Không lâu sau, việc Triệu Tĩnh Nguyên muốn nạp thiếp đã truyền ra bên ngoài. Chỉ trong một thời gian ngắn đã có vô số lời đồn đại, tốt có, xấu có. Có người nói lão gia đã từng này tuổi rồi mà còn muốn nạp thiếp, cũng có người nói lần này Xảo Nguyên gặp dịp, leo lên thành Phượng Hoàng. 

Liễu thị nghe được tin này cũng cảm thấy khiếp sợ, nàng và Trương di nương tìm đến lão thái quân để giải quyết việc bên ngoài của lão gia, nhưng lão thái quân lại giải quyết thế này sao? Mặc dù nàng và Trương di nương đều không phải là người hay tranh giành tình cảm, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, trong tâm vẫn luôn hy vọng lão gia có thể đối xử với mình tốt hơn một chút, thời điểm lão gia không có người khác còn thỉnh thoảng để mắt đến nàng và Trương di nương, bây giờ thì bên ngoài một người, bên trong lại chuẩn bị nạp thêm một người, nàng và Trương di nương còn có thể sống sao?

Liễu di nương nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy bực tức, đang yên đang lành, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Nàng và Trương di nương đã hầu hạ lão gia mấy chục năm, tại sao lão thái quân có thể đối xử với các nàng như vậy chứ? Bà ta không định gây khó dễ cho các nàng chứ?

Liễu di nương nghĩ mãi mà không ra, lập tức đi tìm Trương thị.

Lúc này Trương thị cũng đã nghe được tin tức, đang ngồi một mình âm thầm rơi lệ bên cửa sổ. Nghĩ thế nào Trương thị cũng không ngờ lão gia vừa mới nạp một người ở bên ngoài giờ lại muốn đón một người vào cửa, trước kia, khi nàng còn ít tuổi hơn so với những người khác đã không thể tranh nổi, hiện giờ lại thêm hai người trẻ tuổi vào cửa, nàng còn có cơ hội được thấy lão gia nữa sao? Nói không tranh thủ tình cảm chẳng qua và vì không thể tranh được nên mới nói vậy, làm gì có ai không hy vọng phu quân của mình có thể đối xử tốt với mình đâu?

“Đang êm đang đẹp, sao muội lại khóc?” Liễu thị nhìn Trương thị rơi nước mắt nên hỏi.

“Không có gì, chỉ là gió thổi làm bụi bay vào mắt.” Trương thị vội vàng lau đi nước mắt, trả lời.

“Đều là tỷ muội, muội còn gạt ta làm gì? Trong cái nhà này, chúng ta chẳng qua chỉ là hai kẻ đáng thương mà thôi, muội khóc một chút cũng không sao.” Làm sao Liễu thị lại không hiểu tâm tư của Trương thị, chẳng qua là từ trước đến giờ, dù có xảy ra chuyện gì nàng cũng không bao giờ khóc.

“Muội và tỷ đều là người mệnh khổ, đã nhiều năm như vậy, một chút địa vị trong cái nhà này cũng không có, không được sủng ái còn chưa tính, hôm nay lại còn phải trơ mắt nhìn lão gia nạp người mới.” Trương thị cũng không chối nữa, chỉ thở dài rồi nói. Khóc chẳng qua là để trong lòng cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng khóc xong rồi mà trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, cuối cùng nàng cũng hiểu được cái tư vị không lấy gì làm vui vẻ này. Die nn da n lqdon

Lúc này Trương thị lại nghĩ đến Sầm Mộ Vân, nàng ấy phải tận mắt nhìn một người rồi lại một người được nạp vào cửa, khổ sở trong lòng chắc hẳn còn gấp trăm gấp nghìn lần nàng bây giờ, chính vì vậy mà nàng ấy mới kiên quyết muốn hòa ly, có lẽ nàng ấy làm như vậy là đúng, ít nhất khi gặp phải cục diện như ngày hôm nay, trong lòng cũng không còn đau khổ. Ngược lại còn trải qua cuộc sống ung dung thư thả ở Kinh thành, chỉ đáng thương cho hai kẻ lưu lại các nàng, muốn người không người, muốn địa vị không địa vị, ngay cả muốn chuẩn bị chút đồ cưới cho nữ nhi cũng không thể.

“Chuyện này là do lão thái quân định xuống, e là ai cũng không thể thay đổi được, ta và muội chắc chắn là sẽ không được sủng ái rồi, chỉ cần có thể trải qua cuộc sống giống như trước đây là được. Không tranh không đoạt nữa, dù cho có bao nhiêu người vào cửa cũng không sao.” Liễu thị cũng nản lòng thoái trí rồi, trước tới giờ chỉ có người nay cười đâu thấy người xưa khóc, lão gia thà ra ngoài cũng chẳng muốn vào phòng nàng và Trương thị, giờ có người mới, hai người bọn họ coi như là hoàn toàn không có địa vị gì rồi. Sau này chỉ hy vọng nữ nhi có thể gả cho một nhà tốt, làm chính thất mà không phải là thiếp.

“Vốn nghĩ lão thái quân có thể khuyên nhủ lão gia đôi câu, để lão gia không tiếp tục dây dưa với nữ tử thanh lâu, ai ngờ lão thái quân lại nảy ra tâm tư nạp thiếp cho lão gia, thật ra thì suy nghĩ một chút sẽ thấy, một người cũng được mà hai người cũng được, có khác nhau gì đâu, bọn họ sống cuộc sống của bọn họ, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta.” Trương thị lau đi nước mắt trên khóe mắt, gượng cười nói.

“Trong lòng lão thái quân vẫn luôn cho rằng nhi tử của bà là tốt nhất, ngay cả thời điểm phu nhân còn ở trong phủ, lão thái quân cũng không có che chở cho phu nhân huống chi là chúng ta. Cũng may ta với muội còn có nữ nhi ở bên cạnh, dù sao cũng không cảm thấy cô quạnh đến phát điên.” Liễu thị chẳng muốn cười nữa, chỉ mệt mỏi nói.

“Tỷ nói đúng, chẳng qua muội chỉ cảm thấy hiện giờ không giống lúc trước, lão gia không còn chỗ dựa vững chắc như xưa. Trước kia, dù lão gia có làm chuyện gì quá đáng, sẽ luôn có người đứng gia giải quyết, nhưng hiện giờ lại khác, nói không chừng còn có người đang đợi lão gia gây chuyện rắc rối.” Trương thị lo lắng nói. Dieendd:an?Le?quys!don

Không kể nàng có được sủng ái hay không, có một điều không thể nào chối bỏ đó là nàng là người Triệu gia, Triệu gia hưng thịnh thì nàng sống tốt, Triệu gia diệt vong thì nàng cũng khó thoát, cho nên từ đáy lòng, Trương thị vẫn luôn hy vọng Triệu gia có thể tốt đẹp. Cho dù lão gia chỉ có thể là một Huyện lệnh nho nhỏ, nhưng so với tịch biên gia sản còn tốt hơn nhiều lắm.

“Ta vẫn cảm thấy số tiền này của lão gia có lai lịch bất chính, hoặc và viện tử và nữ nhân kia là do người có toan tính gì đó đưa cho lão gia.” Liễu thị cũng không phải là người không có đầu óc, bằng không làm sao có thể sinh sống an ổn nhiều năm như vậy ở Triệu gia.

“Lời này tỷ đừng nói nữa, nếu để cho người có lòng nghe được, ngược lại sẽ nói chúng ta không tốt, đến lúc đó lại nói chúng ta không có lòng bao dung người mới, không muốn thấy người mới vào cửa, lúc ấy cũng không tiện ăn nói với lão gia.” le@quy:don Trương thị vội vàng xuỵt một tiếng, không cho Liễu thị nói tiếp, hiện tại đã không thể so với trước kia, trước kia mỗi người một viện, muốn nói cái gì cũng có thể tự do một chút, giờ tất cả đều ở cùng nhau, tai vách mạch rừng a.

Liễu thị vội vàng chạy ra bên ngoài coi một chút rồi nói: “Ừ, cái này ta biết, chẳng qua là hiện tại không có người khác ở đây nên ta mới nói, nếu có thì ta đã không nói rồi.”

“Muội nói vậy chẳng phải là vì lo lắng sao, chỉ tiếc là, dù chuyện này có phải hay không thì chúng ta cũng không quản được, lời của chúng ta, lão gia chưa chắc đã nghe.” Trương thị lắc đầu nói.

Đối với trượng phu của mình, Trương thị đã sớm không còn hy vọng, cũng không tính toán đi khuyên nhủ, chẳng qua chỉ hy vọng lão gia có thể trôi qua thật tốt, để cho nàng và nữ nhi có một chỗ để mà dựa vào thôi, nhưng mà, cứ dựa theo những lời vừa rồi mà nghĩ tiếp thì chỉ e cuộc sống tương lai của nàng và nữ nhi sẽ gặp phải bất trắc.

Liễu thị nghe vậy cũng không nói chuyện, hai người đồng bệnh tương liên, vốn đã không còn tâm tư tranh thủ tình cảm lúc trước, chỉ còn lại sự thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau.

Hết chương 80!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play