- Có lẽ chúng ta vẫn có thể tìm ra đường thoát, - tôi nói lúc khởi động chiếc Jetta của Kate và thận trọng lùi khỏi con đường lầy bùn. Hàng xóm láng giềng trong vòng nhiều dặm đã đổ hết về nhà bà Marie ăn mừng nên phố xá vắng tanh, và trong trận mưa như trút, trông càng hoang vắng hơn bao giờ. - Cái gì làm cháu nghĩ là mọi sự kết thúc, hở? Xảy ra chuyện gì?

- Raiborne, - Sean nói. - Phán quyết vừa xong, cháu chuồn ngay khỏi đó nhưng lúc ra xe, Raiborne đã đứng cạnh đó. Thằng chó ấy đợi cháu. Chắc hắn phải chạy hết tốc lực để đến đó trước, nhưng dù có thở nặng nhọc, hắn cũng không để cháu thấy. Hắn tự giới thiệu. Nói rằng ba phút trước các vụ giết Eric Feifer, Patrick Roche, Robert Walco và Michael Walker lại mở rộng lần nữa, cùng với vụ giết người chưa bao giờ sáng tỏ của Manny Rodriguez. Rồi hắn mỉm cười và nói theo hắn, nghi phạm duy nhất của cả năm vụ này là một kẻ buôn bán ma túy bị tâm thần tên là Loco.

Lúc cháu hỏi vì sao hắn lại nói với cháu, Raiborne nhìn cháu ranh mãnh và nói: “Vì tôi tin khá chắc là cậu, Sean ạ. Cậu chính là Loco!”.

Lúc này tôi đang trên đường 41, nhưng mưa rơi mù mịt nên tôi không chạy quá ba mươi dặm/ giờ. Tôi càng đi chậm hơn lúc nhìn thấy biển Citgo, và lúc đi qua đó, tôi rẽ ngoặt vào một con đường nhỏ ảm đạm khác.

Tôi nhìn Sean và mỉm cười:

- Cháu không cần phải lo về thanh tra Raiborne nữa đâu.

- Thật sao?

- Thật. Hắn cũng đến gặp chú. Chiều nay, tại nhà chú, ngay sau khi Clarence đón Kate đến nhà Marie. Hắn nói hắn không thể tưởng tượng nổi vì sao chú biết nhiều đến thế về các vụ giết người này, rằng khẩu súng là một thứ bẫy, về các dấu vân tay và cuộc gọi mạo danh Eric, về tên Lindgren bẩn thỉu. Rồi hắn nhận ra rằng ắt chú phải dính dáng.

- Thế chú nói sao?

- Chú định hỏi hắn đã từng đến Antigua, bất kỳ hòn đảo nào chưa. Hắn tưởng là về hưu sớm được chăng? Nhưng chú biết chỉ mất thì giờ của chú.

- Vậy chú đã làm gì? - Sean hỏi, ngoảnh đi vì nó thừa biết câu trả lời.

- Làm việc phải làm. Chú bảo này, thằng cha ấy có dễ tới hơn trăm ký. Chú mới tống hắn trong cốp xe.

- Giờ chú giết cả cảnh sát à, Tom?

- Không có nhiều lựa chọn, - tôi nói lúc nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát East Hamptons chạy về hướng bắc trên đường 41 tới nhà bà Marie.

- Làm thế nào mà Dante tìm được luật sư cho cậu ta? Hoặc nếu chú phải là ngôi sao lớn lần nữa, nổi bật cùng cô bạn gái của chú, để hắn ta biến mất sao được?

Con đường chỉ vừa vặn nhìn thấy qua màn mưa sầm sập, trèo qua một căn nhà bỏ hoang.

- Chú đoán cháu chưa bao giờ nghe đến một thứ gọi là sự chuộc tội, cháu ạ.

- Cháu nghĩ là chưa.

- Một cơ hội xóa bỏ những lỗi lầm như của chú chỉ đến một lần trong đời, Sean ạ.

- Không phải là hơi muộn rồi sao, chú?

- Ý cháu là gì?

- Xóa bỏ quá khứ? Làm lại từ đầu ư?

- Ồ, sẽ không bao giờ là quá muộn để chuộc tội, Sean.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play