Quý Ngôn có một cái hộp.

Tần Vị biết, những lá thư tình y viết tặng cậu đều được Quý Ngôn cất kĩ vào cái hộp ấy.

Một năm sau ngày mất của Quý Ngôn, Quý Trạch cuối cùng cũng đưa cái hộp đó cho Tần Vị.

Tần Vị mở ra, nhìn những lời ngây thơ kiêu ngạo của bản thân mình hồi học cấp hai cũng không khỏi bật cười. Và cả một lá thư tình chôm chỉa trên mạng có nội dung y chang Quý Ngôn hình dung, ông cụ cũng phải rụng răng, mắc ói không chịu nổi. Nhìn những lá thư này, trong đầu Tần Vị sẽ luôn hiện ra vẻ mặt ghét bỏ rồi lại đỏ mặt lén xem hết của Quý Ngôn.

Hé ra một lá, đôi tay Tần Vị khẽ run, sau đó nước mắt tự nhiên rơi xuống.

Lá thư này không phải do Tần Vị viết, đó là bức Tần Vị chưa bao giờ trông thấy do chính tay Quý Ngôn viết, của ngày lễ tình nhân chín năm trước.

“Tần Vị, em yêu anh”.

***

“Nào! Một! Hai! Ba! Cheese !”

Lựa đúng dịp, Tần Vị mặc áo tốt nghiệp lập tức quay đầu hôn lên mặt Quý Ngôn.

“Anh! Anh làm gì đó!” Quý Ngôn loáng cái đỏ mặt, vội vàng nhìn mọi người đang nhốn nháo xung quanh, sợ có người trông thấy hành động của hai người  họ, “Đây là ảnh tốt nghiệp tập thể đó, tất cả mọi người đều, đều….”

“Ảnh tốt nghiệp đương nhiên phải chụp đẹp rồi, đến lúc chia cho mọi người, tất cả sẽ biết anh thích em.” Tần Vị cười cười, tiến đến thì thầm bên tai Quý Ngôn, Quý Ngôn vừa xấu hổ vừa giận quay đầu nhìn đi chỗ khác.

“Tần Vị! Qua đây, qua chụp chung với khoa nào!”

“Ấy, biết rồi, qua luôn đây!” Tần Vị hô to trả lời mấy thằng bạn, vẫy tay chuẩn bị qua, “Quý Ngôn, đợi anh chút nhé.”

Đương lúc Tần Vị đi được vài bước, trong lòng đột nhiên cảm thấy một nỗi đau đớn đang tản ra, như thể có một thú gì đó đang bất chấp ngăn cản không cho bản thân y rời đi. Tần Vị quay đầu, nhìn Quý Ngôn đứng ở đằng sau cách đó không xa, khuôn mặt trong sáng như mặt nước, ánh mắt vừa đơn thuần vừa chăm chú dõi theo Tần Vị mà y yêu nhất, song bóng dáng Quý Ngôn lại dần dần trở nên mờ nhạt.

Tần Vị trợn trừng mắt muốn liều mạng chạy qua, nhưng cơ thể lại không thể cử động được. Y cảm thấy linh hồn của y lúc này đang run rẩy vô cùng cực, có thứ gì đó trong tim đang dần dần vỡ vụn, nó kêu gào, mất rồi…

Đừng đi! Em đừng đi! Quý Ngôn, em đừng đi!

Quý Ngôn vẫn đứng tại nơi đó trông về y, khóe môi khẽ cong, “Ừ, em chờ anh.”

Mở bừng mắt trên sàn nhà lạnh lẽo, trái tim Tần Vị căng thẳng, nháy mắt một cảm giác lạnh như băng len lỏi từ đầu đến chân. Y hít sâu mấy hơi để tự tỉnh táo lại, đau đớn trong tim chậm rãi chết lặng.

Là mơ, chỉ là một giấc mơ mà thôi. Khóe môi Tần Vị cong lên, chắc chắn là một giấc mộng đẹp, không chỉ gặp được Quý Ngôn, mà còn còn cùng em ấy chụp ảnh tốt nghiệp. Nước mắt khẽ khàng rơi xuống nơi khóe mắt của người đàn ông, giọng nói khàn khàn vang lên trong căn phòng rộng lờn mang đầy vẻ mịt mờ và yếu đuối.

“Quý Ngôn, đợi anh về nhé.”

***

Kỳ thật trên thế giới này, có rất nhiều chuyện tuần hoàn với nhau.

Tựa như, có vài người dù đi rất xa, đi hết một vòng tròn lớn, cuối cùng sẽ vẫn trở về nơi bắt đầu.

Có người hỏi Tần Vị, vì sao anh không đi tiếp nữa?

Tần Vị không hiểu, bảy năm qua y rõ ràng vẫn cứ đi, dùng hết sức lực muốn quay về nơi bắt đầu.

Tại nơi đó, có Quý Ngôn đang vẫy gọi.

Tần Vị đã từng hỏi Quý Ngôn, “Qua bao năm như thế, chúng ta vẫn không thể ở bên nhau ư?”

Hiện thực tàn nhẫn đã hồi đáp cho bọn họ rằng, câu trả lời là không.

Vậy phải cần bao nhiêu năm nữa, y mới có thể được ở bên Quý Ngôn đây?

Vấn đề này, rốt cục tới hôm nay đã có câu trả lời.

Tần Vị nhìn thời gian trên đồng hồ quả lắc, khẽ cười vẽ nét cuối trên bức tranh, hôm nay là ngày đó.

Bức tranh vẽ Quý Ngôn được đặt bên cạnh tranh vẽ Tần Vị của Quý Ngôn khi còn sống, đó là bức tranh cuối cùng của Quý Ngôn trên cõi đời này.

Tần Vị buông chiếc bút, quay đầu nhìn chung quanh, vô số bức tranh đôi của y với Quý Ngôn tràn ngập trong căn phòng rộng lớn.

Từng có một căn phòng chỉ có một mình Tần Vị, hiện giờ mỗi Tần Vị đều sẽ có một Quý Ngôn ở bên.

Bảy năm của Quý Ngôn, bảy năm của Tần Vị.

Mười bốn năm của sự đợi chờ, cuối cùng cũng đã tròn vẹn rồi.

***

“Quý Ngôn, em thích anh không?”

“Thích.”

“Em thích anh ở đâu?”

“Thích hết, em thích hết.”

“Tần Vị, đừng bỏ lại em. Em đã tặng tất cả thời gian  cho anh rồi, nên anh đừng bỏ lại em, em chỉ có mình anh thôi.”

“Ừ.”

Có những lời hứa bạn cho rằng một khi thốt ra sẽ trở thành tâm nguyện cả đời không thể xóa nhòa. Nhưng thực ra nó chỉ tựa như một chiếc di động đã mất, mất rồi sẽ không tồn tại nữa. Quý Ngôn tin vào lời hứa đó, còn Tần Vị lại lãng quên mất.

Tần Vị, thực sự đã bỏ Quý Ngôn lại một mình.

Nhưng mà, Tần Vị ôm bức tranh Quý Ngôn từng vẽ y hồi mười lăm tuổi vào lòng, cẩn thận không để máu tươi nhiễm bẩn bức tranh đó. Bàn tay phải nắm chặt chiếc nhẫn của Quý Ngôn, tại giây phút này, khoảng trống trong trái tim y cuối cùng đã được lấp đầu, Tần Vị khẽ mỉm cười nhắm mắt lại.

Anh đã đồng ý với em, bảy năm sau, anh nhất định sẽ trở về.

***

Sau này khi Tưởng Phàm đã ở bên Bạch Nghệ, rồi cứ tới ngày mười bảy tháng năm Bạch Nghệ lại thấy Tưởng Phàm mua bánh ngọt về.

Tưởng Phàm: “Em biết ngày mười bảy tháng năm là ngày gì không?”

Bạch Nghệ: “Ngày giỗ của Tần Vị?”

Tưởng Phàm: “Còn nữa.”

Bạch Nghệ: “…Ngày giỗ của Quý Ngôn?”

Tưởng Phàm cười đau xót, sau đó lắc nhẹ đầu, “Anh không thèm mua bánh ngọt về chúc mừng chuyện này đâu.”

“Thực ra hôm nay là ngày kỉ niệm tình yêu ngọt ngào của hai thằng ngốc kia. Khổ cho anh dù trôi qua bao năm như thế vẫn cứ phải giúp hai thằng đó kỉ niệm hộ.” Hai mắt Tưởng Phàm hồng hồng, bật cười nhét một miếng to vào miệng, vị đắng trong miệng tản ra, vô tình làm mắt hắn càng thêm đỏ.

“Thật đấy, ban đầu cứ tung hô thiết tam giác, mà sao anh cứ luôn lạc mất hai thằng đó rồi?”

***

Màu trắng của trần nhà, mùi nước khử trùng trong không khí, tiếng máy móc kêu văng vẳng len lỏi trong từng góc của thế giới tĩnh lặng.

Trên giường bệnh, một nam nhân mặt tái nhợt đang ngủ, đầu quấn băng vải trắng, hàng lông mi rủ xuống trong hốc mắt, đôi môi hơi nhếch, hơi thở yếu ớt. Cổ tay người đó chìa ra bên ngoài chăn, mu bàn tay còn đang truyền dịch.

Ngón tay khẽ động đậy, nam nhân chậm rãi mở mắt tỉnh lại.

Sau khi mở mắt , Tần Vị trông thấy rất nhiều người, có Mạc Ngạn Thành mặc quân phục hoảng hốt hô to, bác sĩ kích động chạy xộc vào, mẹ mình khóc đến lệ rơi đầy mặt, cùng khuôn mặt của cha nhịn không được đứng dậy tiến lại gần.

Vô cùng quen thuộc, tựa như từng có một hình ảnh thế này xảy ra.

***

“Tần Vị, con rốt cuộc bị sao thế?”

Mẹ Tần nhíu mi, lo âu nhìn Tần Vị. Từ sau khi Tần Vị tỉnh dậy, y cứ luôn lạnh lùng không nói, câu đầu tiên thốt ra chính là gọi tên Quý Ngôn. Cha Tần lúc ấy bị chọc tức, vừa tỉnh một cái liền chỉ biết kêu tên đứa con trai khác, cảm xúc bất mãn với phẫn nộ lập tức làm ông quát to Tần Vị đang nằm trên giường bệnh.

Nào biết lời của cha Tần hình như  kéo được thần trí Tần Vị quay về, kế đó Tần Vị lảo đảo ngã xuống khỏi giường bệnh, như điên như dại đòi xông ra ngoài nói muốn tìm Quý Ngôn. Phải đến khi bác sĩ tiêm thuốc cho Tần Vị, thì mới khiến y bình tĩnh lại.

“Con phải gặp Quý Ngôn.” Miệng Tần Vị lặp đi lặp lại câu này.

“Con vội cái gì? Quý Ngôn vẫn sống tại đó thôi, không chạy đi đâu mà lo.” Mẹ Tần bật cười, cố gắng khuyên giải Tần Vị.

“Con phải gặp em ấy, mẹ, con muốn gặp em ấy.” Bàn tay Tần Vị run run kéo tay mẹ Tần, mắt y đỏ bừng nhìn chăm chú, giọng nghẹn nào, “Mẹ, con phải về, con phải về nhà. Mẹ, mẹ thừa biết, con phải gặp Quý Ngôn, con muốn gặp em ấy lắm mà.”

Mẹ Tần từng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối  của Tần Vị, trước là vì vụ tai nạn bất ngờ suýt mất mạng kia, lúc này nhìn con trai gần như muốn cầu xin mình, nước mắt của bà không khỏi rơi xuống, “Được, được, mẹ nghe theo con. Đợi con khỏe, thì sẽ lập tức để con đi về tìm Quý Ngôn có được không.”

Đầu Tần Vị nặng nề, cơn đau như sắp sửa phá ra, song nghe thấy lời của mẹ Tần liền như thể rốt cuộc đã yên lòng. Cơn buồn ngủ và mệt mỏi tựa sóng lớn ùa về, hai mắt Tần Vị hơi híp lại, trước khi hôn mê, y vẫn thì thào…

“Mẹ, em ấy là sinh mệnh của con.”

***

Đó là một buổi đêm hè, thời tiết vẫn còn chút oi bức. Quý Ngôn vẫn nhớ tới lời hứa của mình của Tần Vị, ngày ngày sau khi ăn xong đều phải đi dạo một vòng. Chỉ là, khi đến trước thềm nhà, bước chân của Quý Ngôn khẽ dừng lại, sau đó hoàn toàn đứng im tại chỗ.

Có một người đang ngồi tại đó, ánh đèn êm dịu của màn đêm u tối hắt lên bóng hình quen thuộc đổ dài của người ấy.

Người ấy chậm rãi ngẩng đầu, Quý Ngôn đột ngột cảm thấy hô hấp của bản thân cậu đã dừng hẳn lại. Ngay khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đen sâu lắng kia, cậu đột nhiên cảm thấy có một thứ cảm xúc nóng rực đang tỏa ra từ đôi mắt đen tối của đối phương. Quý Ngôn phảng phất như đắm chìm vào ánh nhìn của người ấy, ngẩn ngơ như rơi vào giấc mộng, còn trái tim thì đập không ngớt. Tất cả mọi thứ xung quanh bỗng chốc như thủy triều rút hết, cả thế giới chỉ còn lại cậu và người trước mắt .

Qua một hồi lâu, Quý Ngôn mới bừng tỉnh, cậu cúi đầu nhẹ nhàng gọi tên.

“Tần Vị….”

***

Khuôn mặt Tần Vị tái nhợt, lúc này nhìn Quý Ngôn đang đứng cách đó không xa, hai mắt lại chợt đỏ.

Tựa vào tường đứng dậy, Tần Vị bước từng bước chậm chậm đi về phía người người con trai đó. Tần Vị cảm thấy trong ngực có một nơi bị tằm ăn, cứ đau đau đớn đớn, rồi lại ấm ấm áp áp. Thời điểm y đi đến trước mặt Quý Ngôn, cũng không dám giơ tay chạm vào cậu.

“Sao anh đã về rồi thế?” Quý Ngôn bấy giờ mới kịp phản ứng, cậu vô cùng sung sướng vì Tần Vị đã trở về. Người vốn tưởng phải chờ thêm một năm nữa mới gặp được, nào ngờ hôm nay người ta đã thình lình xuất hiện trước mặt, Quý Ngôn vui vẻ cười tươi, vươn tay sờ lên khuôn mặt gầy gò của Tần Vị.

Vào thời khắc nhiệt độ của Quý Ngôn thực sự truyền vào da dẻ Tần Vị, tất cả cảm giác chết lặng của y bỗng chốc liền quay về, ùa vào tâm trí y, làm trái tim Tần Vị được hồi sinh lần nữa. Tần Vị giơ tay, ôm chặt Quý Ngôn, mạnh mẽ như thể muốn để cậu khảm sâu vào trong xương tủy, không bao giờ lìa xa nhau nữa.

“Anh sao vậy?” Quý Ngôn giơ tay ôm Tần Vị, cũng nhận Tần Vị hình như bị sao đó, nghi hoặc hỏi.

“Anh về rồi này, anh về rồi này, anh về rồi này….” Tần Vị nói không ngớt, nước mắt liên tục rơi xuống nơi hốc mắt đỏ hồng. Y đem mặt ghì vào cổ Quý Ngôn, tham lam cảm nhận mùi hương và độ ấm của cậu, cơ thể run rẩy ôm Quý Ngôn càng thêm chặt.

Không một ai biết, câu nói “Anh về rồi này” đối với Tần Vị mà nói có ý nghĩa quan trọng biết nhường nào.

***

“Anh đừng ôm như kiểu sau này không được ôm nữa thế.” Quý Ngôn bị Tần Vị ôm rất lâu, cuối cùng phải đẩy đẩy Tần Vị.

Đợi sau khi Tần Vị buông ra, hai mắt Quý Ngôn cũng đo đỏ, cậu cười ra tiếng, “Sao mới đi một năm mà anh đã thích khóc thế này hả? Coi mặt anh kìa, tự nhiên nhìn em khóc thành vẻ ngốc nghếch chưa này.”

Tần Vị nhìn khuôn mặt tươi cười của Quý Ngôn, như thể đã tìm được nụ cười, khóe môi y khẽ nhếch thành một độ cong sáng lạn.

Quý Ngôn rũ mắt, vươn tay cầm lấy bàn tay Tần Vị, tươi cười, nhẹ nhàng nắm chặt.

“Không đi nữa à?”

“Ừ, không đi nữa.”

“Vậy chúng mình về nhà nhé.”

“Ừ.”

Tần Vị cùng Quý Ngôn nắm tay bước vào cửa nhà.

Bỏ đi màn đêm đen tối lạnh lẽ ở ngoài, ánh đèn trong phòng ấm áp đang chờ đón hai người.

Một ngày mới cũng đã sắp bắt đầu.

Toàn văn hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play