Dịch Tân theo tiếng nói của Thiếu Dương mà nhìn ra bên ngoài, quả nhiên cậu ta đang ở dưới còn dắt theo rất nhiều vệ sĩ đang cản phóng viên lại.
Dịch Tân vội vàng bước ra cửa chính thẳng ra ngoài. Đám phóng viên khi nhìn thấy anh xuất hiện đã ầm ĩ đặt câu hỏi tới tấp :
- Dịch tổng việc lần này vợ ngài tự tử không biết là lý do gì ?
- Nghe nói Dịch thiếu phu nhân ngày trước từng có quan hệ không rõ với thiếu gia La thị phải chăng vì đó mà tự sát?
- Dịch tổng xin ngài cho ý kiến có phải do hôn nhân không thuận lợi ?
- Minh Pháp đang phát triển sự việc này có gây bất lợi không?
Từ đầu tới cuối anh vẫn không hé môi nửa lời, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế chỉ chờ vệ sĩ dọn đường rồi ngồi trong xe. Trong xe Thiếu Dương đã ngồi sẵn sàng ở đó ưu nhã nhìn anh. Dịch Tân khẽ đưa tay chỉnh lại cổ tay áo, nói với người bên cạnh:
- Lần này cảm ơn cậu!
- Là anh em cả. Cũng chỉ là thêm một chiếc xe ,lôi kéo vài tên vệ sĩ ở nhà mà thôi. Tôi chỉ là giúp cậu bước đầu, cả Sở Nam cũng đã ở Minh Pháp rồi. Chuyện lần này liên quan đến mạng người cậu nên thận trọng.
Dịnh Tân mệt mỏi dựa người lên lưng ghế, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra đường phố bên ngoài, tâm tư như treo ở đâu đó mãi lúc lâu mới lên tiếng:
- Thiếu Dương cậu giúp tôi một việc. Cậu tới xem dùm tôi tình hình ông của Á Kỳ ở bệnh viện trước giúp tôi, hiện giờ tôi phải tập trung giữ cơ nghiệp của ông ấy trước đã.
- Được mà cậu không phải lo ,tôi sẽ trực tiếp đến nhờ bác sĩ giỏi nhất để chữa cho ông ấy.
Thiếu Dương nhìn Dịch Tân một bên khổ tâm như vậy cũng buột miệng một câu hỏi:
- Dịch Tân,Á Kỳ mất đi rồi! thật sự cậu có đau lòng không?
Dịch Tân mắt vẫn vô thức nhìn ra bên ngoài rồi nhàn nhạt buông một câu vô thức:
- Có động tâm thì sẽ có đau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT