Chín giờ tối hôm sau, viên thư ký mặt mày u ám của chánh án Tòa Tối cao hạt Suffolk là Richard Rothstein vẫy tôi, Kate và luật sư quận Dominic Ioli vào các phòng đã chỉ định sẵn, chúng tôi ngồi bên chiếc bàn dài bằng gỗ hồng sắc.
Ioli là một chính khách ba hoa, đầu đầy tóc hoa râm, nói vài câu vu vơ nhưng thấy chẳng ai bắt chuyện, ông ta bỏ cuộc và lật giở tờ Times. Tôi biết nhiều về Dominic Ioli - ông ta khôn ngoan hơn bề ngoài và hiếm khi thất bại.
Khi chánh án Rothstein sải bước vào, mặc bộ kaki và áo sơmi trắng, cặp mắt đen sắc sảo và cái mũi dài nhọn của ông ta cho tôi biết tôi đích thực là một tên Ireland gần như ngu ngốc, ông ta chẳng cần mất thời giờ làm gì.
Phớt lờ phép lịch sự, ông ta quay sang Ioli và hỏi:
- Nhiệm vụ của ông ở đây là gì, Dominic?
- Chúng tôi chưa có thời gian xem xét đầy đủ những lời buộc tội, - ông ta nói, - nhưng tôi nghĩ cũng chẳng sao. Phán quyết ra sao thì tòa này vẫn không chê vào đâu được. Nếu tiếp tục bào chữa, chúng ta bỏ ngỏ cửa cho kháng án. Chỉ định luật sư mới sẽ cần đến trì hoãn, nhưng tốt hơn là bây giờ nên dùng thời gian vào việc đó hơn phải làm lại vụ này lần nữa.
- Nghe có lý đấy, - Rothstein nói và xoay cái nhìn sang tôi. - Anh là Dunleavy?
Tôi đã chuẩn bị để tranh cãi hăng hái, nhưng không hề có ý định quỳ gối trước bất cứ ai.
- Thưa Ngài, trình độ và đánh giá là thứ chúng vốn có, - tôi nói bằng giọng tự nhiên. - Nhưng tôi tin chắc rằng trong nghề nghiệp của ngài, ít nhất ngài cũng gặp vài luật sư tài ba mà không phải là sinh viên luật nổi bật. Theo tất cả những gì tôi biết, luật sư quận là một trong những người đó.
Được cổ vũ vì một thoáng cười trong mắt Rothstein, tôi dấn tới:
- Vì thế lời buộc tội duy nhất là tôi nhờ người thi hộ bằng Luật, và lời đó là hoàn toàn giả dối. Ở đây có một bản X-quang cổ tay trái của tôi, chụp đêm trước khi tôi nhận bằng, và đây là bệnh án tôi đến phòng cấp cứu Saint Vincent ngày 5 tháng Tư, 1997.
Đêm hôm ấy tôi chơi bóng rổ ở Cage tại Village thì bị ngã rất nặng. Tôi có thể xin y tế gia hạn, nhưng tôi đã mất nhiều tháng chuẩn bị và nói thật, vào thời điểm đó tôi không chắc muốn làm luật sư. Tôi quyết định viết bằng tay phải và cứ để cho điểm số quyết định hộ tôi.
- Anh đang kể cho tôi nghe rằng anh thi đỗ khi viết bằng bàn tay không thuận?
- Tôi không có tay không thuận. Tôi thuận cả hai tay.
- Có thể có nhiều lựa chọn ngoài việc viết tiểu luận chứ?
- Đúng thế, - tôi nói và nhìn thẳng vào mắt ông ta. - Hoặc nhận hoặc bỏ qua nó.
- Chúng tôi sẽ xem xét, - Rothstein nói và đẩy một tập giấy qua bàn. Rồi với tay ra sau, ông vớ đại một cuốn sách trên giá.
- Anh gặp may đấy, Dunleavy - Ulysses của Joyce. Tôi sẽ đọc chính tả dòng đầu, anh viết bằng tay phải nhanh hết mức có thể. Sẵn sàng chưa?
- Đã bảy năm nay tôi không làm việc này.
- Anh lo gì? Anh không có bàn tay không thuận kia mà. Sẵn sàng?
- Vâng.
Rothstein đọc với vẻ khoái trá.
Tôi giận dữ ngoáy vội và đẩy trả tập giấy.
- Giờ thì tôi biết vì sao anh viết bằng tay phải cừ thế, Dunleavy, - Rothstein nói và nụ cười trong mắt ông chuyển xuống đôi môi mỏng. - Chữ anh đẹp hơn chữ tôi nhiều. Mà này, chiều nay tôi đã gọi vài cú điện, té ra tin đồn này từ văn phòng Ronnie Montgomery. Gặp anh ở tòa vào sáng mai nhé.
- Nhưng, thưa ngài... - Ioli nói.
- Sẽ gặp cả anh nữa, Dominic.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT