Ba giờ sau tôi đã ở thành phố New York và phải thừa nhận rằng toàn bộ sự việc thật kỳ dị.
Hai then cửa xoay, dây xích lách cách vào rãnh, và thân hình Dante Halleyville choán hết khuôn cửa 3A nhà 26 phố Cinton. Đã hơn một tuần, Dante không bước ra khỏi căn hộ hoặc mở hé cửa sổ, nên không khí bên trong nặc mùi mồ hôi, sợ hãi và đồ ăn Tàu ngấy mỡ.
- Tôi đói lắm, - là những lời đầu tiên buột khỏi miệng cậu. - Ba ngày trước người đưa hàng nhìn tôi có vẻ khang khác, làm tôi sợ không dám gọi thứ gì nữa. Thêm nữa, tôi đã tiêu hết mười hai đôla tiền mặt.
- Cũng may là chúng tôi đã đỗ lại dọc đường, - tôi nói rồi rút một trong ba hộp pizza to ra khỏi túi và đặt trước mặt Dante.
Cậu ta ngồi xuống cùng Clarence trên chiếc đivăng thấp, loại cũ, một bức ảnh Mick Jagger[21] năm bốn mốt tuổi nhìn tôi qua vai họ. Tôi không tán thành quyết định bỏ trốn của Dante, nhưng cả vùng nhập cư cũ đầy những anh chàng da trắng phóng túng, một nửa trong số họ được cha mẹ trả tiền thuê nhà, không phải là nơi đầu tiên cảnh sát đến tìm một thanh niên da đen chạy trốn. Căn hộ là của người chị một chàng trai Dante gặp tại trại hè Nike.
Dante ngốn ngấu hết một miếng bánh, chỉ dừng lại đủ lâu để nói:
- Tối hôm đó tôi và Michael có mặt ở đấy. Ý tôi là chúng tôi đã ở đúng chỗ đó, - Dante nói, cắn thêm miếng nữa và uống một hơi Coke. - Cách khoảng mười mét. Có lẽ gần hơn. Khó mà nói lắm.
- Cậu nói gì thế, Dante? Cậu đã nhìn thấy Feifer, Walco và Rochie bị bắn? Cậu đang kể với tôi cậu là một nhân chứng?
Dante ngừng ăn và nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không thể nói cậu ta giận dữ hay bị xúc phạm.
- Không, tôi không nhìn thấy. Tôi và Michael nấp sau bụi cây, nhưng có thể nghe rõ như tôi đang nghe anh lúc này. Trước tiên là một giọng nói: “Quỳ xuống, mấy thằng khốn”, rồi một giọng khác, có lẽ là Feifer hỏi: “Rồi sao nữa?” nghe có vẻ thân thiện, như đây là chuyện đùa. Rồi khi họ nhận ra là nghiêm trọng, tất cả la hét và van xin cho đến phát súng cuối cùng. Tôi sẽ không bao giờ quên được. Tiếng họ van xin tha mạng.
- Dante, tại sao các cậu trở lại nơi đó đêm ấy? - Tôi hỏi. - Sau chuyện xảy ra ban chiều? Tôi thấy vô lý lắm. - Hoặc cảnh sát thấy thế, tôi không muốn nói thêm.
- Feifer bảo chúng tôi đến. Nói có chuyện quan trọng.
Câu này nghe càng vô lý.
- Feifer? Vì sao?
- Chiều hôm đó Feifer gọi điện cho chúng tôi. Chính vì thế tôi nhận ra giọng cậu ta ngay trên bãi biển. Cậu ấy nói muốn gạt mọi chuyện lại đằng sau, muốn sự việc dịu đi. Michael không muốn đi. Tôi thì cho rằng chúng tôi nên đến.
- Michael vẫn có súng kia mà? - Clarence hỏi, dường như không để ý đến tôi.
- Quên chuyện đó đi. Nghe nói Michael đã bán cho người anh họ ở Brooklyn.
- Chúng tôi đã bắt đầu tìm khẩu súng, - Clarence nói. - Nhưng trước hết, cậu nên nộp mình cho cảnh sát. Cậu càng trốn tránh lâu, chuyện này xem chừng càng xấu hơn. Cậu phải làm thế đi, Dante.
- Clarence nói đúng, - tôi nói và dừng lại ở đó. Clarence đã cho tôi biết Dante luôn kính trọng tôi. Dante không nói gì trong vài phút, những phút dài. Tôi hoàn toàn hiểu - cậu ta vừa ăn no, và đang thoải mái.
- Tối nay, tôi sẽ làm việc đó, - cuối cùng, Dante nói. - Nhưng Tom đi cùng tôi được không? Tôi không muốn có chuyện này nọ xảy ra khi tôi xuất hiện ở đồn cảnh sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT