Buổi tối lúc sắp đi ngủ, Quý Linh Linh mặc đồ ngủ, tựa vào đầu giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng đầu giường, đang chăm chú lau tóc cho cô.

Đã bị "Lừa cưới" được một tuần lễ, trên ngón tay "bị buộc" đeo nhẫn cưới, đáng ra đây nên là chuyện vui, nhưng trong lòng Quý Linh Linh lại cảm thấy có chút bức bối.

"Làm sao vậy? Hả?" Mộ Ly một lần nữa từ trong phòng tắm đi ra, ngồi ở bên cạnh cô, tay vân vê tóc của cô, giọng nói và bộ dáng đều là vô cùng dịu dàng động lòng người.

"Tránh ra!"

"Ha ha, không tránh thì sao, cô gái nhỏ của anh." Khuôn mặt của Quý Linh Linh giống như là hung thần chứa đầy sát khí, nhưng anh vẫn như cũ lờ đi không để ý tới.

"Anh. . . . . ." Muốn mắng người, nhưng khi nhìn đến cái khuôn mặt ôn nhu đến có thể nhéo ra nước kia của anh, cô lại không thốt lên lời.

"Tâm tình không tốt, sẽ ảnh hưởng tới bảo bảo." Mộ Ly đưa tay chuyển qua bụng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Chỉ trong chốc lát, trong miệng Quý Linh Linh lại phát ra mấy tiếng yêu kiều, lúc này Mộ Ly lại cười đến càng lúc càng sâu.

Quý Linh Linh hơi nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ, kết hợp với mấy tiếng rên nhẹ nhàng mà yêu kiều, trường hợp này thật đúng là *** vô cùng.

"Linh Linh bé nhỏ, có cần anh thị tẩm không?" Bên tai đột nhiên truyền đến hơi thở ấm áp, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy cả người ngây ra, bỗng dưng mở mắt.

"Anh. . . . . . Anh là cái tên lưu manh!" Quý Linh Linh đánh một cái thật mạnh vào tay anh.

"Oan uổng nha!" Mộ Ly cười cười giơ hai tay lên làm dáng đầu hàng, "Anh chỉ là muốn đấm bóp cho em mà thôi, em không phải cũng rất hưởng thụ sao?"

"Em. . . . . . Em làm gì có?" Quý Linh Linh chột dạ, suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi của mình.

"Không cho anh lên giường!" Mộ Ly vừa mới cởi dép ra, liền bị cô ngăn lại.

"Đây đã là ngày thứ tám rồi, anh cái gì cũng không làm, chỉ ôm em mà vẫn không được sao?" Mộ Ly nhìn cô, trên mặt lộ ra biểu tình đáng thương.

"Anh. . . . . . Mộ Ly, anh dùng biểu tình đáng thương này cho em xem làm gì, em so với anh còn đáng thương hơn nhiều, thế nhưng em cũng đâu có kêu oan đâu!"

"Làm sao, làm sao vậy Linh Linh bé nhỏ?" Nhìn người phụ nữ bé nhỏ này lại sắp khóc, Mộ Ly tự nhiên lại muốn biểu hiện khí thế đàn ông một chút, anh liền lấn người ôm cô vào trong ngực.

"Em không muốn anh ôm, anh tránh ra, tránh ra." Trong miệng phát ra lời là muốn anh đi, nhưng tay lại giữ áo ngủ của anh thật chặt, giống như là, nếu anh nếu dám đi, cô liền liều mạng với anh vậy.

"Linh Linh bé nhỏ, nói cho anh biết, em rốt cuộc muốn như thế nào? Anh đã tám ngày phải ngủ trên ghế sa lon rồi, cả người đều đau nha."

"Đáng đời anh.!" Quý Linh Linh lập tức phản bác lại.

Mộ Ly nhất thời không nói gì, trời cũng biết, hiện tại cô gái nhỏ này đang trong cơn tức giận, tốt nhất không cần nói loạn.

"Em. . . . . .Em không giải thích được, em bởi vì anh chưa kết hôn mà đã có con, hiện tại tốt rồi, lại hồ đồ cùng anh đi công chứng, anh . . . . . Anh nói, anh có phải rất bá đạo hay không, anh chưa đến xin phép gia đình mà đã lấy em, làm sao anh dám xác định là em muốn gả cho anh? Nếu như. . . . . . Nếu như mà mẹ em trở về thì em làm sao có thể giải thích được trên giấy tờ của em từ chưa kết hôn lại đổi thành “đã kết hôn”? Mộ Ly, anh một chút cũng không nghĩ tới, cứ bá đạo như vậy, hoàn toàn không cho em cơ hội! Em chán ghét anh, chán ghét anh!". Quý Linh Linh từng phát từng phát đấm ngực của anh, ý tứ trong lời nói, anh đại khái cũng nghe hiểu.

Nhịn một tuần lễ cô rốt cuộc cũng bộc phát, từ ngày công chứng cho đến bây giờ, mặc kệ cô nói gì anh cũng là bộ dáng ba phải nghe theo, cũng không nói nhiều lời, chỉ cứ như vậy cười híp mắt nhìn cô, cho đến lúc cô đang tức giận, đến lúc cô tự mình cũng cảm thấy mệt, lúc này mới bỏ qua cho anh, mỗi ngày lặp lại mấy lần, làm cho cô lúc tức giận thì đều phải phát hỏa một lần.

"Sổ hộ khẩu là do lúc trước mẹ em đưa cho anh."

"Cái gì?" Quý Linh Linh đột nhiên sững sờ hỏi.

"Anh hỏi cô vì sao đưa cho anh, cô nói cô đã sớm biết anh muốn làm gì rồi." Mộ Ly khuôn mặt nhẹ nhõm nói tùy ý, lời này nghe như là thật đấy.

"Anh. . . . . ."

Trên môi đột nhiên truyền đến một hồi ấm áp, Quý Linh Linh trợn to mắt nhìn "Người gây ra họa" trước mặt , "Anh. . . . . ."

Mộ Ly lại một lần nữa lấn đến gần cô, nhẹ nhàng nhu nhu đùa bỡn môi của cô, Quý Linh Linh chỉ đành đón nhấn sự ấm áp này, khiến cho cả trái tim cô cũng trở nên ấm áp.

"Ngừng!" Quý Linh Linh cố nén ý tưởng mãnh liệt trong nội tâm của chính mình, cắt đứt động tác của anh.

"Hả?" Nhìn cô một hồi, ngay sau đó anh phát ra một tiếng nặng nề.

"Anh cầu hôn em rồi sao? Anh cảm thấy em sẽ đồng ý lấy anh sao?" Quý Linh Linh nháy mắt đẹp, theo dõi anh nói.

"Em không phải là đã đồng ý rồi sao?" Mộ Ly kéo tay của cô, loay hoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, "Đây không phải là chứng cớ sao?"

"Dĩ nhiên không phải!" Ngày đó là anh ép buộc cô đeo vào, nhưng không biết vì sao sao cô lại không muốn lấy xuống, cho nên mới thành ra như vậy.

"Hả? Đeo lên rồi, chính là cả đời này, em muốn bỏ cũng bỏ không được." Hơi thở ấm áp lại một lần nữa từ bên tai truyền tới.

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, cùng anh nhìn thẳng. Cả đời? Cô và anh cả đời? Liền là bởi vì chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu này sao?

"Nhưng. . . . . ." Cô trong lòng chính là cảm thấy đặc biệt khó chịu, không thể cứ như vậy mà hồ đồ đem mình gả đi, về sau như thế nào cũng không thể nhớ rõ lúc kết hôn, hơn nữa ngộ nhỡ là lòng anh thay đổi, sau này anh hối hận thì phải làm thế nào?

"Linh Linh bé nhỏ, ngoan, ngủ đi." Một cái tay của Mộ Ly đã thăm dò vào trong áo ngủ rộng thùng thình của cô, chuẩn bị tùy thời cơ đến mà “ăn” cô.

"Dừng tay!"

"A. . . . . .Anh nắn em đau quá!" Quý Linh Linh đánh một phát vào tay của anh, "Tay, đi ra ngoài! Không cho sờ nữa."

"Anh chỉ là muốn đấm bóp cho em." Mộ Ly nói một câu, thiếu chút nữa đã làm cho Quý Linh Linh phun ra một ngụm máu tươi. "Phụ nữ có thai ở nơi này giai đoạn dễ dàng xuất hiện phù thũng, anh xoa bóp như vậy, một mặt có thể dự phòng những nói bị sưng lên, mặt khác còn có thể làm cho tuyến sữa phát triển, về sau lúc cho cục cưng ăn, sẽ không bị đau." Nói xong, cái tay còn lại liền đi vào trong áo ngủ của cô, dùng cả hai tay giúp cô xoa bóp.

"Này. . . . . ." Quý Linh Linh vừa mới mở miệng, liền bị một trận cảm giác tê dại đánh tới, "Làm sao anh lại biết?"

"A, anh hỏi bác sĩ." Vẻ mặt của Mộ Ly rất nghiêm túc, giống như là thật sự có chuyện đó vậy, "Tới đây nằm xuống, ngồi như vậy em sẽ không thoải mái."

"Ừ." Mộ Ly ôm cô, đem cô đặt nằm ngang.

"Em có cảm thấy đèn ngủ quá sáng không, có cảm thấy chói mắt hay không?" Mộ Ly lại hỏi.

"Ừ." Sau đó anh liền tắt đèn.

"Anh quỳ bên cạnh giường, chân có chút đau." Trong phòng ngủ tối đen như mực, Mộ Ly lại nói.

"Anh lên giường đi." Một người phụ nữ đau lòng nói.

Mộ Ly nghe lời lanh lẹ leo lên giường, sột sột soạt soạt một hồi, hai tay anh vòng lên đặt ở trên ngực của cô, nói, “Bây giờ em đang mang thai, buổi tối không cần mặc quần áo, cái này sẽ cản trở thân thể hô hấp, còn nữa, em mặt quần áo như thế này, sẽ làm cho chúng ta có khoảng cách với bảo bảo đó." Anh ấm áp rỉ tai cô mà nói.

"Hả? Là như vậy sao?" Quý Linh Linh xoay đầu lại, mặc dù không thấy rõ nét mặt của cô, nhưng là chỉ nghe giọng nói anh cũng sẽ hiểu.

"Ừ."

"Vậy. . . . . . Vậy em cởi quần áo." Nói xong, Quý Linh Linh liền muốn động thủ.

"Để anh làm, em không cần tự làm." Chuyện cởi quần áo, Thượng tá Mộ anh đã quen việc dễ làm hơn rồi.

Khi Quý Linh Linh bị “Bới ra” giống như là trẻ sơ sinh, cô mới phát hiện, cô giống như đã lên phải thuyền giặc.

"Mộ Ly, anh làm sao cũng cởi sạch đồ rồi hả?"

"Cùng bảo bảo tiếp xúc thân mật nha, từ giờ trở đi, anh muốn bồi dưỡng tình cảm giữa ba người chúng ta." Nói xong, anh nghiêng thân thể, lại một lần nữa ôm sát Quý Linh Linh, khiến cho khoảng cách ở giữa hai người càng thêm thân mật.

"Như vậy là bồi dưỡng sao?" Khỏi phải là muốn lừa cô chứ.

"Đúng nha, như vậy có gì không phải là đang bồi dưỡng tình cảm chứ." Ở trong bóng tối, Mộ Ly đã sớm mơ hồ cười trộm, đối cô gái đáng yêu này của anh, anh hiện tại thật đúng là quá thích thú rồi, chẳng những tùy ý có thể cùng cô thân mật, còn có thể thường xuyên trêu chọc cô. Nhìn cô cười, nhìn cô giận.

“Bồi dưỡng như thế nào?" Quý Linh Linh một cái tay ngăn ở trước ngực, hoàn toàn không hiểu nổi Mộ Ly muốn làm cái gì, mặc dù cảm thấy lời của anh giống như có chút vấn đề, nhưng nghĩ kĩ lại, lại cảm thấy không có gì không đúng, thật là làm cho đầu cô muốn đau đầu rồi, quan trọng hơn là, cô hiện tại đã mệt rã rời rồi.

"Là làm như vậy."

"Ừm. . . . . . Nhột. . . . . ." Theo động tác của Mộ Ly, Quý Linh Linh không an phận uốn éo cơ thể, phát ra âm thanh cười khanh khách nhẹ nhàng, "Đừng á, râu của anh làm cho em rất nhột nha. Quý Linh Linh ôm đầu của anh, vốn là nghĩ đẩy anh ra, tuy nhiên chẳng biết tại sao, cô lại ôm cổ của anh, loại cảm giác này, rất thoải mái.

"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Mộ Ly nhờ vậy càng ngày càng gần cô, tiếng rên yêu kiều của Quý Linh Linh cũng càng thêm rõ ràng, cô ôm thật chặt đầu anh, muốn động tác này kéo dài lâu hơn.

Một bên anh hôn, bàn tay cũng ngay sau đó ở trên người cô mọi nơi đều sờ qua, nhẹ nhàng nắm nhẹ, động tác êm ái, khiến cho Quý Linh Linh cả người run rẩy không dứt.

"Ở nơi này. . . . . ." Quý Linh Linh nắm chặt tay anh, yêu cầu anh vuốt ve cô.

Không mất bao lâu, cả người Quý Linh Linh liền đổ mồ hôi dầm dề.

"Hô. . . . . . Không được, em mệt quá nha."Quý Linh Linh ôm vòng quanh cổ của anh thật chặt, hơi nóng trong miệng phả vào trên mặt anh, "Em. . . . . .Em không được. . . . . ." Lời nói đứt quãng, giống như là lúc này cô đã bị chơi đùa quá mức.

Nhưng mà, cô đã được sảng khoái một hồi lâu, thế nhưng lửa nóng trong người anh còn chưa phát ra được.

" Linh Linh bé nhỏ, hiện tại anh không thoải mái. . . . . ." Âm thanh của Mộ Ly trầm thấp khàn khàn, ở trên đỉnh đầu của cô truyền đến.

Cảm thụ nhiệt độ trên người anh, cô cũng hiểu.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại em không có tiện giúp anh, sẽ làm bị thương đến bảo bảo." Quý Linh Linh đưa tay nhỏ bé ra, nhè nhẹ vỗ về trên trán đầy mồ hôi của anh, cảm thụ sự ẩn nhẫn anh, trong lòng cô cũng khổ sở nói không ra lời. "Anh nhẹ nhàng một chút, có được không? Em nghĩ em có thể chịu được."

"Không được, anh sợ mình sẽ không khống chế được." Mộ Ly thật chặt siết bàn tay nhỏ bé của cô, âm thanh càng ngày càng trầm xuống.

"Vậy. . . . . . Vậy anh không nên cử động, em biết rõ nên làm gì bây giờ, anh nằm xuống đi." Quý Linh Linh đứng dậy, nằm ở trên người của anh, dùng đầu lưỡi chậm rãi miêu tả bờ môi của anh, lướt qua một lát, liền cắn cắn cánh môi của anh.

"Ừm. . . . . ." Trong miệng Mộ Ly phát ra tiếng gầm nhẹ đè nén.

“Không nên cử động." Quý Linh Linh giơ tay lên, đè ở trước ngực của anh, dùng việc này để trấn an nội tâm đang rung động của anh.

"Em muốn làm cái gì?" Mộ Ly hỏi một lần nữa thì Quý Linh Linh đã chui vào chăn mỏng trong, "Ừm. . . . . ."

"Không nên đụng trúng bụng của em. . . . . ." Mộ Ly cắn chặt răng, cảm thụ trận khoái cảm từ phía dưới truyền tới, mà điều anh quan tâm nhất lúc vẫn là bụng của cô, anh không muốn làm cô mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play