Khắp sân vắng lặng quá đáng dù ánh sáng tràn ngập. Dành cho các cuộc chơi ban đêm, tám ngọn đèn halogen cao áp gắn trên các cột đèn cao, thanh lịch, trắng như bạc. Người ta dùng chính loại đèn này trong các thiết bị điện ảnh, và đêm nay chúng chiếu sáng lòa.
Một xe cảnh sát tuần tra và cấp cứu xua chúng tôi ra khỏi đây.
Belnap bảo tôi ở lại cạnh xe lúc cậu len xuống chỗ hai xe cấp cứu đang lùi sâu vào cồn cát.
Tôi nghe thấy tiếng còi hú không ngừng trên mui xe của Belnap, rồi một đoàn xe cảnh sát từ hai phía vội vã chạy tới đường Beach.
Nhiều cặp đèn pha cùng chiếu vào cái cổng cao ở chân đồi và ngoằn ngoèo chạy tới chỗ tôi.
Năm phút sau, có thêm ít nhất một tá xe tuần tiễu và ba xe cấp cứu. Trong dòng xe đáng ngại đó có hai thanh tra đi chiếc Crown Vics đen. Cộng thêm các đơn vị K-9 và Pháp y trong các xe tải chuyên dụng.
Lúc các xe cảnh sát đỗ và còi ngừng hú, tôi lại nghe thấy tiếng sóng biển. Toàn bộ cảnh xôn xao này thật kỳ lạ và phi tự nhiên như cảnh thức canh một đứa trẻ nhỏ.
Năm phút sau nữa, tôi vẫn ở lại cạnh xe, là người ở đó nhưng không thuộc đám đông đang vây quanh hiện trường, và chỉ nhìn vào những tấm lưng, những tư thế, tôi có thể nói rằng vụ này nghiêm trọng hơn thứ cảnh sát quen nhìn và tôi cảm thấy nguy hiểm. Vài năm trước, một triệu phú bị giết trên giường cách đây trong vòng một dặm, nhưng lần đó khác hẳn. Những cái xác này không phải người đi nghỉ hè.
Căn cứ vào cách cảnh sát hoạt động, những cái xác này là ba người của họ, có khi là cảnh sát cũng nên.
Lúc các nhân viên cứu hỏa tình nguyện xuất hiện, tôi hình dung mình ở lại thế là đủ. Hơn nữa, tôi không hẳn là người lạ ở đây. Ai cũng biết Tom Dunleavy, dù xấu hay tốt.
Nhưng đi được nửa đường đến chỗ xe cấp cứu, Mickey Harrison, một trung úy chơi bóng rổ với tôi ở trường trung học, nhảy tới và chặn mạnh hai bàn tay lên ngực tôi.
- Tommy, lúc này cậu đừng đến gần hơn. Hãy tin tôi.
Nhưng đã quá muộn. Lúc anh ngăn tôi, vòng tròn vỡ tung và tôi thoáng thấy nhiều cảnh sát chạy hối hả khắp nơi.
Nơi đây trời quá tối, và ban đầu những dáng người trông rất vô lý. Họ quá cao hoặc quá thấp, không liên quan gì đến những đường nét quen thuộc của con người.
Tôi liếc nhìn những cái bóng, tâm trí vẫn không thể nghĩ gì đến những hình ảnh. Lúc đó một cảnh sát trong đội Pháp chứng lom khom vọt tới, máy ảnh của anh ta chớp sáng lóe.
Chớp sáng lóe lên lần thứ hai vào chính giữa hiện trường, và trước khi nó tối dần, tôi nhìn thấy vòng tóc chuội trắng của Feifer.
- Ôi, lạy Chúa tôi, - tôi nói và Mickey Harrison nắm lấy khuỷu tay tôi.
Lúc đó, gần như ngay lập tức, lại một cú sốc nữa. Những cái xác không nằm cạnh nhau. Chúng chồng chất cái nọ lên cái kiathành một đống. Feif nằm ngửa ở giữa. Robert Walco nằm trên cùng, mặt úp sấp, còn Rochie nằm nghiêng, dưới cùng.
Có tiếng nói cắt ngang nhiều tiếng khác, có lẽ của Billy Belnap, nhưng theo cách cảm nhận đột ngột, tôi không thể nói chắc.
- Cậu có nghĩ là Dante và những người bạn da đen của cậu ta làm việc này không?
Tôi không nghe rõ câu trả lời vì tôi đã quỳ sụp xuống và nôn thốc nôn tháo vào cát ẩm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT