"Đừng lộn xộn nữa."

Quý Linh Linh nổi điên, vừa mới giơ tay lên đã bị Mộ Ly tóm lấy.

"Tôi lộn xộn ư?" Quý Linh Linh oán hận nhìn anh, "Được,tôi lộn xộn đấy, buông tay ra mau!"

"Không buông." Giọng Mộ Ly không lớn, tay quả thật đã nắm được ngay, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho cô.

Hai cánh tay bé xíu của Tiểu Tiểu Tinh vòng quanh cổ Mộ Ly, một đôi đôi mắt to và sáng ngời nhìn hai người không chớp.

"Tên vô lại này! Bây giờ tôi sẽ đi phá đứa bé này, từ giờ chúng ta không có nửa phần quan hệ với nhau!" Quý Linh Linh càng nói thì nước mắt rơi càng nhanh, cô suy nghĩ trăm ngàn nguyên nhân, nhưng chưa từng nghĩ đến nguyên nhân này cả.

"Em phá con đi thì anh biết làm sao?" Mộ Ly làm như không cản cô, chỉ hỏi lại một câu.

"Anh có thể đừng giả tạo nữa được không? Giờ thì tôi biết rồi, không có ai thì thướng tá Mộ anh đây sẽ càng đóng kịch phải không, tôi xui xẻo quá phải không? Để cho cho gặp anh, rồi còn yêu anh nữa chưa. Ha ha, anh rõ ràng là. . . . . . là quá đáng mà." Quý Linh Linh nâng tay lau đi nước mắt.

Khóc, có gì phải khóc hả trời, chuyện này nếu như đặt vào lúc trước thì coi như lừa cưới đúng không? Cô sợ cái gì chứ, lừa thì đã lừa rồi còn khóc.

Mộ Ly liền nghiêm mặt, không nói câu nào.

Người tới người lui, lúc đi ngang qua họ đều dừng mắt nhìn một lát. Một anh càng tuấn tú, ôm một cô nhóc đáng yêu trong lòng, trước ngực còn có một cô gái đang khóc thút thít, nhìn cảnh này, sao thấy ấm áp thế nhỉ?

"Mẹ, đừng khóc mà." Tiểu Tiểu Tinh nhìn dáng vẻ không biết làm gì của ba mình mà trong bụng thở dài, vẫn phải nhờ cậy vào đứa nhóc như mình rồi.

Tiểu Tiểu Tinh đưa cánh tay bụ bẫm kéo kéo Quý Linh Linh: "Mẹ, mẹ là vợ của ba đúng không?"

Nghe vậy, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy trong đầu loạn xì ngầu lên, cái quái gì thế? Chẳng lẽ cô là bà hai? Còn là bà nhỏ ?

"Mẹ, bồng bồng con." Tiểu Tiểu Tinh giang hai cánh tay ra, ý bảo Quý Linh Linh bồng.

Quý Linh Linh vô tội nhìn Mộ Ly vô số tội, có ai giải thích giùm tôi không?

"Tiểu Tiểu Tinh không được quậy, trong bụng mẹ có em bé, nếu bồng con sẽ làm đau em bé đấy." Mộ Ly ôm chặt lấy Tiểu Tiểu Tinh, nói rõ ràng.

"Gì ạ? Ba ơi, bụng mẹ to như vậy là do có em bé hả ba?" Tiểu Tiểu Tinh kinh ngạc,kiểu như mới phát hiện ra một vùng đất mới í."Tiểu Tiểu Tinh cũng từ trong bụng chui ra ngoài đúng không ba? Ba, nói nhanh đi, nói nhanh đi mà." Tiểu Tiểu Tinh dùng tay nhỏ đẩy đẩy vai anh, trên khuôn mặt nhỏ viết rõ hai chư vội vàng.

"Ừ." Mộ Ly chỉ có thể đáp lấy một tiếng.

"Woa hạnh phúc quá đi, mẹ ơi, trong bụng mẹ là em gái hay em trai vậy ạ?"

Bởi vì Tiểu Tiểu Tinh, nên cảm xúc giữa hai người to đầu này đã dịu hẳn đi.

Mặc dù Quý Linh Linh vẫn còn tức Mộ LY, nhưng nhìn Tiểu Tiểu Tinh vô hại trước mặt mình, cô cũng dịu dàng lại.

"Ngoan nào, bây giờ còn chưa biết con à."

"Vậy sau này mẹ sinh em bé rồi có cho con chơi với nó không mẹ?"

Quý Linh Linh liếc mắt nhìn Mộ Ly, khẽ cắn môi, trong ánh mắt vẫn mang cơn giận, cô không đáp lời bé.

"Ba ơi ba, sao mẹ không trả lời con vậy, có phải mẹ không thích Tiểu Tiểu Tinh không?" Nói xong, mặt con bé y như thời tiết bốn mùa, bỗng chu miệng khóc thút tha thút thít, "Ba ơi, mẹ không thích Tiểu Tiểu Tinh, vậy ba sẽ đem con qua Mỹ lại phải không? Tiểu Tiểu Tinh không muốn đi đâu, bên đó chỉ có chú ngốc, không có ba ………. "

Mộ Ly cùng Quý Linh Linh đều sững sờ, Tiểu Tiểu Tinh khóc ấm ức nơi đầu vai Mộ Ly.

"Ba. . . . . . Tiểu Tiểu Tinh sẽ ngoan mà, đừng đưa con qua đó được không ba?" Bé nắm thật chặt lấy áo vest Mộ Ly, còn đem nước mắt nước mũi chà hết lên áo sơ mi bên trong.

Mộ Ly có chút vô lực nhìn Quý Linh Linh, mà cô thì đau lòng.

"Tiểu Tiểu Tinh, đừng khóc, đừng khóc mà con." Quý Linh Linh thấy con trẻ khóc nên lòng có chút khó chịu.

"Mộ Ly à? Tiểu Tiểu Tinh! Ôi trời, chú tìm thấy con rồi. " Đang lúc ấy thì một người đàn ông tay cầm hành lý từ đằng xa chạy tới.

"Chú ngốc ơi!" Vừa thấy ai kia tới thì Tiểu Tiểu Tinh dang hai tay ra.

"Này, Tiểu Tiểu Tinh, không phải chú bảo đứng đó sao? Thế nào mà chạy tới đây hả?" Ngụy Như Lễ vội vàng thả hành lý trong tay ra, ôm ấp Tiểu Tiểu Tinh.

"Ngụy Như Lễ, tốt nhất anh nên giải thích cho tôi!" Nhìn thấy người tới, sắc mặt Mộ Ly càng thêm lạnh, kể từ khi cái con người này trông coi con gái mình, anh ta đã để lạc nó vô số lần.

"Chú ngốc, giải thích cho ba đi!" Tiểu Tiểu Tinh vòng tay ôm cô chú ấy, hai mắt nhỏ đo đỏ, vừa nói vừa sụt sịt cái mũi.

"Tôi. . . . . . Tôi . . . . ." Anh làm sao có thể nói cho Mộ Ly mình đi tán gái được chứ? Không thể, nếu nói ra mình sẽ bị đánh tàn phế mất. "Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Đây là Cô chủ à?"

Khốn, khả năng đổi đề tài của chú giỏi quá đó!

"Chú ngốc, ba có lời muốn nói với mẹ, chú dẫn con đi ăn kem nhé ?" Tiểu Tiểu Tinh tự nhiên thèm ăn.

“Được chứ, Tiểu Tiểu Linh nhà ta thích ăn kem nhất mà,chú dẫn con đi nhé! Mộ Ly, chúng ta đi trước, Cô chủ, gặp lại sau ạ!" Ngụy Như Lê sợ Mộ Ly bắt bẻ nên vội vã nhấc hành lý, chạy biến như bay.

Đợi đến khi người kia đi, Quý Linh Linh giãy tay cô ra:” Anh còn ở đó mà đóng kịch, buồng tôi ra!"

"Lộn xộn chưa ngán à?" Mộ Ly không buồng tay ra, còn dùng hai tay ôm cô vào lòng.

"Mình tôi lộn xộn sao? Anh đã có con, còn gạt tôi? Giờ bị tôi phát hiện ra rồi, còn giả làm người không biết gì ư? Mộ Ly, tôi thật sự không biết trái tim của anh là gì!" Giọng nói Quý Linh Linh toàn mang sự trào phúng "Tôi sẽ đi phá thai ngay bây giờ, khỏi phiền anh ở nhà lo nghĩ."

"Quý Linh Linh, không được nói phá thai lần nữa!" Mộ Ly gầm nhẹ một tiếng.

Cô ngước đầu, nước mắt lại không giữ được rơi xuống lần nữa, anh mắng cô ư?

"Anh buông tôi ra, buông ra mau! A. . . . . .Đau quá. . . . . ." Quý Linh Linh mới vừa mới phản kháng tí xíu thì bụng lên cơn đau, cô khổ sở gập người lại.

"Quý Linh Linh! Quý Linh Linh?" Mộ Ly bị cô dọa sợ, anh vội vã bế cô lên, "Ngốc quá đi, Tiểu Tiểu Linh là con nuôi của anh, đừng có ồn ào nữa mà!"

"Anh. . . . . .Anh nói cái gì?"

"Đồ ngốc! Anh nói lại một lần nữa, sau này đừng hỏi thêm, Tiểu Tiểu Tinh là con gái nuôi năm năm trước anh nhặt được trên đường về nha. Đúng là phụ nữ, em hiểu chưa hả? Ban nãy anh không nói ra, là do sợ con bé Tiểu Tiểu Tinh đau lòng thôi!"

"Em. . . . . ."

"Không được phép nói gì!" Mộ Ly tức đến đỏ mắt, "Bụng còn đau không?" Chả dịu dàng tẹo nào, hỏi cái này làm gì chèn ép thế chứ?

"Anh không đối xử tệ với em thì nó không đau nưuax." Quý Linh Linh rụt cổ lại, nghiêng mặt nói qua.

"Đừng cử động lung tung! Bây giờ bọn mình đi kiểm tra tổng quát cơ thể!" Bá đạo, còn chưa từng thấy thời điểm người đàn ông này bá đáo như vậy, chẳng lẽ câu Phá thai" kia kích thích được anh ấy?

"Nhưng. . . . . .tại sao bởi vì một câu nói em phải tin tưởng anh?"

"Quý Linh Linh, em đừng ép buộc anh giận có được không?" Mộ Ly hung dữ, anh ôm cô, hai người tựa sát vào nhau, cho nên cô có thể cảm nhận được cơn giận của anh.

"Anh lừa cưới? Rồi có hỏi em không?"

"Lừa cưới?" Mộ Ly giờ đây thật sự muốn bóp chết cô "Được, hôm nay chứng minh Tiểu Tiểu Tinh là con nuôi của anh, còn em. . . . . . Hôm nay phải phục vụ anh! BẰNG MIỆNG!"

"Hừ, anh cứ chứng minh, không chỉ dùng miệng, lấy cái gì cũng được, phục vụ anh vô điều kiện! Nhưng nếu anh không chứng minh được, quỳ xuống cho em, rồi em bỏ đi!" Quý Linh Linh lạnh mắt nhìn lại.

Mộ Ly lại một lần nữa ôm chặt cô: "Muốn rời xa anh, rồi tìm thêm mấy tên khốn khác ư? Quý Linh Linh, em chết ý nghĩ này đi. Đời này em là của anh, kiếp sau hay kiếp sau nữa đều của anh."

"Anh có khả năng kia à?" Quý Linh Linh khiêu khích không chút kiêng kỵ, con bé này, đừng có ngốc thái quá, đừng tưởng chọc giận được Mộ Ly thì không nghĩ đến hậu quả nhé.

Mộ Ly lạnh lùng nhìn cô một lát, nhưng cái lạnh lùng ấy lại hóa thành cơn nước ấm ngay lập tức: "Em yêu à, đừng cãi lại nữa, lo giữ sức đi nhé!"

"Anh... chứng minh trước cái đã, chuyện đó tính sau!"

Mộ Ly nhếch môi” "Anh đang mong chờ được chứng minh đây!" Trời mới biết, tháng gần nhất, một lần cô cũng chưa phục vụ anh đây này, dầu gì anh cũng là một gã đàn ông bình thường, nhìn người phụ nữ mình yêu bên cạnh ngày càng nở nang, càng ngày càng mềm mại, thế nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Lần này, rốt cuộc anh cũng hòa được một ván rồi.

"Lão Trung, lái xe đến đây."

Hai phút sau, chiếc xe dừng ngay trước mặt họ.

"Cậu Mộ, cô chủ, lên xe đi ạ." Lão Trung cúi đầu đứng bên.

"Ừ." Mộ Ly đáp một tiếng, liền ôm Quý Linh Linh ngồi vào xe.

Lão Trung đang cười à? Từ khi nào mà ông ta cười lộ liễu thế?

Xong rồi, vừa lên xe, Quý Linh Linh đột nhiên có cảm giác mình bị lừa.

"Ừm, câu nói ban nãy em có thể sửa được không?" Quý Linh Linh một tay để trước ngực anh, đầu thì cúi xuống, miệng thì nhỏ giọng mềm yếu.

"Hả? Ngẩng đầu lên nói chuyện đi." Mộ Ly nhíu mày, giả bộ không muốn, có trời mới biết, trong lòng anh đang cười sướng như điên.

"Em. . . . . . Lời em mới nói ấy, em không nhớ nữa rồi, chúng mình có thể nói lại được không anh?" Mới thế mà nhận lỗi rồi.

"Hả?Nói lại lần nữa ?"

"Ừ, cái đó… "

"Không thể!"

"Hả? Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Đồ tối! Không thể thì không thể, cần gì ra tay như vầy chứ?

Quý Linh Linh vốn cũng chả đề phòng gì anh, nên bị Mộ Ly chiếm tiện nghi một cách trực tiếp. Môi nóng quấn quít, trước ngực chợt cảm thấy lành lạnh, ông Trung còn ở bên cái tên này !

Anh tiện nhấc tay kéo rèm xe ngăn lại.

"Anh làm gì vậy hả?" Lớp son môi trên miệng Quý Linh Linh đã bị anh nuốt sạch sẽ.

"À, anh chỉ đang hưởng thụ quyền lời của mình thôi mà."

"Gì chứ?" Nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của anh, “Anh còn chưa có... "

"Ừm"

Lại bị anh cưỡng hiếp môi lần nữa, phụ nữ có thai là có tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play