Tô Tiểu Lãng đã mất tích. Tô Tiểu Lương vội vã chạy về nhà, không thấy bóng dáng cậu em đâu, điện thoại thì tắt máy, sốt ruột quá, cô liền gọi điện cho Hạ Thần.
Hạ Thần cấp tốc lái xe đến, hai người lùng sục khắp mọi nơi Tiểu Lãng có thể lui tới ở thành phố Y này, nhưng vẫn chẳng thấy tăm tích đâu. Ruột nóng như thiêu như đốt, hai người tìm đi, tìm lại, suy ra, tính vào vẫn không ra được chút manh mối nào, chỉ biết lái xe lòng vòng khắp nơi. Tiếp tục tìm kiếm không có địa điểm mục đích cụ thể như thế này không phải là phương án hay, cô cố gắng bình tĩnh, kiềm chế trái tim đang hoang mang một cách bất thường của mình lại để phán đoán cho chuẩn xác, đang mơ hồ sắp nghĩ ra điều gì đó thì Dương Duệ gọi điện:
“Nhóc, hôm nay có bận không? Việc đàm phán hợp đồng của anh bên này thuận lợi lắm, chắc ngày mai, ngày kia là về được thôi”.
“Em đang cùng Hạ Thần chạy khắp nơi để tìm Tô Tiểu Lãng, chẳng thấy nó đâu nữa rồi”.
Giống như lần bị bắt cóc trước, nghe được giọng nói thân quen này, bỗng Tô Tiểu Lương thấy sống mũi cay cay, khóe mắt nóng bừng.
Rõ ràng Dương Duệ rất lấy làm ngạc nhiên, lặng im một lúc lâu rồi mới đáp: “Sao lại không thấy đâu nữa? Có chuyện gì xảy ra?”.
Kể sơ qua sự tình cho Dương Duệ nghe, Tô Tiểu Lương cố tình không nhắc đến chuyện mình sắp đi gặp Anna.
Dương Duệ đang ở tận Thượng Hải xa xôi, không thể xuất hiện ở đây ngay lập tức được, sau khi phân tích thật kỹ, anh đoán Tô Tiểu Lãng đã đi khỏi thành phố Y rồi, liền hỏi:
“Anh nghĩ rằng có lẽ cậu ấy sẽ đến nơi mà cậu ấy muốn đến nhất, chẳng lẽ em không đoán được nơi mà cậu ấy muốn đến nhất là đâu sao?”
Sự thấu hiểu cao độ lẫn nhau là Tô Tiểu Lương cảm thấy anh đã có đáp án, cô lập tức lấy lại tinh thần hỏi: “Ở đâu?”
“Trấn Vĩnh An. Nhóc, mai anh sẽ làm thủ tục ra sân bay sớm nhất có thể để trở về, em không cần phải nóng vội như thế, Tiểu Lãng đâu có phải là trẻ con nữa đâu. Bảo Hạ Thần đưa em về nhà đi, được không?”
“Không, đêm nay em phải đến đó ngay! Anh không cần phải về gấp như vậy đâu, cứ ký xong hợp đồng đã rồi nói tiếp, tự em có thể đi tìm nó được”.
Như trong cơn mê muội được khai sáng văn minh, Tô Tiểu Lương bừng tỉnh khỏi mọi phán đoán mơ hồ - Dương Duệ nói không sai, chắc chắn Tiểu Lãng sẽ đến đó. Khi mà con người ta yếu đuối chán chường nhất, thường sẽ tìm đến vòng tay của cha mẹ. Mặc dù Lý Y Nhân đã đi lâu rồi, nhưng dù sao vẫn là người mẹ đã sinh ra nó. Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, có lẽ lòng dạ nó cũng có chút bức bối nên muốn đến thăm mẹ là hiển nhiên thôi. Vừa cúp điện thoại, cô chẳng nghĩ chẳng rằng nói thẳng luôn: “Hạ Thần, đưa tôi đến Vĩnh An nhé, chắc chắn Tiểu Lãng đang ở đấy”.
Lăn lóc qua mấy con đường lớn của thành phố, chiếc xe nhanh chóng vào đường cao tốc đi về các trấn.
Bình tâm uống một ngụm nước, Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng nói: “Ngại quá, muộn thế này rồi còn phiền anh phải đưa tôi đi, vừa rồi tôi… thật sự rất xin lỗi anh!”
“Đừng nói ngại ngần gì ở đây, cũng không phải nói xin lỗi. Tôi tình nguyện mà, những gì tôi có thể làm được chỉ có như vậy thôi”.
Người nói vô tư, người nghe lại để tâm, Tô Tiểu Lương bỗng hoang mang.
Trong màn đêm tối đen như mực, nhìn ngang thấy sắc mặt người đàn ông đang miệt mài tập trung vào lái xe này vẫn bình thản như thường, nhưng anh ấy lại là người luôn xuất hiện khi mình cần, không cần lý do, không cần biết kết quả, không cần biết được, mất ra sao, giống hệt như cơn mưa đêm triền miên, thầm lặng trong ướt át. Thực sự Tô Tiểu Lương rất muốn thể hiện sự cảm kích và biết ơn chân thành của mình đối với tình bạn vô cùng đáng quý này, thế nhưng cách nói lời cảm ơn của cô sao nhẹ quá, nhẹ đến mức không đủ để bày tỏ sự cảm kích nữa.
Vừa buột miệng đáp lại câu nói đầy ẩn ý, Hạ Thần nhận ra sự bốc đồng của mình, anh vội vàng nói:
“Ý của tôi là tôi cũng không giúp được gì nhiều cho cô, cô không cần phải nói lời cảm ơn như vậy. Tiểu Lãng là học sinh của tôi nên tôi cũng rất lo lắng cho an nguy của nó”.
“Tôi hiểu”.
Cảm giác rất rõ rằng hình như có thứ gì đó đang dần dần biến đổi, thực sự Tô Tiểu Lương không muốn nghĩ nhiều nữa.
Bất giác cô mím môi tạo ra một nụ cười gượng gạo, bỗng đâu cô lại nhớ tới cuộc gặp gỡ với Anna lúc chiều: Gặp cô ấy, Tô Tiểu Lương tưởng mình được gặp chính bản thân mình trong một giai đoạn nào đấy.
Điều khác biệt là năm đó cô không có ôn hòa mềm mỏng như Anna, lúc nào cũng ào ào dữ dội, hệt như một trận gió.
“Nghĩ gì vậy?” – Giọng nói Hạ Thần bình lặng và hiền hòa như chính con người anh.
“Đang nghĩ xem có phải mình đã già rồi không. Quay đi quay lại, thế mà giờ Tiểu Lãng đã 18 tuổi rồi”.
“Cô mới 27 tuổi, đây là quãng thời gian đẹp nhất của người phụ nữ, lại nói là già như thế, giữa cô với từ già này chẳng có chút quan hệ nào cả”.
“Quãng thời gian đẹp nhất…”. Nhìn vào ánh mắt dịu dàng đi mấy phần của người đàn ông ngồi trước mặt mình, Tô Tiểu Lương khẽ than vãn: “Quãng thời gian đẹp nhất của người phụ nữ chẳng phải là thời mười bảy, mười tám sao? Hai mươi bảy bị coi là già rồi, sao tôi cứ thấy hình như mình đã sống mấy thế kỷ rồi ấy”.
“Mấy thế kỷ? Câu này nghe văn vẻ hơn ngôn ngữ thường ngày cô hay nói bao nhiêu. Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cô chợp mắt nghỉ ngơi một lát đi, khi nào tới tôi sẽ gọi”.
Hạ Thần tiện tay cho một đĩa nhạc vào máy hát, tiếng nhạc du dương trong vắt bắt đầu ngân nga, tiếng nhạc mộng mộng ảo ảo có sức lôi kéo tâm hồn con người rất lớn. Tiếng nhạc chầm chậm đi vào trái tim đầy âu lo, mệt mỏi rã rời của Tô Tiểu Lương, giúp thần kinh của cô dãn ra dần dần, cô từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng ra mình đang ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp trong một chiều xuân, nơi có thảm cỏ xanh mướt, trăm hoa đua nở, ở đó, có Tô Tiểu Lãng, Dương Duệ và những người cô yêu thương nhất…
“Tiểu Lương, dậy đi!”
Đang mơ mơ màng màng, có tiếng ai léo réo gọi mình bên tai. Tô Tiểu Lương dụi dụi đôi mắt, giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt mệt mỏi của Hạ Thần lù lù trước mặt, cô nói:
“Xin lỗi, thì ra tôi ngủ quên mất. Đến rồi phải không?”. Đã là 12 giờ rưỡi rồi, thế là đã đi được 2 tiếng đồng hồ.
“Ừ, con đường trước mặt chính là Vĩnh An rồi. Bây giờ đã muộn lắm rồi, chúng ta đi đâu tìm Tiểu Lãng đây?”
Xe đang đỗ lại bên vệ đường, hai bóng đèn pha ô tô lập lòe trong màn đêm tăm tối.
Vừa dứt khỏi cơn mơ, Tô Tiểu Lương lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Cô ngồi chỉnh lại tư thế ngồi cho thẳng, suy nghĩ một hai giây rồi nói ngay: “Đến nghĩa trang đi, có lẽ nó đã đến đấy”.
Nghĩ trang nằm về phía tây của trấn Vĩnh An, hai người giơ điện thoại di động lên để soi đường, lần mò từng bước từng bước đến mộ. Bóng cây cối đã nhuốm màu đêm, hai rừng cây sâu thẳm lừ lừ đứng canh gác hai bên đường vào nghĩa địa. Lại được đám cỏ dại um tùm phía dưới cọ vào phần da thịt hở ra dưới chân tạo ra cảm giác buồn buồn ngưa ngứa. Tô Tiểu Lương không nhớ được là mình đã không đến chốn này bao lâu rồi, không phải là cô không muốn đến cúng bái, mà vì năm đó, khi chôn cất cho bố mẹ, chẳng hiểu thế nào mà cả ba ngôi mộ lại được xây cạnh sát nhau. Mỗi lần đến thăm bố mẹ, cô lại bắt gặp mộ phần của Lý Y Nhân. Sự tồn tại của bà ta là nỗi khó xử vô cùng lớn của cô. Tiết thanh minh hàng năm cô đều không đi tảo mộ hay cúng bái gì, hình như Tô Tiểu Lãng cũng hiểu tâm sự này của chị, nên chưa một lần nó nhắc đến chuyện này.
Theo những tiếng động loạt soạt hai người tạo ra, đâu đó vang lên tiếng quạ kêu xé toang màn đêm, thật ghê rợn.
Khu vực quanh mộ phần không có ai, hai người đành quay trở ra, quay lại con đường cũ đi tìm một nhà nghỉ trong thị trấn nhỏ bé này. Hai con người vừa đói vừa khát vừa mệt mỏi ăn hết một bát cháo rồi phòng ai người nấy về nghỉ.
Đêm đó, Tô Tiểu Lương lại nằm mơ, cô mơ thấy Tô Tiểu Lãng lạnh nhạt như băng với mình, như thể hai người chưa bao giờ là chị em…
Theo phong tục thì buổi sáng không nên đi thăm mộ.
Thế nhưng, mới sáng sớm Tô Tiểu Lương và Hạ Thần vẫn mò ra nghĩa trang, ngồi ở đó quan sát cả một buổi sáng chẳng thấy ai, lại quay trở về thị trấn ăn trưa. Đến lúc này, Dương Duệ gọi điện nói anh đang ở Vĩnh An. Mười phút sau anh đã có mặt tại quán ăn, bộ âu phục màu xám bạc kèm chiếc cà vạt lấp lánh trên vóc người cao ráo của anh thật chẳng ăn khớp với quán cơm dân dã này chút nào. Trong trạng thái mệt mỏi, anh tiện tay quẳng va li hành lý sang một bên, uống hai ngụm nước rồi nói: “Vẫn chưa tìm thấy cậu ấy sao? Nhóc, đã đến mộ phần của bố mẹ em tìm chưa?”.
“Đêm qua đã đến rồi, sáng nay em cũng vừa từ đó về, nhưng chẳng thấy ai cả. Đàm phán ký hợp đồng thế nào rồi?”
“Ký rồi, Tiểu Lãng…”
“Tiểu Lương nói theo phong tục thì buổi sáng không ai đi thăm viếng người đã khuất cả, vì thế rất có thể chiều nay Tiểu Lãng sẽ đến, tốt nhất là chúng ta ăn cơm xong rồi đi đến đó chờ tiếp theo xem sao”. Rót thêm một cốc nước trà nữa cho Dương Duệ, Hạ Thần nhận ra rất rõ lòng dạ mình đang rối vô cùng, đặc biệt là trong khoảnh khắc khi Dương Duệ vừa xuất hiện.
Dùng ánh mắt để biểu thị ý cảm ơn, Dương Duệ nắm chặt bàn tay Tô Tiểu Lương nói: “Được, ăn cơm xong chúng ta đi luôn. Nếu không tìm thấy nữa, chắc phải báo cảnh sát thật”.
Sợ ra muộn sẽ không gặp được em, Tô Tiểu Lương chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn uống, qua quýt được mấy miếng rồi thôi. Ba người lại lên đường trở ra nghĩa trang. Mây đen trôi lững lờ, trời đất chiều nay còn âm u hơn cả buổi sáng, như thể có chiếc máy bơm đang tích cực bơm thêm mực đen lên bầu trời xanh vậy, có trận gió lùa vào rừng cây rậm rạp bên nghĩa trang, tiếng quạ lại vút lên trên tầng không. Ba ngôi mộ vẫn sừng sững đứng bên nhau giữa vòng vây của đám cỏ um tùm, không thể hiểu nổi năm đó Tô Hiểu Lương nghĩ gì khi chôn cất cho bố mẹ mình nữa. Dương Duệ nắm chặt tay cô, kính cẩn cúi chào trước ba ngôi mộ. Gió càng lúc càng mạnh, đến nỗi đám cỏ dưới chân đua nhau kêu lên những tiếng lạo xạo khi chống chọi với sức gió. Vòng ra phía sau ba ngôi mộ, tìm được một chỗ cỏ thưa để ngồi xuống, ba người lặng lẽ chờ đợi.
Ba giờ chiều, thời gian chờ đợi đã đủ lâu đến mức sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi, Hạ Thần đứng lên định đi lòng vòng xung quanh một lát, anh nhìn ra xa thì thấy có bóng người nhấp nhô trong đám cỏ.
Người này mặc áo xanh da trời, cổ áo màu vàng nhạt, rất giống với bộ đồng phục đá bóng hôm qua Tiểu Lãng mặc khi đến gặp anh.
“Hình như kia là Tiểu Lãng”.
“Thật không? Tiểu…”
Tô Tiểu Lương vừa nhổm dậy vừa ngạc nhiên há hốc miệng như định cất tiếng gọi em, nhưng ngay lập tức đã bị Dương Duệ bịt miệng lại, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai sâu sắc của anh.
Hạ Thần không hiểu gì hết, liền cúi người xuống, khẽ hỏi: “Sao thế?”
“Trong lòng có tâm sự muốn được thổ lộ ra nên cậu ấy mới đến đây. Sự xuất hiện của chúng ta nhất định sẽ làm cậu ấy không dám giãi bày tâm tư, do đó, nếu có tìm được cậu ấy cũng chẳng có tác dụng gì, vì cuối cùng bức bối trong lòng vẫn không được giải thoát. Chẳng bằng trước hết cứ ngồi đây, không nhất thiết phải xông ra, nghe xem cậu ấy nói chuyện đã rồi hãy quyết định, thế có được không? Người thì cũng ở ngay trước mặt rồi, muốn chạy cũng không chạy được đâu”. Thực ra thì chuyện Tô Tiểu Lãng mất tích làm Dương Duệ cảm thấy có một vài chuyện đã đi đến giai đoạn không hỏi không được, nếu không hỏi thì có thể để Tô Tiểu Lãng tự mình nói ra đi. Có thể sự thật sẽ là sự đả kích lớn đối với Tô Tiểu Lương nhưng nếu sự việc được nói rõ ra thì sẽ dễ tìm được đường giải quyết hơn nhiều.
Tiếng bước chân càng lúc càng tiến lại gần hơn, cả ba im lặng nấp mình trong đám cỏ xanh.
Tô Tiểu Lãng đi tới trước ba ngôi mộ, tay có xách theo một chiếc làn màu gỗ đựng mấy thứ hoa quả và tiền vàng, bên cạnh đó còn mang theo một cây chổi. Lòng đầy tâm trạng, cậu lặng người đứng im bất động trước mộ một lát, rồi bắt đầu cúi xuống nhổ cỏ dại mọc quanh mộ. Không biết có phải cố ý không mà ngôi mộ đầu tiên cậu phát quang không là mộ của Tô Mộc, cũng không phải là mộ của mẹ Lý Y Nhân, mà là của Liễu Nhược Thủy, người phụ nữ chẳng có bất cứ quan hệ gì với cậu.
Để ý thấy điều này, Tô Tiểu Lương thấy thật khó hiểu. Chẳng phải nó làm như vậy là vì mình sao?
Nhổ xong ngọn cỏ cuối cùng dưới chân mộ Lý Y Nhân, Tô Tiểu Lãng quỳ gối trước mộ mẹ, mắt nhìn trừng trừng lên tấm bia đá đen u uất, ánh mắt cậu rất hỗn loạn, nhất thời không thể đoán được trong lòng cậu ta đang nghĩ gì. Có cơn gió thổi tới, chiếc áo thể thao màu xanh rộng thùng thình cũng lay động theo chiều gió, theo góc nhìn nghiêng nghiêng của Dương Duệ, cơ thể cậu cũng như đang lay động trong gió. Nhìn một lúc, cậu quay sang lấy lễ vật trong chiếc làn ra để bày đĩa cúng, châm hương, đốt tiền vàng, nghi lễ có thể không đúng theo chuẩn tắc, nhưng thành tâm là chính. Tàn giấy cháy xong tung bay phấp phới giữa không trung, rồi đợi cơn gió mạnh nào đấy thổi đến, cuốn bay tả tơi về nơi bất định. Mây đen càng lúc càng dày đặc, có vẻ như trời sắp mưa. Vái chào qua phần mộ của Tô Mộc và Liễu Nhược Thủy, Tô Tiểu Lãng quay trở về ngôi mộ ngoài cùng bên phải của mẹ mình khấn vái, sau đó ngồi sụp xuống, tựa vào thành mộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang xoay vần gió mây:
“Mẹ, con đến thăm mẹ đây. Lâu lắm rồi không đến, con xin lỗi”.
Giọng điệu âm trầm như thầm chứa đựng nỗi đau thương bên trong, biểu cảm trầm ngâm như thể không phải của một cậu thanh niên mười tám tuổi.
Qua hai ngày đi với nhau, con người thông minh như Tô Tiểu Lương thực sự cảm nhận được tình ý âm thầm lặng lẽ mà biết khắc chế kịp thời của Hạ Thần. Lúc này này, cảm tình về con người nhiệt tình hết mình của Hạ Thần trong Tô Tiểu Lương trào dâng, cô đang định quay sang mỉm cười đầy thiện ý với anh, chợt sắc mặt cô cứng đơ lại, bởi vì cô vừa nghe thấy Tiểu Lãng thở dài và khẽ nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, nhưng con cũng rất hận mẹ”.
“Mẹ biết không, Tô Tiểu Lương là cô gái rất tuyệt vời, cô ấy đối xử với con rất tốt. Thế nhưng, cô ấy đối với con càng tốt, con lại càng sợ. Mẹ, mẹ biết con đang sợ điều gì không?” Tô Tiểu Lãng xoay người lại, không tựa vào thành mộ nữa, cậu trừng mắt nhìn vào tấm bia vô tri vô giác và cũng không biết nổi giận, cái nhìn như thể mẹ cậu đang thực sự hiện hữu trước mặt, cậu muốn chiếu cái nhìn bi thương này đâm thật sâu vào trong đáy lòng mẹ mình, cậu tiếp tục: “Con sợ mất, thật sự con rất sợ mất!”
Khi nói được ra những tình cảm ẩn giấu trong lòng, khuôn mặt lạnh nhạt ban đầu của Tô Tiểu Lãng đã bắt đầu bị kích động, cậu nhăn mày thật chặt, vừa nhăn mày vừa nói:
“Mẹ cướp về cho con một ông bố, đã làm hại đến mẹ cô ấy và chính bản thân cô ấy, phá vỡ hạnh phúc gia đình của cô ấy nữa, đáng ra cô ấy nên hận con mới phải. Thế nhưng mẹ cô ấy lại đem mẹ và ông ấy đi mất, làm người thân cuối cùng của con trên đời này cũng không còn, con phải hận cô ấy mới phải. Được rồi, coi như thù hận có thể xí xóa lẫn nhau được, nhưng mẹ ơi, mẹ có biết con đau khổ thế nào khi phải mang trên mình thân phận là em trai Tô Tiểu Lương để sống không? Bởi vì con yêu cô ấy! Con yêu cô ấy, nhưng con không thể, không chỉ vì có sự tồn tại của Dương Duệ ở trên đời này, mà cũng vì con là em trai của cô ấy. Mẹ, khi mẹ quyết định để con làm Tô Tiểu Lãng, có nghĩ tới những chuyện như thế này bao giờ không?”
Toàn bộ hơi ấm trên cơ thể Tô Tiểu Lương đều bay hơi hết, mắt cô mở to, nhìn không chớp mắt về bóng người mặc áo xanh quỳ trước nấm mộ cách mình không xa cũng chẳng gần kia.
Mẹ cướp về cho con một ông bố, con yêu cô ấy, quyết định để con làm Tô Tiểu Lãng…
Những cụm từ lạ lẫm ấy cứ lật qua lật lại đâm sầm vào nhau trong đầu Tô Tiểu Lương, cô tưởng mình nghe nhầm, nắm chặt tay, mấy ngón giữa đâm sâu vào lòng bàn tay cô.
Dương Duệ và Hạ Thần đưa mắt nhìn nhau, nghe những gì cậu ta nói có thể hiểu là Lý Y Nhân vốn đã sớm xác định Tiểu Lãng không phải là cốt nhục của Tô Mộc, rồi đợi đến khi Tiểu Lãng dần hiểu chuyện, bà mới kể chuyện này cho cậu ta biết. Thế nhưng, tại sao Tô Tiểu Lãng lại giấu giếm thân phận lâu vậy? Là sợ Tô Tiểu Lương biết chuyện rồi sẽ ruồng bỏ cậu, hay là còn có ẩn tình nào khác? Nếu như tình cảm giữa hai người mãi mãi chỉ là sự quan tâm săn sóc lẫn nhau như chị em thì có lẽ Tiểu Lãng sẽ mãi mãi không bao giờ nói ra bí mật này đâu.
Vô tình đưa ánh mắt lệch sang bên trái một chút, trên nấm mộ bên cạnh, bất giác Tô Tiểu Lương như thấy bóng dáng người mẹ dịu hiền của mình đang đứng đó, vẻ mặt chứa đầy căm hận:
Mẹ, mẹ vẫn cho rằng Tô Tiểu Lãng là con ruột của bố con và Lý Y Nhân, nên trước khi qua đời mẹ đã dặn dò con không được thù hận đứa trẻ vô tội đó. Còn nếu như vốn dĩ Tiểu Lãng đâu phải như vậy, lòng nhân từ của mẹ há chẳng phải là nực cười sao? Còn nữa, nếu như ngay từ đầu bố con đã biết chuyện này, và đồng ý cùng Lý Y Nhân lừa dối mẹ con ta, như vậy chẳng phải lại là một sự châm biếm hơn nữa đối với tấm lòng lương thiện của mẹ sao?
Gió cuốn mây trôi, chim chóc bay tán loạn, kêu gọi nhau chí chóe, dường như chúng đang sợ trời sắp đổ mưa to.
Trong bụi cỏ lùm xùm, không khí đang nóng đến mức ngột ngạt, tim mỗi người đều đang nặng trịch như hòn đá, thở không ra hơi nữa. Một tay Dương Duệ nắm chặt mấy ngón tay lạnh cóng của Tô Tiểu Lương, một tay đặt lên vai cô. Động tác này của anh làm Tô Tiểu Lương ngoảnh đầu lại. Ánh mắt sắc sảo linh hoạt thường ngày của cô chẳng thấy đâu nữa, bây giò trở nên thẫn thờ, vô hồn, ngoài ra còn có nỗi hoảng loạn và bất lực mà chính Dương Duệ cũng thấy khó hiểu. Năm đó, khi một mình đối mặt với bi kịch ập đến liên tiếp, phải chăng ánh mắt và tinh thần của cô cũng như thế này?
Nghĩ đến đây, trái tim Dương Duệ lại nhói đau.
“Mẹ, nói cho con biết, con nên làm thế nào bây giờ? Yêu không được, hận không được, mất đi cũng càng không thể, thế nhưng cũng không thể không bị mất được, thật sự là rất khó chịu!”
Nước mắt phủ kín gương mặt Tô Tiểu Lãng, cậu đưa tay ra ôm chầm lấy tấm bia như thể đang ôm lấy ngọn cỏ cứu sinh cuối cùng của cuộc đời mình. Tiếc là tấm bia mộ lạnh lẽo ấy không phải là Lý Y Nhân sống động của năm xưa, không thể sắp đặt cách giải quyết khó khăn nào ưu việt cho cậu con trai của bà. Kể cả Lý Y Nhân có ở đây, thấy tình cảnh này, bà ta có thể nói được gì nữa đây? Rất nhiều sự việc đã được quyết định chỉ trong một chốc một lát từ rất lâu trong quá khứ, cũng như Tô Tiểu Lãng mới sinh ra đã được số phận an bài là em trai của Tô Tiểu Lương vậy.
Âm thầm ngẫm nghĩ về câu nói vừa rồi của Tiểu Lãng, Hạ Thần đưa ánh mắt thương tiếc nhìn về phía cậu bé đang khóc lóc nức nở, trong lòng anh dấy lên một nỗi buồn khó gọi tên.
Nếu dựa theo câu này thì quả thật cuộc đời Tô Tiểu Lãng có quá nhiều khúc mắc. Và cũng chính là câu này, rốt cuộc trên hành trình cảm xúc của cậu phải xuất hiện bao nhiêu con người? Bản thân không được yêu, không được hận, không được mất đi và cũng không được không mất đi? Hoặc có thể khi đã yêu đến cùng cực, đau cũng đến cùng cực thì khoảng cách về tuổi tác cũng chẳng còn, cảm xúc đều đã bị đồng nhất hết cả rồi.
“Con chỉ ước sao mình không phải là Tô Tiểu Lãng, ước sao mẹ đừng có trở về Vĩnh An. Nếu vậy mẹ sẽ không gặp được bố của cô ấy, đã không phải chết cháy, con đã không bị nhận về nuôi và lại càng không phải đau khổ yêu thầm mà không bao giờ được nói ra thế này. Cô ấy lúc nào cũng coi con là em trai, vẫn cứ coi con như đứa trẻ mới mười hai tuổi đầu, bởi vì cô ấy nuôi nấng con trưởng thành. Mẹ, mẹ biết không? Cuộc sống này của con có khác nào đang khiêu vũ trên những lưỡi dao nhọn đâu, mặt ngoài thì cố tỏ ra cái gì cũng ổn, cái gì cũng tốt, nhưng kỳ thực gót chân con đã đẫm máu rồi”.
Hoàn toàn chết lặng trong sự chấn động mạnh, Tô Tiểu Lương ngẩn ngẩn ngơ ngơ hệt như một khúc gỗ.
Cuối cùng thì những phán đoán táo bạo quanh quẩn trong đầu bao nhiêu ngày nay đã được chứng minh, Dương Duệ và Hạ Thần chỉ có thể thở dài.
Quỳ dưới đất khá lâu rồi, hai đầu gối Hạ Thần đã tê cứng, anh định ngồi bệt xuống để duỗi chân ra, chẳng may tiếng chân giẫm lên cỏ lại tạo ra âm thanh.
Mặc dù tinh thần không được tốt, nhưng Tô Tiểu Lãng vẫn nhạy cảm và tinh như một con mèo, cậu ta lau nước mắt đứng dậy, cảnh giác cất tiếng hỏi: “Ai đấy?”
“Tiểu Lãng, là thầy”.
“Thầy Hạ, Dương Duệ, chị...”
Tiếng chị cuối cùng chỉ kịp tới đầu lưỡi thôi, chưa kịp thốt ra thành tiếng cụ thể, Tô Tiểu Lãng đớ người đứng một lúc lâu há miệng trợn mắt trân trân nhìn vào ba con người từ từ nhổm dậy khỏi đám cỏ rậm rạp. Lúc sau, cậu ta lùi về sau mấy bước, hai con mắt vẫn mở to, hoảng loạn cho tay lên bứt tóc, sắc mặt cậu sa sầm tím tái giống hệt như màu sắc của đám mây đen nào đó trên trời: “Anh chị, làm thế nào mà anh chị lại đến được đây? Anh chị nghe thấy hết rồi phải không?”
Trọng tâm của câu hỏi đương nhiên không phải đặt vào Dương Duệ hay Hạ Thần, những gì mà cậu ta quan tâm hoàn toàn là Tô Tiểu Lương đã nghe thấy hay chưa. Từ đầu đến cuối, ánh mắt vừa sợ hãi vừa đau buồn của cậu chỉ chăm chăm nhìn vào con người mặt cắt không một giọt máy của Tô Tiểu Lương. Chưa bao giờ cậu nghĩ tới sẽ có ngày chính miệng mình lại nói trắng ra những điều này để chị nghe được, tâm tư rối bời của cậu bây giờ đã không thể biểu hiện được qua sắc mặt sỡ hãi hay rối loạn thông thường nữa, cậu chỉ cảm thấy bầu trời vốn đang tối dần đi bởi những đám mây đen ngòm trên kia sẽ mãi mãi tối tăm. Không thể hiện chút giận dữ nào, Tô Tiểu Lương đứng sát bên Dương Duệ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cô sâu thăm thẳm nhưng lại trống rỗng đến độ đáng sợ.
Có trận gió tru tréo thổi đến rừng cây bãi cỏ, đến tới nơi còn thổi tung chỗ cát vàng trên nóc các phần mộ bay bụi tung.
“Tiểu Lãng, cậu bỏ nhà đi mà không nói lại một câu làm chị gái cậu lo lắng quá nên mới tìm đến đây, may mà gặp được cậu ở đây, không thì…”.
Dương Duệ chủ động phá vỡ sự im lặng vô nghĩa này trước, Hạ Thần lập tức gật đầu theo: “Nửa đêm qua thầy đã đưa chị em đến đây rồi, đợi cũng lâu rồi đấy, Tiểu Lãng, nếu vì thất bại của trận đấu bóng mà em thấy khó chịu thì hoàn toàn có thể nói ra, thầy và mọi người đều tin em đã dốc toàn tâm toàn lực rồi, tại sao lại bỏ đi không nói một lời vậy? Từ sau đừng hành động giống như trẻ con thế nữa, có được không? Em là cậu bé hiểu chuyện, thầy tin là sau này em sẽ không phạm lại sai lầm nữa. Bây giờ chúng ta về nhà thôi, được chứ?”
“Về nhà” – hai tiếng “về nhà” đồng thời xộc thẳng vào đầu óc rối loạn của hai chị em, kéo hồn vía cả hai trở lại, Tô Tiểu Lãng rầu rĩ cúi đầu xuống, mơ hồ nói: “Bây giờ em còn có nhà nữa không?”.
Đầu óc Tô Tiểu Lương đau đớn như bị kim đâm, nỗi đau bắt đầu lan tỏa khắp mọi nơi trong cơ thể, cô gượng gạo nở một nụ cười, mệt mỏi nói:
“Nói cái gì ngốc nghếch thế? Chẳng lẽ đến người chị này em cũng không thèm nhận à? Chỗ nào có chị thì chỗ đó chính là nhà của em”.
Hình như không ngờ Tiểu Lương lại nói ra câu này, Tô Tiểu Lãng chỉ biết cúi đầu, ánh mắt cậu hiện lên vẻ mơ hồ hết sức phức tạp mà kín đáo. Thờ ơ trước sự lôi kéo ngược gió của chị, cậu chỉ cảm thấy trong lòng mình đang ẩn giấu một con thú hoang, nó đang điên cuồng cắn xé tim gan cậu ra thành từng mảnh, máu tươi cứ âm thầm chảy, đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa. Cậu hiểu rõ con người Tô Tiểu Lương, chị là một Cự Giải điển hình, mỗi khi gặp phải đau khổ tận cùng, thường có xu hướng ẩn mình và trốn tránh, giả vờ như không nghe không thấy gì hết, tất cả đều không hề tồn tại, có phải vậy không?
Kiên quyết không dịch chuyển bước chân, Tô Tiểu Lãng ngẩng đầu, ngông nghênh đón nhận cái nhìn thẫn thờ chờ đợi của chị.
“Tự lừa mình và lừa người là sở trường của chị, em không như chị. Em không phải con cháu nhà họ Tô, cũng không phải là em trai của chị”.
“Sao có thể”.
Lặng nhìn cậu em, Tô Tiểu Lương gượng gạo cười đau khổ, nước mắt cũng bắt đầu ứa ra: “Sao em có thể không phải con cháu nhà họ Tô được? Năm đó, sau khi bố chị và mẹ em quen biết một thời gian thì mang thai em, trong suốt một quãng thời gian dài, hai người đã sinh em rất kín, còn đưa em về quê cho bảo mẫu nuôi nấng, vì thế chị và mẹ chị đâu có biết đến sự tồn tại của em. Giấy không bọc được lửa, cái kim trong bọc cuối cùng cũng có ngày lòi ra, chị còn nhớ rõ ngày hôm đó, khi biết chuyện bố và mẹ em có con riêng, cả một ngày trời mẹ chị chẳng nói chẳng rằng một câu nào. Tiểu Lãng, sao em có thể không phải là con của bố được?”
Dương Duệ bước lên, đặt tay lên vai Tô Tiểu Lương, anh ôn tồn nói: “Nhóc, đừng quá xúc động!”
Đôi lông mày nhướn cao lên, gạt tay Dương Duệ ra, Tô Tiểu Lương hoàn toàn mất kiểm soát: “Sao em có thể không xúc động được? Thằng em em, người thân duy nhất trên đời này của em, nó lại nói nó không phải em trai em! Nếu nó không phải thì lòng nhân từ của mẹ em được coi là gì đây? Bao nhiêu năm trời em với nó dựa dẫm vào nhau mà sống được coi là gì đây? Bọn họ không chỉ đã lừa em, mà còn lừa gạt cả mẹ em nữa! Mẹ em đã đáng thương lắm rồi, nhịn nhục cả đời để sống thế mà đến lúc chết vẫn bị lừa. Các anh có biết không, có biết chuyện này đau khổ thế nào đối với người phụ nữ không?”
“Coi như cậu ấy không phải máu mủ ruột già nhà họ Tô, thì tình cảm chị em gắn bó keo sơn của chị em em cũng không thể vì thế mà đứt đoạn mất, không phải sao?”
“Tiểu Lãng, kể cả em không phải là con ruột của bác Tô, nhưng cũng không thể không nhận người chị này chứ, có phải không?”
Tô Tiểu Lãng cắn chặt môi, hàm răng trắng bóng để lại một vết dài trên làn môi cậu.
Rất muốn trả lời là không phải, vì cậu yêu chị ấy, yêu theo kiểu của một người đàn ông mến mộ chị ấy. Trong đáy mắt Tô Tiểu Lãng, cô ấy của hiện tại và của sáu năm trước chẳng có gì khác nhau cả. Thậm chí cậu còn tin rằng, cả đời này hình ảnh cô ở trong lòng cậu không bao giờ thay đổi, lúc nào cũng xinh đẹp dịu hiền như lần đầu tiên cậu bắt gặp khuôn mặt tươi cười chứa đựng nước mắt của cô. Tình yêu này của cậu đã được định mệnh an bài là không được xem nhận, nhưng chẳng lẽ chỉ vì vậy, mà đến nói cũng không được nói ra sao?
Vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí, Tô Tiểu Lương nhìn thẳng vào mắt cậu em, cô nhận ra sự không cam lòng, không muốn thừa nhận câu nói trên của cậu. Trước khi bị sốc về chuyện thân thế này, cô cũng đã nghe và kinh ngạc không kém về những chuyện khác nữa. Muốn yêu mà không được yêu cũng là một chuyện châm biếm đầy chua xót. Ngoảnh mặt sang nhìn vào mộ phần của mẹ, bỗng trong đầu cô nảy ra ý định muốn làm rõ trắng đen, cô lập tức nói chen vào: “Em muốn xác minh chính xác nhất sự thật”.
“Nhóc, ý em là muốn xét nghiệm ADN?”
Trong chớp mắt, Dương Duệ hiểu ngay ra những gì Tô Tiểu Lương muốn nói, thế nhưng anh vẫn mơ hồ không hiểu rốt cuộc cô ấy đang nghĩ điều gì.
Nếu đã muốn cậu ấy quay về, sao còn yêu cầu làm xét nghiệm xác minh làm gì?
Ánh mắt lạnh ngắt như tờ, sắc mặt Tô Tiểu Lương cũng lạnh như băng, cô lạnh nhạt đáp: “Đúng thế”.
Câu trả lời khẳng định chắc nịch của chị như một hòn đá nặng nề rơi thẳng xuống đáy lòng Tô Tiểu Lãng, lệ thường đã quen trong mấy năm trời làm cậu không thể nói không trước những quyết định của chị.
Tiểu Lãng ngập ngừng, cuống họng nhấp nhô, hơi rung rung, khó khăn lắm mới thốt được một câu: “Chị, nếu như đây là quyết định cuối cùng của chị thì em cũng không có ý kiến gì”.
Không ai có thể xác minh chính xác sự thật rõ hơn cậu ngoài xét nghiệm ADN. Một khi có kết quả xét nghiệm thì có lẽ đến tiếng gọi chị thân quen cũng không dùng được nữa. Ngày nhỏ cậu không dám nói ra sự thật vì sợ sẽ bị Tô Tiểu Lương bỏ rơi và một phần cũng vì nhớ khắc cốt ghi tâm lời dặn dò của mẹ Lý Y Nhân là “nhất định không được nói ra”. Khi lớn lên, những chuyện có liên quan đến thân thế đều đã là dĩ vãng, vì vậy cậu cũng không dám nói. Khi biết nhận thức về câu chuyện, cậu hiểu rất rõ, nếu nói chuyện này ra, nhất định Tô Tiểu Lương sẽ chịu một cú sốc tinh thần rất lớn. Bây giờ dù có không thể nói hay không muốn nói thì cũng nói ra hết mất rồi, biết làm sao được, đành ngồi đấy và chờ đợi lời tuyên án thôi.
Sáu năm trời tươi đẹp hình như là quãng đời cậu ăn cắp được, chắc đã đến lúc phải trả lại rồi.
Về đến thị trấn, vừa lên xe trở về thì trời đổ mưa, tiếng mưa rơi lộp độp, lộp độp như thể mang theo nỗi xót xa không nói được thành lời. Một khi Tô Tiểu Lương đã quyết thì không bao giờ thay đổi quyết định, họ quyết định đến thẳng trung tâm xét nghiệm ADN của thành phố Y. Từ xưa đến nay rất ít khi dựa dẫm vào quan hệ của mẹ để đi đường tắt, nhưng lần này Hạ Thần phá lệ, được biết anh là con trai của phó thị trưởng Kiều, đối tác bên viện xét nghiệm vui vẻ đồng ý làm xét nghiệm. Hành trình trở về trở nên chậm và dài hơn bao nhiêu do không khí trầm mặc gây ra, lại được thêm mưa gió bên ngoài khiến lòng người lại càng u ám.
Tại viện xét nghiệm, nhân viên ở đây nhiệt tình niềm nở đón tiếp đoàn của Hạ Thần. Trước khi đi vào trong lấy mẫu xét nghiệm, Tô Tiểu Lương bỗng đứng khựng lại:
“Trước khi đi vào chị muốn biết một chuyện, bố… có phải ngay từ đầu bố chị đã biết em không phải là con của ông phải không?”
Giọng nói cô vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng lại âm thầm gắng sức khắc chế một nỗi đau lòng, Dương Duệ và Hạ Thần đứng ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra câu trả lời có nghĩa là gì: Nếu câu trả lời là đúng, thì đó là một sự châm chiếm nặng nề với Tô Tiểu Lương và mẹ cô. Theo như tính cách thì Tô Tiểu Lương có thể không cần bận tâm đến mình, thậm chí cơ chế làm dịu trái tim của cô cũng tương đối dễ. Thế nhưng, nếu đã đả động đến người mẹ khổ mệnh của cô, thì chẳng ai có thể khẳng định được cô có thể bùng nổ như thế nào.
Tô Tiểu Lãng cũng đồng thời đứng ngây người ra trong chốc lát, khuôn mặt bi thảm của cậu cũng không bộc lộ chút giận dữ gì dưới ánh đèn, chỉ đờ đẫn như một khúc gỗ.
Không làm sao để né tránh được ánh mắt sôi sục của chị, cậu cúi gằm mặt xuống.
“Có phải không?” Tô Tiểu Lương kiên quyết, khăng khăng hỏi bằng được, không cần nhìn sắc mặt Tiểu Lãng ra sao.
Mặc dù vẫn dạy em từ bé là không được phép nói dối, nhưng lần này cô lại mang tâm lý muốn lừa mình lừa người hi vọng Tiểu Lãng sẽ nói dối một lần.
Chỉ cần nó nói một câu “không phải”, cô sẽ lập tức tin ngay.
“Đúng!”
Một tiếng “đúng” ngắn cũng phải đấu tranh mãi mới thoát được ra khỏi cuống họng Tô Tiểu Lãng, nghe nó lại bức bối trầm mặc làm sao.
Hình bóng một người đàn ông khôi ngô tuấn tú thấp thoáng trước mắt, Tô Tiểu Lương xoay ngược ký ức trở về bên người cha thân thương của mình. Người ta đều nói, con gái sẽ gần gũi với bố hơn, khi còn nhỏ cô cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Trước khi xảy ra sự vụ gì liên quan đến Lý Y Nhân, cô đã từng nghĩ mình là cô bé hạnh phúc nhất trên đời, không chỉ có một người mẹ hiền dịu mà còn có một ông bố tâm lý, vô tư và bao dung vô cùng. Hai bờ môi trắng nhợt, Tô Tiểu Lương đứng tựa vào bức tường bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Thì ra chỉ có mẹ con tôi là những kẻ ngốc”.
“Xin hỏi có thể vào trong tiến hành lấy mẫu xét nghiệm được chưa ạ?”
Nhìn hai chị em Tô Tiểu Lương vẫn chưa nguôi ngoai được chút đau khổ nào, Hạ Thần lịch sự nói: “Cảm phiền chị đợi một lát, hai chị em họ vẫn còn chút chuyện cần nói”.
Đã được viện trưởng thông báo, người đàn ông có khí chất ôn hòa này chính là con trai phó thị trưởng, cô nhân viên không dám có thái độ gì khác, đành gật đầu đồng ý.
Tiện tay kéo chiếc cà vạt vướng víu trên cổ xuống, nhét vào trong túi áo, Dương Duệ không để ý đến những người xung quanh, anh hơi khom người, đặt bàn tay lên má Tô Tiểu Lương, dịu dàng nói: “Nhóc, bác trai che giấu chuyện xuất thân của Tiểu Lãng chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó, anh tin là không phải bác muốn lừa dối em và bác gái đâu. Đợi làm xong xét nghiệm, chúng ta đến đâu đó ngồi ăn cơm rồi nghe Tiểu Lãng nói chuyện xem sao. Mà coi như không có nguyên nhân nào khác, Tiểu Lãng che giấu thân phận của mình cũng chỉ vì cậu ấy sợ mất em mà thôi…”
Tiếng điện thoại vô duyên réo ầm ĩ, Dương Duệ nhăn mày, lôi điện thoại ra nhìn mấy giây rồi tiếp tục cau có ấn nút nghe:
“Helen, tôi đang bận, có chuyện gì thì tìm Thạch Nhất đi”.
“…”
“Cô không thấy cô bịa chuyện như thế là ác lắm à? Tôi không có thời gian chơi đùa với cô”.
Không biết Helen đang léo nhéo muốn nói chuyện gì nữa, dù thấy có phần mất kiên nhẫn nhưng bỗng dưng trong lòng Dương Duệ lại lờ mờ trỗi lên nỗi bất an và ngập ngừng.
Im lặng mất mấy giây, đôi lông mày của anh càng nhíu lại chặt hơn, anh hầm hừ nói: “Để chứng minh là cô không nói dối tôi, bảo Thạch Nhất gọi điện cho tôi ngay lập tức!”
“Có chuyện gì thế?” Thái độ gấp gáp xen lẫn lóng ngóng của anh làm ba người còn lại phải tập trung ánh mắt về phía anh, Tô Tiểu Lương lặng im không nói gì, nhưng cô cảm thấy hình như có chuyện gì đó khá nghiêm trọng đã xảy ra, nếu không thì con người vốn điềm tĩnh của Dương Duệ sẽ không tỏ thái độ mất bình tĩnh và sốt sắng như vậy đâu. Hạ Thần vừa cất tiếng hỏi xong thì điện thoại Dương Duệ lại đổ chuông thêm lần nữa, Dương Duệ nghe ngay lập tức: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT