“Em nhìn anh đi!” Trần Diệu Thiên đột nhiên kéo mặt tôi phải đối diện chính diện với anh. Trong mắt anh dường như là lửa giận thiêu đốt ngập trời, quát, “Vì sao đột nhiên lại chạy trốn? Em có biết anh lo lắng lắm không?”
Vì sao dưới
cơn thịnh nộ của anh, người làm sai lại là tôi chứ? Tôi không đi thì
đứng ở nơi đó làm gì? Tiếp tục thưởng thức màn hôn môi nóng bỏng của anh và người con gái khác sao? Rõ ràng người làm sai trước là anh, dựa vào
cái gì mà anh lại phát giận chứ?
Nhưng đối
mặt với cơn giận của anh, một câu tôi cũng không nói được. Dù sao chúng
ta chơi cũng chỉ là một trò chơi, tôi nào có lập trường gì mà dám công
khai chỉ trích anh? Thế nên tôi thản nhiên nói, “Tin nhắn của tôi đã nói rất rõ ràng, tôi nghĩ không nên phải lập lại một lần nữa!”
“Vì cái gì?” Anh nhanh cầm lấy bả vai của tôi, ngón tay bấm sâu vào da tôi làm tôi
đau muốn thấu xương. Trong mắt anh là tràn ngập khó hiểu ……….và đau xót
không thể diễn tả.
“Không vì
cái gì hết, tôi…………. A!” Trần Diệu Thiên đột nhiên dùng sức ôm tôi vào
lòng , bất ngờ không kịp phòng bị tô kinh hô một tiếng nhỏ, cắt ngang cả suy nghĩ vốn đang có.
Hơi thở của
anh cứ vờn xung quanh tôi, anh ôm tôi dựa đầu vào vai anh, vỗ về tóc
tôi, giọng nói khàn khàn hỏi tôi, “……. Em rốt cuộc làm sao vậy? Lúc
trước không phải tốt lắm sao? Anh làm sai cái gì, em nói cho anh biết
đi, anh sửa!” [Sun: trời ơi, cảm động
quá, giờ mà biết tìm đâu ra người đàn ông như thế này, nhưng Trần Diệu
Thiên mà biết Chân Tâm giận là vì ghen chắc là mừng lắm ^^~~]
Trong lòng
tôi lại khó chịu không hiểu vì sao, cái mũi tự nhiên lại bị ngạt ngạt,
cay cay. Tôi cố gắng vững vàng, dùng ngữ điệu thản nhiên nói, “Anh cái
gì cũng không có sai. Là do tôi sai. Tôi không nên điên mà chơi cái trò
hẹn hò hai ngày với anh. Bây giờ tôi tỉnh táo lại rồi, cho nên trò chơi
chấm dứt ở đây. Cũng không có gì cả, chẳng qua là chấm dứt trước một
ngày mà thôi.”
Nói xong tôi giãy khỏi vòng tay anh, anh lại cố chấp không chịu buông. Anh cắn răng
nói, “Quách Chân Tâm, em nghĩ rằng anh là người có thể dùng để vui đùa
sao?”
“Tôi không
đùa với anh. Là anh tự nguyện!” Thấy mình giãy cũng không ra, tôi cũng
táo bạo lên, ngẩng mặt đối mặt với anh, gầm nhẹ nói, “Anh có phiền hay
không vậy? Nói chuyện yêu đương thì anh tình em nguyện không phải tốt
hơn sao? Nào có chuyện ép buộc người như vậy? Anh có ý gì?”
“Em xoay anh lăn qua lộn lại là có ý gì sao?” Anh càng thêm phẫn nộ gầm nhẹ, hốc mắt anh dường như đỏ lên, anh đang nhìn chằm chằm vào tôi. Trong mắt anh có phẫn nộ, có bi thương, và hình như còn có ………..đau khổ vô cùng………..
Anh như vậy, vì sao giống như bị người yêu thương tổn vậy, giống như là
có đau khổ mà không kịp thừa nhận……. Đây là phản ứng nên có của một
người nổi danh là lãng tử tình trường sao…………..
Tôi mờ mịt
rồi, đây có thật là công tử đào hoa Trần Diệu Thiên nổi danh đây không? Vì cái gì mà ánh mắt anh nhìn tôi lại chân thành, tha thiết và thống
khổ như thế……………..
“Tôi nghĩ,
dưới tình huống này cậu không nên ép buộc Chân Tâm!” Lí Minh Ngôn đi lên phía trước, kéo mạnh tôi từ trong lòng ngực của Lí Minh Ngôn ra. Tôi
lảo đảo một cái đã ngã vào trong lòng ngực Lí Minh Ngôn.
Anh ôm
tôi, nhìn về phía Trần Diệu Thiên đang phẫn nộ, anh dùng giọng nói vô
cùng bình tĩnh vô cùng chậm rãi nói, “Trần Diệu Thiên, cậu không nên
dùng thủ đoạn để khống chế một cô gái không thương cậu!”
Trần Diệu Thiên lạnh lùng nhìn anh, không nói một lời, khuôn mặt tuấn mĩ nhưng được bao phủ bởi một lớp băng mỏng.
Anh đột nhiên kéo tay của tôi, nói “Đi theo anh!”
“………… Không!” Tôi cự tuyệt.
Tôi không muốn, cũng không dám. Tôi sợ tôi mà chơi tiếp trò chơi này thì tôi sẽ không gượng dậy nổi nữa.
Tôi nghĩ
muốn rút tay mình về nhưng anh lại cầm thật chặt. Anh vẫn cứ chăm chú
nhìn vào hai mắt tôi tựa như là muốn hình thấu xem trong tim tôi nghĩ
gì, giọng nói trầm thấp mang theo bi thương, anh lập lại một lần nữa,
“Đi theo anh!” Lời này giọng điệu ủ dột như thế, lại mang theo chút khẩn cầu làm người ta không đành lòng từ chối.
Ánh mắt của
anh làm cho tôi đau xót. Chàng trai buổi chiều vẫn còn ôn nhu ngượng
ngùng cươi nói kia giống như là chuyện hãy còn vừa mới……………
Nhưng mà,
thật sự không thể như vậy được. Tôi cùng Trần Diệu Thiên vốn là người
của hai thế giới khác nhau, cuộc sống của anh là phồn hoa đô hội, còn
cuộc sống của tôi là cuộc sống của một người bình thường trong xã hội,
chúng ta không nên thay đổi làm gì cả! Tôi chưa bao giờ tin tưởng cái gì gọi là lãng tữ quay đầu, lại càng không tin mình là cô bé lọ lem may
mắn trong truyền thuyết.
Bởi vì……… cuộc sống thật sự không phải là một câu truyện cổ tích.
Tôi dùng sức rút tay về, gục đầu xuống, giọng nói tuy rằng thấp nhưng rất rõ ràng,
“Tôi thích Lí Minh Ngôn. Mãi mãi vẫn thích anh ấy. Cho nên xin anh không cần quấy rầy tôi nữa. Như vậy sẽ làm tôi cảm thấy thật phiền.”
“Em, lặp lại lần nữa!” Không phải là giọng nói nổi giận nhưng trong tưởng tượng của
tôi mà là có chút nhẹ nhàng sâu kí, lại có chút mờ ảo.
Nhưng mà, giọng nói này lại làm cho tôi kinh hãi.
Tôi không
dám ngẩng đầu, lại càng không dám đối diện với hai mắt của anh. Chỉ còn
cách nắm lấy tay của Lí Minh Ngôn, lặp lại lần nữa, “Tôi thích Lí Minh
Ngôn. Mãi mãi vẫn thích anh ấy. Cho nên xin anh không cần quấy rầy tôi
nữa. Như vậy sẽ làm tôi cảm thấy thật phiền.”
Hồi
lâu…….hồi lâu………. Không khí giống như ngừng trệ.. Rốt cuộc đối diện cũng truyền đến âm thanh, “Quách Chân Tâm……..” Anh nắm chặt tay tôi, sâu kín nói, “…………. Em thật sự có còn trái tim không?” Tôi vẫn như cũ không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của anh cắm vào tay tôi, tay không cảm thấy đau nhưng đau lại ở trong tim, làm cho tôi rét run cả người.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân rời đi, ‘Pang!’ một tiếng, hết thảy trở nên thật yên tĩnh.
Tâm lý của
tôi trong nháy mắt trở nên thật khó chịu, có loại cảm giác muốn khóc,
dường như là tôi vừa mất đi một cái gì đó rất quan trọng, trong lòng đau đớn đến chịu không nổi, tựa như mọi thứ đều sụp đổ……………
Lí Minh Ngôn từ phía sau ôm lấy tôi, ở bên tai tôi nói, “Em không có sai!”
Tôi lẳng
lặng đứng trong chốc lát, lập tức đẩy anh ra, nói, “Cho dù tôi vẫn thích anh nhưng cũng không phải sẽ cảm động đến rơi nước mắt khi anh trở lại
bên người tôi đâu! ” Tôi không chút nào trốn tránh ánh mắt của anh, thật sự nghiêm túc nhìn anh mà nói, “Lí Minh Ngôn, xin anh, hãy tôn trọng
cảm tình tôi đối với anh!”
Anh lặng im nhìn tôi, hình như có trăm ngàn lời cũng không thể nói hết, thật lâu cũng không thể nói tiếng này.
Thể xác và tinh thần đều rã rời, mệt chết đi. Toàn thân như nhũn ra, tôi đi đến sô pha đối diện ngồi xuống.
Ánh mắt nhìn vào chỗ hư không, tôi cúi đầu mở miệng nói, “Em rất hiểu bản thân mình, bản thân em không so được với Lưu Tuệ. Cho nên em không dám so sánh với cô ấy, nhưng em là một con người lòng dạ hẹp hòi, em không thể chấp
nhận được bạn trai em lại đặt một người con gái khác trong lòng mà lại
là vị trí thứ nhất. Em thừa nhận cái gì em cũng không bằng được với cô
ấy nhưng em hy vọng, ít nhất là trong mắt bạn trai em, em sẽ là người
duy nhất trong lòng anh ấy ………….”
“Cho nên, Lí Minh Ngôn, chúng ta chia tay đi.” Tôi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn anh.
Đáy mắt anh xẹt qua một tia khiếp sợ cùng khó hiểu, thật lâu sau, anh hỏi, “Em chắc chắn?”
“Phải, em chắc chắn!” Tôi kiên định gật đầu.
Anh có chút
hốt hoảng nhìn tôi, bỗng nhiên lại mỉm cười, anh buông tay cười nói,
“Được rồi, Chân Tâm, anh thua em rồi, nhưng anh không muốn chia tay với
em!”
“Nhưng em muốn!”
Anh đi đến
trước mặt tôi, ngồi xuống ở sô pha bên cạnh. Hai tay anh tì vào bên
người tôi, cúi người xuống anh nhìn thẳng vào mắt tôi, anh nói, “Em oán
hận anh đúng không?”
Anh nở nụ
cười, có vài phần tà khí mị hoặc không nói nên lời, “Vì cái gì mà em
phải buông tay? Vì cái gì không cho anh yêu thương em? Làm cho anh yêu
thương em, em chính là người thắng, không phải giống như ý định của em
sao?”
Tôi cười tự
giễu, “Chỉ bằng em sao? Làm cho anh có thể yêu thương em? Cho xin đi, em không có khả năng đó đâu, không bằng tự động tránh ra, cứ tiếp tục mộng mơ thế này khi tỉnh lại càng thêm chật vật đau khổ!”
“Em có thể!” Hai mắt anh sâu thẳm nhìn tôi, chậm rãi nói, “Anh thích em, cho nên em hoàn toàn có thể làm cho anh yêu thương em!”
“Anh………….” Tôi mờ mịt nhìn anh,
“Anh thích em!” Anh cười tiếp lời, nụ cười vẫn tràn đầy ôn nhu.
“Nhưng mà em………”
“Em có thể
hấp dẫn để anh yêu thương em!” Anh cười, trong ánh mắt anh lên tính xâm
lược của thợ săn. Tôi tự nhiên thấy bất an mà không thể hiểu được, thân
thể bị anh giới hạn trong một không gian nho nhỏ, cảm giác bất an càng
thêm tăng cao.
Anh cười
cười xoa mặt của tôi, mềm nhẹ tới lui tuần tra, nói, “Chân Tâm, em đỏ
mặt thật đáng yêu. Giống như cô bé thẹn thùng, anh đã muốn thật lâu.”
Khoảng cách
anh cách mặt tôi càng ngày càng gần, ngay tại khi tôi không biết nên làm thế nào thì anh đã hôn tôi. Anh cực kì ôn nhu liếm môi tôi, tinh tế
nhấm nháp một lần, sau đó đem đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng tôi.
Tim tôi bối rối vô cùng, đang lúc muốn đẩy anh ra, anh lại đột nhiên ôm
lấy tôi đặt ngã vào sô pha. Tôi sợ hãi trừng lớn mắt nhìn anh, nhưng anh ôn như mà lại dã man đã chôn vùi hết tất cả những lời tôi muốn nói.
Tôi xem
gương mặt tuấn tú gần tôi trong gang tấc, đây là người mà tôi vẫn hằng
mơ tưởng, vẫn cố gắng theo đuổi anh từ khi còn nhỏ. Nhưng mà….. sao khi
anh hôn tôi, hơi thở nóng rực của anh chảy xuôi trên mặt tôi, vì sao tôi lại không có vui sướng hưng phấn, …….. thời gian dây dưa này làm cho
tôi thở không nổi. Tôi muốn tránh anh đi, cố gắng đẩy anh ra nhưng anh
lại như bị nghiện ở trong miệng tôi mà mút trằn trọc.
Khi hơi thở
chúng tôi đều trở nên hỗn độn và dồn dập, Lí Minh Ngôn buông tôi ra. Anh ngồi dậy, nhìn xuống tôi, trong ánh mắt mang theo mị hoặc, giọng nói
khàn khàn mà trầm thấp, “Thật ra loại hình đáng yêu không phải là sở
thích của anh. Nhưng khi tiếp xúc với em, anh phát hiện đơn giản, ngốc
ngốc lại thường hay thẹn thùng như em thật động lòng người. Khi ở cùng
một chỗ với em, cảm giác thật nhẹ nhàng, không cần cố gắng phỏng đoán
cái gì cả! Không cần nhớ mỗi câu dụng ý của em. Bề ngoài cùng trong tim
em đều giống nhau, nó trắng tinh, thật làm người ta yêu thích!”
Anh………….. anh đây là đang khen tôi sao?
Lí Minh Ngôn cười cười, kéo tôi dậy ngã vào trong lòng ngực anh, “Nói thật, xác thật là anh không nhớ bộ dáng em trước đây là gì. Nhưng em không cần bởi vì
quá khứ mà tự ti. Em là một viên ngọc chưa được tạo hình, em cũng có thể trở nên rất đẹp. Không nên nói là em không bằng với Lưu Tuệ, những cái
cô ấy có, có thể là em không có, nhưng cái mà em có, cô ấy lại không
có!”
“………….. Cám ơn!” Tôi thấp giọng trả lời. Nhưng mà vì sao anh đột nhiên lại cổ vũ tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT