Ngày thứ hai, lúc Quý Linh Linh tỉnh dậy , đã thấy tờ giấy mà Mộ Ly để lại, đã rời đi. Đợi cô sau khi chậm rãi thay quần áo đi xuống lầu, liền thấy Quách Hiểu Lượng đã ngồi chờ trên ghế sa lon.
"Tới đã lâu rồi chưa? Làm sao lại không gọi tôi?" Quý Linh Linh đi tới bên cạnh Quách Hiểu Lượng, trong giọng nói tràn đầy đau lòng cùng oán trách.
"Quý tiểu thư, là đại ca bảo tôi tới đây" Quách Hiểu Lượng đứng lên, một tay nắm tay của cô, làm như đang an ủi cô.
"A, Tần Mộc Vũ cũng đi phải sao?"
"Ừ."
Quý Linh Linh nhìn Quách Hiểu Lượng, mới một tháng mấy ngày, mà Quách Hiểu Lượng nhìn như gầy đi vài phần, nói cũng không muốn nói.
"Phu nhân, người cần dùng cơm chưa?" Lúc này vú Lâm từ trong phòng bếp đi ra, hỏi.
"Được,vú Lâm lấy thêm một bộ bát đũa."
"Được."
"Hiểu Lượng, thật ra cô không cần tới đây cũng được, Mộ Ly cũng đã sắp xếp người rồi, hơn nữa tôi cũng không có gì cần đặc biệt bảo vệ." Quý Linh Linh lôi kéo tay Quách Hiểu Lượng, khuôn mặt đầy thân thiết.
"Quý tiểu thư, cô là người mà Mộ tiên sinh quan tâm nhất, không nên làm cho anh ấy lo lắng." Quách Hiểu Lượng không nói thẳng, nhưng ý tứ biểu hiện rất rõ ràng.
Quý Linh Linh nghe lời nói của cô..., không khỏi có chút ngạc nhiên, cô cảm giác có chút không đúng?
"Hiểu Lượng. . . . . . Cô. . . . . . Cô tốt chứ?"
"Quý tiểu thư, tôi rất khỏe." Quách Hiểu Lượng trả lời sơ xài, cúi đầu, ngay sau đó cũng rút tay của mình ra.
Nhìn như có chuyện gì đó không đúng, nhưng là cô và Quách Hiểu Lượng quan hệ cũng không phải tốt lắm, cô cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
"Tốt lắm, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong, cô cùng tôi đi đến công ty." Quý Linh Linh vì không muốn không khí của hai người nhạt nhẽo, vội vàng nói.
Quách Hiểu Lượng gật đầu, coi như đồng ý.
"Vú Lâm, đồ ăn vặt buổi sáng cùng đồ chơi của hai đứa nhỏ, đều đem theo chưa?" Quý Linh Linh đang uống cháo, thì đột nhiên hỏi.
"Phu nhân yên tâm, bên tiểu thiếu gia cùng tiểu thư đã sắp xếp ổn thỏa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là ngài phải tự chăm sóc tốt cho bản thân." Vú Lâm giống như mẹ dặn dò cô.
"Ừ." Quý Linh Linh yên tâm cười, chắc hẳn trước lúc rời đi,Mộ Ly đã dặn dò tất cả mọi người, chăm sóc mình tốt, cô cảm kích.
"Hiểu Lượng, ăn nhiều chút, tôi thấy cô có chút gầy."
"Cám ơn."
Sau đó không khí giữa hai người lại bắt đầu nhạt nhẽo , cũng không có ai nói thêm câu nào nữa.
"Phu nhân, có ngài điện thoại." Lúc này, người giúp việc đi tới.
Quý Linh Linh nhận lấy điện thoại, nhìn xuống màn hình hiển thị, là người lạ.
"Này, Xin chào, tôi là Quý Linh Linh."
"Ừ. . . . . . cô. . . . . ."
Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, để đũa xuống, nhìn Quý Linh Linh khẽ nhíu mày.
"Được, một lát tôi đi tìm cô."
Dứt lời, Quý Linh Linh liền cúp điện thoại.
Nhìn cô một bộ dạng tâm sự nặng nề, Quách Hiểu Lượng hỏi, "Quý tiểu thư, chuyện gì xảy ra?"
Lúc này, quý Linh Linh ngẩng đầu lên, "Vu Uyển Tình, cô ta hẹn tôi uống trà." Trên mặt cô lộ ra mấy phần kinh sợ, tay theo ý thức phủ trước bụng.
Nếu trước kia, cô hoàn toàn không có lý do gì sợ Vu Uyển Tình , nhưng bây giờ cô có bảo bảo, có chút sợ hãi. . . . . . Nhớ tới tình cảnh bị đánh lần trước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Quý tiểu thư."
"Hả?"
"Không cần lo lắng, tôi sẽ đi cùng cô. Trước kia cô ta có thể tổn thương đến cô, hiện tại cô ta cho dù có một trăm cái lá gan cũng không dám." Quách Hiểu Lượng giống như xem thấu tâm sự của cô, nói.
"Hiểu Lượng. . . . . ."
Quách Hiểu Lượng mở một nụ cười với cô, "Còn chưa từng có người nào dám ở trước mặt của tôi đánh người, Vu Uyển Tình cũng không phải là đại nhân vật, cô không cần thiết sợ cô ta."
"Ừ, tôi sẽ không sợ cô ta, chỉ là. . . . . ."
"Tôi bảo vệ cô, tự nhiên cũng sẽ bảo vệ bảo bảo của cô, nếu không thì đã lãng phí tâm tư của đại ca?" Trong giọng nói cùng gương mặt của Quách Hiểu Lượng biểu hiện sự khôn khéo, khiến Quý Linh Linh nhìn có chút hoa mắt.
"Tốt."
Vú Lâm đứng một bên, cẩn thận nghe lời của các cô không sót một câu.
"Vú Lâm, buổi tối làm nhiều bánh pút-đing trái cây một chút, hai đứa nhỏ sẽ thích ." Vừa ra đến trước cửa, Quý Linh Linh dặn dò.
"Được, tôi biết rồi, buổi tối sẽ chuẩn bị Ô Nha, chờ phu nhân trở lại uống canh gà đen."
"Tốt, cám ơn bà vú Lâm, vậy tôi đi trước đây." Lúc này tài xế đã lái xe tới trước mặt cô.
"Quý tiểu thư, chúng ta đi thôi." Quách Hiểu Lượng mở cửa xe cho cô.
"Hiểu Lượng, không cần phải mở cửa giùm tôi, tôi cũng không phải là người già yếu, còn có về sau gọi tôi Linh Linh là được, không cần xa lạ." Quý Linh Linh đi lên trước, lôi kéo tay của Quách Hiểu Lượng, nhìn thấy bộ dạng xa lạ của Quách Hiểu Lượng,lúc trước yêu thiích cô cũng vì tính cách tiểu nha đầu của cô.
"Ừ."
Hai người sau khi lên xe, Quý Linh Linh liền nói tài xế láy xe đến quán cà phê Nhất Bôi.
"Vu Uyển Tinh ở này?"
"Ừ."
"Theo tôi được biết, kể từ sau chuyện kia, cô ta liền biến mất, tại sao bây giờ lại xuất hiện, hơn nữa còn vừa đúng vào lúc Mộ tiên sinh vắng mặt. Cô nói xem có phải cô ta đang giỡn trò quỷ gì?" Quách Hiểu Lượng nói.
Quách Hiểu phân tích một chút cũng rất có lý, lúc trước cô đã nghe qua Mô Ly cùng Lãnh Dạ Hi đều có phái người tìm cô ta, nhưng là vẫn không có tin tức chính xác về cô ta, hiện tại thì ngược lại, cô ta cư nhiên lại quang minh chánh đại xuất hiện, thật sự rất khả nghi.
"Linh Linh, cô đang nghĩ cái gì?"
"Không có, chỉ là đoán không ra cô ta đột nhiên tìm tôi có chuyện gì." Trong lòng cô có chút lo lắng, nếu như Vu Uyển Tình thật phát điên lên , liều mạng thương tổn được con của cô, vậy thì rất phiền toái.
"Yên tâm, tôi sẽ luôn bên cạnh của cô, cô ta sẽ không dám làm gì cô." Quách Hiểu Lượng vỗ vỗ tay của cô.
"Ừ."
"Đúng rồi, cô có nghe nói không,mẹ Lục Vân Thiên nhập viện rồi?" Quách Hiểu Lượng giống như tám chuyện nhà, hỏi.
"Nằm viện? Không có nghe nói." Ngày hôm qua còn thấy Lục Vân Thiên đối với mình vênh váo hống hách mắng.
"Nghe nói thị trưởng Lục bây giờ bị một cô gái trẻ mê hoặc phải xoay vòng vòng, mẹ Lục Vân Thiên bị kích thích, đột nhiên chảy máu não. Bây giờ còn có đối với thị trưởng Lục tiến hành tra hỏi, Lục Vân Thiên cũng không dám giống như trước nữa. Nghĩ thấy, thật đúng là ác nhân có ác báo, một Tiểu Tam thì làm toàn gia của bạn họ lộn xộn rồi." Quách Hiểu Lượng rốt cuộc lộ ra chút nét mặt"Bình thường".
"Nhà bọn họ xảy ra việc bề bộn như vậy?" Quý Linh Linh có chút không dám tin, hiện tại nếu nói loại đàn ông có quyền thế ở bên ngoài có tình nhân là chuyện thường, nhưng giống Lục thị trưởng, còn dám công khai quang minh chánh đại làm, thật đúng là hiếm thấy.
"Nghe nói là cái đó Tiểu Tam chủ động tìm họ, trực tiếp gặp mẹ của Lục Vân Thiên, tuyên bố phải gả vào Lục gia, kết quả. . . . . . Làm mọi chuyện thành như vậy." Quách Hiểu Lượng nhún nhún vai, biểu hiện cô cũng không quá quan tâm.
"Tiểu Tam phá vợ cả? Cô gái kia thật đúng là. . . . . . Lợi hại."
"Hiện tại có vài phụ nữ, vì danh vì lợi, cái gì cũng làm được. Quan trọng nhất ấy là thị trưởng Lục, hình như đặc biệt thích người phụ nữ kia, nghe nói còn giống như động cái gì chân tình. Chậc chậc, một ông già, còn hồi xuân, mà còn quang minh chính đại như vậy. Hiện tại vợ mình trong bệnh viện sống chết chưa biết, chính hắn lại chơi sảng khoái như vậy, suy nghĩ một chút cũng làm cho người cảm thấy buồn nôn." Quách Hiểu Lượng giận dữ mắng.
Mà Quý Linh Linh nhìn bộ dáng này của cô, cũng không khỏi nở nụ cười.
"Tôi thấy đúng là chuyện cười?"
"Không có, tôi chỉ là cảm thấy Quách Hiểu Lượng trước kia trở về rồi, cô mới vừa rồi cùng làm mặt lạnh, làm cho tôi không thích ứng."
"A, phụ nữ nha, dều có nhiều mặt, ha ha." Quách Hiểu Lượng giơ tay lên, trêu ghẹo trả lời.
"Đúng, cảm xúc của phụ nữ có nhiều mặt biến hóa , tôi hiểu."
"Tôi còn muốn nói Lục Vân Nhiên người phụ nữ này, nghe nói hiện tại Nghiêm Tử Tuấn không bỏ rơi cô ta, kể từ sau khi cô ta mang thai, cũng rất ít khi ra khỏi cửa."
"Cô nói cái gì? Điều này sao có thể!" Nghiêm Tử Tuấn sợ Lục Vân Thiên như vậy, cô đều tận mắt nhìn thấy.
" Con người cũng có ngày thay đổi, huống chi là người có tiếng cũng có miếng. Nghiêm Tử Tuấn hiện tại mặc dù chức vị không đổi, nhưng là nghe nói anh ta trong công việc khá tốt, rất tiến tới. Hiện tại Lục Vân Thiên đã không thể dựa vào cha của cô ta, chỉ còn sót lại Nghiêm Tử Tuấn. Bây giờ, cô ta dù có tính khí gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thu lại." Quách Hiểu Lượng liếc mắt nói, luân hồi báo ứng, người đang làm, trời đang nhìn.
"A, thì ra cô ta đang gặp chuyện như vậy. Bao nhiêu tháng không thấy, cư nhiên xảy ra biến hóa ngất trời, tôi có chút không thể tin nổi." Quý Linh Linh rất khó tưởng tượng đến bộ dạng của Lục Vân Thiên bây giờ, chẳng qua là cảm thấy số mạng thích đùa giỡn con người.
"Hiện tại tinh thần của Lục Vân Thiên rất xa sút ,cô ta cùng với Vu Uyển Tình hiện tại dù là có tám cánh tay, cũng vô ích, cho nên cô không cần thiết sợ cô ta ." Thì ra là Quách Hiểu Lượng vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn nói về Vu Uyển Tình.
"Ha ha, tôi hiểu ."
"Phu nhân, đến."
"Được, vậy ông cứ ở nơi này chờ chúng tôi, chúng tôi đi vào ngồi một chút sẽ trở lại."
"Được."
Quý Linh Linh cùng Quách Hiểu Lượng vào quán cà phê"Nhất Bôi", nhân viên tạp vụ đi tới, nói cho bạn họ biết Vu Uyển Tình đang chờ ở phòng bao . Hai người theo chỉ dẫn của nhân viên tạp vụ, vào phòng bao.
Vừa vào cửa, liền thấy Vu Uyển Tình cúi đầu, đang nhìn điện thoại di động.
"Vu tiểu thư, đã lâu không gặp ." Quách Hiểu Lượng lên tiếng nói.
Nghe nói những lời này, Vu Uyển Tinh ngẩng đầu lên.
A! Quý Linh Linh cùng Quách Hiểu Lượng đồng thời sửng sốt.
"Ha ha, thế nào?Quý Linh Linh không sợ trời không sợ đất, hiện tại chỉ là nhìn đến gương mặt bị hủy dung của tôi, cảm thấy sợ?" Vu Uyển Tình sờ sờ trên mặt lồi lõm vết sẹo cua mình, tự giễu cười cười.
"Cô. . . . . . Làm sao cô lại biến thành như này?" Quý Linh Linh run âm thanh hỏi, cô đã từng nghĩ tới đủ loại tình huống hiện tại củaVu Uyển Tình, lại không có nghĩ đến, cô ta hiện tại sẽ biến thành như vậy.
Tóc dài xõa, tán lọan che xuống một bên khuôn mặt bị hủy hoại, nhưng cũng không thể che hết, phần còn lại, nếu cẩn thận nhìn thì có thể nhìn thấy làn da ban đầu.
"Không cần suy đoán, bị a- xít sun-phu-rit tạo thành như vậy." Vu Uyển Tình cười nhìn hai người, hình như cô ta đã quen với bộ dạng bây giờ của bản thân.
"Là . . . . . Mộ Ly. . . . . ."
"Ha ha, Quý Linh Linh, chẳng lé Mộ Ly trong lòng cô chìn là laoị đàn ông là ra chuyện này?" Vu Uyển Tình cười khẩy nói, "Anh ta là loại đàn ông, có nhẫn tâm bao nhiêu cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, mặc dù mặt của tôi bị phá hủy cùng anh ta có chút liên quan, nhưng là. . . . . . Ha ha, cô nên hiểu anh ta."
Trong lúc nói chuyện, Vu Uyển Tình còn mơ hồ để lộ ra chút tình cảm đối với Mộ Ly.
Bỗng dưng, trong lòng của Quý Linh Linh có chút khó chịu xẹt qua.
"Vậy cô. . . . . ."
"Tôi bị người hãm hại !" Vu Uyển Tình trực tiếp nói.
"Là ai hãm hại cô?" Đứng ở một bên Quách Hiểu Lượng lên tiếng.
"Ha ha, ngồi đi, ngồi xuống tôi cùng các cô nói chuyệm phiếm một chút." Vu Uyển Tình bưng cà phê lên ly, mở một nụ cười, có lẽ. . . . . . Bởi vì mặt bị thương đang băng bó, căn bản không biết là cô ta đang cười, hay là đang khóc. . . . . .
"Quý Linh Linh, ngươi mang thai? Chúc mừng, một người phụ nữ có thể vì Mộ Ly sanh con, là một việc rất hạnh phúc." Trong giọng của Vu Uyển Tình đầy bi thương cùng ngưỡng mộ.
"Là ai làm cô thành như vậy?" Mới vừa rồi cô theo bản năng nói ra tên của Mộ Ly, hiện tại cô chỉ muốn biết tại sao Vu Uyển Tinh lại có bộ dáng như hiện tại.
"Ngươi quan tâm tôi? Ha ha, nhìn thấy bộ dáng này của tôi, cô có phải đặc biệt vui vẻ, rốt cuộc lại có một người phụ nữ, không cùng cô tranh giành Mộ Ly." Vu Uyển Tinh vẫn luôn cười, động tác ấy làm cho vết sẹo trên mặt cô ta, càng dữ tợn.
Quách Hiểu Lượng nhìn cô ta lúc này, không khỏi nhíu mày.
"Tôi tại sao lại vui vẻ? Không phải của tôi, tôi sẽ không giành được, nếu là của tôi, ai cũng giành không được. Tính tình của Mộ Ly, tôi nhớ cô vẫn hiểu rõ, chỉ cần anh ấy quyết định cũng sẽ không thay đổi. Mà tôi cũng như anh ấy, một khi đã quyết định ,thì sẽ không đổi thay." Quý Linh Linh cắn môi thật chặt, cô ihông dám đối diện với gương mặt của Vu Uyển Tình trong thời gian dài, gương mặt kia gần như bị hủy hoại gần hết, cô ta lúc ấy chắc đã chịu rất nhiều đau đớn.
Mặc dù cô không vừa mắt với Vu Uyển Tình, nhưng là bởi vì cô ta khiêu khích, đối với Vu Uyển Tình, cô căn bản không có chút hận thù, một bại tướng dưới tay cô, cô đồng tình còn không kịp. Mà lúc này Vu Uyển Tinh, lại một lần nữa để cho cô có chút đồng tình.
"Ha ha, cô thật ra rất hào khí. Quả thật, cô là người phụ nứ Mộ Ly đã chọn, cũng sẽ không thay đổi. Chỉ trách tôi, ban đầu không biết tự lượng sức mình, ha ha, mới có thể để cho mình rơi vào tình trạng này." Vu Uyển Tình lại một lần nữa vuốt mặt của mình.
"Cô biết không? Mỗi lần tôi sờ tới mặt của tôi, soi gương thì tôi đều nghĩ sớm kết thúc tánh mạng của mình. Nhưng, tôi rồi lại không thể chết được, bởi vì. . . . . . Tôi còn chưa có báo thù!" Vu Uyển Tình cắn thật chặt hàm răng, trên mặt mấy phần lộ ra cười lạnh.
"Là ai làm cô thành như vậy?" Quách Hiểu Lượng vội vàng hỏi.
"Ha ha, cô chính là bạn gái trên giường của Tân Mộc Vũ, không nghĩ tới vì Tần Mộc Vũ cô còn có thể ủy khuất tới bảo vệ Quý Linh Linh, tình yêu này, thật đúng là vĩ đại mà, hoặc là, cô và Tần Mộc Vũ chỉ có ** quan hệ chứ?" Vu Uyển Tinh nhếch môi cười khẩy nói.
Chỉ thấy mặt mày Quách Hiểu Lượng nháy mặt ảm đạm, giống như là bị nói trúng tim đen .
"Quý Linh Linh, cô bây giờ đối với tôi cũng thật phòng bị,không dám đơn độc đi gặp tôi, còn mang cả người hộ vệ, ha ha, thật biết điều!" Vu Uyển Tình lạnh lùng cười nhạo.
Sự đồng tình đối với Vu Uyển Tinh, lập tức bị cô ta đánh phá thành mảnh nhỏ.
"Vu Uyển Tinh, nếu như cô có bất cứ thù hận gì với tôi thì cứ tính trên người tôi , không cần dính líu đến những người khác!"
"Ha ha, tôi vẫn cũng chỉ đối phó với một mình cô, hơn nữa báo ứng của cô cũng sẽ tới, tôi còn cần động thủ sao, chỉ cần ở bên cạnh nhìn là tốt." Vu Uyển Tinh dựa vào ghế, đôi tay ôm ngực, bên môi mang theo cười lạnh nhìn chằm chằm cô.
"Cô đang nói cái gì? Cái gì báo ứng?"
"Ha ha, ngươi không biết?" Vu Uyển Tinh lấn người lên trước, từ trong miệng bật ra mấy chữ.
Quý Linh Linh ổn định tâm thần một chút, người đàn bà này chắc đã có chuẩn bị từ trước, mạt của cô ta bị hủy, chắc hẳn cũng cùng mình có chút ít quan hệ. Thay vì bị cô ta đùa bỡn chơi, chẳng bằng bây giờ sảng khoái với cô ta.
"Tôi muốn biết, cô muốn cái gì?"
"Tôi muốn cái gì? Ha ha,nhưng tôi không muốn gì cả, nhưng mà, tôi nghĩ cô lúc ấy, muốn khóc cũng không được, tôi đây trong lòng liền cực kỳ sảng khoái, ha ha, ha ha. . . . . ." Tiếng cười của Vu Uyển Tình vang lên, cực kỳ chói tai .
"Bà điên! Linh Linh, chúng ta đi, không có cần thiết ở chỗ này nghe một bà điên khùng nói loạn!" Quách Hiểu Lượng tức giận đứng lên, làm bộ phải dẫn Quý Linh Linh đi.
"Đi đi, các người cứ đi, nếu như các người cho là ‘ đi ’ là có thể giải quyết chuyện, tùy các người cứ đi đi."
Quý Linh Linh cầm ngược tay của Quách Hiểu Lượng, cô bởi vì vừa mới nói chuyện với Vu Uyển Tình, mà sắc mặt trắng bệch, ngay cả lòng bàn tay cũng phiếm lạnh.
"Vu Uyển Tinh, cô hẹn tôi , không phải chỉ là muốn cho tôi gặp bộ dạng bây giờ của cô, nếu như có cái gì muốn nói, liền mau nói,tôi không muốn cô phụ ý tốt của cô." Đối với cácch làm phô trương thân thế của Vu Uyển Tinh, Quý Linh Linh cũng chán ghét cực kỳ.
"Quý Linh Linh, nếu như cô đã không muốn nghe, dù sao kế tiếp cũng là cô gặp chuyện không hay ho, tôi chính là hoàn toàn không quan tâm!"
"Vu Uyển Tinh! Nếu như cô dám đối với đứa bé của tôi làm ra bất cứ chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua chô cô!" Quý Linh Linh cắn môi, Quách Hiểu Lượng nói không sai, cô ta quả thật chính là một bà điên, không thể nói lý.
"Ha ha, Quý Linh Linh thật không nhìn ra, ngươi bây giờ tự vệ cũng khó khăn, lại còn che chở cho đứa bé trong bụng như vậy. Ha ha, đáng tiếc, ông trời không ưa thích cô như vậy!" Trong lời nói của Vu Uyển Tinh ẩn chứa các loại gây sự, Quý Linh Linh siết thật chặt quả đấm, nhưng là theo bản năng còn che kín bụng.
"Vu Uyển Tinh, bây giờ cô bị hủy dung, tôi rất đồng cảm với cô, nhưng mà tôi lại không muốn nghe cô nói nhảm nữa, có chuyện gì, cô cứ nói, không nói chúng tôi bây giờ rời đi. Còn nữa, nếu như cô có bản lãnh liền quang minh chánh đại , đừng tưởng rằng tôi sẽ sợ cô."
"Quý Linh Linh, cô sợ cái gì? Cô có Mộ Ly, cô còn có thể sợ cái gì? Nhưng tôi bây giờ đang nghĩ, nếu như một ngày kia cô không còn có Mộ Ly ở bên cạnh, cô nói, cô có phải trở thành con cọp không răng hay không?" "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?" Quý Linh Linh thật sự khôg coa tâm trạng để nghe lời nói điên cuồng của cô ta, nhưng trong lời nói của cô ta lại mơ hồ ẩn chứa chuyện gì đó .
"Tôi muốn nói, ha ha, những ngày an nhàn của cô sẽ chấm dứt rất nhanh!" Vu Uyển Tinh ngay sau đó lại cất tiếng cười to lên, "Hiện tại Lục Vân Thiên không còn quyền lực, tôi lại bị biến thành cái bộ dạng này, cô cho rằng cô có thể có cái kết quả tốt hơn sao?"
"Vu Uyển Tinh, cô điên khùng đủ chưa? Mặc dù tôi không biết tại sao cô lại thành ra như vậy, nhưng mà tôi nghĩ chỉ bằng loại người như cô, chắc cũng là tự mình làm bậy thì không thể sống được? Quý Linh Linh cùng các người không giống nhau, cô tốt nhất không cần tự tâng bốc bản thân." Quách Hiểu Lượng không chịu nổi bộ dạng phách lối của Vu Uyển Tinh. Nói trắng ra là, cô ta chỉ là bị người ta phá hủy gương mặt, cư nhiên bây giờ còn có thể như thế"Cười nói tiếng gió" . Có phải là thật hay không một câu, "Người đáng thương, phải có chỗ đáng hận" .
"Quách Hiểu Lượng, cô có phải đã quên thân phận của mình rồi? Cô chẳng qua chỉ là một trong những người phụ nữ bên cạnh Tần Mộc Vũ mà thôi, bây giờ muốn cùng tôi sẵng giọng?" Vu Uyển Tinh lời nói ra như có gai,cô ta hình như đã quyết định chủ ý, chiếm thượng phong trong lời nói, sẽ làm cho Quý Linh Linh nhận một bài học.
"Cô nói đủ chưa? Nếu như nói xong rồi, chúng tôi muốn đi." Dứt lời, Quý Linh Linh lôi kéo Quách Hiểu Lượng bước về phía cửa .
"Quý Linh Linh, cô cho rằng mình rất lợi hại phải không? Quay đầu nhìn lại, cô còn không phải là bị người bên cạnh lừa gạt sao. Nhớ, cô bây giờ tốt nhất thu liễm một chút, nếu không đến lúc đó, cô thật là muốn khóc cũng không kịp." Lời nói của Vu Uyển Tinh vang lên.
"Người đàn bà điên!" Quách Hiểu Lượng mắng một tiếng.
Quý Linh Linh nhíu nhíu mày, nhưng không có để ý đến cô ta nữa.
Người bên cạnh cô, sẽ là ai?
"Ha ha, Quý Linh Linh, tôi bây giờ đã không có ý định đấu với cô, những ngày an nhàn của cô sắp kết thúc, tôi cũng không thể ngăn cản, cô chỉ có tự giải quyết cho tốt thôi." Vu Uyển Tinh lầm bầm lầu bầu nói một câu, sau đó lại bưng lên chén cà phê, khuôn mặt khổ sở.
"Vu Uyển Tinh người phụ nữ này, đáng đời cô ta bị người hủy dung, quả thật quá ghê tởm, cô có thấy được không, cô ta nói những lời đó, thích gây sự.Cô ta làm như cái gì cũng biết, đem người khác cũng làm trò khỉ!"
"Hiểu Lượng." Quý Linh Linh lôi kéo tay của cô, ý bảo cô không nên nói nữa cái gì, bởivì lúc này lái xe đang đi tới.
"Phu nhân, chúng ta đi thôi."
"Ừ, tốt."
Hiểu được ý của Quý Linh Linh, Quách Hiểu Lượng không nói gì nữa, liền yên tĩnh lại. Nhưng lòng của cô lại không an tĩnh được, cho dù đã sớm hiểu được quan hệ của cô cùng Tần Mộc Vũ, nhưng bị Vu Uyển Tinh nói ra như vây, cô gần như trần truồng trắng trợn bại lộ ở trước mặt người.
"Hiểu Lượng, Tần Mộc Vũ anh ấy không phải cùng Hiểu Phỉ. . . . . ." Quý Linh Linh nắm thật chặt tay của cô, Hiểu Phỉ đã có một đoạn thời gian không có tin tức.
Quách Hiểu Lượng nâng môi tươi cười với cô, "Đúng, người trong lòng đại ca vẫn luôn là Thẩm tiểu thư, tôi. . . . . . Tôi chỉ là chỉ là một, một người làm ấm giường mà thôi. Người phụ nữ hầu hạ bên cạnh đại ca, cũng sẽ không có lần sao, cho nên không có có gì ghê gớm đâu. Nhưng mà, tôi không muốn co nói cho Thẩm tiểu thư biết, để tránh cô ấy hiểu lầm đại ca. Đàn ông mà, có lúc sẽ không khống chế được bản thân ."
Nhìn bộ dạng tươi cười của Quách Hiểu Lượng, Quý Linh Linh trong lòng cũng đã biết được mấy phần.
"Hiểu Phỉ, gần đây tôi cùng cô ấy cắt đứt liên lạc, không biết cô ấy ở đâu." Kể từ khi cô và Mộ Ly ở chung một chỗ,không hề có chút liên lạc với cô ấy.
"A, thì ra là cô cũng không có liên lạc với Thẩm tiểu thư." Quách Hiểu Lượng thở dài một tiếng.
"Ý của cô là, Tần Mộc Vũ cũng không có liên lạc với Hiểu Phỉ?" Quý Linh Linh cả kinh trong lòng, mặc dù Thẩm Hiểu Phỉ thích làm một chút chuyện đặc biệt , nhưng mất tích, đây vẫn là lần đầu.
"Ừ. Đại ca nói, làm xong chuyện lần này, sẽ đi tìm Thẩm tiểu thư , cho nên. . . . . . Cô không cần phải lo lắng."
Nhìn Quách Hiểu Lượng nặn ra nụ cười, Quý Linh Linh trong lòng cũng không có chút tư vị. Sớm biết Tần Mộc Vũ trời sanh tính phong lưu, nhưng không nghĩ tới, anh ta nơi nơi có thể phát huy bản lãnh lớn như vậy.
Cô vỗ vỗ tay của Quách Hiểu Lượng, bày tỏ an ủi.
"Linh Linh, mới vừa rồilời nói của Vu Uyển Tình. . . . . ." Quý Linh Linh nhanh chóng đè lại tay của cô, ý bảo cô ấy không nên nói thêm gì nữa. Nếu để cho tài xế nghe được cái gì, ông ta nhất định sẽ thông báo Mộ Ly, cô không muốn làm cho anh lo lắng.
"Nha. . . . . . Ha ha, sẽ phải lập tức đến công ty." Quách Hiểu Lượng liền chuyển lời nói.
"Tinh Tinh. . . . . ."
"Tôi phải nhận điện thoại."
"Này, Tâm Giao có chuyện gì?"
Quách Hiểu Lượng im lặng.
"Cái gì? Anh ta làm sao có thể nói ra loại yêu cầu này?" Quý Linh Linh không khỏi cất cao âm thanh.
"Phu nhân, có chuyện gì?" Tài xế mở miệng hỏi.
"Nha. . . . . . Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ." Quý Linh Linh lập tức ý thức được mình đang luống cuống, "Được, cô không cần gấp gáp, chúng ta lập tức thì sẽ đến công ty, chờ một chút."
Cúp điện thoại, Quách Hiểu Lượng liền hỏi, "Thế nào?"
"Mấy ngày trước Tâm Dao đi xem xét tập đoàn Đế Hoàng nói chuyện hợp tác, vốn là hai ngày nay mà có thể thành công rồi, nhưng đối phương đột nhiên đổi ý . . . . . . Tâm Dao không xử lý được chuyện này."
"Oh."
"Phu nhân, nếu như là chuyện phiền toái, tôi có thể giúp người ra mặt giải quyết."
Ách!
Quách Hiểu Lượng mở to mắt, nhìn sang tài xế, quả nhiên là người bên cạnh của Mộ Ly, lời nói và ngữ điệu cũng không giống của người tài xế.
"Tài xế tiên sinh, xin hỏi ông tên là gì?" Cô thật muốn ngưỡng mộ sùng bái một cái.
"Tôi tên là Trương Bác Khiêm, Quách tiểu thư có thể gọi tôi lão Trương."
"Ha ha, lão Trương?" Có chút ý tứ, nhìn tuổi của ông chỉ chừng ba mươi.
Quý Linh Linh cười cười, "Lão Trương, tôi không có chuyện gì, cám ơn ông."
Tài xế lão Trương gật gật đầu, không tiếp tục nói gì nữa một câu.
5 phút sau, xe dừng trước công ty.
"MJ? Tên của công ty này, thật đúng là đặc biệt." Quách Hiểu Lượng cùng Quý Linh Linh đứng ở trước cửa công ty.
"Ách, ha ha. . . . . ." MJ, cô rất thích cái tên này, "Chúng ta đi vào trước đi, Tâm Dao có thể đã chờ tới sốt ruột rồi."
"Tốt."
"Lão Trương, ông trở về trước đi, nếu như có sự tình gì, tôi sẽ tìm ông nữa." Quý Linh Linh xoay người không quên nói với tài xế.
"Tốt, phu nhân."
Phân phó xong, Quý Linh Linh liền cùng Quách Hiểu Lượng cùng nhau vào công ty.
"Linh Linh, cô rốt cuộc đã tới!" Giang Tâm Giao vừa thấy được người tới, kích động muốn nhảy lên.
"Tâm Giao, cô vất vả rồi. Nói cho tôi biết là chuyện gì đã xảy ra? Đối phương tại sao đột nhiên muốn cho tôi ra mặt hay sao?" Quý Linh Linh đi lên trước, hỏi thẳng.
"Tôi cũng vậy không rõ ràng lắm, hôm nay vốn chính là thời điểm ký hộp đồng rồi, nhưng giám đốc của bọn họ , Đặng tiên sinh lại đột nhiên thay đổi quẻ."
"Đặng tiên sinh?" Cô ở trong đầu hết sức tìm kiếm người này, tuy nhiên không chút ấn tượng nào.
"Đúng, Đặng Thống Phủ, Đặng tiên sinh." Giang Tâm Giao bổ sung.
Quý Linh Linh khẽ nheo mắt lại, trong bụng nghĩ tới, họ Đặng này sẽ có cái gì ý đồ.
"Nhưng mà chỉ là ký hợp đồng, như thế nào lại phải chia người? Tôi thấy họ Đặng này có thể là một người phụ nữ, cố ý làm khó dễ cô!" Quách Hiểu Lượng nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp đem suy nghĩ của Quý Linh Linh nói ra toàn bộ.
"Tôi cũng vậy không rõ ràng lắm, theo lý mà nói, người ta đường đường là tổng giám đốc Đế Hoàng tập đoàn, không thể nào làm ra loại chuyện như vậy, nhưng. . . . . ." Mặt của Giang Tâm Giao lộ vẻ khó xử, có lẽ là bởi vì chuyện không được suông sẻ, trên mặt cô cũng hiện ra vẻ không tự nhiên.
"Không có vấn đề gì. Tâm Dao, Đặng tiên sinh an bài lúc nào thì gặp mặt mặt, anh ta nghĩ để cho tôi ra mặt, tôi đi gặp anh ta là được. Anh ta là khách hàng lớn của chúng ta,sau này, đối với việc phát triển công ty chúng ta về sau, có tác dụng rất lớn."
"20 phút sau, ở khách sạn Duyệt Hoa."
"20'!" Quách Hiểu Lượng xém chút là la lên.
"Vội vã như vậy?"
"Ừ, hơn nữa đối phương còn nói, nếu như qua 20' cô không phải đến, bọn họ sẽ không cùng chúng ta hợp tác!"
Đặng Thống Phủ. . . . . . Cô ở IDE đợi thời gian dài như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua cái tên này. Hơn nữa rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, tại sao Mộ Ly mới vừa đi ngày thứ nhất, chuyện phiền toái cũng cùng nhau xuất hiện?
"Tốt, tôi hiện tại liền đi tới, hi vọng không quá muộn." Nói xong, Quý Linh Linh liền vội vội vã chuẩn bị đi, "Tâm Dao, công ty liền nhờ cậy cô rồi."
"Linh Linh, cô chậm một chút." Nhìn Quý Linh Linh sấm rền gió cuốn bộ dáng ( nhanh chóng), Giang Tâm Giao không khỏi lo lắng nói.
"Không cần lo lắng, còn có tôi." Quách Hiểu Lượng nói với Giang Tâm Giao xong, liền rời đi.
"Lão Trương? Ông vẫn còn đang chờ?" Những lời này là Quách Hiểu Lượng nói.
"Tôi phải chờ phu nhân tan việc."
"Được rồi, vừa đúng tôi cũng cần dùng xe, khách sạn Duyệt Hoa." Quý Linh Linh không nói thêm gì nữa, liền trực tiếp lên xe.
"Phu nhân. . . . . ."
"Không nên hỏi nhiều, lập tức đi khách sạn Duyệt Hoa!"
"Được!"
Lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Giang Tâm Giao gởi tin nhắn tới, viết số phòng cần đến trong khách sạn, thì ra là đối phương đã đặt phòng trước.
"Cái người họ Đặng đó, rốt cuộc muốn làm cái gì? Vào khách sạn mà không quang minh chánh đại nói, cư nhiên lại đặt trước phòng ? Ông ta có phải chán sống rồi hay không?" Quách Hiểu Lượng nói.
"Tôi nghĩ. . . . . . Chuyện có lẽ không phức tạp như thế. Tôi là người đại diện cho công ty, hợp đồng lớn như vậy, tôi xuất hiện để ký hợp đồng, cũng là hợp tình hợp lý."
"Vậy lúc nói chuyện thì cần đặt phòng làm gì ?"
"Có dính đến một chút tài liệu cơ mật, tôi nghĩ ông ta sợ bị tiết lộ ra ngoài, đối phương xem ra rất cẩn thận."
"Tôi. . . . . ." Quách Hiểu Lượng còn đang muốn nói tiếp gì đó, nhưng lời nói cũng bị Quý Linh Linh nói cắt đứt, cô cũng không nói thêm gì nữa.
=.=!!!
"Xin hỏi, cô là Quý tiểu thư sao?"
Vừa tới cửa khách sạn, Quý Linh Linh liền bị cản lại.
"A, là tôi."
"Chúng tôi được Đặng tổng nhờ đợi ngài, mời tới bên này." Nói xong, cô và Quách Hiểu Lượng liền bị mang tới thang máy VIP.
"Xin hỏi. . . . . ."
"Quý tiểu thư, Đặng tổng có dặn dò chúng tôi, chỉ cần một mình ngài đi lên. Ông ấy không thích thời điểm ký hợp đồng, có người ngoài."
"Ngươi. . . . . ." Quách Hiểu Lượng muốn mắng người, tuy nhiên lại bị Quý Linh Linh cản lại.
"Hiểu Lượng, cô ở nơi này chờ tôi đi. Đặng tổng cũng là nhân vật nổi danh, ông ta có thể lam gì tôi đây?" Nhưng mà chỉ đúng là ký hợp đồng.
"Được không?" Quách Hiểu Lượng hỏi ngược lại.
Quý Linh Linh gật đầu với cô một cái, liền vào thang máy.
Tình huống hơi không khống chế được rồi, đây là việc Quý Linh Linh không nghĩ tới. Cô ở trong thang máy, liền bắt đầu có chút thấp thỏm. Không biết sẽ xảy ra tình huống gì, nhưng đây là công ty thứ nhất cùng hợp tác, Giang Tâm Giao cực khổ nhiều ngày như vậy mới lấy được, cô không thể dễ dàng buông tha.
9023.
Quý Linh Linh đứng ở trước cửa, nhấn chuông cửa, thấp thỏm lòng cũng dần thay bằng sự bình tĩnh.
"Mời vào."
Quý Linh Linh nghe tiếng mở cửa, đi vào gian phòng.
Đây là một căn phòng Tổng Thống rất lớn, Đặng tổng hẹn ở chỗ này gặp mặt, thật đúng là Tài Đại Khí Thô ( nhiều tiền).
Mới vừa đi hai bước, Quý Linh Linh liền thấy được, dựa vào trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo nhau của một người đàn ông.
Nhìn anh ta rất trẻ tuổi, đại khái là ba mươi tuổi, trên tay đang kẹp một điếu xì gà, một thân tây trang màu đen, làm cho anh ta thoạt nhìn rất cao lớn. Chắc hẳn, anh ta chính là Đặng Thống Phủ.
Không có dự liệu được người tới có thể như vậy trẻ tuổi, nhưng nhìn mặt anh ta có vẻ vô hại, Quý Linh Linh cũng bớt đi căng thẳng. Ít nhất ánh mắt anh ta nhìn mình, thật bình tĩnh.
"Xin hỏi anh là Đặng tiên sinh sao?"
"Quý tiểu thư, đúng không?"
"Ừ, đúng. Tôi là người phụ trách lần này, chịu trách nhiệm cùng ngài bàn chuyện hợp tác lần này." Quý Linh Linh kính cẩn hướng tới anh ta thấp cúi đầu, nhưng mà bởi vì cơ thể bất tiện, không thể cúi xuống, cô liền ngồi xuống.
"Ha ha, không nghĩ tới, người phụ trách của công ty MJ lại là một cô gái, hơn nữa. . . . . . Còn là một người đang có thai, có ý tứ." Chỉ thấy Đặng Thống Phủ dập tắc điếu xì gà trong tay, đôi mát phượng nheo lại, cẩn thận dò xét Quý Linh Linh.
"Ngài quá khen, Đặng tổng giám đốc xem ra cũng rất trẻ tuổi." Quý Linh Linh chịu không nổi cách quan sát nóng bỏng của anh ta, bức rức cúi đầu.
"Hả? Tôi trẻ hơn? Quý tiểu thư cái miệng nhỏ nhắn này ngược lại rất ngọt, xem ra hôm nay chúng ta có thể ký hợp đồng rồi!" Đặng Thống Phủ che giấu sắc mặt, lộ ra mấy phần nụ cười.
Nhìn ngũ quan của anh ta, kết hợp với nụ cười này, cũng là có thể mê đảo thiếu nữ, nhưng đối với Quý Linh Linh hoa đã có chủ người của mà nói, không có tác dụng.
"Vậy tôi trước hết cám ơn Đặng tổng rồi." Chuyện so với tưởng tượng của cô có vẻ tốit hơn.
"Ha ha, trước không cần cám ơn, tôi còn có một yêu cầu." Nụ cười đột nhiên ngừng lại.
"Yêu cầu?"
"Ừ, đúng." Chỉ thấy Đặng Thống Phủ, buông chân xuống, khẽ ngồi thẳng người."Nghe nói Quý tiểu thư, là người của Mộ Thượng tá?"
Nghe giọng điệu của anh ta, chắc là đã biết chuyện gì đó, chỉ là nếu anh ta biết được cô là người của Mộ Ly, lại còn dám dùng loại giọng nói này!
"Đây là chuyện riêng tư, tôi muốn. . . . . . Đặng tiên sinh không biết tốt hơn."
"Hả? Thật sao? Quý tiểu thư cô có điều không biết, con người của tôi có một tật xấu."
"Hả?"
"Chính là thích cùng người tranh! Hơn nữa tính khiêu chiến càng lớn, tôi càng thích! Quý tiểu thư có thể vào được mắt của Mộ Thượng tá, tôi nghĩ cô cũng là am hiểu một chút đạo lý, mọi người đều là người biết chuyện, không cần tôi phải nói nhiều nữa chứ?" Đặng Thống Phủ nheo lại mắt, vẻ mặt viết đầy hài lòng cùng nam nhân **.
Quý Linh Linh nghe xong lời của hắn, liền sắc mặt lạnh xuống, cô vốn là nghĩ có thể khống chế, thế nhưng không khỏi nói năng lỗ mãng.
"Theo tôi được biết, Mộ Thượng tá những ngày gần đây không có ở thành phố, Quý tiểu thư, cô nói anh ta không có ở đây, có phải dễ dàng cho cô và tôi đây?" Đặng Thống Phủ, đứng lên, cất bước chậm rãi đi tới trước mặt Quý Linh Linh.
Cuống quít, Quý Linh Linh đứng lên, lảo đảo lui về phía sau hai bước.
"Đặng tiên sinh, có một số việc, tôi nghĩ tôi nên cảnh báo cho anh. Có ít thứ anh có thể tranh, nhưng là có ít thứ. . . . . . Anh tranh không nổi!"
"Hả? Thật sao? Vậy hôm nay tôi liền còn phải nhìn một chút. Quý tiểu thư, tôi thích loại phụ nữ như cô, có mùi vị! Xem cô còn đang mang thai, tôi cảm giác hẳn là không sai thôi." Đặng Thống Phủ bên môi gợi lên mấy phần nụ cười, hắn đã sớm đem Quý Linh Linh trở thành vật trong túi.
Ở club tư nhân, còn có thể đến phiên cô la lối om sòm?
"Chát!" Quý Linh Linh giơ tay lên một cái tát!"Tôi đến là để bàn việc ký kết hợp đồng, không phải để anh muốn làm gì thì làm?"
Đặng Thống Phủ quay mặt sang một bên, chỉ thấy hắn duỗi lưỡi liếm liếm khóe môi, đối với một cái tát này của Quý Linh Linh, hắn hình như không để ở trong lòng.
"A, tôi thích phụ nữ hung dữ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT