Vương Cẩm Hân sang bên cửa xe, vừa mở cửa xe vừa hỏi Lãnh Dạ Hi .
Anh dừng lại chốc lát, trầm mặc một hồi.
"Vương Cẩm Hân."
"Hả?"
"Về sau, để cho Tiểu Ý đi theo tôi đi, Tư Viễn hình như rất thích nó."Lãnh Dạ Hikhôngđầukhôngđuôi nói ra một câu như vậy.
Vương Cẩm Hân nhìn anh một hồi, vẻ mặt như muốn nói cái gì, nhưng cô lạikhôngcó nói ra.
"Ý của anh là, chuẩn bị choTư Viễn cưới Tiểu Ý?"
Lãnh Dạ Hi nhìn Vương Cẩm Hân như người ngoài hành tinh, "Bọn họ cũng chỉ là đứa bé, cách kết hôn còn rất sớm."
"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy được, mười năm chỉ một cái chớp mắt. Nếu như anh cảm thấy Tiểu Ý cùng Tư Viễn nhà các người thích hợp, vậy tôikhôngquan tâm, giao nó cho anh thu dưỡng. Thanh mai trúc mã, suy nghĩ một chútkhôngtồi." Vương Cẩm Hân đôi tay ôm ngực tựa vào trên xe, bộ dáng kia hình như chuẩn bị đem đề tài này kéo tới hai mươi tám ngàn dặm.
"Vương Cẩm Hân. . . . . ."
"Sao?"
"Tôi xem cô rất rỗi rãnh, bệnh viện sa thải cô rồi hả ?"Lãnh Dạ Hi tay từ trên cửa xe buông xuống, cố gắng định thần lại nhìn cô.
"Cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là tôi muốn xem kịch , hiện tại xem xong rồi, tôi cũng phải trở về thôi."
"Cô đi đâu?"
"Trở về công việc a, thế nào, chẳng lẽ anh muốn tôi dẫn một nhà anh cùng đi?" Vương Cẩm Hân đi hai bước, xoay người, nâng lên nụ cười hỏi.
Lãnh Dạ Hi quan sát cô một phen, sau đó khóe miệng cười cười, "Công việc à, vậy đi đi." Nói xong, anh liền mở cửa xe, lên xe.
Vương Cẩm Hân thấy thế, sau đó làm một động tác nhún vai.
"Chú ơi."
"Hả?"Lãnh Dạ Hi vừa lên xe, cánh tay liền bị một tay nhỏ bé kéo, anh quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Tiểu Tình, "Tiểu Tiểu Tình khóc sao?"
Chỉ thấy Tiểu Tiểu Tìn mím thật chặt môi nhỏ, hai con mắt đã to như con thỏ nhỏ, hồng hồng sưng tấy , ngay cả chóp mũi cũng có chút đỏ.
"Tư Viễn, Tiểu Tiểu Tình thế nào? Con khi dễ bạn ấy?"
"Khôngcó. . . . . .Khôngcó! Là con có chút nhớ cha thôi." Tiểu Tiểu Tình vừa nghe Lãnh Dạ Hi la Tư Viễn, lập tức dùng tay mập lau nước mắt, bày tỏ békhôngsao.
"Ừ,khôngnên gấp, Tiểu Tiểu Tình một chút nữa là có thể thấy cha ."Lãnh Dạ Hi một bộ bộ dáng của cha, yêu thương khẽ vuốt ve đầu của Tiểu Tiểu Tình.
"Vậy chú ơi, chú có thích conkhông? Giống như Tư Viễn ca ca yêu thích con đó?" Tiểu Tiểu Tình cái mũi nhỏ hít hít, tiểu bộ dáng nhìn có mấy phần non nớt, lại có mấy phần thương yêu.
"Dĩ nhiên, chú rất thích Tiểu Tiểu Tình, cũng giống như Tư Viễn ca ca."
"Vậy chú thích Tiểu Ý tỷ tỷ sao?" Tiểu Tiểu Tình trợn to hai mắt, chờ đáp án của Lãnh Dạ Hi.
Lãnh Dạ Hi nhìn bé, nghĩ thầm mình đang là nặng bên này nhẹ bên kia rồi hả ? Tiểu Tiểu Tình bộ dáng này, nhìn rất uất ức. Đang lúc ấy thì, anh thoáng nhìn qua Vương Tính Tâm một chút, vừa đúng tiểu nha đầu kia đôi tay ôm ngực, mặt lạnh nhạttheo dõi anh.
Xem ra người chờ câu trả lời của anh cũngkhôngít nha.
"Thích, ba người các con chú đều thích, các con đều là bảo bối của chú. Tiểu Tiểu Tình, cha sẽ thương con, chú cũng sẽ yêu con." Nói xong, anh còn vương tay nắn nắn cái mặt tròn nhỏ của Tiểu Tiểu Tình.
Thật sao? Nếu như chú cũng thương Tiểu Tiểu Tình, tại sao còn phải đối với Vương di di nói, Tư Viễn ca ca thích Tiểu Ý tỷ tỷ? Tư Viễn ca ca cũng rất thích Tiểu Tiểu Tình a.(đổ mồ hôi nha)
"Tốt lắm, chú mang bọn con về nhà, ở nhà bảo mẫu đang chuẩn bị bánh pút-đing."
"Chú, hôm nay nói rất nhiều nha." Lãnh Tư Viễnkhôngnhịn được liếc Lãnh Dạ Hi một cái, lúc nào thì chú của mình cũng một ông già rồi.
"Tư Viễn ca ca, em sẽ đem dâu tây bánh pút-đing cho anh một nửa."
Lãnh Tư Viễn ngồi ở giữa Tiểu Tiểu Tình cùng Tiểu Ý, nhưng thân thể nhỏ békhôngtự giác hướng đến gần Tiểu Ý, mà lúc này Tiểu Tiểu Tình lại cũng đem thân thể tựa vào bên người Lãnh Tư Viễn, tay nhỏ bé vòng quanh cánh tay của Tư Viễn, cười đến đáng yêu.
"Tốt lắm á...,Anh biết rồi." Lãnh Tư Viễn khẽ nhăn lại mày, hình như đối với động tác của Tiểu Tiểu Tình, đã rất mệt mỏi.(tội con bé)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT