Vật vã chết đi được:v Mấy hôm nay Yi bệnh nên không ra chap.n được =((
Ai thương Yi không?
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzZ
Tiếng chuông ra chơi vang lên...
Bọn nó thì vẫn bị phạt đứng một chỗ. Tuấn Kiệt ê ẩm cả chân, tay, vai, cổ,... Khi sức chịu đựng lên đến đỉnh điểm, cậu hét lên:
- Cô hết chuyện hay sao mà dám phạt bổn thiếu gia thế này chứ?
Bà cô từ trong lớp bước ra, nghe thấy thế, nở một nụ cười, rồi bảo:
- Thế à thiếu gia? Thế thiếu gia không cần phải đứng xách nước nữa đâu ạ!
Tuấn Kiệt nghe thế thì vui ra mặt, hớn hở quăng luôn xô nước.
- Khoan đã, thiếu gia chạy 10 vòng sân trường cho cô. Cô đã nói là không phạt em nữa đâu - Cô giáo quay qua nói với những người còn lại - Các em được nghỉ, ngồi canh chừng Tuấn Kiệt chạy giúp cô nhé!
Tuấn Kiệt há hốc mồm. Cái sân trường thì rộng thế mà chạy đến tận 10 vòng. Chẳng biết bà cô giáo này còn trò nào ác hơn nữa không? Cậu thầm nguyền rủa cô giáo rồi lủi thủi bước ra sân.
Diệu Chi cười đến đau bụng, nhỏ lon ton chạy theo sau Tuấn Kiệt. Những người còn lại thì đi đằng sau, một cách chậm rãi...
ZzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzZ
- Người yêu ơi, cố lên! Còn 6 vòng nữa cơ! - nhỏ reo lên thích thú
- Hộc...hộc...gì? Còn tận 6 vòng...hộc...nữa cơ á? - cậu nói, thở không ra hơi.
- Đúng đấy, chạy tiếp đi! - hắn ngồi trên băng ghế cười, nói, gì chứ chuyện hành hạ người khác thì hắn rành hơn tất cả.
Tuấn Kiệt chạy với tốc độ ánh sáng, cái sân trường quái quỷ đối với cậu giờ như trận địa tử hình. Bọn hám trai đứng gần đó cổ vũ rất nhiệt tình. Đối với chúng, cậu bây giờ là 1 hình ảnh rất “menly“.
...
- Hộc...hộc...đủ...chưa? - Tuấn Kiệt hỏi trong cơn “quằn quại” khi đã hoàn thành đủ 10 vòng sân.
- Đủ! - Mạnh Hoàng đáp 1 cách ngắn gọn.
Tuấn Kiệt ngã ập vào người Diệu Chi đang đứng kế bên, sau đó lăn ra ngủ luôn không biết trời trăng gì cả. Diệu Chi vuốt vuốt mái tóc của Tuấn Kiệt, nhẹ nhàng...
- Chúng ta đi được chưa? - Trâm Anh càu nhàu
- Ừ, đi thôi! - Mạnh Hoàng nói. Rồi anh nắm tay Trâm Anh kéo đi.
- Thế còn Kiệt? - Diệu Chi ngây thơ hỏi, rồi nhỏ đưa ánh mắt xuống nhìn cậu.
- Mày quăng đại cậu ấy xuống đó cho rồi! - nó hí hửng, nháy mắt với Diệu Chi
- Thôi đi, tao... - nhỏ ngập ngừng - dù gì, Kiệt vẫn là người yêu tao mà >
- Thích thì em cứ ẵm về, anh không can! - hắn châm chọc, lấy tay khoác qua vai nó - nói trước, thằng Kiệt nặng lắm đấy!
Nó hơi giật mình khi hắn khoác vai nó. Nhưng thật sự là nó thấy rất vui. Vui. Hạnh phúc. Lấy lại tinh thần sau khi ngượng ngùng, nó tiếp tục trêu Diệu Chi:
- Aizzzza ~ tao chỉ sợ mày ẳm thằng Kiệt đến giữa đường mày cũng lăn ra xỉu thì chết!
Nói xong, nó và hắn quay mông đi trước, vừa đi vừa cười.
- Này, đi nhanh lên! - Trâm Anh đứng từ xa, hét ầm lên.
Diệu Chi đỏ mặt, đành kéo Tuấn Kiệt xềnh xệch đi vì nhỏ ẵm đâu có nổi...
Tiếng chuông vào lớp cũng vừa vang lên...
ZzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzZ
Tại lớp...
Bà cô giáo chủ nhiệm bước vào khi tụi nó và cả lớp đã ổn định chỗ ngồi. Cô giáo bước chậm rãi lên bảng, lấy phấn viết một cái tên, sau đó quay xuống lớp, cất tiếng:
- Hôm nay lớp ta có học sinh mới! Các em cố gắng hòa đồng nhé!
Hắn đang ngồi nghe nhạc, cầm điện thoại trên tay, sau khi nhìn ba chữ trên bảng, thì hắn đánh rơi cả cái điện thoại xuống bàn. Cả Tuấn Kiệt, Mạnh Hoàng, Trâm Anh cũng thế, chưa thấy mặt học sinh mới, nhưng khi nhìn cái tên, cả ba ai cũng đều tròn mắt nhìn nhau...
Ở cuối lớp, con Linh đang vẽ vời, thì Phương Đan lấy tay khều khều Linh, Linh ngước mặt nhìn lên bảng, cây bút trên tay rơi xuống đất không thương tiếc...
CẠCH...
Cánh cửa lớp bật mở, một người con trai bước vào, mái tóc nâu tung bay trong gió, dáng người cao, đặc biệt là khuôn mặt trẻ con [hay giả tạo!?]. Người đó cúi người chào cả lớp, kèm theo một nụ cười...