TiếpTrên đường về

Chu Khải: Ông cụ đó nói gì với thế

Thiên Lạc: chả có gì cả.

Chu Khải: Nói phét

Thiên Lạc: Không tin thì tùy

Chu Khải: em toàn nói trống không với anh thế.

Thiên Lạc: ha ha bằng tuổi nhau chả lẽ tôi cứ phải lễ phép với anh

Chu Khải: em.... em

Bạch Phi, Tiểu Linh đập vào đầu Chu Khải

Tiểu: Ông có nhịn nó được tí được không. Nó đang bị thương đó.

Thiên Lạc: ha ha đáng đời

Chu Khải: Nhóc được lắm

Chú Lí đang chăm chú lái xe cũng phải lên tiếng.

Chú Lí: Đúng rồi cậu Khải cậu phải nhường cậu Lạc đi. Hôm qua tôi bay sang gặp bố mẹ của cậu, có cả bố mẹ của cậu Lạc nữa. Hai cặp bố mẹ bảo với tôi nếu cậu động vào Lạc Nhi yêu của họ là không xong đâu.

Chu Khải: không phải chứ tôi thành người ngoài bao giờ vậy.

Thiên Lạc: ha ha chết chưa giờ đánh tôi thử xem, tôi mách bố mẹ anh cho coi

Chu Khải: không chấp, đồ con nít

Thiên Lạc: ha ha cứ như anh lớn lắm không bằng

Chu Lí: À cậu Lạc này

Thiên Lạc: dạ

Chú Lí: lần sau cậu đừng để ai đe dọa tới tính mạng mình nữa. Có chuyện gì tôi không gánh nổi đâu

Thiên Lạc: Hì hì cháu biết rồi ạ. Ơ mà Vỹ Lâm đâu sao không thấy ở trên xe

Bạch Phi: tên ngốc này nó còn phải về nhà nó nữa chứ.

Thiên Lạc: hì hì ừ tôi quên.

Mọi chuyện cuối cùng may sao cũng đều tốt cả. Thiên lạc cũng chỉ bị sứt nhẹ ở cổ. Thế mà nó xin nghỉ học tới nửa tháng cứ như kiểu chết ngay á. Tất nhiên lũ kia cũng xin nghỉ theo lấy lí do ở nhà chăm sóc bạn bị bệnh hiểm nghèo. Đấy lũ bạn khốn nạn thế đó Thiên Lạc chưa bị gì nặng mà chúng nó đã trù cho sắp chết. Vỹ Lâm thì không có xin nghỉ nhưng cứ tan học là nó lại mò tới nhà Thiên Lạc chơi. Trong suốt thời gian nghỉ ngơi Bạch Phi, Tiểu Linh đã thỉnh giáo Thiên Lạc với Vỹ Lâm cách nấu đồ ăn lẫn làm bánh ngọt vì sắp tới noel rồi lên hai đứa nó muốn làm món quà tạo bất ngờ cho bố mẹ.

Chu Khải hỏi Thiên Lạc: Ê nhóc mai noel rồi đấy có định đi đâu không.

Thiên Lạc: Cái gì sao nhanh thế. Mai tôi có hẹn đi tình nguyện mà giờ chưa chuẩn bị gì hết

Tiểu Linh: đầu ông thì có bao giờ nhớ cái gì.

Thiên Lạc: Hì hì vậy mai ai đi với tôi không

Nói xong quay sang nhìn Bạch Phi, Tiểu Linh.

Tiểu Linh: đừng có nhìn tụi này. Bọn tôi đặt vé máy bay tối nay bay rồi

Thiên Lạc: bay đi đâu.

Tiểu Linh: sang chỗ bố mẹ làm vài món ngon cho họ vui chứ không mấy ngày nghỉ tôi bảo ông dạy nấu nướng làm gì

Thiên Lạc: Vỹ Lâm còn em thì sao chắc không bận gì đâu nhỉ.

Vỹ Lâm: Hihi xin lỗi anh nha. Mai em có hẹn với người rồi.

Thiên Lạc: cái gì nhóc đã có người từ bao giờ vậy. Sao không nói

Vỹ Lâm: Anh có hỏi đâu mà em nói hì hì.

Chu Khải: Có vẻ hết người chọn rồi nhỉ. Mai anh rảnh nè.

Thiên Lạc: Hừ vậy mai đi với tôi không.

Chu Khải chỉ đợi câu này liền gật đầu lia lịa

Thiên Lạc: Nghĩ thầm: nhà mi lúc nào chả rảnh. Do ta không còn ai rủ mới rủ nhà mi đi cho vui thôi chứ không nào gạ mi đi cùng đâu.

Chu Khải: Nhóc tính làm ông già noel à

Thiên Lạc: ừm có vấn đề gì không

Chu Khải: có chứ làm gì có ông già noel nào giống con gái thế.

Thiên Lạc: anh thích chết hả. Đi lấy xe đi, mua ít đồ với tôi.

Chu Khải: Mô tô hay ô tô.

Thiên Lạc: hỏi dở thế tất nhiên là ô tô rồi không đựng đồ kiểu gì

Chu Khải: ò

Chu Khải chở Thiên Lạc đi mua đồ để chuẩn bị cho ngày mai đi phát quà cho mấy đứa bé hoàn cảnh khó khăn. Gần 11h tối chúng nó mới về tới nhà. Bạch Phi, Tiểu Linh giờ chắc cũng đang ở trên máy bay rồi, Vỹ Lâm cũng về nhà.

Thiên Lạc; Nhà này tự dưng bây giờ không có tụi kia buồn thật đấy. Chú Lí thì dạo này đi công tác suốt.

Chu Khải: ừ mất vui hẳn

Thiên Lạc: thôi đi ngủ mai còn phải dậy sớm đấy.

Chu Khải: he he anh lại ngủ với nhóc đấy.

Thiên Lạc: ừm

Chu Khải tí xỉu không tin vào tai mình nghe, sao hôm nay Thiên Lạc dễ dãi thế. Đến khi vào phòng mới biết tại sao

Chu Khải: Cái quái gì vậy trời

Thiên Lạc: ha ha tôi biết có đuổi thế nào anh cũng không chịu sang phòng khác ngủ lên tôi đã bảo chú Lí làm một thanh chắn ngang giữa giường giờ phần ai người ấy ngủ.

Chu Khải: Có nhất thiết phải làm vậy không

Thiên Lạc: có chứ.

Chu Khải: làm từ bao giờ thế.

Thiên Lạc: Lúc anh chở tôi đi mua đồ

Chu Khải ấm ức đạp thanh chắn cho rời ra

Thiên Lạc: ha ha tôi đã bảo phải làm cho thật chắc rồi. Đạp gãy chân nó cũng không rời ra đâu.

Thiên Lạc bật lên giường vươn dài tay

Thiên Lạc: Ôi thoải mái quá. Hạnh phúc là đây chứ đâu.

Chu Khải: em cứ đợi đấy.

Thiên Lạc: ha ha tôi đang đợi đây.

Chu Khải tức không làm gì được đành tắt điện leo lên giường đi ngủ

Sáng hôm sau

Thiên Lạc: Chu Khải anh dậy mau. Nhanh lên muộn mất rồi. Có dậy vệ sinh cá nhân rồi lấy xe chở tôi đi không hay thích tôi bỏ anh ở nhà một mình hả

Chu Khải nghe thấy từ bỏ liền bò lổm ngộm dậy đánh răng rửa mặt rồi đi lấy xe. 30 phút sau Thiên Lạc đã yên vị trên xe bỏ mặc Chu Khải cứ bê hết thùng quà này tới thùng quà khác. Mãi về sau mới chịu xuống phụ.

Chu Khải:tưởng không có tình người chứ

Thiên Lạc: Hư tôi chỉ không muốn bị muộn thôi

Hai đứa tụi nó nhanh chóng để hết đồ lên xe để còn khởi hành

Chu Khải: giờ đi đâu

Thiên Lạc đưa cho Chu Khải tờ địa chỉ. Chẳng mấy chốc Chu Khải đã phóng xe tới nơi. Chu Khải dừng xe trước ngôi nhà khá là to nhưng trông có vẻ đã cũ lắm rồi. Có dòng chữ lớn ở trên ngôi nhà

NGÔI NHÀ TÌNH THƯƠNG

Chu Khải: Nhà này hả

Thiên Lạc: ừm

Chu Khải: Sao nhóc biết nới này

Thiên Lạc: Lần trước tôi vô tình thấy nơi này trên mạng. Họ nói ở đây đang có những đứa trẻ đang cần giúp đớ. Tôi đã nói với họ hôm nay tôi sẽ đến

Chu Khải: Chỉ có nhóc thôi sao, không có ai tình nguyện nữa à

Thiên Lạc: ừ

Thiên Lạc xuống xe bước vào ngôi nhà. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến nghẹn lòng. Đứa nào cũng gầy gò, chúng mới chỉ 5, 6 tuổi. Trời thì đang lạnh nhưng quàn áo lại rất mỏng, đang ngồi co rúm một chỗ chơi đồ chơi. Bỗng dưng có một người phụ nữ khoảng 40t tiến lại gần Thiên Lạc

_ cậu có phải người nói chuyện với tôi qua mạng mấy hôm trước.

Thiên Lạc: đúng rồi ạ

_ Tôi tên Minh Châu rất vui vì được gặp cậu.

Thiên Lạc: Dạ chào cô Châu, cháu tên là Thiên Lạc

Cô Châu: Có phải hôm nay cậu đến để......

Thiên Lạc: Hihi dạ. Cô đừng gọi cháu cậu này cậu nọ nữa khoảng cách quá, cô cứ gọi cháu là Thiên Lạc được rồi.

Cô Châu: Hì hì ừ

Chu Khải vừa bê mấy thùng quà để trước sân xong cũng bước vào trong nhà xem thế nào

Cô Châu: Cậu này là....

Thiên Lạc: à đây là.......

Thiên Lạc chưa nói xong đã bị Chu Khải cướp lời

Chu Khải: Cháu là chồng của Thiên Lạc

Cô Châu ngẩn người một lúc rồi tự dưng nở nụ cười thật tươi

Thiên Lạc: anh bị điên thật rồi, mà cô Châu cho cháu hỏi tại sao mấy nhóc ở đây gầy gò, quần áo còn mỏng quá vậy

Cô Châu nhìn mấy đứa trẻ nhỏ rơm rớm nước mắt

Cô Châu: Thời buổi ngày nay thân ai người đấy lo, đâu quan tâm người khác sống sao. Không có tiền lên đành phải để tụi nhỏ vậy thôi. Cô thì sao cũng được nhưng mấy đứa trẻ này tội quá chúng nó đâu đáng bị như vậy

Chu Khải: mấy nhóc đó đều là trẻ mồ côi hết sao cô

Cô Châu: Không hẳn, có những đứa thì bị bố mẹ bỏ vào đây do nghèo quá không nuôi nổi, có những đứa còn bị bệnh hiểm nghèo nữa.

Thiên Lạc đứng im lặng nhìn những đứa trẻ ngây thơ đang ngồi chơi với đồng đồ chơi cũ nát. Người run rẩy vì cái lạnh

Cô Châu gọi mấy đứa nhỏ lại gần mình

Cô Châu: Mấy con lại đây, hôm nay có người đến tặng quà mấy con nè.

Mấy trẻ liền chạy đến.

_ Có quà hả cô.

Cô Châu: ừ hai anh này tặng mấy con đó.

Cô Châu chỉ vào Thiên Lạc với Chu Khải.

Thiên Lạc: Chào mấy đứa

_ Oa hai anh đẹp trai quá

Chu Khải khoác vai Thiên Lạc:

Chu Khải: mấy nhóc thấy hai anh đẹp đôi không.

Thiên Lạc hích vào bụng Chu Khải

Thiên Lạc: Đừng có tiêm nhiễm vào đầu tụi nhỏ

Chu Khải: Đau quá, anh biết rồi.

Thiên Lạc: đố mấy nhóc hôm nay là ngày gì nè

Có một đứa trẻ nhanh nhảu trẩ lời

Ngày ông già noel đi phát quà cho những đứa bé ngoan

Thiên Lạc: vậy tụi em ngoan chưa

_ Chúng em ngoan lắm mà anh

Thiên Lạc: Hì hì xin trân trọng giớ thiệu. Anh chính là trợ lí đắc lực của ông già noel, tới đây phát quà cho những trẻ em ngoan

_ Còn anh này

Một bé gái chỉ vào Chu Khải

Chu Khải: ha ha anh cũng xin trân trọng giới thiệu anh là người yêu của trợ lí của ông già noel

Thiên Lạc: anh thích chết à, đã nói đừng có nói vậy trước mặt tụi nhỏ

Chu Khải: Có sao đâu

Chu Khải quay sang nói với tụi nhỏ

Chu Khải: mấy đứa có muốn xem ảo thuật không

_ có ạ

Thiên Lạc: Bớt đi cha nội có biết làm không đó, đừng có mà nói dối trẻ con

Chu Khải: anh biết làm thật mà.

Chu Khải nhanh chóng biến ra một con búp bê vô cùng xinh xắn

_ Oa oa cho em, cho em đi anh

Thiên Lạc trố mắt ra nhìn

Thiên Lạc: ở đâu ra hay vậy

Chu Khải: thế mới gọi là ảo thuật

_ Cho em đi anh, em ngoan mà

Chu Khải: mấy nhóc yên tâm hôm hay đứa nào cũng có phần

_ Zê Zê anh hứa đó

Thiên Lạc cứ thế đứng nhìn Chu Khải chơi với tụi nhỏ mà có chút động lòng tự dưng thấy hắn đẹp trai dễ thương lên hẳn. Thiên Lạc để cho Chu Khải chơi với tụi nhỏ còn mình cùng với cô Châu ra ngoài bê mấy thùng quà vào trong

Trong lúc đang bê đồ

Thiên Lạc: tài khoản ngân hàng của cô, cháu đã chuyển vào 1 triệu USD rồi đó ạ.

Cô Châu nghe vậy liền giật mình làm rơi thùng quà

Cô Châu: 1, 1 triệu USD sao.......

Thiên Lạc: vâng ạ

Cô Châu: Số tiền thực sự quá lớn, E rằng......

Thiên Lạc: Không sao đâu ạ. Cô lấy tiền đó sửa sang lại ngôi nhà rồi mua đồ ăn, quần áo cho tụi nhỏ đừng để chúng phải chịu như vậy thêm nữa.

Cô Châu bật khóc không kìm được cảm xúc

Cô Châu: Cảm ơn, cảm ơn cháu rất nhiều huhu. Tụi nhỏ có tương lai rồi

Thiên Lạc: Cô đừng như vậy mà giờ cô chỉ cần mạnh mẽ lên bảo vệ tụi nhỏ đừng để những đứa trẻ đấy mất đi sự hồn nhiên ngây thơ.

Cô Châu: huhu nói gì thì cũng cảm ơn cháu rất nhièu

Thiên Lạc: Thôi ta bê đồ vào phát cho tụi nhỏ đã.

Bê vào thì đang thấy Chu Khải đang làm cho hề cho mấy đứa nhỏ cười. Thiên Lạc cũng nhanh chóng hòa vào bầu không khí đó. Thiên Lạc làm trò cười thì khỏi nói luôn làm mấy đứa trẻ lăn ra cười, quên đi sự lạnh lẽo trước số phận. Nô đùa xong Thiên Lạc, Chu Khải tận tay phát cho những đứa trẻ cái bánh, cái kẹo, quần áo ấm. Nụ cười trên môi những đứa trẻ ngày càng tươi hơn, hạnh phúc lên rất nhiều. Khiến cho Chu Khải, Thiên Lạc, Cô Châu vui như vỡ òa. Đến bữa trưa Thiên Lạc còn tự tay nấu đồ ăn khiến cho tụi nhỏ mê tít luôn, Cô Châu còn khen không ngớt

Thiên Lạc; Ăn từ từ thôi mấy nhóc còn nhiều lắm

_ Lần đầu tiên tụi em được ăn đồ ngon đến vậy đấy.

_ Cho em bát nữa đi

Thiên Lạc: Hì hì có ngay

Chẳng mấy chốc đã chập tối, Thiên Lạc, Chu Khải đang chuẩn bị chào tạm biệt tụi nhỏ. Đứa nào cũng khóc nức nở không chịu cho hai đứa nó về. Cô Châu cũng có chút lưu luyến đang chuẩn bị đồ thì Thiên Lạc thấy có đứa trẻ chạy ra ngoài sân nói to

_ Ba má đến đón con hả.

Thiên Lạc nhanh chóng chạy ra xem đúng là có thấy một đôi vợ chồng. Thấy đứa nhỏ phát hiện ra mình liền nhanh chóng bỏ đi nhưng đã bị đứa trẻ ôm giữ lại. Cô Châu vậy cũng chạy ra ngoài thì bị Chu Khải giữ lại

Chu Khải: Cô không cần phải ra ngoài đó đâu, cứ để cho Lạc Lạc

Cô Châu nhìn Chu Khải một lúc rồi cũng im lặng đứng cửa xem.

Đứa trẻ: ba má đến đón con hả

Ngươi Ba: Ba ba xin lỗi

Đứa trẻ: tại sao ba lại xin lỗi con. Ba có làm sai gì đâu.

Người mẹ: Con khỏe chứ huhu, con hết bệnh chưa, chông.... con..huhu.. gầy quá

Đứa trẻ: Mẹ đừng khóc. Con khỏe lắm, con sắp khỏi bệnh rồi cơ. hôm nay con còn được hai anh vô cùng đẹp trai tặng quà đó

Đứa trẻ chỉ vào Thiên Lạc

Người ba: Chào cháu. Cảm ơn cháu đã mang quà cho con chú

Thiên Lạc: dạ không có gì, cô chú ba mẹ em ấy.

Người ba: ừm

Thiên Lạc: em ấy bị bệnh gì vậy

Thiên Lạc nhìn đầu đứa trẻ đã rụng gần hết tóc

Người mẹ khóc to hơn khi Thiên Lạc hỏi

Người mẹ: Huhu.... ung thư máu....... huhu

Thiên Lạc nhìn đôi vợ chồng gầy nhom gần như da bọc xương, tóc cũng không còn nhiều

Thiên Lạc: Cô chú cũng bị sao

Người vợ giờ không nói lên lời nữa chỉ biết ôm con mà khóc mà đứa bé cũng khóc theo.

Người ba: Cô chú phát hiện mình bị ung thư máu đúng lúc mang thai em ấy, nên kia đẻ ra ấy cũng mặc bệnh. Nhà thì nghèo quá không chữa bệnh nổi cho em ấy đành gửi em bảo đây mong sao ai đó nhận nuôi rồi chữa bệnh cho nó.

Đứa trẻ tự dưng quay ra ôm chầm lấy Thiên Lạc

Đứa trẻ: em biết nhà anh rất giàu. anh không cần chữa khỏi bệnh cho em chỉ cần chữa cho bố mẹ em là được rồi

Thiên Lạc: nhóc ngốc quá, sao lại nói vậy

Đứa bé; Thực ra em biết bệnh tình của em cũng nặng lắm rồi, có lẽ em sắp phải chết nhưng em không muốn nhìn bố mẹ em chết đâu..... hu hu. Người mẹ ôm lấy con mình vào lòng khóc nức nở. Người ba nhìn cảnh này cũng không kìm nổi những giọt nước mắt

Thiên Lạc ngồi xuống đối diện với đứa trẻ

Thiên Lạc: Nhóc ngốc này. Nhóc không chết đâu

Đứa trẻ: nhưng em đau lắm anh à, không chịu nổi nữa rồi

Thiên Lạc: nhóc muốn sống với ba má không

Đứa trẻ: Dạ có

Thiên Lạc: vậy là được rồi

Thiên Lạc lôi trong túi ra một tờ giấy liền viết vài chữ lên đó và kí tên mình vào.

Thiên Lạc: Đây nè. Nó là tấm vé vào nhà của ông già noel đó. Ông ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho cả gia đình em luôn

Đứa trẻ: thật hả anh

Thiên Lạc: ừm thật

Đứa trẻ: Zê zê...........

Thiên lạc đứng dậy nói nhỏ với đôi vợ chồng

Thiên Lạc: hai người cứ cầm tờ giấy này đến bệnh viện mà cháu đã ghi trong đó. Mọi chi phí chữa trị sẽ đều miễn phí cho gia đình cô chú

Đôi vợ chồng như không tin vào tai mình

Người Ba: thật... thật sao

Thiên Lạc: vâng ạ

Đôi vợ chồng hạnh phúc như phát điên lên, ít nhất giờ họ đã có thứ để hy vọng. Thiên Lạc đi vào gọi Chu Khải để đi về thì bị đứa trẻ giữ lại

Thiên Lạc: Gì vậy nhóc

Đứa trẻ đưa cho Thiên Lạc một đôi hạc làm bằng thủy tinh:

Đứa trẻ: Hihi đây là quà cho a. Em biết anh với anh Chu Khải là người yêu của nhau. Đôi hạc này tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu đó

Thiên Lạc: Nhóc cáo già quá đấy mới tí tuổi hì hì. Cảm ơn nhóc nhiều

Thiên Lạc nhận lấy món quá ý nghĩa đó. Hôm nay quả là một ngày vô cùng, vô cùng ý nghĩa với tất cả mọi người ở NGÔI NHÀ TÌNH THƯƠNG. Lúc tạm biệt là lúc từng từng có những cung bậc cảm xúc riêng của mình. Khi Thiên Lạc, Chu Khải đã khỏi động xe để đi về. Cô Châu cứ đứng nhìn chiếc xe đi xa dần xa dần rồi buộng miệng nói một câu

Cô Châu: Cảm ơn nhé. THIÊN THẦN

Trên đường về Chu Khải thấy Thiên Lạc cứ loay hoay cái gì lên hỏi

Chu Khải: đang nghịch cái gì đấy

Thiên Lạc: tôi đang treo quà của cậu nhóc vừa rồi tặng tôi. Tìm mãi không thấy chỗ nào hợp để treo ở xe

Chu Khải: cặp con hạc bằng thủy tinh đó hả

Thiên Lạc: ừm

Chu Khải: Đưa anh treo cho

Thiên Lạc: Đây

Chu Khải treo cái được ngay trả bù cho Thiên Lạc loay hoay mãi không xong. Giờ Thiên Lạc mới chịu chú cái têm Chu Khải kia không lái xe về nhà

Thiên Lạc: này đây đâu phải đường về nhà.

Chu Khải; ừ anh đang đưa em tới một nơi

Thiên Lạc: tên khốn nhà mi tính đưa ta đi đâu hả.

Thiên Lạc nhào tới bóp cổ Thiên Lạc.

Chu Khải: Á á anh đang lái xe bỏ tay ra ngay không xảy ra tai nạn bây giờ

Thiên Lạc sợ chết lên liền bỏ tay ra

Thiên Lạc: rốt cuộc là dẫn tôi đi đâu. Muộn rồi mà.

Chu Khải: tới nơi khắc biết

Thiên Lạc tức không làm gì được đành ngồi lôi điện thoại ra xem phim.

Một tiếng sau

Chu Khải: tới nơi rồi

Thiên Lạc ngó ra ngoài cửa sổ xe xem

Thiên Lạc: đây là đâu

Chu Khải: nơi mà anh tìm thấy trên mạng á không ngờ là có thiệt

Thiên Lạc: công nhận ở đây mát thật.

Thiên Lạc: Thiên Lạc bước xuống xe, trước mắt giờ là cánh đồng đầy cỏ, gió thổi nhẹ nhàng khiến cho trong người cảm thấy thật dễ chịu. Thiên Lạc đứng dang rộng tay nhận từng đợt gió thổi vào người

Thiên Lạc: A A A A A.......

Chu Khải: Ngốc thật

Thiên Lạc: anh làm thử đi vui cực

Chu Khải xoa đầu Thiên Lạc

Chu Khải: Nhóc có muốn xem phần đặc biệt không

Thiên Lạc: phần gì cơ.

Chu Khải liền lấy một viên đá ném xuống cánh đồng lập tức hàng ngàn con đom đóm bay sáng rực trời.

Thiên Lạc: Oa oa....... đẹp quá trời ơi..... Sao anh kiếm được nơi hay thế. Đẹp mê hồn luôn ý. Đây là đâu sao tôi không biết vậy

Chu Khải: ĐỒNG VĨNH CỬU

Thiên Lạc: đom đóm đẹp quá

Thiên Lạc cứ thế vui đùa với những con đom đóm

Thiên Lạc: Nhanh nào, bắt ngay mấy con đem về thả vào vườn. Ư Ư Ư Ư.....

Chỉ trong 1 giây Chu Khải đã khóa môi Thiên Lạc lại. Một giây, hai giây rồi đến mấy phút Thiên Lạc vẫn chả hiểu chuyện gì xảy ra cứ mở tròn xoe mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play