Wingo cất tiếng sủa ầm ỹ trong xe tôi, khiến tôi thấy không cần nhưng vẫn nắm cái vòng thép và gõ mạnh ba cái vào cửa nhà Tom.

Lúc đó là tám giờ sáng, chắc Tom có nhà, nhưng không ai trả lời tiếng Wingo sủa lẫn tiếng đập cửa đều đặn của tôi. Tôi đoán anh đang tắm.

Dịch vụ kéo dắt đã thả những thứ còn lại thuộc chiếc xe của Tom trên đường dành cho xe, nên Wingo và tôi đi vòng quanh cái vỏ xe cháy thui vào sân sau.

Cánh cửa trượt ở sân trong khóa, nhưng tôi có thể nhìn vào trong nhà khá rõ. Một cái ghế trong phòng khách bị đổ. Cái giá sách cũng thế.

Tôi bấm số di động nhắn gọi Tom, và hoang mang thấy ở phía bên kia ngôi nhà, con Wingo sủa như gặp cáo.

Tôi chạy tới và thấy nó tru vào nơi để đồ trong bếp.

Cửa vẫn để mở. Bên trong là hai cái ghế gấp tan nát và một cái ô đi biển cũ kỹ. Tôi lại gọi vào di động của Tom lần nữa, nhưng không may mắn gì hơn lần đầu.

Tôi không nói với Tom là sẽ đón anh, nên thay vì xông vào hoặc gọi cảnh sát, tôi bám lấy hy vọng là anh đã thu xếp đi với Clarence. Tôi đẩy Wingo vào xe và lái tới văn phòng của chúng tôi ở Montauk.

Với bao ý nghĩ bộn bề trong đầu và ánh mặt trời sáng sớm rọi thẳng vào mắt, tôi suýt đâm phải một người đang hùng hục đạp xe ở mép đường.

Chỉ khi Wingo kêu ăng ẳng và cuống cuồng giật mạnh tay áo tôi, bắt tôi nhìn qua gương chiếu hậu, tôi mới nhận ra người đàn ông đi xe đạp chính là Tom. Tôi nhấn phanh, rồi vội lùi lại.

Tôi nhẹ cả người nhưng chỉ đến lúc nhìn thấy mặt anh. Một mắt Tom hoàn toàn nhắm nghiền, mắt kia trầy trượt, đỏ tía. Trên cổ và tai anh có nhiều chỗ sưng tấy và vết rách, một vết thương dài và sâu, nham nhở trên một bên lông mày.

- Lúc tôi về đến nhà có hai đứa đợi sẵn, - Tom nói. - Tôi định nói là bốn đứa.

- Anh có gọi cảnh sát không?

- Không nhìn thấy gì hết. Như Mack nói, việc này là tượng trưng hơn bất cứ thứ gì.

- Chẳng hay ho gì khi cứ vài tháng lại bị táng vào đầu như thế này. Có thể bị chấn thương nguy hiểm, Tom ạ.

- Tom? Đấy là tên tôi sao?

- Có gì đáng cười đâu.

- Không, nó khá ngộ đấy chứ.

- Thực ra thì cũng khá ngộ.

- Công nhận là càng già, tôi càng khá hơn, Kate ạ.

- Anh có nhiều chỗ phải sửa sang lắm.

Tôi ghé vào Barnes Pharmacy để tẩy rửa và mua băng, gạc vô trùng. Trở lại văn phòng, chúng tôi rửa sạch những vết rách. Tôi cố nhắc mình rằng diễn biến của sự việc này dễ dẫn đến tai họa và tôi không nên nhận vụ này để dính dáng với Tom Dunleavy thêm nữa. Nhưng trong thâm tâm, tôi thấy mình chỉ là một kẻ khờ, vì tôi cũng tự hỏi sao cứ phải gay gắt giữ mãi lòng hận thù vì cách người ta đối với mình khi mới hai mươi hai tuổi, và chẳng có quy định nào giới hạn cách hành xử tồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play