- Hạ Băng Băng, mày dậy mau cho tao...! - Diệu Chi giật phăng cái chăn nó đang cố níu kéo và hét ấm lên...
- Mày điên hả? Dậy làm méo gì cho sớm, con điên. - nó nói rồi lại trùm chăn và ngủ.
- Con này, dậy... Níu kéo méo có hạnh phúc. - nhỏ lại hét ấm lên [nàng này nhiễm cách nói của anh Kiệt rồi:“>]
- Ok ok, tao dậy.
Nó uể oải lết xác bước xuống giường. Quái, hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ? Nhìn quanh mội lượt, nó nghĩ thầm: “Chị Trâm Anh, Diệu Chi, Tuấn Kiệt, anh Hoàng, còn có tên Thiên Du đó nữa, có vụ gì vậy ta..?”
Vừa làm VSCN xong, chìa cái mặt ra ngoài nó đã bị Diệu Chi ném vô mặt một bộ đồ. Trâm Anh đứng cạnh nhỏ, cười khúc khích. Nó ấm ức lượn đi thay đồ.
Lát sau, nó bước ra. Trước mặt mọi người bây giờ là một cô nhóc vô cùng đáng yêu và rất năng động. Áo thun trắng dáng dài có hình thỏ Tuzki, quần sooc ngắn, giày converse màu đen. Cơ mà khoan, phong cách này khá giống hắn và Mạnh Hoàng. Anh mang một cái áo thun đen, quần jeans, kèm theo đôi giày trắng. Còn hắn thì mang áo thun trắng, áo khoác ngoài màu đen, vẫn phong cách cũ, hắn mang áo khoác không bao giờ kéo dây kéo áo lên, quần jeans kèm đôi converse đen luôn.
Nó chưa hiểu gì thì Mạnh Hoàng đi tới nắm tay nó kéo ra xe. Mặc cho Tuấn Kiệt và Diệu Chi đang tức xì khói còn hắn thì cố tỏ ra không cảm xúc và bước đi một mình, Trâm Anh thì buồn buồn nhưng cũng không nói gì.
Còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật của nó. 3 ngày nữa là nó đã 17 tuổi rồi.
Cả 6 người họ lên xe, đi thẳng ra biển. Ngồi trên xe, Mạnh Hoàng nói chuyện với nó một lúc rồi cũng ngủ. Chi ngồi ghế trước bên cạnh Tuấn Kiệt đang lái xe, Trâm Anh thì nhìn chăm chăm vào cuốn sách. Nó nhìn một vòng thấy hắn đang đeo tai nghe nhìn ra cửa, nó cười tươi, giật phăng cái tai nghe của hắn ra để mình nghe. Và thế là một cuộc gây nhau nữa lại nổ ra, nó và hắn vừa trêu nhau vừa cười.
×Lời kể của Thiên Du×
Mỗi lần trêu con bé này đúng là tôi thấy rất vui. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Có điều tôi vẫn nghĩ mãi về chuyện tối hôm qua, chẳng phải con bé quan tâm Hoàng làm sao, sao không *ôm* Hoàng ngủ đi mà quay sang trêu tôi.
Lạ thật....!
×Lời kể của Băng Băng×
Ha, đúng là cái tên hâm. Tôi cứ tưởng là Du sẽ giết tôi mất, cơ mà hắn ta nghe bài Until You cơ đấy, nhẹ nhàng ngọt ngào thế này có tin nổi không trời.
Đúng là trêu Du vui hơn nghe anh Hoàng nói chuyện trên trời. Tự nhiên tôi thấy bình yên và hạnh phúc.
Ơ mà khoan, hạnh phúc, chẳng lẽ *lắc đầu* chẳng lẽ thế thật, hơ...
Nhưng chuyện tối qua thì sao nhỉ, chết thật, tôi không nói rõ tôi xem Hoàng là anh trai nên mới lo. Aizzzza, kiểu này là Du nghĩ tôi thích Hoàng rồi...
*giật bàn phìm* hai người đi cho Yi làm ăn *đá ra ngoài*...
Nó và hắn cứ trêu nhau giành cái tai nghe mãi. Cuối cùng, hắn quyết định mỗi đứa một bên. Nó cười rồi hí hửng đeo vào.
Và suốt cuộc đời này con tim anh chỉ có em
Lời yêu thương ta trao nhau khi xưa em hãy nhớ xem
Này em xin đừng rời xa anh nha
Giờ con tim này đang yêu em thiết tha
Dù cho bao nhiêu phong ba con tim anh vẫn thế thôi
Em vẫn mãi trong tim anh dù cho thời gian trôi
Này em hãy nói một câu là i love you, i love you forever
Tiếng nhạc vang lên đều đều, nó còn nghe loáng thoáng tiếng hắn khẽ hát theo. Giọng hát trầm mà ấm, nhìn sang hắn, hắn đang nhìn ra cửa, từng tia nắng hắt lên khuôn mặt hoàn mĩ. Nó khẽ nghiêng đầu, đánh liều tựa vào vai hắn để nghe giọng hát rõ hơn...
Mây khẽ bay đung đưa cùng làn gió
Dịu dàng như tình yêu anh trao về em đó
Này em hãy mãi mãi bên anh nha
Và suốt cuộc đời không rời xa nhau ha
Từng làn sóng lặng xô bờ
Nhẹ nhàng như tình yêu anh mong chờ
Này em hãy nói một câu là, forever, forever with you... ❤
Diệu Chi và Tuấn Kiệt khẽ cười. Theo phong trào nên nắm chặt tay nhau. Riêng Mạnh Hoàng vẫn ngủ, Trâm Anh thì vẫn ôm khư khư cuốn sách.
Mặt trời đã lên cao. Chiếc xe màu đỏ vẫn lao nhanh trên đường, bỏ lại sau lưng những hàng cây xanh và nhiều xe khác.
Sau lưng họ, có một chiếc xe khác, màu đen, đang bám sát và không có dấu hiệu quay đầu.