Cuộc gọi của cháu Sean tôi dường như phá vỡ sự bế tắc của vụ này, vì ngay chiều hôm sau, Jarvis Maloney, mười tám tuổi, trèo cầu thang cót két đến phòng làm việc của tôi. Cậu ta là vị khách đầu tiên của chúng tôi trong tuần, và con Wingo quýnh lên, chồm cả người lên Jarvis.

- Tôi có một tin không biết có ý nghĩa gì không, - cậu ta nói. - Nhưng huấn luyện viên bảo tôi nên nói với các vị ngay.

Hè năm nào làng East Hamptons cũng thể hiện sự cảm kích với dòng khách miễn phí bằng cách tổ chức một đội thanh niên đón tiếp họ. Mặc quần nâu và sơmi trắng, họ vất vả ngược xuôi trên phố Main, viết phấn vào lốp xe, đọc ngày tháng đăng ký và kiểm tra nhãn, ghi phiếu, về cơ bản là kiếm tiền cho thị trấn. Jarvis là học sinh lớp lớn nhất trường, là thành viên trong đội công tác hè vừa qua và ngẫu nhiên cũng là trọng tài biên trong đội bóng đá của trường trung học East Hampton. Lúc chúng tôi xua con Wingo đi, cậu ta chia sẻ những điều trong đầu:

- Khoảng chín giờ tối thứ Bảy mà Feifer, Walco và Rochie bị giết, tôi đã ghi vé phạt một ôtô ở Georgica Beach. Thực ra tôi ghi hai vé - một vì không có nhãn hợp lệ vào bãi biển năm 2003 và một vì mất nhãn phản quang. Lý do duy nhất làm tôi nhớ mãi là chiếc xe ấy màu hạt dẻ 9-11, trên đồng hồ đo đường mới chỉ bảy trăm dặm.

Ngày hôm sau, tôi có cuộc cãi cọ nhỏ với anh bạn làm ca sáng. Chúng tôi đua nhau xem ai ghi vé cho chiếc ôtô đẹp nhất và tôi đưa ra chiếc Porsche. Cậu ta bảo cậu ta cũng đã ghi vé chiếc xe ấy, ở nguyên chỗ đó vào lúc sáng sớm. Như thế có nghĩa là nó đã đỗ ở đó suốt đêm, ngay cạnh nơi tìm thấy những cái xác. Như tôi đã nói, chưa chắc điều này có nghĩa gì, nhưng huấn luyện viên bảo tôi nên kể với các vị.

Lúc Jarvis vừa ra về, tôi lái xe đến trụ sở cảnh sát Village. Cái nơi nho nhỏ xảy ra tội ác này chia cho hai đơn vị phụ trách. Cảnh sát Hamptons tuần tra các con đường từ SoutHamptons đến Montauk, còn cảnh sát Village chịu trách nhiệm về mọi việc xảy ra trong làng, và hai đơn vị này hầu như ghét nhau cay đắng.

Mickey Porter, sếp của cảnh sát Village là bạn tôi. Không như cảnh sát Hamptons thường có khuynh hướng tỏ ra rất nghiêm trang, Porter là một anh chàng cao ráo, để bộ ria mép rậm, đỏ hoe, không hề tỏ vẻ mình là một nhân vật trọng yếu khi làm nhiệm vụ. Ngoài ra, anh chẳng để tâm đến việc Kate và tôi đại diện cho Dante.

Sau vụ khủng bố 9/11, Cảnh sát Village cũng như toàn bộ các đơn vị khác trong nước được Cục An ninh Quốc gia cấp một dàn máy tính mạnh, giá năm chục ngàn đôla. Trong ba mươi giây, Mickey đã có biển đăng ký của chiếc Porsche hiện trên màn hình - một tấm biển New York, IZD235, đăng ký tên ông bạn trên bãi biển của tôi, Mort Semel theo địa chỉ ở Manhattan, 850 đại lộ Park.

Hoan hô.

Tốt, nhưng chưa trọn vẹn.

- Dù có đăng ký tên Semel, - Porter nói, - tôi biết khá chắc người duy nhất lái nó là Teresa, con gái ông ta. - Anh kéo thanh cuốn trên màn hình xuống và nói, - xem này, Teresa Semel, mười tám tuổi. Riêng một tuần trong tháng Tám đã bị ba vé phạt, hai trong số đó vì chạy quá tốc độ cho phép.

- Anh mong gì khi cho một đứa mới mười tám tuổi được lái chiếc xe giá một trăm ngàn đôla?

- Trên đường Beach, một 9-11 là một chiếc Honda Civic, - Porter nói. - Một hành động thận trọng của bậc cha mẹ. Hơn nữa, Tess không phải là một thiếu nữ bình thường.

- Một mẫu sành điệu chứ gì? Hẹn hò với chàng nào ở Guns’N Roses?

- Stone Temple Pilots, khá gần gũi. Một cô gái đẹp. Lên bìa tạp chí Vogue từ năm mười bốn tuổi và đóng vai khiêu dâm trong vài bộ phim cho tuổi teen. Từ đó đến nay, đã vào, ra trung tâm cai nghiện nhiều lần.

- Là người giàu có và xinh đẹp chẳng hay hớm gì.

- Tôi không rõ. Tôi thấy đẹp cũng bõ lắm chứ.

- Vậy hãy tin tôi. Này Mickey, tôi sẽ đến gặp cô gái này. Xem vì lý do gì mà cô ta có mặt tại hiện trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play