Mưa phùn làm cho tóc
anh ướt nhẹp, vẻ mạt anh căng thẳng, lúc này có thêm chút một chút cương nghị, anh không nói gì, mà cởi bỏ áo khoác của mình, khoát lên trên
người của cô, cúi người xuống liền bế cô lên.
"Không cần ngủ. . . . . ." Âm thanh của anh tựa như đơn khúc tuần hoàn giống nhau, ở bên tai của cô thật lâu không tản đi.
Theo bản năng, cô vòng tay thật chặt quanh cổ anh, đầu dính sát vào trong
ngực của anh. Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể gần anh hơn.
"Ngụy tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không cần đợi Mộ tiên sinh rồi." Trong xe
hai người, đồng loạt quang sát hết mọi sự việc bên ngoài.
Ngụy
Như Lễ chậm rãi đem vật cầm trong tay dập tắt khói, biểu tình bình tĩnh
mơ hồ lộ ra một nụ cười, "Ông nói bọn họ hiện tại đây là tội tình gì,
cuối cùng còn không phải là tách ra sao?"
Lão Trung quay đầu lại
liếc mắt nhìn, "Không chừng, nếu như Mộ tiên sinh trong lòng có thể mở
ra, tất cả đều dễ nói chuyện. Dù sao ngài ấy và phu nhân. . . . . ."
"Ha ha, lão Trung, xem ra “phu nhân” kia của ông , thu mua ông rất triệt để." Ngụy Như Lễ trong giọng tràn đầy giễu cợt.
"Ngụy tiên sinh, không phải là một mình tôi, tất cả mọi người có thể nhìn
được. Kể từ khi phu nhân tới, tiên sinh so bất cứ lúc nào cũng vui vẻ. . . . . ."
"Nhưng là, nếu như không có vị phu nhân này, anh ấy còn có thể như trước khi một bộ dạng thật yên lặng, nhưng là hiện tại cũng
bị ngườii phụ nữ kia phá hủy." Ngụy Như Lễ mỉm cười nhìn.
Lão Trung ngẩn ra, trong bụng không biết nữa nên nói cái gì, "Chuyện này, không thể trách phu nhân !"
"Hả?Vậy phải trách Mộ Ly sao? Mười lăm năm trước cha của cô ta hại cả nhà của
anh ấy, mười lăm năm sau, biết được cái kết quả này, anh ấy vì cô ta
bệnh nặng một hồi, tôi còn phải cảm ơn cô ta sao?" Ngụy Như Lễthu lại
tất cả ý cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước xe.
Vừa nghe lời của anh, lão Trung lập tức im lặng.
"Lái xe!" Ngụy Như Lễ tựa vào trên chỗ ngồi trước, tất cả tức giận cũng đều bị gợi lên.
"Vâng"
Xe chậm rãi mở xa, Mộ Ly cũng mang theo Quý Linh Linh đi bệnh viện. Nhưng
cho dù ai cũng không có phát hiện, ở một góc nhỏ của lới đi, một ánh mắt sắc lạnh luôn luôn vụng trộm nhìn bọn họ.
"Quý Linh Linh, cô đừng mơ tưởng gần gũi với anh ấy!"
Thân thể của Mộ Ly khỏe mạnh ấm áp, môi của anh dán thất chặc lên bờ môi của cô, giống như khát vọng đã bị đè nén thật lâu. Bàn tay của anh phát ra
nhiệt độ nóng bỏng, chậm rãi giống như là muốn ở trong lòng của cô in
lên dấu ấn. Nhưng tại sao. . . . . . Tại sao chỉ là đến một nửa, ấm áp
của anh liền rời đi.
Không cần đi, không cần đi!
Cô không
muốn rời khỏi ánh mát nóng bỏng, cái ôm ấm áp của anh. Cô cần anh, cần
anh ở bên cạnh chăm sóc cho cô một tấc cũng không rời.
Anh rời đi, không quay đầu lại, giống như là đã quyết định sẽ ly biệt ~
"Không cần đi!"
"Linh Linh, cậu đã tỉnh!"
"Hiểu. . . . . . Hiểu Phỉ, cậu. . . . . ."
Thẩm Hiểu Phỉ thấy cô tỉnh lại, lập tức thở dài một hơi. Nhìn mặt mũi của
Quý Linh Linh tiều tụy,cô nghĩ mà sợ. Cô chỉ là rời đi một lát, cái
người phụ nữ ngốc này liền đội mưa ra ngoài, may mà không có cảm.
"Quý Linh Linh, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Bên ngoài lạnh như vậy, trời
mưalớn như vậy,cậu cố ý gây khó dễ cho bản thân phải không?" Thẩm Hiểu
Phỉ vữa mở miệng thì mắng một trận. Cô ngốc này, chẳng lẽ vì một người
đàn ông, ngay cả mạng cũng không cần sao?
Ánh mắt của Quý Linh Linh ảm đạm, anh đi, không đợi cùng mình nói mấy câu anh liền đi.
"Linh Linh, Linh Linh, cậu làm sao vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ lo lắng kéo tay của cô.
"Cậu biết là ai đã đưa mình tới bệnh viện không?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, trong hốc mắt tràn đầy mờ mịt hỏi.
"Có thể là người tốt bụng, bệnh viện gọi điện thoại cho mình,có phải là. . . . ."
Quý Linh Linh nhìn chằm chằm cô, làm Thẩm Hiểu Phỉ không thể không ngừng lại, cô không tin, anh ta không có lý do để làm vậy.
"Mộ Ly. . . . . ." Quý Linh Linh từ từ mở miệng, lại buông tầm mắt xuống.
Là Mộ Ly, cô làm sao có thể quên ánh mắt của anh khi nhìn cô, tràn đầy
đau lòng cùng không đành lòng.
"Anh ta. . . . . ."
"Hiểu
Phỉ, tại sao mình lại là con gái của kẻ thù anh ấy? Tại sao hai người
chúng tôi yêu nhau như vậy, lại không thể ở chung một chỗ? Mình đã làm
sai điều gì, phải nhận hình phạt lớn như vậy?" Quý Linh Linh thật chặt
lôi kéo tay của Thẩm Hiểu Phỉ, nước mắt rơi như mưa.
Vừa nghĩ tới Mộ Ly, cô càng thêm đau lòng. Anh ấy rõ ràng nói không muốn gặp lại cô, thế nhưng khi trời mưa, thế nhưng anh lại như một thiên thần đứng ở bên cạnh cô, ban cho cô ấm áp. . . . . .
"Đừng khóc, đừng khóc. Mình đi tới chỗ bác sĩ hỏi một chút, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng,
mình dẫn cậu về nhà." Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời cũng không tìm được lời an ủi cô..., dù sao bản thân cũng không thể cho ấy trở về tìm Mộ Ly, cô
chỉ có thể tìm một lý do vội vàng rời đi.
Tinh thần của Quý Linh Linh có chút hoảng hốt tựa vào trên giường bệnh, thân thể nhỏ cũng thật yên tĩnh, không tiếp tục gây ra phiền toái gì . Nhưng là, cô không muốn tìm phiền toái, cũng không có nghĩ, những người khác cũng không muốn để yên cho cô.
"Ha ha, thì ra là đứa bé vẫn còn, tôi còn tưởng rằng đã mất rồi!"
Quý Linh Linh chợt ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Tâm Giao tay mang túi xách,
mang một đôi giày cao gót gần mười tấc, mặc một chiếc váy ngắn, trên mặt đầy vẻ hả hê đi về phía cô.
"Cô tới đây làm cái gì?"
"Ôi, tôi có thể tới đây để làm cái gì, tôi bất quá chỉ là tới đây xem, nó. . . . . . Tạp chủng, có chết mất hay không?" Tạp chủng, hai chữ, cô ta cố ý dùng khẩu ngữ gọi ra, "Không nghĩ tới, cô đồ tiện nhân này cái mạng
đúng thật hạ tiện, có thể cứng đến như vậy. Bị dầm mưa thành như vậy,
thậm chí cảm cũng không có!" Những lời này, thực tế là cô ta oán niệm,
cô ta cho là ít nhất, Quý Linh Linh sẽ cảm, sau đó dùng thuốc làm mất
đứa bé. . . . . .
"Ôi, tôi xem ra cô bây giờ còn có bản lãnh khác nữa, cái miệng này thật đủ
xảo quyệt . Nhưng là, vậy thì thế nào đây? Cô bây giờ chỉ là một chiếc
giày rách, mang theo tạp chủng giày rách!" Giang Tâm Giao khẽ
nhếch khóe môi, nhìn bộ dáng yếu đuối của Quý Linh Linh, tâm tình của
cô ta thật là tốt hơn nghìn lần vạn lần. Mới vừa rồi trong lòng không
vui, cũng dần dần tản đi.
Coi như Mộ Ly đưa cô ta tới bệnh viện
vậy thì như thế nào, chỉ có thể nói rõ tâm của Mộ Ly mềm, còn có thể nói rõ những thứ khác sao?
"Tôi cảnh cáo cô, còn dám nhục mạ đứa bé của tôi, tôi liền để cho cô. . . . . . Chịu không nổi!"
"Ha ha, để cho tôi chịu không nổi? Ha ha, tốt, tới đây, xem bộ dạng hiện
tại này của cô, có phải hiện tại chỉ cần tôi đẩy nhẹ cô cũng đã gục? Quý Linh Linh, trước kia cô cao tay, đem Mộ Ly cùng Lãnh Dạ Hi cũng đêu say mê vây quanh, nhưng cô hiện tại chỉ còn là loại mặt hàng giá rẻ? Bây
giờ tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ dựa vào sự đáng thương, dựa vào
tạp chủng trong bụng cô, lòng tốt của Mộ Ly, cô dều không cần nghĩ!" Cô
ta cắn răng cắn lợi nói, "Bởi vì rất nhanh, tôi liền sẽ có đứa bé của
chúng tôi, hừ, cô đó, vì về sau để có thể gàn đàn ông, tốt nhất vẫn là
đem tạp chủng này phá bỏ đi!" Cô ta nói xong lập tức lộ ra nét mặt tươi
cười.
"Giang Tâm Giao, tôi khuyên cô tốt nhất là cút đi, nếu không. . . . . ."
"Nếu không cái gì? Quý Linh Linh cô nhìn lại cô xem bộ dạng bệnh hoạn như
vậy , còn tưởng bây giờ giống như ban đầu khi còn ở ide sao? Ha ha, cô
có muốn cũng không thể, Mộ Ly cũng đã sớm chơi chán cô. Tôi nói cho cô
biết, tại sao tôi lại cùng cô làm cùng một công ty, chính là Mộ Ly vốn
đã chán cô, để cho tôi tới cho cô một đả kích trầm trọng. Cô bây giờ vẫn còn ở ảo tưởng mình là Thượng tá phu nhân sao? Không biết thẹn!" Giang
Tâm Giao hung hăng mắng chửi.
Quý Linh Linh siết chặt quả đắm, bụng bởi vì tức giận, cũng truyền tới cảm giác đau đớn.
"Còn cô, tốt nhất thức thời một chút . Về cô tốt nhất bớt xuất hiện ở trước
mặt Mộ Ly đi, lần này anh ấy bỏ qua cho cô, cũng không có nghĩa lần sau
cũng có thể bỏ qua cho cô. Cô cũng nên biết, Mộ Ly là loại người giết
người không chớp mắt, cô tốt nhất không nên chõ giận anh ấy! Về sau,
thấy tôi cũng nên phải khách khách khí khí một chút, bởi vì. . . . . .
Tôi lập tức sẽ trở thành Thượng tá phu nhân. Ha ha, ha ha ha ha. . . . . ." Giang Tâm Giao hài lòng khi nhìn thấy nét mặt thất bại của Quý Linh
Linh, bại tướng dưới tay, cô có bao nhiên bản lĩnh mà muốn cùng cô ta
tranh đoạt đàn ông.
"Giang Tâm Giao, tôi thấy cô là loại người thích tự làm mình mất mặt phải không?" Bỗng dưng, Thẩm Hiểu Phỉ xuất hiện ở tại cửa.
Giang Tâm Giao trong lòng hô to không xong, nhưng cô ta vẫn xoay người trên mặt mang theo nụ cười , nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, trong lòng mặc dù sợ, nhưng cô ta cũng không thể biểu hiện ra.
"Ôi, tôi tới nơi đây, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô ta chút thôi. Nói thế nào cũng là người đang có bầu, bị người đàn ông của mình vứt bỏ, đứa bé thiếu chút nữa là mất, vậy cũng thật đáng thương đấy." Dứt lời, Giang Tâm Giao lại cười khanh khách lên, nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của Quý Linh Linh, trong lòng cô ta liền sảng khoái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT