"Thẩm tiểu thư, cô như vậy là. . . . . ." Quý Linh Linh ngạc nhiên đến không khép miệng lại được, ai có thể tưởng tượng một thiếu phu nhân nhà giàu sẽ nghèo túng đến mức này, chẳng lẽ. . . . . . trong nhà có chuyện hay là bị đuổi khỏi nhà?
"Quý tiểu thư?" Thẩm Lạc vừa nhìn thấy Quý Linh Linh cũng lộ ra biểu hiện kinh ngạc, cô đứng lên, vỗ nhẹ đất ở trên người, "Làm sao cô lại tới nơi này, những nơi như thế này. . . . . . Thượng tá Mộ đồng ý cho cô tới sao?"
Ách. . . . . .
"Chuyện này. . . . . .Là tôi len lén đi tới được, nhưng mà Thẩm tiểu thư, cô. . . . . .". Quý Linh Linh không biết nên mở miệng hỏi như thế nào mới đúng.
"A, tôi sao, tôi cũng là len lén tới đây. Đi thôi, tôi mời cô bún gạo, ngồi xổm cả nửa ngày, thật là vừa mệt lại vừa đói."
Cái gì?
Quý Linh Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, cô còn không có hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra nữa, liền bị Thẩm Lạc lôi kéo vào quán ăn.
"Đến đây đi, Linh Linh, tôi có thể gọi cô như thế được không?"
"Ừ, có thể." Quý Linh Linh ngồi ở đối diện với cô, nhìn tô Bún gạo to đùng trước mắt, nhưng cô lại không có bất kỳ động tác gì, chắc là bởi vì đang nghĩ đến Thẩm Lạc.
"Linh Linh, ăn đi, quán Bún gạo này cũng không tệ lắm." Nói xong, Thẩm Lạc chuyển tới cho cô một đôi đũa.
"Được, cám ơn cô, Thẩm Lạc." Quý Linh Linh vội vàng nhận lấy chiếc đũa.
Thẩm Lạc vừa ăn vừa cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, cô cúi đầu ăn gấp gáp, thậm chí còn nghe được tiếng xì xụp khi ăn. Nhìn bộ dáng của Thẩm Lạc, Quý Linh Linh cũng bắt đầu không nhịn được mà chảy nước miếng.
"Ăn đi nha, tại sao chỉ nhìn tôi mà không ăn?" Thẩm Lạc một miệng chứa đầy Bún gạo, hai bên mà phình lên, vẻ mặt nhiệt tình nhìn Quý Linh Linh.
"Tôi. . . . . . Thẩm Lạc, cô và An tiên sinh xảy ra chuyện gì không vui sao?" Quý Linh Linh cầm đũa lên chọn một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào trong miệng.
Thật đã. . . . . . Thẩm Lạc húp hai ngụm nước, "Làm sao cô biết?"
"Ách. . . . . ." Quý Linh Linh chần chừ nói: "Thẩm Lạc, nếu như cô không có chỗ nào để đi, tôi có thể giúp cô."
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Thẩm Lạc đang húp nước nghe thấy Quý Linh Linh nói như vậy, cô không khỏi ngây ngẩn cả người, "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."
"Thẩm Lạc, cô làm sao vậy? Sao lại ho nhiều như vậy?"
"Linh Linh, cô mới vừa nói gì? Tôi làm sao lại không có chỗ ở?" Cô dầu gì cũng là thiếu phu nhân của tập đoàn An thị nha.
"Cô và An tiên sinh. . . . . ."
"A, cô khỏi cần phải nói đến anh ta, cái tên kia trong óc toàn là tư tưởng thối nát, tôi và anh ta chính là không cùng lí tưởng!" Vừa nhắc tới An Trí Viễn, Thẩm Lạc giống như một con đứt cương trở nên vô cùng tức giận.
"Cho nên anh ta đuổi cô ra ngoài, không để cho cô ăn no, không cho cô tiền, không cho cô quần áo?" Quý Linh Linh lại một lần nữa phát huy sức mạnh ảo tưởng của mình.
"Khụ. . . . . . Linh Linh. . . . . . A, cô nói tôi à, ha ha. . . . . . Không phải như cô nghĩ đâu!" Thẩm Lạc vừa nghe thấy cô ấy đánh giá cô giả trang thành như thế này, không khỏi phá lên cười, "Cô vừa nhìn thấy tôi, lập tức lộ ra dáng vẻ lo lắng, có phải cho rằng tôi có chuyện hay không?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Dĩ nhiên không đúng nha....., tôi mặc như thế còn không phải là bởi vì tên súc sinh kia!" Thẩm Lạc mắng một câu.
Quý Linh Linh trợn to hai mắt, tính tình của Thẩm Lạc này, quả thật rất giống với tính cách của cô, nhìn bộ dạng mắng chửi người của cô ấy, thật là sảng khoái nha.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi một chút được không?"
"Hắc hắc, là như vậy, tôi đã ở chỗ này ngồi chổm hổm chờ ba ngày rồi, mặc như vậy cũng là vì lén lút." Thẩm Lạc lại uống một hớp canh, nhìn bộ dáng của cô, có lẽ là thật sự rất đói bụng.
"Ngồi chổm hổm chờ ba ngày? Cô ở đây làm cái gì?" Quý Linh Linh trừng lớn con mắt, lần này thật đúng là cô đụng phải chuyện lạ rồi, cô buồn bực thời gian dài như vậy, rốt cuộc tìm được chuyện để thả lỏng rồi.
"Nhà chúng tôi có một người làm tên là A Hoàn, chồng của cô ấy là một tên vô cùng ham mê cờ bạc, đã vậy hắn ta còn bao nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài. Mà tên kia chẳng những không lo làm việc, mỗi lần đều đến gặp A Hoàn đòi phí sinh hoạt."
"Cô nói như vậy, tên đàn ông kia chỉ muốn tiền từ A Hoàn nhà cô, để đi bài bạc với bao dưỡng phụ nữ?".
"Chính là ý này! Cô đã thấy qua tên đàn ông nào đê tiện như vậy chưa?" Thẩm Lạc tức giận nói.
"Không có, nhưng mà cô ở chỗ này, là vì đang chờ tên đàn ông xấu xa kia, đem hắn ta dạy dỗ một trận sao?" Thẩm Lạc đúng là một người có tính tình sảng khoái nha, Quý Linh Linh thầm nghĩ.
"Không chỉ muốn dạy dỗ hắn ta, còn muốn cho hắn ký đơn thỏa thuận li hôn! Tên súc sinh kia, cư nhiên bắt người nhà của A Hoàn uy hiếp, nếu như không cho hắn tiền, hắn sẽ làm người nhà của cô ấy bị thương. Hiện tại A Hoàn muốn cùng hắn ly hôn, nhưng thế hắn lại lấy lí do là mình không có năng lực làm việc, cự tuyệt ly hôn."
"Đây quả thực là tên cặn bã mà!" Quý Linh Linh bị Thẩm Lạc tác động, không nghĩ tới bây giờ còn có loại đàn ông đê tiện như vậy, dựa vào phụ nữ còn chưa tính, còn dùng tiền của phụ nữ để ăn chơi đàng điếm.
"Linh Linh, cô và tôi có cùng một suy nghĩ đúng hay không? Loại này đàn ông thối nát này, chính là nhìn thấy một lần đánh một lần. . . . . . Kìa, tên súc sinh kia kìa!"
"Ở đâu?" Quý Linh Linh còn chưa kịp hỏi, Thẩm Lạc đã một bước xông ra.
"Chờ tôi với!" Quý Linh Linh lấy tờ 100 ngàn ném lên trên bàn, liền chạy như bay. Trường hợp này, tại sao có thể thiếu cô được, một người thích trừ gian diệt ác như cô đây!
"Lý Nhân Nghĩa, anh chuẩn bị đi chỗ nào vậy?" Thẩm Lạc vòng hai tay trước ngực, đứng trước mặt một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi mà hỏi.
"Ơ, Thiếu phu nhân An đại, cô làm sao lại tới nơi nghèo nàn này của tôi vậy?" Tên đàn ông gọi là Lý Nhân Nghĩa nhìn thấy Thẩm Lạc liền phát ra nụ cười bỉ ổi.
"Chính là hắn sao?" Lúc này, Quý Linh Linh cũng đi tới bên cạnh Thẩm Lạc hỏi. "Không cần trả lời, dựa vào chiếc kia răng vàng khè kia của hắn, tôi cũng có thể đoán được mấy phần."
Thẩm Lạc chợt nhìn cô một cái một cái, quả nhiên là người có mắt thần.
"Lý Nhân Nghĩa, hôm nay tôi tới tìm anh, cũng không phải là có chuyện gì khác, ngoan ngoãn ký đơn ly hôn ký đi, tôi sẽ là anh một còn đường tốt mà sống!" Thẩm Lạc nhai kẹo cao su, bộ dạng giống như là xã hội đen vậy. Hơi ngưỡng cằm lên, ánh mắt khinh thường, cô xem tên Lý Nhân Nghĩa như hạt cát cô dẵm dưới chân vậy.
"Cô An, A Hoàn nhà tôi còn chưa nói cái gì, mà cô lại đến đây bức tôi li hôn, có thể hay không là không hiền thục rồi? Cô chẳng lẽ chưa từng nghe qua phá hủy mười ngọn tháp không bằng phá hủy môn mối nhân duyên sao, tổn hại đến công đức, cô có biết hay không?" Lý Nhân Nghĩa dùng ngón tay út khều khều miếng ra xanh dính trong răng ra, sau đó nhổ ngụm nước bọt, "Thiếu phu nhân à, tôi khuyên cô nha, ít lội nước đục đi."
Thẩm Lạc híp mắt lại, bản lãnh ngụy biện của người đàn ông này đúng là không tầm thường.
"Này, chú à, tôi nghe chú nói chuyện cũng rất hợp lý, nếu như chú thật sự tốt thì sợ gì người khác nghe thấy được đúng không? Các bạn bè, hàng xóm, người qua đường xin hãy dừng chân qua đây nghe một lát nha." Quý Linh Linh đứng trước mặt Thẩm Lạc, cười tươi nói.
Cô vừa mới hét lớn vài câu, hẻm nhỏ đã chật kín người bu lại xem.
"Chú à, nhìn chú to lớn như vậy, nếu như nói chú không có năng lực làm việc thì ai tin à? Những người hàng xóm ở đây, mọi người chắc hẳn cũng biết nhân phẩm của người đàn ông này chứ? Vợ của mình phải đi làm người giúp việc cho người khác, ông ta không đau lòng thay cho vợ mình thì thôi, đã vậy còn dùng tiền của vợ mang đi đánh bài, bao dưỡng phụ nữ khác. Tôi nói này, lương tâm của chú có phải bị chó ăn hết rồi không?" Quý Linh Linh học theo bộ dáng của Thẩm Lạc, hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống.
Loại đàn ông ăn hại như thế này cũng không ít, phần lớn là lợi dùng tình cảm thì thôi, thế nhưng loại đàn ông ăn cơm chùa như thế này, thật đúng là chưa từng gặp qua.
"Con mụ chết tiệt lẳng lơ, mày ở đâu ra? Cút ngay cho tao, có nghe thấy không?" Răng cửa vàng khè của Lý Nhân Nghĩa bị Quý Linh Linh nói trên mặt vừa đỏ vừa trắng, cuối cùng không chịu nổi tiếng bàn tán chung quanh, hắn thế nhưng tức mở miệng mắng to .
"Bốp, bốp!"
Đang lúc tất cả mọi người còn đang bàn tán, Thẩm Lạc đã đi lên phía trước, tát hai phát vào miệng hắn, "Đem miệng của anh lau khô sạch sẽ một chút! Bản tiểu thư đây có thể cho anh chết không có chỗ chôn, anh có tin hay không?"
Lý Nhân Nghĩa trừng mắt lớn nhìn Thẩm Lạc đang đứng ở trước mặt mình.
Hắn tin, hắn rất tin, chồng của cô ta là An Trí Viễn, thế lực của anh ta như thế nào hắn cũng biết, nhưng An Trí Viễn hoàn toàn mặc kệ chuyện này không phải sao? Tại sao người phụ nữ này lại nhiều chuyện đến như vậy .
“Bốp, bốp!"
Mọi người còn đang cả kinh, lúc này Quý Linh Linh cũng đi lên phía trước, lại tát tên đàn ông xấu xa đó hai cái, "Hai cái tát này, một cái là vì vợ của ông, một cái là vì miệng ông rất thối!"
"Cô. . . . . ."
"Lý Nhân Nghĩa, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh chọc đến cô ấy, kết quả của anh so với việc đụng đến tôi sẽ càng đau khổ hơn." Thẩm Lạc trưng ra nụ cười nhạt, nhàn nhạt nói.
Lý Nhân Nghĩa cả kinh, nhìn người phụ nữ xa lạ kia, khí thế như vậy, chắc hẳn lai lịch không nhỏ, hắn cũng không cần nhiều chuyện.
"Ký! Ky đơn li hôn ngay, tôi sẽ không đến tìm anh nữa." Thẩm Lạc một tay cầm tờ thỏa thuận li hôn, bày ra ở trước mặt của hắn.
"Không thể nào, tôi không ký đấy! A Hoàn là của tôi, tôi không ký đấy!". Lý Nhân Nghĩa liên tiếp lui về phía sau hai bước.
"Không ký? Anh nghĩ muốn chèn ép A Hoàn cả đời sao? Chính anh cũng bao dưỡng người phụ nữ khác rồi, cùng cô ta trải qua cả đời không phải là tốt hơn sao!" Thẩm Lạc lạnh lẽo châm chọc, chung quanh cũng phát ra âm thanh khinh bỉ.
"Chú à, ký đi, bây giờ chúng tôi chỉ cần chú ký tên mà thôi, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, chúng tôi cũng không biết chúng tôi sẽ làm gì chú đâu?" Quý Linh Linh đe dọa nói.
Hai con đàn bà thối tha, chó bắt chuột xen vào việc của người khác, không ở nhà làm thiếu phu nhân đi, cư nhiên lại tới uy hiếp hắn, đừng để cho hắn có cơ hội, nếu không hắn sẽ “dạy dỗ” tốt hai đứa nó!
"Lý Nhân Nghĩa, tôi bây giờ đã là rất khách khí với anh rồi, anh nhanh ký tên đi. Anh cũng biết, sự kiên nhẫn của tôi không nhiều lắm đâu." Thẩm Lạc vừa nhìn hắn ta, trong lòng đã sớm không nhịn được muốn nôn ngàn vạn lần, A Hoàn đúng là số khổ mà, cư nhiên lại gả cho một người đàn ông như vậy.
"An. . . . . ."
"A Nghĩa, mày ở chỗ này làm cái gì?"
Còn chưa kịp chờ Lý Nhân Nghĩa cầu xin tha thứ, lúc này từ trong đám người lại chui ra ba người đàn ông mặc áo xác nách, vẻ mặt dữ tợn.
"Ơ, sao lại có hai cô gái xin đẹp ở đây, lại đang la hét cái gì vậy, thế nào, hai cô, có hứng thú hay không cùng với Hào đại ca đây sung sướng một đêm không?" Người đàn ông tự xưng là Hào đại ca này, trước ngực xăm hình một con rồng, trên tay còn cầm một điếu thuốc lá đang cháy, vừa lên tiếng đã có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá ở trong miệng.
"Anh Hào. . . . . . Hai con đàn bà này muốn đánh tôi!"
Thẩm Lạc chợt nâng nhẹ lông mày lên, nhìn về phía Lý Nhân Nghĩa. "Ha ha, Lý Nhân Nghĩa, ta nghĩ gan anh càng lúc càng lớn rồi đó?"
"Ơ, cái cô gái này cũng rất cay nha, mặc dù ăn mặc rách rưới, nhìn cũng là loại vải tốt nha. Đằng sau bộ đồ rách rưới này, chắc sẽ là một cơ thể đầy đặn nhỉ?" Tên Hào đại ca đứng trước mặt Thẩm Lạc, dùng tay miêu tả hình dáng cô, còn liếm liếm cái miệng dính đầy dầu mỡ, vẻ mặt vô cùng dâm đãng.
"Lý Nhân Nghĩa, xem ra tôi cần giẫm nát ba đầu ngón tay của anh thì anh mới biết sợ có đúng không?" Thẩm Lạc hoàn toàn không thèm để ý đến người tự xưng là Hào đại ca, gương mặt lạnh lẽo nhìn Lý Nhân Nghĩa.
"Cô. . . . . . Cô dám! Cô cho rằng cô là thứ gì, gọi cô một tiếng thiếu phu nhân đã là nể mặt cô lắm rồi!" Có lẽ là bên cạnh có người quen, nên lá gan của Lý Nhân Nghĩa cũng lớn hơn. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không li hôn với A Hoàn.
"Còn cô gái này, bộ dáng của cô cũng không tệ, có muốn cùng tôi sung sướng không nào, anh Hào đây bao nuôi cô, cô nghĩ như thế nào?"
"Ha ha, cái chú này, chú không soi gương sao?" Quý Linh Linh đánh một cái thật mạnh vào cái tay đang muốn sờ lên mặt của Thẩm Lạc.
"Nè! Tao nói nè bọn mày, hôm nay đúng là một ngày khiến tao cảm thấy thật thoải mái, hai con đàn bà này cũng thật đanh đá mà! Tao nghĩ nếu bán chúng đi, thì sẽ được bao nhiêu tiền nhỉ?"
Ba tên lưu manh to lớn nhìn Quý Linh Linh và Thẩm Lạc, tự nhiên muốn “lưu manh” với hai cô một chút.
"Tại sao các người lại nói như vậy. . . . . .". Trong lúc này thì trong đám đông truyền đến một giọng nói.
"A Cao đâu, cháu trai của ông dám đứng ở đây nói chuyện với tao? Nghèo như cái P mà còn nhiều chuyện, có tin ông đây đốt sạch cửa hàng của mày hay không? Muốn tốt thì tất cả đều cút sang một bên cho ông, hôm nay ông đây cũng khá thoải mái nên không so đo với các người!"
Cái tên Hào ca mở miệng mắng to những người xung quanh, quả nhiên đám người này liền yên tĩnh lại.
"Nói đi, ông đây chơi phụ nữ cũng chưa giờ không chịu trả tiền, bây giờ vì hai con đàn bà thối các cô, ông đây cũng sẽ bỏ ra giá cao, đến đây đi, nói cho ông đây các cô muốn bao nhiêu tiền? Ha ha, ông đây bảo đảm để cho các cô cảm thấy vô cùng thoải mái, ha ha ha ha. . . . . ."
Sau đó hai người đàn ông đi theo Hào ca cũng phát ra tiếng cười dâm đãng theo hắn.
"Các cô ấy đáng giá bao nhiêu, nói cho tôi nghe một chút?" Một câu nói này, đám người bên phải đột nhiên né ra thành một lối nhỏ, chỉ thấy Mộ Ly đi ở phía trước, sau lưng còn có mấy người đàn ông mặc đồ tây đi theo ở phía sau.
"Cũng nói cho tôi nghe xem, người phụ nữ của tôi có giá là bao nhiêu!" Đám người bên trái cũng né ra thành một lối nhỏ, phía sau An Trí Viễn cũng là một đám người mặt đồ tây, nhanh chóng đi tới chỗ đám đông bọn họ.
“Đàn ông xấu!" Hai cô gái đồng thời nhỏ giọng khẽ mắng một câu.
Oa. . . . . . Hai người đàn ông này, nhìn thật là quá ưu tú nha ~
"Mày. . . . . . Mày đang tính làm gì đó? Dám cùng ông đây nói như vậy?" Không biết cái tên Hào ca này lấy can đảm ở đâu ra, hắn ta đi tới trước mặt Mộ Ly mắng anh một cấu.
"Ha ha." Cười nhạt một tiếng, Mộ Ly tiện tay tháo kính mát xuống, tròng mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng mắt nhìn xuống người đàn ông đang đứng trước mặt, "Đem những lời nói vừa rồi, lặp lại một lần nữa xem." Giống như ác quỷ, Mộ Ly chậm rãi mở miệng.
"Mày. . . . . . Mày. . . . . . ông đây. . . . . . A!" Không đợi tên Hào ca nói hết lời, câu “ông đây” vừa mới thoát ra khỏi miệng, đã bị một người đàn ông sau lưng Mộ Ly đi lên đạp cho hắn một cái té xuống mặt đất.
Mộ Ly mắt lạnh liếc hắn một cái, liền đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, cánh tay dài duỗi một cái liền đem cô ôm vào vòng trong ngực.
"Anh yêu à, anh thật là đẹp trai ~" Quý Linh Linh không nhịn được trở thành hoa si rồi, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của Mộ Ly.
"Không cần nói, trở về anh trừng phạt em sau." Mộ Ly nhẹ nói, giống như lời tâm tình, nhưng nghe trong giọng nói, có thể nghe được ra, anh đang tức giận.
"Anh Hào, anh Hào." Cộng thêm Lý Nhân Nghĩa, ba người vội đi đỡ tên đàn ông vừa bị té xuống đất.
"Hào ca? Mày chính là tên thường ở nơi này thu phí bảo hộ sao?" An Trí Viễn hai tay cắm ở trong túi quần, mặt buông lỏng hỏi.
"Mày. . . . . ." Cái tên Hào ca bị người đi theo Mộ Ly đá chô một cái thì mặt đã sớm xám như tro tàn, nhưng lại thấy một người đàn ông mặt ngoài thì rất bình thản, nhưng trong mắt thì chứa đầy sự lạnh lùng, làm cho hắn cảm thấy thật đáng sợ.
"Ha ha."
"An. . . . . . An thiếu gia." Lý Nhân Nghĩa ngửa đầu nhìn An Trí Viễn đứng ở trước mặt, chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, "An thiếu gia, tôi. . . . . . Tôi sẽ ly hôn với A Hoàn!"
"Ly hôn? Ha ha." An Trí Viễn giống như cười rất vui vẻ, nhưng trong nét mặt của anh rõ ràng là kích động muốn giết người.
Chỉ thấy An Trí Viễn chậm rãi đi lên trước, học bộ dạng của Lý Nhân Nghĩa, ngồi chồm hổm xuống, "Tôi không chỉ có muốn anh ngoan ngoãn ký đơn ly hôn, tôi còn muốn đem các ngươi tống vào nhà giam, ha ha, anh cùng Hào ca của anh hãy yên tâm sống nốt nửa đời còn lại ở trong đó đi."
"Cái gì!" Bốn người đồng thời cả kinh.
"An thiếu gia, An thiếu gia!" Lý Nhân Nghĩa quỳ bò đến bên cạnh An Trí Viễn, đôi tay ôm chặt lấy bắp chân của anh, "An thiếu gia, tôi có mắt không tròng, tôi là mắt chó nhìn không đúng người , tôi không phải cố ý nói thiếu phu nhân như vậy, An thiếu gia, An đại gia, van cầu anh bỏ qua cho tôi đi, tôi và A Hoàn, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ đi tìm cô ấy nữa! Tôi thề, tôi thề!"
An Trí Viễn tùy ý liếc hắn một cái, sau đó đưa mắt nhìn Thẩm Lạc.
Mộ Ly mím môi, nhìn An Trí Viễn, anh cũng muốn xem một chút, xem An Trí Viễn xử lý chuyện này như thế nào.
Tâm tình của mỗi người ở đây lúc này đều khẩn trương đến cực điểm, chỉ cần là ở chỗ này, ai cũng bị người tên Hào ca đó khi dễ, trước đó mấy người bọn họ cưỡng hiếp một cô bé dưới tuổi vị thành niên, nhưng cuối cùng không biết bọn họ dùng quan hệ gì, cư nhiên được phán vô tội rồi thả ra, từ đó trở đi, bọn họ càng thêm lớn lối, tựa như không coi cảnh sát ở đây ra gì, xem mình là vua ở chỗ này.
Trừng trị bọn họ đi, vì dân trừ hại!
Cái tên Lý Nhân Nghĩa này, chỉ lo ăn chơi, ăn cơm ở những cửa hàng gần đây cho tới bây giờ cũng không có chịu trả tiền, còn đùa giỡn phụ nữ, những chuyện ác này, đã sớm đủ để chi bọn họ ngồi tù rồi.
"Các người rốt cuộc. . . . . . Là ai, ngay cả bang của bọn tao cũng dám chọc đến, có biết trước mặt các ngươi là ai không? Các ngươi đúng là một lũ chó. . . . . ." Hắn còn mắng xong, người đi theo Mộ Ly và An Trí Viễn đi lên, đem ba người đàn ông còn dám lớn tiếng đánh ngã xuống mặt đất.
"A. . . . . . A. . . . . ." Từng trận rống thảm thiết giống như tiếng của heo bị làm thịt vang lên.
Mộ Ly một tay che ánh mắt của Quý Linh Linh, ôm cô vào trong ngực, không để cho cô nhìn thấy cảnh dơ bẩn này.
"Em không chỉ muốn tên kia kí đơn li hôn, em còn muốn bọn hắn ngồi tù!" Thẩm Lạc một mạch vội vàng đi tới bên cạnh An Trí Viễn, hiển nhiên, cô không có nghe thấy được lời nói vừa rồi của An Trí Viễn.
"Đại thiếu phu nhân. . . . . ." Lý Nhân Nghĩa lúc này đã bị dọa sợ đến mức ướt cả quần rồi. Hắn thật đúng là không nên dây vào, ban đầu quản gia của nhà họ An đã khuyên hắn không biết bao nhiêu lần là không nên chọc giận Đại thiếu phu nhân, nhưng hắn cảm thấy một phụ nữ thì có thể làm được gì, nhưng không có nghĩ đến, hiện tại hắn lại chọc tới người không đáng chọc nhất. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT