Cô nương hầu phủ tên Bùi Ngọc Kiều chính là người có mỹ mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng đầu óc lúc nào cũng mơ mơ màng màng.
Nàng được chỉ hôn cho Sở vương Tư Đồ Tu. Sau khi gả đến, tướng công giúp nàng mở mang thêm chút đầu óc. Đáng tiếc hai người lại đoản mệnh mà lần lượt rời khỏi thế gian.
Sống lại thời điểm năm mười năm tuổi, một người có phụ thân sủng ái, mẫu thân đau xót nên nhất định không muốn gả cho tướng công hung dữ lúc trước. Tư Đồ Tư lại mất hứng, mất công chỉ dạy cô nương, chẳng lẽ lại để kẻ khác hưởng lộc.