*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trăng tỏa sáng lấp lánh giữa những đám mây.

Dù mùa xuân là mùa cho cây cối đâm chồi nảy lộc, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy cái lạnh đã bị xua tan.

Thời tiết ở Old Capital khá lạ thường. Dù nhiệt độ năm nay tương đối cao nhưng cái lạnh vẫn thấm vào xương từng người.

Buổi sáng còn khá hơn một chút, nhưng tối đến thì vẫn phải mặc ấm. Do hôm qua có  mưa lớn và tuyết rơi nên giá củi lại tăng lên.

Trong những buổi tối thế này thì không có gì sung sướng hơn được thưởng thức đồ ăn cùng đồ uống hợp khẩu vị.

Từ đầu mùa đông, lúc phát hiện ra quán này thì Nicolas đã trở thành một vị khách thân quen của Nobu.

Oden, karaage, sashimi và đậu phụ luộc. Mỗi món ngon trên đều rất hợp để uống với bia. Vào một ngày lạnh như thế này, anh quyết định thử một món chưa từng gọi trước đây với cái tên “Shio Nabe”

Nicolas đang tiến về quán rượu. Tuy nhiên cước bộ của anh không thoải mái cho lắm.

Anh đang nhăn nhó vì bên cạnh anh có một người đàn ông đang mặc trang phục của một linh mục.

“Nicolas, sao mặt anh lại nhăn thế?”

“À không có gì đâu. Tôi định tới một quán quen, nơi chúng tôi thường tụ tập và làm vài ly bia ấy mà.”

Miệng và bộ râu trắng của phó tế Edwin nheo lại khi Nicolas nói.

Người đàn ông lớn tuổi với cái đầu hói và râu ria xồm xoàm này mới nhậm chức ở một nhà thờ cạnh doanh trại của Nicolas.

Người ông gầy đét như một cái cây sắp chết, nhưng với sức khỏe khó tin, ông được biết đến là một linh mục rất chăm chỉ và thường xuyên đi lại đây đó.

“Đi uống có sao không? Tất nhiên là sau khi kết thúc công việc.”

“Hmm. Hết việc thì được.”

Nicolas khẽ thở dài khi trả lời.

Thật khó mà có thể đi uống cùng với một vị linh mục.

Nếu Edwin tới sau khi kết thúc công việc của mình, ông có thể giải khát bằng một cốc bia trước khi quay lại nhà thờ. Nhưng Nicolas không thể gợi ý điều này được, vì dù gì Edwin cũng là một linh mục.

Nếu Hans có mặt ở đây, có thể anh sẽ “đẩy hạ” cho Hans, nhưng tên khốn may mắn đó hôm nay lại được nghỉ.

Không còn sự lựa chọn nào khác, anh phải quay lại sau khi đến quán thu thập thông tin. Tuy nhiên, tới Nobu lúc này rồi phải quay lại thì đến lúc anh nhậu nhẹt xong thì trời cũng đã sáng.

Có kẻ dám gây rắc rối lúc tối trời quả thật rất tệ. Nếu không có báo cáo rằng có một tên trộm đột nhập vào quán Nobu vài phút trước thì lúc này Nicholas cũng đã xong phần việc của mình rồi.

Ngoài ra, do Edwin đã nghe thấy và muốn đi cùng nên chuyện càng trở nên tệ hơn.

Người đưa tin cũng đã say quắc cần câu, nên vụ này có vẻ đã giải quyết xong. Thứ gì đó có giá trị đã bị mất và tên trộm đã cao chạy xa bay.

Dù có cả ngài phó tế đi cùng, Nicholas cũng không làm được gì hơn.

Ông đi khá nhanh bất chấp vóc dáng nhỏ bé của mình, nên Nicholas phải điều chỉnh tốc độ và khó có thể tận hưởng một buổi tối mùa xuân.

Trong lúc đó, quán Nobu đã lọt vào tầm mắt họ.

Ánh sáng ló ra từ cánh cửa thủy tinh quen thuộc, và có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ.

“Lạ thật.”

Edwin dừng lại và vuốt râu.

“Lạ là sao thưa ngài phó tế? Quán rượu Nobu bao giờ chẳng như vậy.”

“Đúng, trông nó như thể vẫn kinh doanh như bình thường.”

“Như vậy chẳng phải là tốt sao?”

“Nhưng sau khi bị trộm viếng thăm mà vẫn mở cửa à?”

‘Nếu là Taisho và Shinobu thì hoàn toàn có thể’, đó là những gì Nicholas định nói nhưng anh đã không cất tiếng.

Dù 2 người họ có hơi kì lạ, nhưng một tên trộm đã đột nhập vào bên trong cửa hàng. Họ vẫn có thể kinh doanh như thường à?

Anh vẫn có dự cảm đây không phải một sự việc bình thường. Khi hướng mắt về Edwin, có vẻ như ông cũng có suy nghĩ tương tự. Họ gật đầu trong yên lặng.

Họ từ từ tiến tới cánh cửa và khẽ khàng mở nó ra.

“Kính chào quý khách!”

“Xin chào!”

Khi bước vào, 2 người vẫn được chào đón như mọi lần.

Cửa hàng không có sự thay đổi đặc biệt nào, thậm chí trong quán vẫn là những khuôn mặt của những vị khách thân quen. Với bầu không khí yên bình này, thật khó tin chỉ vài giờ trước đây đã xảy ra một vụ trộm.

Vì giờ này cũng đã muộn, chỉ còn vài vị khách ngồi lại nên bàn ghế và quầy đã được dọn dẹp gọn gàng.

Đôi khi quán đông tới nỗi không có cả thời gian để rửa bát nhưng có vẻ như hôm nay không đông tới mức đó.

Nicholas và Edwin nhìn nhau.

Không có chuyện gì xảy ra à? Họ nghĩ rằng họ vừa bị troll bởi một tên say rượu.

“Quý khách vui lòng ngồi bên cạnh quầy nhé.”

Họ ngồi xuống và Shinobu phục vụ món khai vị. Một bát sashimi của một loại cá màu đỏ được đặt trước mặt Nicholas. Tuy nhiên, trông nó hơi khác so với món ăn từng ăn trước đây.

“Món khai vị hôm nay là Katsuo no Tataki.” (cá ngừ vằn)



“Tataki?”

“Sau khi nướng sơ qua thì thái lát như sashimi. Ngon lắm đó.”

Vì không có nước sốt đi kèm nên có vẻ như nó đã được ướp sẵn từ trước.

Anh thử một miếng và thấy nó quả thực rất khác so với sashimi.

“Ngon quá!”

Hương vị bên trong miếng thịt mềm mại đã lan tỏa khắp miệng anh.

Như thế này rõ ràng dễ ăn hơn so với sashimi.

Dù anh đã quen ăn sashimi và nó thậm chí trở thành món yêu thích của anh, Nicholas dần ngán sashimi cũng như những người khác.

Thường thì khi ăn cá sống người ta vẫn thấy hơi tanh. Tuy nhiên tataki không hề có vị đó.

Shinobu bê ra một ly bia trước đó anh đã gọi, và nó rất hợp với món này.

Nicholas liếc nhìn Edwin, người không được phục vụ tataki mà là một món khác. Đó là một cái bát nhỏ chứa một thứ gì đó dính dính và hơi hôi. Anh không biết Edwin gọi món đó khi nào. Đồ uống của ông cũng không phải bia mà là sake.

Vẻ ngoài của ông khá phúc hậu nên khó có thể tưởng tượng đó đều là một người.

Sau khi ăn xong nửa số tataki, Nicholas đột nhiên nhận ra thứ gì đó. Anh tới đây để làm gì? Điều tra về kẻ trộm đã đột nhập vào quán Nobu cơ mà.

Anh quay mặt về phía Edwin, người không còn bộ dạng giống một linh mục nữa, và thì thầm.

“Thưa ngài phó tế...”

Đoán ý định của Nicholas nhờ giọng nói, Edwin uống cạn ly sake.

“Xin lỗi, từ chối phước lành của Chúa là đi ngược lại với ý muốn của người.”

Ông đã quay trở lại với vai linh mục của mình.

Nicolas đợi Shinobu có vẻ rảnh tay rồi mới vẫy cô lại.

Dù quán không đông nhưng vẫn còn vài người. Anh nghĩ tới việc chủ quán không muốn cho những vị khách khác biết rằng quán mình vừa bị trộm.

“Shinobu này, anh muốn hỏi một chuyện.”

“Vâng, anh muốn hỏi gì ạ?”

“Hôm nay... có một tên trộm đã đột nhập vào đây phải không?”

Nicholas thấy rõ đôi mắt Shinobu đảo một vòng khi nghe câu hỏi của anh.

Dù cô tỏ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn có thứ gì đó sai sai. Tuy nhiên bên trong cửa hàng không có thứ gì đáng ngờ cả.

“Có chuyện gì không em?”

“À.. tên trộm... Em nên nói thế nào đây, anh Taisho...”

Khi bất ngờ bị gọi tên, Taisho giật mình và khẽ ho bên trong quầy.

Nicholas thấy ai đó đang di chuyển phía sau Taisho.

“Ai đó?”

Cái bóng đang định chạy trốn, nghe thấy giọng anh thì run run rồi khựng lại. Khi Nicholas nhìn vào trong quầy, anh thấy một cô bé tóc đỏ khoảng 12 tuổi, co rúm lại vì sợ.

“Thôi chết... bị phát hiện rồi...”

Nicholas gọi bé gái, bỏ qua giọng lẩm bẩm của Shinobu.

“Em là tên trộm đã đột nhập vào quán phải không?”

Cô bé gật đầu lia lịa trong khi đầu vẫn cúi gằm.

“Em tên gì?”

“Eva.”

Nhìn cô bé đang run rẩy, Nicholas thấy hơi bối rối. Nhìn cô bé chẳng giống một tên trộm chút nào. Vì cả Taisho và Shinobu đều che giấu cô bé nên chắc có uẩn khúc gì đó.

Khi nhìn Taisho, anh ấy đang gãi đầu và trưng ra cái biểu hiện “tha tui đi sếp”.

“Cô bé này là ai thế Taisho?”

“Là kẻ trộm như lời anh đã nói. Nhưng ăn trộm theo nghĩa đen là lấy đi một thứ gì đó khỏi đây mà không được phép, phải không?”

“Nếu đúng vậy thì theo luật, cô bé sẽ bị bắt, đưa tới doanh trại và bị hội đồng thành phố xét xử.”

Taisho bối rối khi thấy biểu hiện tức giận của Nicholas.

“Không nghiêm trọng tới mức đó đâu. Dù sao thì cũng chẳng có gì bị mất cả.”

“Thực hiện hành vi trộm cắp cũng là phạm pháp rồi Taisho ạ. Cô bé muốn lấy thứ gì?”

Taisho nhún vai và chỉ vào chậu rửa bát phía sau quầy.

“Có lẽ cô bé muốn lấy đi vòi nước bên trong cửa hàng.”

Taisho chứng minh cho Nicholas bằng cách mở và đóng vòi nước. Mỗi lần vặn thì nước đều chảy ra và sau đó ngừng lại.

Một tiếng kêu khẽ phát ra từ Edwin khi ông thấy hành động đó.

“Bằng cách tăng áp lực vào lượng nước có sẵn, thật dễ dàng để nó chảy ra và ngừng lại. Một phát minh tuyệt vời đấy Taisho.”

“Cô bé Eva này đã cố gắng lấy vòi nước này về nhà. Cô bé nghĩ rằng với nó thì ở nhà sẽ không bao giờ thiếu nước nữa.”

Nicholas ngắt lời Taisho.

“Nếu chỉ là nước thì ở ngoài sông hay kênh đào rất dồi dào cơ mà.”

“Nicholas, dù có lấy nước ở đó về cũng đâu có uống trực tiếp được. Phải đun sôi lên mới uống được.”

Những gì Edwin nói là hoàn toàn chính xác. Nước ở Old Capital không thể uống được. Nó rất nặng mùi nên người ta phải đun lên trước khi uống. Chỉ những nhà giàu mới có tiền đào giếng khoan.

“Nếu thế thì chỉ cần đun lên thôi. Có cửa hàng nào bán kiểu vòi nước này không? Dù cho có lấy được thì...”

“Không đơn giản đâu. Giá củi năm nay đặc biệt cao đúng không nào?”

Shinobu gật đầu hưởng ứng với lời của Edwin.

“Cả khách hàng của bọn em nữa, họ nói rằng năm nay do mùa xuân đến muộn nên giá củi mới tăng cao.”

Giá củi gần đây đã tăng rõ rệt. Nicholas cũng cảm nhận được điều đó. Nó có thể sẽ giảm khi mùa xuân đến và không khí lạnh bớt đi. Nhưng tối nay vẫn khá lạnh, chứng tỏ rằng phải mất một thời gian nữa thì mùa xuân mới đến.

Ngoài ra, vì bá tước Branton cấm các hoạt động khai thác gỗ ở các khu vực ven Old Capital nên giá củi càng tăng mạnh.

“Tuy nhiên...”

Cô bé Eva đang nhìn Nicholas bằng đôi mắt mọng nước, giống như những chú mèo con bị bỏ rơi vậy.

“Vậy thì anh định làm thế nào hả Taisho? Dù tôi có thả cô bé thì khi cô bé cần tiền mua củi, cô bé sẽ lại đi trộm cửa hàng khác thì sao?”

“Không sao đâu.”

Shinobu đáp lại thay vì Taisho, trong khi lấy ra một cái đĩa từ bồn rửa bát.

“Bé Eva sẽ trở thành người rửa bát cho quán.”

“Người rửa bát? Nobu định thuê cô bé à?”

“Đúng vậy. Gần đây lượng khách đang dần tăng lên nên với một hầu bàn như em thì không thể vừa phục vụ vừa rửa bát được, phải không nào?”

Nhắc mới thấy, bên trong quán hôm nay rất sạch sẽ. Với việc Eva rửa chén bát, Shinobu có thể rảnh rang dọn dẹp được tốt hơn.

Đây có thể là một ý hay. Chủ quán cũng không muốn quan trọng hóa chuyện này, và cô bé cũng kiếm được tiền mua củi. Được thưởng thức những món ngon bên trong một cửa hàng sạch sẽ, người ta còn cần gì hơn nữa chứ.

Nicholas gãi đầu gãi tai một hồi rồi buông tiếng thở dài.

“Nếu anh Taisho và Shinobu đã nói vậy thì mong rằng sẽ ổn. Dù sao thì hội đồng thành phố cũng chẳng tốn thời gian xét xử cô bé này làm gì.”

“Tốt quá rồi!”

Shinobu khẽ nhảy lên, và Eva bắt đầu cười trở lại.

Taisho thả lòng và bắt tay vào chuẩn bị món ăn tiếp theo.

“Thưa ngài phó tế...”

“Sao thế Nicholas?”

“Sao hôm nay ông lại tới hiện trường vụ trộm làm gì?”

Tay của Edwin vốn đang định đưa chén sake lên miệng đã ngưng lại.

“Tôi muốn thấy một lính canh làm việc như thế nào nên tôi đi theo thôi.”

“Nói tới mùa xuân thì chẳng phải Giáo hội yêu cầu chỉ được ăn chay tới khi mùa xuân đến sao?”

“Nào nào, bỏ qua tiểu tiết đi.”

Sau khi tới đây, ấn tượng của Nicholas về Edwin đã bay sạch sành sanh.

“Ngài từng tới đây bao giờ chưa?”

“Ý cậu là sao.”

“Nếu không thì tại sao ngài lại biết tới sake cùng những món ăn khác ở quán này?”

Dù là bia, rượu vang hay sake thì nó đều nổi tiếng trong giới bợm nhậu, một khi đã uống thì kiểu gì cũng sẽ nghiện. Tuy nhiên, Nicholas vẫn chưa từng thấy ai như vậy bước ra khỏi cửa hàng.

Nicholas nghe thấy tiếng khúc khích, và sau khi quay đầu lại thì thấy Shinobu đang cố gắng nín cười.

“Sao thế Shinobu?”

“Vì ngài phó tế Edwin đây cũng là khách quen của quán. Ngài ấy tới tương đối sớm nên em không nghĩ bất cứ lính canh nào có thể thấy ngài ấy. Ngay cả món khai vị, ngài ấy cũng toàn gọi “shuto” và sake”.

“Shuto?”



“Nó làm từ ruột của loại cá mà anh vừa ăn đấy. Sake trời sinh là dành cho nó mà.”

“Một linh mục trốn việc đi uống rượu, phốt này có vẻ lớn đấy nhỉ?”

Vị linh mục này khiến anh hoàn toàn bất ngờ.

Vậy là ông ta bịa ra chuyện muốn giám sát công việc của lính canh và lấy lí do đó để tới đây uống sake?

“Xin ngài phó tế hãy giải thích cặn kẽ khi quay về nhé.”

“Rồi rồi. Thế cậu định viết gì vào trong báo cáo? Chắc chắn đã có báo cáo về một vụ trộm và câu trả lời đã được gửi đi.”

“Có vẻ như nơi này không hề có tên trộm nào, phải không.”

Vừa nói, Nicholas vừa nhấc bát shuto lên.

“Ông đã phạm tội trốn việc đi uống sake. Với danh nghĩa lính canh, tôi sẽ chịu trách nhiệm và bắt giữ cái bát nhỏ này.”

“Nhưng trong đó vẫn còn mà...”

Thấy biểu hiện chán nản thấy rõ trên mặt phó tế Edwin, Shinobu và Taisho bật cười khanh khách, còn Eva nhìn họ với ánh mắt ngây thơ.

*****

Team dịch: Đéo cần tên
Trans + Edit: Amethyst

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play