linh Linh, Thẩm tiểu thư cùng cô là bạn bè tối, cô rất hiểu rõ cô ấy đúng không ?" Quách Hiểu Lượng đột nhiên thật chặt cầm ngược lại tay Quý Linh Linh, "Cô hiểu cô ấy rất rõ pahỉ không?"
"Tôi cùng Hiểu Phỉ làm bạn từ khi học cấp 3, tôi hiểu rất rõ cô ấy. Cô ấy ngoài mặt đối với bất cứ chuyện gì, đều không để ở trong lòng, nhưng chỉ cần cô ấy nhận định, ở trong ấn tượng của tôi, cho tới bây cô ấy chưa từng thất bại." Quý Linh Linh không cố ý thiên vị Thẩm Hiểu Phỉ, qua nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn là như vậy. Bởi vì bối cảnh của cô ấy, mọi chuyện đều rất khiêm tốn, nhưng tác phong làm việc của cô ấy, lại hoàn toàn hơn hẳn mọi người.
Quách Hiểu Lượng nghe Quý Linh Linh nói, lại một lần nữa nở nụ cười, cô cầm thật chặt tay Quý Linh Linh, miệng mở , tuy nhiên lại không nói bất cứ gì. Bởi vì cô biết, cô so với Thẩm Hiểu Phỉ, kém rất nhiều.
Tần Mộc Vũ theo đuổi Thẩm Hiểu Phỉ, mà mình lại chỉ có thể yên lặng ở phía sau anh, đây chính là khoảng cách.
"Ha ha, vậy tôi đây an tâm, Thẩm tiểu thư nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt." Quách Hiểu Lượng nói xong, nước mắt liền giống như chuỗi ngọc bị đứt, khống chế không nổi nữa, đau lòng, xen lẫn không đành lòng, làm cho cô không thể khống chế tâm tình của mình.
"Hiểu Lượng, Hiểu Phỉ mặc dù là người ưu tú, nhung cũng không thể chứng minh, cô ấy đối với anh ta cung vậy, cô có hiểu không?" Quý Linh Linh không nhìn được nữa, bây giờ Quách Hiểu Lượng, nỗi đau của cô ấy, đã vượt qua xa mình.
Lấy tình huống của Quách Hiểu Lượng, cô nhất định sẽ len lén sinh con rồi nuôi lớn, một người mẹ đơn thân, độc lập nuôi đứa bé, Quý Linh Linh khó có thể tưởng tượng, cuộc sống về sau của cô cũng có lẽ như vậy."Linh Linh, tôi hiểu ý của cô, nhưng là. . . . . . Tôi cũng vậy đã biết tâm ý của anh ấy rồi, anh ấy không thể không có Thẩm tiểu thư ."
"Cô có thể không có anh ta?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại, trong giọng nói có chút gấp rút.
Quách Hiểu Lượng cặp mắt có chút vô hồn nhìn Quý Linh Linh, gần như vậy lại xa như vậy, "Tôi có thể không có anh ấy. Tôi hiểu biết rõ, nếu như mà tôi không thể quên được anh ấy, thì anh ấy vĩnh viễn không thể buông lỏng cùng Thẩm tiểu thư đi chung với nhau. Tôi nghĩ, lần này tôi muốn ích kỷ một lần, tôi. . . . . . Tôi không muốn thương anh ấy nữa."
"Hiểu Lượng!" Nghe Quách Hiểu Lượng nói, Quý Linh Linh trong lòng tựa như bị kim châm, "Làm sao cô có thể làm như vậy? Tần Mộc Vũ nghĩ ra sao, làm sao cô biết? Chỉ là bởi vì Hiểu Phỉ ưu tú, cô liền buông tha? Nếu như cô bỏ qua, vậy tiếp sau đó cô phải làm như thế nào, đem bỏ đứa con của hai người, hay là một thân một mình nuôi dưỡng nó?"
"Tôi hiện tại không có lựa chọn, tôi đã biết trong lòng anh ấy sẽ chọn người nào. Tôi hiện tại mang thai cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, tôi sẽ không bỏ nó, bảo bảo là đứa nhoe của tôi cùng với anh ấy, nếu như tôi cùng với anh ấy không thể cùng nhau, vậy chỉ cần có bảo bảo, tôi cũng vậy có thể tiếp tục đi tới.."
"Nhưng là, Hiểu Lượng, cô không thể tước đoạt quyến làm cha của anh ta?"
"Linh Linh, không phải là của tôi tước đoạt quyền làm cha của anh ấy, nếu như mà tôi cho anh ấy biết bảo bảo tồn tại, anh ấy sẽ khổ sở . Là một người đàn ông, anh ấy đối với hai người phụ nữ, một là yêu, một là chiếm đoạt, nhưng mà anh ấy chỉ có thể lựa chọn một, ngươi cảm thấy anh ấy sẽ chọn ai?" Quách Hiểu Lượng tránh tay của Quý Linh Linh ra, đứng lên, "Tôi từ lần đầu tiên thấy anh ấy, liền yêu anh ấy,cầu xin anh Vũ Nhân, mới có thể đến bên cạnh anh ấy. Tôi hiểu biết rõ bên cạnh anh ấy có rất nhiều phụ nữ, anh ấy rất ghét người khác đối với mình sinh ra yêu thương , cho nên tôi cố ý giả vờ ngây ngốc, tính toán một mực bên cạnh anh ấy, nhưng là. . . . . ."
Quách Hiểu Lượng nhìn Quý Linh Linh, cuối cùng vẫn không thể nói ra được.
"Linh Linh, tôi. . . . . . Lòng tôi rất đau." Cô ôm Quý Linh Linh, cúi đầu trên vai của Quý Linh Linh khóc thúc thít.
Quý Linh Linh hiện tại chỉ có thể vỗ nhè nhẹ bả vai của cô, cùng cô rơi lệ.
Cô nói Quách Hiểu Lượng tước đoạt quyền làm cha của Tần Mộc Vũ làm, chính cô cũng hiểu được. Đến cuối cùng, phải chăng, cô và Quách Hiểu Lượng đều là người tàn nhẫn, ích kỷ.
Quách Hiểu Lượng như muốn đem tất cả đau đớn phát ra bên ngoài, mấy ngày nay , cô đối với Tần Mộc Vũ chỉ dám yêu thương trong im lặng, không có được bất kỳ đáp lại nào, chỉ là anh đã để cho cô, làm bạn cùng giường với anh. Không biết ông trời là thương cô, hay là chán ghét cô, cư nhiên để cho cô mang đứa bé của anh.
Khi cô cầm tờ xét nghiệm trở lại biệt thự của Tần Mộc Vũ liền nhìn đến anh mang tạp dề, cùng Thẩm Hiểu Phỉ ở trong phòng bếp bận rộn. Cái cảnh tượng ấm áp đó, để cho cô đau lòng.
"Lão đại, anh Vũ Nhân nói, hiện tại trong bang có rất nhiều chuyện, cần tôi trở về giúp một tay." Cô đem tờ giấy xét nghiệm giấu thật chặt ở phía sau, trên mặt không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào.
"Ừ, "Nụ cười của Tần Mộc Vũ đối với Thẩm Hiểu Phỉ, nhất thời giảm xuống, mặt không vẻ gì nhìn cô, "Trở về đi."
Trở về đi, đây chính là kết cục của cô, mang theo một phần tình cảm không được đáp lại, mang theo một đứa bé không được hoan nghênh, trở về.
"Linh Linh, cô và Mộ Ly. . . . . . Tôi ngày đó nghe anh ấy nói, Mộ Ly giống như có chuyện rất khó xử, ở giữa anh ta và cô, hẳn là có chuyện cô hiện tại không biết." Quách Hiểu Lượng lúc gần đi, nói với Quý Linh Linh như vậy.
Quý Linh Linh tựa vào bên giường, tự hỏi về lời nói của Quách Hiểu Lượng, từ giữa trưa nghĩ tới khi mặt trời ngã về tây, như cũ không nghĩ ra kết quả gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT