"Ba, con muốn tắm với mẹ, được không ba?" Mộ Ly vừa đi vào đã nói một câu, không nghĩ tới chuyện Tiểu Tiểu Tinh vẫn còn đang chơi với cô.
"Hả?" Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh đang chơi đùa với Tiểu Tiểu Tinh, không khỏi cười khan một tiếng.
"Mẹ, được không ạ? Trước đây chú ngốc đều sai bà bảo mẫu tắm cho Tiểu Tiểu Tinh, giờ con muốn tắm với mẹ, được không mẹ?" Tiểu Tiểu Tinh mắt ngấn nước, vẻ mặt mong chờ.
"Ha ha, ngoan nào." Quý Linh Linh lấy tay vuốt đầu Tiểu Tiểu Tinh, chắc hẳn những năm này, con bé rất ở cạnh Mộ Ly, mặc dù có ba trên danh nghĩa, nhưng lại không được hưởng thụ tình cảm của ba đối với mình.
Lúc này Mộ Ly đã đi tới, vòng tay ôm lấy hai người: "Vậy chúng ta tắm chung nhé, Tiểu Tiểu Tinh, được không con?"
"Được ạ!" Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, chỉ vì muốn thỏa mãn một ước nguyện nhỏ nhỏ như vậy đã vui không quản trời đất.
"Tiểu Tiểu Tinh đi theo sau lưng ba nè, chúng ta cùng nhau đi tắm nhé."
"Dạ.” Tiểu Tiểu Tinh lập tức từ trên giường nhảy xuống, vui mừng vỗ tay, "Ba ba, tại sao ba lại ôm mẹ thế?"
Quý Linh Linh nhìn Tiểu Tiểu Tinh, mặt mày đỏ ửng, cô không biết nên trả lời thế nào với bé, vội chôn mặt vô cổ Mộ Ly.
"Bởi vì trong bụng mẹ có cục cưng nè, ba phải ôm mẹ con, nếu không cục cưng sẽ bị thương." Mộ Ly nghiêm túc giải thích cho Tiểu Tiểu Tinh
"Chuyện này. . . . . ." Tiểu Tiểu Tinh nâng cằm lên, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ về lời ba nói: “Ba, có phải sau này mẹ sẽ sinh một Tiểu Tiểu Tinh nhỏ không ạ? Nó sẽ chơi với con phải không ạ?"
"Ha ha, con nói đúng rồi, đi nào, đi tắm với ba mẹ nhé." Nhìn vẻ khéo léo của Tiểu Tiểu Tinh, Mộ Ly khó nén được nụ cười.
Quý Linh Linh cũng cười, cô ôm chặt lấy cánh tay anh, "Thì ra snh cũng biết giữ trẻ con."
"Nếu vậy thì cho anh chút phần thưởng đi cưng." Mộ Ly vừa ôm cô, vừa lại gần ghẹo cô.
“Này, mới không cần, đồ không đứng đắn, Tiểu Tiểu Tinh vẫn còn ở phía sau kìa." Quý Linh Linh nhỏ giọng nhắc nhở.
"Em không phát hiện Tiểu Tiểu Tinh thông minh hơn em sao? Tiểu Tiểu Tinh sẽ hiểu ba nó làm gì." Mộ Ly không che giấu được sự tự hào .
"Hừ, nhìn điệu bộ anh kìa, Tiểu Tiểu Tinh ở bên cạnh anh bao lâu, anh tính chưa đấy?" Quý Linh Linh đấm nhẹ lên ngực anh, kháng nghị lời anh nói.
"Vậy ý của em là...Tiểu Tiểu Tinh, con về phòng con đi, bảo bảo mẫu Lâm tìm giúp con chiếc áo ngủ." Ba đột nhiên nhớ đến nó, bảo Tiểu Tiểu Tinh đi lấy.
“Dạ, con sẽ đi lấy, ba mẹ nhớ chờ con đó." Tiểu Tiểu Tinh đứng lại nói thêm rồi mới đi.
"Ba sẽ chờ con, đi lấy đi." Mộ Ly để Quý Linh Linh xuống, đưa tay vuốt đỉnh đầu con bé, "Chạy chậm một chút, ba sẽ chờ con."
Tiểu Tiểu Tinh đưa khuôn mặt tròn trĩnh đáng yếu ra, bên môi là nụ cười tươi tắn: "Dạ vâng, Tiểu Tiểu Tinh sẽ quay lại thật nahnh." Nói xong, Tiểu Tiểu Tinh liền lắc lắc thân thể nhỏ bé, vừa gọi thím Lâm, vừa chạy đến đó.
Nhìn con nhóc đáng yêu như vậy, Quý Linh Linh bật cười thành tiếng.
"Đừng quậy." Mộ Ly đặn dò.
"Này này, đừng biến em thành mấy bà lão già ốm yếu, mà không phải phòng tắm bên này anh đã kêu người sửa rồi à? Làm gì ra vẻ sợ hãi kiểu đó." Mộ Ly đi tới bên cạnh cô, cô đưa tay khoác lên vai anh.
"Em còn muốn gây chuyện mấy lần nữa đây? Dù sửa thì cũng không an toàn, gạch lát trong phòng tắm rất trơn." Mộ Ly ôm chặt lấy eo cô, sợ lại té y như lần trước.
Thật ra thì ngay cả một vấn đề nhỏ Mộ Ly cũng coi như to tát, lúc ở trong phòng tắm, không để ý khi đi đứng cũng là điều bình thường, mà hôm đó là do Quý Linh Linh cô đang đùa với Mộ Ly, chạy nhảy mấy bước, thiếu chút nữa té rầm xuống nền. Chuyện này đã khiến anh đau tim, chẳng những đem hết gạch trong phòng tắm đổi lại loại chống trơn trợt mới nhất hiện nay, mà còn dặn người làm lau chùi cẩn thẩn 5 lần 1 ngày, còn lót một tấm nệm dày trên giường nữa chưa. Nhưng hình như anh ấy sợ sợ sao ấy, lúc nào cũng mang vẻ lo lắng.
"Được rồi nhé, nếu đi trên thảm sàn nhà cũng có thể té, vậy ông trời không biết lý biết lẽ rồi. Giờ em có chuyện hỏi anh đây."
"Ừ, hỏi đi."
"Tiểu Tiểu Tinh vẫn luôn sống ở nước ngoài à?" Quý Linh Linh ngước đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, hỏi chuyện này khiến giọng Quý Linh Linh có chút nặng nề.
"Ừ." Có lẽ đã hỏi tới chuyện thoải mái nhất trong lòng anh, Mộ Ly xoay đầu đi, không nhìn thẳng vào mặt cô nữa.
Nhưng Quý Linh Linh lại không đồng ý, cô lấy tay ôm mặt anh, yêu cầu anh nhìn thẳng vào mình: "Vậy lần này thì sao, đừng mang Tiểu Tiểu Tinh về bên ấy được không? Chưa tới sáu tháng nữa thì em sẽ sinh một đứa con trai hay con gái giống nó rồi. Tiểu Tiểu Tinh còn nhỏ như vậy, mặc dù Ngụy Như Lễ chăm sóc nó rất chu đáo. Nhưng dù sao anh mới là ba chính thức của nó." Âm thanh của cô có chút nghẹn ngào.
Mộ Ly nhìn cô, mím môi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: "Nhìn em đi kìa, cũng đã làm mẹ rồi, mà còn khóc nhè."
"Mới không có nhé, em là đang đau lòng cho Tiểu Tiểu Tinh mà, nó còn nhỏ như vậy... "
"Thật ra thì, lần này anh cho Tiểu Tiểu Tinh về đây, cũng chưa tính tới chuyện cho nó về lại bên đó. Giờ thì có em, chúng ta cuối cùng có thể tạo thành một mái ấm hoàn hảo rồi nè. Em để Tiểu Tiểu Tinh qua nước ngoài, cũng vì công việc của mình, anh không muốn làm nó bị tổn thương. Sắp xếp nó ở bên đó, trong lòng anh cũng không bỏ được, mặc dù nó không phải con ruột anh, nhưng đã có tình cảm với nhau, anh cũng không bỏ được."
Quý Linh Linh khẽ cắn môi, cố gắng khống chế nước mắt không rơi xuống, nhưng đến cuối, nó vẫn rơi.
"Sau này có em ở đây, một nhà chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau, anh sẽ không cô đơn nữa." Cô thặt chặt đôi tay, tiến vào lòng anh.
Mộ Ly thuận thế xoa tóc của cô: "Chờ anh điều tra rõ vụ án này, anh sẽ mang em và Tiểu Tiêu rời khỏi đây."
"Vâng." Cô ở trong lòng anh, cảm nhận hương vị ngọt ngào ngắn ngủi này.
"Mẹ ơi, con đến đây."
Thấy Tiểu Tiểu Tinh tay cầm một chiếc áo ngủ đầy hoa li ti màu hồng nhạt, chạy vào phòng tắm.
"Vậy chúng ta bắt đầu tắm nhé con." Mộ Ly buông Quý Linh Linh ra, đi tới cửa mở cửa.
Thả người vào trong bồn tắm lớn, Tiểu Tiểu Tinh vui vẻ nghịch bong bóng, có lẽ do chưa từng tắm một cách đông người thế này, khiến cô bé vô cùng hưng phấn. Nhưng nó vẫn chưa nghĩ ra được, vì sao mẹ không ngồi trong bồn tắm như nó, mà đứng bên cạnh để ba tắm, quái lạ nhỉ?
"Tiểu Tiểu Tinh, con nhìn gì vậy?" Mộ Ly nhẹ nhàng xoa tóc Quý Linh Linh, dòng nước nhẹ nhàng chảy xuống theo hướng tay.
"Mẹ ơi, tại sao không tắm bằng xà phòng tắm ạ?"
"Chờ mẹ sinh em bé rồi cho tắm xà phóng với Tiểu Tiểu Tinh được không nào?" Quý Linh Linh trả lời.
"Vậy tại sao bây giờ không thế ạ? Xà phóng tắm rất đã nhé..." Tiểu Tiểu Tinh vừa lấy tay vốc bọt bong bóng vừa nói, mặt ngập tràn hạnh phúc.
Quý Linh Linh cười cười, Mộ Ly nói tiếp: "Bởi vì bụng mẹ con lớn rồi, ngồi không vừa."
"A, vậy chờ Tiểu Tiểu Tinh lớn lên, ba tắm cùng mẹ và con có được không ạ?" Tiểu Tiểu Tinh vừa nghịch bong bóng, vừa nói).
"Vậy Tiểu Tiểu Tinh mau chóng lớn lên nhé, mẹ chờ Tiểu Tiểu Tinh nhé." Quý Linh Linh cưng chiều nói.
"Dạ được ạ!"
Mộ Ly và Quý Linh Linh nhìn nhau cười một tiếng.
"Được rồi, làm khô tóc nữa là xong, đứng lâu quá sẽ mỏi."
"Ừm, lòng bàn chân có chút tê, nhưng kệ, không nghiêm trọng đâu." Quý Linh Linh ôm eo anh.
"Đứng ngay ngắn nào, đừng động đậy, mang dép vào đi." Mộ Ly cất vòi hoa sen, đi ra lấy một đôi dép vải tới: "Nhấc chân lên, từ từ đưa ra."
"Ừm." Quý Linh Linh giữ vai anh, Mộ Ly cúi người dùng khăn tắm lau sạch hai chân cô, như vậy mới để cô mang dép vải vào chân.
"Tự em lau tóc là được rồi, anh đi tắm cho Tiểu Tiểu Tinh đi kìa." Nói xong, Quý Linh Linh liền làm động tác định lấy khăn bông tắm lau tóc.
"Đừng quấy, lau sạch sẽ rồi anh đưa em về phòng. Chút nữa Lãnh Dạ Hi đến đây à?" Mộ Ly tránh tay cô, cầm khăn lau tóc.
"Làm sao anh biết?"
Mộ Ly ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, không nói gì, chẳng lẽ muốn anh nói rằng, chỉ cần chuyện liên quan đến Lãnh Dạ Hi, thì anh đều biết hết hay sao?
"Tư Tư bảo nhớ em, anh đấy đưa nó đến. Mà em cũng rất nhớ Tư Tư, cho nên ..." Quý Linh Linh lấy lòng ôm em anh vào lòng”: "Người ấy đang giận à, ghen à?"
"Nực cười! Ăn giấm chua với trẻ con ư?" Mộ Ly cất giọng nói.
"Hehe, vậy thì tốt quá rồi còn chi, thương thượng tá Mộ nhất nè!" Quý Linh Linh vui mừng, thưởng cho anh một cái hôn.
Quý Linh Linh là người dễ nhìn thấu suy nghĩ, đừng tưởng làm vậy là thông minh.
"Tiểu Tiểu Tinh, chờ ba tí nhé, chút ba qua tắm cho con." Mộ Ly thay quần áo cho Quý Linh Linh, sau đó bế cô lên rồi dặn dò Tiểu Tiểu Tinh.
"À, dạ vâng." Tiểu Tiểu Tinh chơi trong xà phòng tắm, ngay ngẩng đầu cũng không.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm, thím Lâm vẫn đang đứng ở cửa: "Thím Lâm vào xem Tiểu Tiểu Tinh giùm con với nhé." Quý Linh Linh dặn dò.
"Dạ vâng.” Thím Lâm nhận lệnh, liền đi vào trong.
Mộ Ly dùng cằm nhẹ chà chà lên mặt cô: "Đừng nhiều chuyện thế."
"Vậy thì biết làm sao, anh thấy em đối nó như vậy, anh khó chịu."
“Anh nói kiểu này, sao em giống như mấy mụ dì ghẻ độc ác thế, em không suy nghĩ xấu xa như anh được." Quý Linh Linh quay đầu đi, không muốn để ý đến anh nữa, người đàn ông này không hiểu mình mà.
"Kiểu cách độc ác ây anh chưa từng nghĩ qua đâu nhé, Lãnh Dạ Hi em còn đối xử tốt kiểu ấy, huống chi con gái anh."
"Vậy mà con còn nói thế, anh cố ý khiến em không thoải mái đúng không?Em cho anh biết, sau này em sẽ là mẹ của Tiểu Tiểu Tinh, anh phải đối xử được được với em một chút, nếu không ..." Quý Linh Linh ngừng lại.
"Nếu không cái gì? Em đánh Tiểu Tiểu Tinh một trận à?" Mộ Ly cười hỏi.
"Đúng là độc ác mà!" Quý Linh Linh khinh thường liếc anh, "Em mang Tiểu Tiểu Tinh bỏ nhà trốn đi cơ, để mình anh là kẻ cô đơn!" Cô mím môi lại, dáng vẻ như đang toan tính làm chuyện này thành thật.
"Anh lặp lại lần nữa."
"Em...” Quý Linh Linh ngó thấy sắp đến phòng ngủ, được rồi, nhận mình sợ chưa nào, không nói là không được mà:”Đựng bậy bạ nữa, anh đi xem Tiểu Tiểu Tinh đi, chút Tư Tư tới đây chơi, chắc con nhóc lại tắm thêm lần nưuax." Cô đẩy ngực anh ra, chỉ anh không khống chế được sẽ khiến cô mệt mỏi lần nữa.
"Em đang nghĩ gì thế? Cái đầu nhỏ nhà em suy nghĩ toàn thứ không lành mạnh." Mộ Ly đặt cô bên giường, khẽ cốc đầu cô.
"Chết tiệt." Quý Linh Linh cố ý lớn tiếng bày tỏ sự phản kháng, cô ngửa đầu nhìn anh chằm chằm. Dẹp đi cha, còn không biết trong đầu anh nghĩ gì à, còn giả bộ ngây thơ phát mệt. Nhưng cô lại không dám nói ra, dù sao cô phải nhớ kỹ rằng, chọc ai cũng cái tên đàn ông giảo hoạt yêu mình đến tận xương tủy này được."Được lắm, cúi người xuống nào, để bản cô nương thương miếng, rồi mau đi qua coi Tiểu Tiểu Tinh đi nhé." Cô cười hài lòng.
"Anh yêu à, không cần thiết phải cắn đầu lưỡi em đâu mà, nếu không. .
.khiến anh đẹp mặt đấy nhé." Nói xong, Quý Linh Linh liền cười dí dỏm,
không đợi Mộ Ly trả lời, cô đã hôn lên môi anh.
Đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm nhẹ viền môi anh, ngay sau đó khẽ cắn môi anh, rồi cho lưỡi vào trong, chà sát hàm răng anh.
Mộ Ly nhíu mày, cái cô này, ấy mà lại quyến rũ anh!
"Ừ..." Cô ra sức mút lấy nước miếng từ anh, tuy nhiên khi Mộ Ly vươn lưỡi tập kích thì cô lại rút lui.
"Em..." Cảm giác để lại nơi đầu lưỡi còn chưa hết, chỉ cảm thấy miệng đăng lưỡi khô.
Quý Linh Linh làm động tác liếm môi đầy quyến rũ, đẩy đẩy ngực anh:
"Được rồi đó nha... Anh yêu, đi qua xem bé Tiểu Tinh đi kìa."
"Em ..." Mộ Ly bị cô kích thích tất cả giác quan trên người rồi, nhưng
vào lúc quan trọng, ít nhất một ngụm anh cũng không ăn được, những ngọt
ngào trong miệng cô, ngay cả thông qua đại não để thưởng thức anh cũng
chưa dùng tới.
"Ôi chu choa, đừng có anh anh của anh nữa mà, đi mà ngó Tiểu Tinh kìa." Quý Linh Linh cố ý đấy, cố ý trêu chọc anh đấy.
"Được thôi!" Mộ Ly ngồi thẳng lên, "Tiểu Linh Linh em thích chơi, vậy
lúc ngủ, anh sẽ chơi với em cho đủ." Bản lãnh của cô càng ngày càng lớn
mà, dám khiêu khích anh một cách trắng trợn kiểu đó.
"Vâng ạ, anh yêu, em chờ anh đấy nhé." Cô mới không sợ anh đâu, dù thế
nào đi nữa anh ấy có dùng kế Trương Lương, thì cô cũng có thang để trèo, cô còn có cái bụng của mình nữa mà.
Mộ Ly thật sự khó nén lửa dục của mình.
"A! Ừm..."
"Đê tiện! Anh dám lừa em. " Ngay lúc Quý Linh Linh đang cười hả hê, Mộ Ly bất ngờ ôm lấy cô, ăn lấy ăn để môi cô một cái.
Mô Ly dùng tay xoa xoa nước miếng bên viền môi của minh, dáng vẻ quyến
rũ mới học của cô anh lại dùng, rồi khẽ liếm nước miếng trên tay: "Tiểu
Linh Linh à, em còn phải học cách gian trá nữa mới được.”
Nói xong, anh cười lớn bỏ đi.
" Đê tiện mà." Quý Linh Linh chu môi, gương mặt hết vui, đáng lẽ ra là
mình chọc anh ấy, ai ngờ, cuối cùng cô lại ở thế dưới, trong lòng khó
chịu quá đi thôi.
"Cô chủ, ông Lãnh mang cậu chủ nhỏ đến uồi." Ngay lúc Quý Linh Linh đang buồn vô cớ, tiếng ông Trung ở đầu cửa chính vang lên
"Nhanh vậy sao? Tôi tới ngay đây." Quý Linh Linh đứng lên, chùi hết nước miếng trên miệng, nóng lòng đi ra.
"Cô chủ, từ từ thôi."Ông Trung thấy rõ sự nóng lòng trong bước chân của
Quý Linh Linh, không khỏi toát mồ hôi thay cô, nếu té nữa, chiếc phiền
phức lại đến cho coi.
"Tổng giám đốc Lãnh" đi xuống lầu, Quý Linh Linh chào hỏi Lãnh Hạ Di
trực tiếp, sau đó thấy thấy ai đó: "Tiểu Tư Tư, có nhớ mẹ không nào?"
"Mẹ! ~" Tiểu Tư từ xa đã thấy mẹ Quý Linh Linh, liền lập tức nhào tới,
nhưng nó còn chưa chạm tới người Quý Linh Linh, đã bị Lãnh Dạ Hi lôi
lại.
“Bác à!" Tiểu Tư Viễn quay đầu nhìn bác mình. (ầy, mình vẫn chưa thống
nhất được xưng hô của bé Tư với anh Hi này, lúc xưng chú, lúc xưng bác,
thật phiền quá, mà theo mình, em của ba mình thì nên gọi bằng “chú”,
nhưng trong QT thì bảo gọi bác)
“Quên bác nói gì với con trước đó rồi à?" Lãnh Dạ Hi vẫn bày cái mặt không sóng không gió mà nói chuyện.
Vừa nghe lời nói của Lãnh Dạ Hi, Tiểu Tư Viễn giống như một trái bóng xì hơi “Dạ”
"Sao thế?" Lúc này Quý Linh Linh đã đi tới bên cạnh họ, kéo Tư Viễn qua cạnh mình.
"Bác con nói, bây giờ trong bụng mẹ đang có em bé, con không thể đụng
vào ạ." Trên mặt Tiểu Tư Viễn rõ ràng là vẻ không vui tí nào.
"Ha ha, có thế mà co giận à, anh xem cái vẻ chu chu môi của nó kìa." Quý Linh Linh khẽ cúi người, dùng hai tay véo véo cái má của bé.
"Ngồi xuống đi, cúi người vậy có được không?" Âm thanh của Lãnh Dạ Hi phát từ trên đỉnh đầu xuống.
Quý Linh Linh ngồi thẳng lên, cười trừ hau tiếng: "Đúng vậy, Tiểu Tư Tư theo mẹ sang đây nào con."
"Lãnh tiên sinh, mời uống trà." Lúc này người giúp việc bưng lên một ly trà, đặt trên bàn trà trước mặt Lãnh Dạ Hi.
"Tư Tư, gần đây con có ngoan không nào? Lúc đi học có nghe lời giáo viên không?" Quý Linh Linh tựa như không đủ yêu thương vậy, lát thì xoa xoa
đôi bàn tay của nó, lát thì sờ mặt mũi của nó, nụ cười trên mặt cũng
không bớt biên độ cong.
"Mẹ, con rất ngoan, mấy thầy đều thích con đó nhé." Tiểu Tư Viễn dựa vào ngực mẹ Quý Linh Linh.
"Ừ, mẹ biết ngay Tiểu Tư Tư giỏi nhất mà." Quý Linh Linh vỗ nhè nhẹ lên vai của nps.
Lãnh Dạ Hi cũng ngồi cùng với cô, mặc dù không thốt tiếng nào ra khỏi
miệng, thế nhưng anh vẫn bị sự hài hòa giữa Quý Linh Linh và Tư Viễn
hấp dẫn. Trước anh còn không biết chuyện cô mang thai, cho đến đợt
trước nhìn thấy bụng cô lộ ra, mới hiểu được lý do tại sao Mộ Ly coi
chặt cô như vậy, cả mấy việc từ chức cũng do Mộ Ly xử lý thay cho cô.
Sau khi cô mang thai, càng ngày càng đẹp ra, một cái nhăn mày hay nhíu
mắt đều toát ra vẻ chín chắn từng trải, có lẽ là mùi vị của phụ nữ chững chạc. Mà cái thằng nhóc Tiểu Tư Viễn này cũng càng ngày càng hiểu
chuyện, chắc có lẽ do nó có “mẹ”.
Mặc dù tim không thoải mái cho lắm, nhưng tóm lại trong lòng vẫn rất cảm ơn cô.
"Mẹ, con tắm thơm lắm nè." Mộ Ly ôm Tiểu Tiểu Tinh đi vào phòng khách.
Lãnh Dạ Hi nghe tiếng quay đầu, thấy đứa trẻ trong lòng Mộ Ly, anh nhíu mày nhưng không nói gì.
"Mẹ..." Tiểu Tư Viễn hình như có chút bất ngờ.
"Woa, mẹ ơi, cái anh này đẹp quá đi!" Khi Mộ Ly ôm bé tới trước mặt Quý Linh Linh, bé nhỏ lập tức vui như mở cờ.
Trong mắt Tiểu Tiểu Tinh, Tiểu Tư Viễn trắng trắng mềm mềm, góc cạnh
khuôn mặt đẹp lại hài hòa với dáng người, quả nhiên là đứa trẻ tốt mà.
Đối với sự xúc động của Tiểu Tiểu Tinh, Tiểu Tư Viễn ngược lại trầm ổn hơn nhiều: "Mẹ, nhỏ đó là ai vậy ạ?"
"Anh là con của mẹ em à? Em cũng là con của mẹ đó, em tên Mộ Niệm Tình,
anh nhỏ tên gì vậy?" Tiểu Tiểu Tinh chẳng có cảm giác xa lạ gì với anh
bạn nhỏ, hơn nữa còn tránh cái ôm của Mộ Ly.
"Tiểu Tư Tư, đây là Tiểu Tiểu Tinh, là con gái của ba Mộ Ly. Em ấy năm
nay vừa tròn năm tuổi, con là anh rồi đấy nhé." Quý Linh Linh thuận tay kéo Tiểu Tiểu Tinh qua ngồi cạnh mình.
"Anh là Lãnh Tư Viễn." Tiểu Tư Viễn học cách nhấc mắt nhìn của Lãnh Dạ
Hi y chang, lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Tiểu Tinh một cái, cũng chả có bao
nhiêu nhiệt tình trong đó.
Quý Linh Linh nhìn hai đứa trẻ một nóng một lạnh bên cạnh mình, không
thể nín được mà cười, không phải Tiểu Tư Viễn thích người đẹp à? Tại sao thấy Tiểu Tiểu Tinh lại chẳng có tí nhiệt tình nào thế ta?
Mộ Ly cũng ngồi xuống cạnh Tiểu Tiểu Tinh, đồng thời đưa mắt trái nhìn Lãnh Dạ Hi một cái.
"Thím Lâm, mang tiểu thư và tiểu thiếu gia lên phòng đồ chơi trên lầu
đi." Mộ Ly nhìn vẻ mặt Lãnh Dạ Hi bên cạnh, anh cười giữ ý.
Quý Linh Linh lên tiếng dạy dỗ hai đứa trẻ con: "Tư Tư, con mang Tiểu
Tiểu Tinh lên phòng đồ chơi được không?" Có lẽ nhận ra được Tiểu Tư Tư
không mấy nhiệt tình với Tiểu Tiểu Tinh, cho nên Quý Linh Linh mới dùng
thân phận “mẹ” của mình “ra lệnh” cho nó.
Tiểu Tư Viễn ngẩng cái đầu lên, đưa mắt nhìn Quý Linh Linh, dường như nó muốn cự tuyệt như lại bị nụ cười của cô rụt lại.
"Anh Tư Viễn ơi, chúng ta đi chơi nào." Cuối cùng cũng nhỏ hơn một tuổi, về mặt lý trí, xem ra Tiểu Tiểu Tinh vẫn thua xa Tiểu Tư Viễn.
"Ừ." Tiểu Tư Viễn tự mình nhảy xuống ghế salon, không để ý bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu Tinh đang đưa ra.
Quý Linh Linh nhìn Tiểu Tiểu Tinh, trong lòng hơi hơi không thoải mái
cho lắm, nhưng Tiểu Tiểu Tinh thì quay đầu cười thật tươi lại với cô.
Khi sau khi hai đó nó lên lầu, Quý Linh Linh ôm tay Mộ Ly nói: "Tụi nó còn nhỏ qua."
"Ừ." Mộ Ly đáp một tiếng.
"Tiểu Tiểu Tinh là con nuôi của tôi." Bỗng nhiên, Mộ Ly nói một câu.
Quý Linh Linh sững sờ,đặc biệt là nét mặt của Lãnh Dạ Hi, lập tức thay
đổi 180o. Quý Linh Linh kéo kéo tay áo anh, ý bảo anh đừng nên nói tiếp, trong lòng anh rõ ràng đâu muốn cho nhiều người khác biết thân phận
thật sự của Tiểu Tiểu Tinh.
Mộ Ly giơ tay lên, chạm vào mu bàn tay cô/
"Ừ." Lãnh Dạ Hi đáp một tiếng.
Lúc này, Quý Linh Linh mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, khiến cô lúng túng không thôi
"Vậy... Tổng giám đốc Lãnh..."
"Có thể gọi tên tôi." Lãnh Dạ Hi cắt phăng lời cô đang nói.
"À, Dạ... Dạ Hi, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tiểu Tiểu Tinh bây giờ đã đến tuổi đi nhà trẻ, hơn nữa Tư Tư cũng học
lớp trên nó. Em... Anh có thể về hỏi anh hai anh giùm một tiếng, có thể
để Tư Tư với Tiểu Tiểu Tinh đi học cùng nhau được hay không. Như vậy còn có thể giúp tụi nó làm bạn của nhau nữa." Quý Linh Linh nói xong, đã
cúi đầu.
Mộ Ly nghe cô nói vậy, không khỏi nắm chặt tay cô.
Mà Lãnh Dạ Hi vẫn nhìn hai người bọn họ, trên mặt không lộ bất cứ biểu hiện nào khác.
Im lặng một lúc, Quý Linh Linh cảm thấy lòng mình không thoải mái, lại
nói thêm: "Dạ Hi, em không biết có thể dùng thân phận của mình để hỏi Tư Tư được không, chỉ muốn hỏi một câu, được không?"
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, trên mặt cô là vẻ thỉnh cầu.
Vừa nhìn thấy Quý Linh Linh làm vậy, Lãnh Dạ Hi chợt cảm thấy nơi nào đó trong lòng mình bị hao mòn đi, nhìn ánh mắt ấy của cô, anh không biết
cách nào để từ chối.
"Ừ, tôi về sẽ hỏi."
"Ha, cám ơn anh nhé!" Quý Linh Linh bất chợt vui sướng khôn cùng, đến
nỗi nước mắt cũng rơi. Lần này cô ích kỷ, nhưng xin hãy tha thứ cho cô.
(Hết chương 113)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT