Lâm Khang cảm thấy không gian như bị vặn vẹo, đầu óc mơ hồ, nhưng chỉ một thoáng sau thì cảnh sắc trước mặt đã thay đổi.
Hắn đưa mắt đánh giá xung quanh,đây có vẻ là một khu rừng, xung quanh cây cối rậm rạp, nơi mà hắn đang đứng lúc này là dưới một gốc cây đại thụ lớn, cực kì lớn.
Xung quanh là các Truyền Tống Trận với các kí hiệu phức tạp huyền ảo, nhưng quang mang đều đang ảm đảm, chỉ có cái dưới chân hắn là đang phát sáng.
Cái cây đại thụ trước mặt này mang đến cho hắn một cảm giác tươi mát, nhưng cũng có 1 tia áp lực, trong lúc hắn đang đánh giá cái cây thì từ sau lưng vang lên một giọng nữ giới:
- Ngươi không cần đoán câu, đây là đại thụ Bách, người trong học viện chúng ta hay gọi nó là Bách lão, nghe những lão sư nói thì cây Bách này tồn tại hơn chín mươi vạn năm rồi, chu vi quanh thân nó đại khái khoảng chừng 900 mét.
-Khu rừng xung quanh này nó là bá chủ, không một ai có thể ở trong khu rừng của nó mà có thể bay lượn hay tranh đấu. Nếu không nó nổi giận, thì đến viện trưởng cũng không thể cứu ngươi.
Lâm Khang quay người lại, thấy người vừa rồi lên tiếng là một cô gái có khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc dài bồng bềnh trong gió, đôi mắt đen lấp lánh, sâu hun hút như muốn lôi kéo linh hồn người khác.
Thân hình thì được bao phủ trong một pháp bào màu xanh da trời, tuy không thể nhìn thấy nhưng Lâm Khang đoán được sau chiếc áo ấy là một thân hình quyến rũ cỡ nào.
Trong khi Lâm Khang đang đánh giá đối phương, thì cô gái ấy cũng đang quan sát Lâm Khang.
- Ta là Thủy Nhược, thủy hệ pháp sư năm hai. Còn ngươi?
Lâm Khang lập tức sửng sốt, là ma pháp sư à, nhưng cũng lập tức giới thiệu:
- Đệ là học viên mới, hôm nay lần đầu tới đây, hiện tại chưa có nghề nghiệp gì cả.
Thủy Nhược nghe thế lập liền nở một nụ cười.
- Uhm, lần này là tới phiên ta làm người tiếp dẫn, ngươi có gì không hiểu có thể hỏi.
Lâm Khang nghe thế lâọ tức mừng rỡ, hắn đang lo không biết phải làm sao đây, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh:
- Học tỷ, học viện của chúng ta nằm ở đâu.
Thủy Nhược đưa tay chỉ về một con đường đất nằm phía bên phải cây đại thụ nói:
- Theo con đường này khoảng nửa ngày thì ngươi có thể thấy được học viện. - Nói xong ra hiệu bảo Lâm Khang theo sau:
- Đi thôi, phải tranh thủ tới học viện trước khi mặt trời lặn, chúng ta lên đường, có gì vừa đi vừa nói vậy.
Lâm Khang lập tức gật đầu đáp ứng, hắn tranh thủ vừa đi vừa trò chuyện, làm quen với vị học tỷ Thủy Nhược này. Sau khi trao đổi ít nhiều thì Lâm Khang cũng có chút hiểu biết sơ bộ về nơi này.
Đây là một hòn đảo cực kì lớn, khoảng một vạn km vuông. Khu rừng mà Lâm Khang đứng lúc nãy là Vạn Tâm Sâm Lâm, chiếm 4 phần diện tích, có nhiều dã thú, ma thú, linh thú và một số loài đặc dị khác sinh sống.
Trong đó có thể nói lão Bách là cây đại thụ trung tâm của cả khu rừng, trong phạm vi này, dù cường giả cấp bậc Chí Tôn cũng không thể tùy tiện bay lượn, không thể tùy ý công kích loài khác.
Nơi này trước đây có một cường giả Chí Tôn liên minh phương tây liều lĩnh tiến vào săn một con Cửu Vĩ Linh Miêu mà bị Bách lão đánh chết.
Lúc này Thủy Nhược quay đầu lại hỏi:
- Đệ xác định mình chọn nghề gì chưa.
Lâm Khang lắc đầu ra vẻ chưa có quyết định, lúc này Thủy Nhược mới nói.
Liên Minh Học Viện chúng ta chiếm sáu phần còn lại, phân ra các khu giảng dạy khác nhau dựa vào phương pháp tu luyện mà phân ra : Ma Pháp học đường, Đấu Khí học đường, Tu Tiên đường, Luyện Dược đường, Luyện Khí Đường, Thuần Thú đường.
Lâm Khang lúc này mới biết học viện này phân ra tới 6 đường tu luyện, lập tức hỏi:
- Thủy Nhược tỷ, mỗi người chỉ được học một đường thôi hay sao, với lại làm sao biết mình nên theo con đường tu luyện nào.
Thủy Nhược tỷ nhìn hắn với vẻ mặt xem một tên ngốc:
- Theo lý bình thường thì đệ muốn học bao nhiêu đường cũng được, nhưng mà không ai làm thế cả, còn về tại sao thì chủ yếu do tinh lực con người có hạn, không ai muốn lãng phí tinh lực cả.
- Trong học viện xu hướng chính là chọn một đường chính tu luyện, sau đó học thêm một ít luyện đan, luyện khí hay thuần thú nữa là được rồi, tất nhiên nếu chuyên tâm một đường thì việc tấn cấp sẽ nhanh hơn.
- Còn về việc theo con đường tu luyện nào thì cái này phải xem thuộc tính của bản thân đệ rồi, đệ phải biết khi tạo nhân vât , thì chỉ số thuộc tính bản thân sẽ không giống nhau, có người mạnh về tinh thần lực, mạnh về sức mạnh, lực công kích, nên vì thế sẽ chọn con đường tu luyện khác nhau.
Lâm Khanh lập tức ra vẻ tỉnh ngộ, cái này cũng giống như việc khi con người sinh ra thì thể chất cũng không phải giống nhau, suy nghĩ tới đây lập tức ý chí chiến đấu của hắn nâng cao.
Mặc dù không biết việc tu luyện ở ba phái kia ra sao, nhưng chắc chắn hắn vào đây tu luyện sẽ không phải là một quyết định sai lầm.
Lúc này Thủy Nhược sư tỷ lại nói tiếp:
- Ngoài ra thì còn còn có một số đường khác để đệ nhận hoặc phát nhiệm vụ, trao đổi kỹ năng tu luyện hoặc là bị phạt mà nhốt lại như Chấp Pháp đường chẳng hạn.
Khi Thủy Nhược nói xong thì cũng là lúc ra khỏi Vạn Tâm Sâm Lâm, phía trước chỉ thấy một tấm bảng lớn, đề bốn chữ lớn, đầy khí khái, tỏa ra uy nghiêm vô tận:
- "Liên Minh Học Viện"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT