Cha mẹ người ta sợ con gái mắc câu đàn
ông, vậy mà mẹ già của tôi còn sợ tôi sẽ không mắc câu. Thế giới rộng
lớn, quả nhiên nhiều điều kỳ lạ.
“Mẹ, con hình như quên nói với mẹ, con đã là bạn gái của Lí Minh Ngôn.” Tôi nghiêm túc nói với mẹ.
“Thì sao?” Trên mặt mẹ không lộ vẻ hưng phấn như suy đoán của tôi, ngược lại còn có phần kinh ngạc nhìn tôi “Lí Minh Ngôn kia luôn lạnh lùng thản nhiên, hai người sao có thể vượt qua tình cảm bạn bè?”
“Ai nói anh ấy lãnh đạm với con? Người ta là sống nội tâm, quen thâm trầm a.” Tôi lập tức hát đệm cho Lí Minh Ngôn.
“Vật chất cũng là vấn đề, cậu ta cũng không tồi, đi theo cậu ta đúng là sẽ không lo cái ăn cái mặc, cuộc sống cũng sẽ an nhàn. Có điều, con gái à, con gái nên chọn người yêu
mình mới có thể dựa dẫm.” Mẹ tôi tận tình khuyên bảo “Ngay cả mẹ cũng chưa nhìn thấy Lí Minh Ngôn có bao nhiêu tình cảm với con, nếu muốn theo cậu ta, về sau có thể con sẽ khổ.”
“Hiện tại cũng chỉ mới đang nói chuyện yêu đương thôi, còn chưa nói đến chuyện hôn nhân, đấy là chuyện cả đời, mẹ đừng doạ con.”
Dù hiện tại Lí Minh Ngôn không thật sự thích tôi, ai biết được tương lai anh sẽ không thích tôi a?
“Tóm lại con phải nghe mẹ, quan tâm Diệu Thiên một chút. Không nên bỏ qua một con cá béo.” Mẹ chẳng thèm quan tâm đến bộ dạng của tôi, kéo tôi qua tiếp tục nói.
“Mẹ biết tâm lí lớp trẻ hiện
nay, không ai còn muốn kết hôn sớm, cơ hội còn nhiều. Có điều ý nghĩ này là sai lầm, mười phần sai lầm. Con nói xem, Trung Quốc hiện nay đàn ông nhiều không, đàn ông có tiền nhiều không, có tiền mà chưa kết hôn nhiều không? Nhìn xem, những người vừa có tiền lại chưa kết hôn, thân thể
khoẻ mạnh không bệnh tật có nhiều không? Những người như thế này khả
năng con có thể gặp là bao nhiêu? Mẹ nói cho con biết, rất nhiều cô gái
mơ có được vị trí này. Trần Diệu Thiên không chỉ yêucon, còn khăng khăng một mực chỉ yêu con, hơn nữa tuổi còn trẻ, tướng mạo xuất chúng, tài
lực hùng hậu, con nói xem vận khí của con có phải quá tốt không? Người
ta mua xổ số trúng độc đắc vận khí cũng không tốt bằng con.”
“….”
“Con cũng không nhìn lại bản
thân xem, diện mạo không có, dáng người cũng không, công việc cũng không ổn định… Mẹ nhìn con đã muốn chán chết, hiện tại tự nhiên có người đến
cho con chiếm tiện nghi, con còn muốn mang con rùa vàng này đá đi sao,
nếu thế thì cơm gạo hơn hai mươi năm mẹ nuôi con, con mau nhổ ra, nuôi
lớn như vậy mà không khôn ra, rõ ràng là lãng phí lương thực của nhà
ta.”
“…” Tôi ngoài im lặng cũng không biết nói gì.
Lão Phật gia à, mẹ sao có thể ác độc như thế a.
Ra khỏi toilet, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần Diệu Thiên đứng cách đó không xa, nở nụ cười rạng rỡ hơn ánh
mặt trời. Thân hình cao lớn khiến anh cực kỳ bắt mắt, nhìn anh như vậy
khiến người ta liên tưởng đến một nhân vật nổi tiếng nào đó. Hơn nữa
trên người anh toàn hàng hiệu, nhìn một cái đã biết là người có tiền,
phụ nữ đi qua anh vẫn còn muốn quay lại nhìn thêm vài lần.
Mẹ nó, tôi đúng là trúng tà, sao tự nhiên lại cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu.
Tôi, tôi không phải là nên đi mua xổ số??
Anh nhìn thấy chúng tôi đên, đi nhanh
hai ba bước, đi cùng chúng tôi. Cho đến khi mẹ đi qua cửa kiểm tra an
toàn, vẫy tay chào sau đó biến mất khỏi tầm mắt tôi, anh từ đứa con
ngoan hiền trở lại dáng vẻ lưu manh. Một tay anh ôm lấy tôi vào trong
lòng, không để ý đang giữa ban ngày ban mặt tự nhiên hôn lên môi tôi.
Cho đến khi tôi kháng cự mãnh liệt anh mới buông ra, tặc lưỡi tiếc nuối
nói “Được rồi, một miếng không thể ăn hết một cái đầu heo, anh sẽ từ từ thưởng thức.”
“Biến thái!” Mặt tôi nóng như lửa đốt, đạp mạnh vào chân anh.
Anh cợt nhả nói “Đánh đi, cãi nhau cũng là một loại tình thú của tình nhân.”
Tôi vẫn muốn đá anh một phát nữa nhưng đột ngột rụt trở về, xoat người, bước đi về phía trước.
…Gặp anh so với trúng xổ số còn may mắn hơn sao? Ta phỉ nhổ!
Anh hai ba bước đã bắt kịp tôi, đưa tay
khoác lên vai tôi, tôi liếc anh một cái đẩy tay anh ra, anh lại đặt lên, tôi lại đẩy ra… da mặt của tôi không dày được như anh, cho đến khi hai
người chúng tôi gây sự chú ý nhiều hơn, tôi thoả hiệp, mặc anh muốn làm
gì thì làm.
Sau khi lên xe, tâm tình của anh hình như tốt lắm, tôi nhịn không được buồn bực hỏi “Trần Diệu Thiên, anh cuối cùng là vì cái gì mà cứ bám theo tôi không dứt.”
“Buổi tối em giúp anh ngủ anh sẽ nói cho em biết.” Anh cười vô sỉ nói.
“….Thần kinh!!”
Tôi còn đang lo lắng đêm nay cuối cùng
sẽ thế nào, hoàn hảo ông trời thấy tôi đáng thương nên giúp tôi, Trần
Diệu Thiên bị điện thoại kéo đi, hình như là có chuyện gì đó cần đi công tác thì phải.
Anh đưa tôi về nhà, trước khi bước đi anh còn sờ sờ đầu tôi nói “Bảo bối của anh, anh không ở nhà em đừng nhớ anh quá nhé.” {hana: oẹ, như chồng nói với vợ ấy, Thiên ca, ca có cần sến thế không…(mặc dù
đoạn này em chém lời ca)…Thiên ca: Cô Hana này, cô còn nói nữa tôi chém
cô *lườm sát thủ*…. Hana: trốn sau lưng Sún…}
… Anh nhất định là cố ý!!
Những lời này khiến tôi ghê tởm suốt một đêm.
Cũng may, giờ tôi có thê an tâm tắm rửa, an tâm chơi máy tính, an tâm ngủ.
Trước khi ngủ, như thường lệ tôi lại nhắn tin cho Lí Minh Ngôn.
“Anh đang làm việc sao? Em đi ngủ đây.”
Ai da, anh còn chưa biết chuyện Trần
Diệu Thiên đến nhà tôi ở a, mấy chuyện này anh biết sẽ để ý sao? …Tôi
không biết có nên thẳng thắn với anh không?
Tôi đúng là không đủ dũng khí nói ra
việc có một người đàn ông có tình ý với tôi ở lại nhà tôi, càng không
thể nói chuyện cô nam quả nữ ở cùng nhau, anh liệu có giận quá đến mức
sẽ bỏ tôi không, tôi thật sự là khóc không ra nước mắt đi.
Chỉ chốc lát, điện thoại vang lên “Được, không còn sớm, ngủ đi, ngủ ngon.”
Tôi nhìn tin nhắn đơn giản này một lúc lâu, sau đó nhắn lại “Ngủ ngon.”
Đúng rồi, tôi có thể đi ra ngoài ở, tốt
nhất là lấy cớ này để đến ở cùng Lí Minh Ngôn, nhất cử lưỡng tiện a. Có
thể thoát khỏi Trần Diệu Thiên, còn có thể gặp Lí Minh Ngôn hàng ngày,
trời ơi, quá tuyệt. Tôi vì ý tưởng thiên tài này mà phấn khởi không
thôi, hạ quyết tâm, lần tới gặp Lí Minh Ngôn phải nói với anh mới được.
Hắc hắc… Hắc hắc hắc…. tôi và anh có thể sớm chiều gặp nhau, liếc mắt đưa tình a…
. . . Hắc hắc hắc hắc. . . . . .
Tôi ôm chăn cười tủm tỉm mơ tưởng đến ngày được ở chung với Lí Minh Ngôn, cứ như thế chảy nước miếng tiến vào giấc ngủ.
Khi tôi đang mơ mơ màng mang thì có cảm giác toàn thân khô nóng.
Hình như có một đôi tay di chuyển trên người tôi.
Có chút ngứa, có chút ma quái không nói nên lời, cũng có chút thoải mái…
Tôi không nén được ưm hai tiếng, càng
lúc càng muốn cảm nhận nhiều hơn. Miệng hình như bị cái gì đó nhét vào,
mềm mềm và linh hoạt, quấy đảo trong miệng tôi…. Cảm giác mềm mềm càng
lúc càng sâu, hình như có gì đó điều khiển tôi, muốn nhấn chìm tôi trong ảo mộng không thể kìm chế… {hana: chả hiểu cảm giác của bạn heo thế nào nữa}
Một bờ ngực rắn chắc ôm trọn lấy tôi, từ từ bao phủ…
Tôi giống như bị cuộn trong một thế giới nhỏ bé, thoải mái, thoải mái…
“…Trần Diệu Thiên…” Tôi lầm bẩm nói, hương vị này giống hệt Trần Diệu Thiên… xung quanh tôi đều là mùi của anh…
“Đúng, là anh.” Thanh
âm khàn khàn vang lên bên tai, cái ôm ấm áp kia càng lúc càng chặt,
nhưng cảm giác ấp áp này thật khó diễn tả, thật khó để người ta có thể
rời đi.
Trong trạng thái vô cùng ấm áp kia, ý thức của tôi lần thứ hai bị đánh bại…
….
“A…!!” Tôi hét lên như gặp quỷ, nhảy mạnh xuống khỏi giường, cuộn chặt chăn đứng thẳng người “Anh…anh…anh sao lại ở trên giường tôi?”
Trần Diệu Thiên ngồi dậy dựa vào đầu giường, trao cho tôi một nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo.
“Anh, anh về khi nào? Sao tôi không biết gì?” Tôi kinh hãi chất vấn anh.
“Anh sợ em nhớ anh sẽ khóc, mới hơn nửa đêm đã tự mình lái xe trở về.” Nói xong anh bày ra bộ mặt chân tình “Thời điểm canh ba nửa đêm đúng là thời gian thích hợp để thân mật, có điều
nhìn em ngủ say như vậy nên anh không nhẫn tâm đánh thức em…”
Anh đột nhiên lao đến tôi, trong tiếng hét của tôi ôm lấy tôi, cười xấu xa nói “Em nói xem em sẽ làm thế nào để cảm ơn anh đây?”
“…Anh có bệnh à! Giết người giết người!” Thể lực của tôi và anh chính là một trời một vực, bất luận tôi dùng bao nhiêu sức anh cũng không mảy may suy chuyển.
“A… anh làm gì?” Tôi sợ đến mức ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng khó vang lên, tay anh đột nhiên
luồn vào trong áo ngủ của tôi, ôm lấy ngực tôi xoa nắn “Tiểu Trư của anh thật là đầy đặn…” Thanh âm của anh rất tình cảm, cứ như vậy không kiêng dè tiếp tục nhẹ nhàng xoa ngực tôi.
“A a a a … anh buông buông buông…” Mặt tôi hồng rực, điên cuồng giãy dụa, thanh âm càng lúc càng khàn
khán. Đáng chết, ai bảo buổi tối khi tôi đi ngủ không mặc nội y đi ngủ.
Anh đột nhiên ôm lấy tôi, trong tiếng thét sợ hãi của tôi mãnh liệt tác hai chân tôi, để hai chân tôi kẹp chặt lên người anh. {hana: ái muội quá}
Tôi sợ hãi động đậy muốn né ra, nhưng
anh nhanh chóng dùng tay khắc chế được tôi. Trong mắt anh chính là sự
khống chế bá đạo, tay kia nâng gáy tôi lên, cúi đầu hôn lên môi tôi, kéo lưỡi tôi ra cùng dây dưa, tay anh lần thứ hai mò vào trong quần áo tôi, trên mặt lộ nụ cười thoả mãn xấu xa, một bên làm càn một bên thấp giọng nói “Thân thể Tiểu Trư thật mê người…” Sao tôi giãy dụa mãi cũng không có tác dụng gì, tức giận đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
Trong lúc Trần Diệu Thiên quyết định buông ra thì nước mắt của tôi đã không ngừng rơi, vừa khóc vừa mắng “Không biết xấu hổ… Biến thái… Lưu manh…. Anh là đồ không biết xấu hổ…”
“Ngoan… Đừng khóc, đừng khóc…” Anh nhẹ giọng dỗ dành tôi, đưa tay muốn lau nước mắt của tôi, tôi dùng sức cắn lên tay anh, không cho anh làm.
Anh trở nên im lặng dị thường, con ngươi nhìn thẳng vào tôi, thật lâu sau mới phát ra thanh âm thở dài bất đắc dĩ.
Anh không để ý phản ứng của tôi, đem tôi ôm vào lòng, ngón tay khẽ vuốt lên lưng tôi, thấp giọng nói “Em biết không? Anh thà rằng cứ để em khóc trong ngực anh cũng không muốn em cười trong lòng người đàn ông khác.”
Tôi muốn đẩy anh ra, anh lại càng ôm chặt hơn, căn bản không cho tôi có cơ hội giãy dụa, thanh âm cười khẽ phát ra từ ngực anh “Anh đúng là không phải người tốt.”
“…Đại biến thái, anh nghịch đủ chưa! Mau thả tôi ra!!” Tôi tức giận hét lên.
Đúng lúc này nhạc chuông di động của tôi vang lên.
“Có thể là dì gọi về, đi nghe đi.” Trần Diệu Thiên cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi vội vàng đi đến bên giường lấy điện thoại.
Lí…Lí Minh Ngôn…..
Lòng tôi nhất thời bất ổn, giống như đang làm sai chuyện gì đó, chậm chạp không nghe điện.
Tiếng chuông tiếp tục vang lên, tôi đứng chết trân nhìn nó, trong đầu không ngừng đấu tranh, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.
“Em còn chưa dậy sao?” Tiếng cười khẽ của anh xuyên qua điện thoại.
“Em….” Vừa mở miệng tôi liền nghẹn họng “Em…”
“Mông Tiểu Trư nhà mình mền như mây trên trời a.” Trần Diệu Thiên đột nhiên chụp lấy mông tôi, trêu đùa.
Tốt hít mạnh một hơi, che ống nghe lại.
Tôi quay đầu hung hăng trừng anh, nếu anh mắt có thể giết người, tôi tin rằng giờ phút này anh đã bị thiên đao vạn quả. {hana: chém tới mức máu me be bét, tan xương nát thịt… bạn heo miêu ta ghê quá}
Anh nhìn tôi có chút quỷ dị, đột nhiên bước đến gần, đem tôi áp lên giường, “A a… Anh…” Thân thể cao lớn của anh chèn ép khiến tôi không thể động đậy, đột nhiên tay anh tụt quần ngủ của tôi xuống “A…” Cùng với tiếng kêu sợ hai tôi cúp điện thoại “Anh… Anh muốn làm gì.”
Anh cố định chân của tôi, sau đó đứng dậy nâng thắt lưng của tôi lên, trực tiếp tét một phát lên mông của tôi. {hana: Thiên ca… ca quả thật quá Bêtê}
“A… anh làm gì…” Tôi hét lên chói tai.
“Không nghe lời liền đánh, đây là dì dặn anh thế, đối với em cần chuyên tâm dạy dỗ.” Tiếng cười xấu xa của anh càng lúc càng có tính uy hiếp “Em dám lộn xộn, anh lột quần lót của em đánh tiếp.”
….Giờ phút này tôi xấu hổ chỉ muốn lập tức chết cho xong.
Lúc này đây chỉ có thể tuỳ ý để anh
đánh, một chút cũng không dám lộn xộn, bởi vì tôi thật sự sợ hãi, chỉ
cần tôi lộn xộn thì kết quả chắc chắn rất thảm.
Đầu tôi vùi sâu vào trong gối, cắn chặt môi, trong lòng tự niệm đủ thứ, tôi là người chết, tôi là người chết, tôi là người chết…
Thật lâu sau cuối cùng anh cũng ngừng tay “A, tạm thời cứ thế đi.” Nói xong giúp tôi kéo quần ngủ lên.
Tôi không để ý đến anh, một lần nữa anh
lại ôm lấy tôi nhập trong ngực anh. Anh mạnh mẽ ngăn chặn tay tôi, lau
đi nước mắt trên mặt tôi “Anh cũng có đánh mạnh đâu, khóc cái gì, em sao có thể dễ khóc như thế.”
Tôi biết dù tôi có mắng anh lưu manh cỡ
nào cũng chưa thấm vào đâu, anh chính là cái loại người không biết xấu
hổ. Tôi xuống giường, chạy nhanh đến tủ quần áo lấy quần áo và lao vào
toilet.
Mẹ nó…. Tôi sao lại xui xẻo như vậy… Gặp phải một đại lưu manh biến thái… từ nhỏ đến lớn đều bị âm hồn này khi dễ.
May mắn? Mẹ nó, tôi rõ ràng là xui tám đời đi.
Sau khi rửa mặt trong đau thương, vừa đến phòng khách, chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa chỉ thấy Lí Minh Ngôn với
dáng hình ngọc thụ lâm phong đứng trước cửa, anh mặc một bộ quần áo
trắng sạch sẽ, trên người mang theo hương vị của nắng, thanh mát nhẹ
nhàng mỉm cười với tôi. Khuôn mặt anh tràn đầy ôn hoà, nhìn thấy thôi
cũng đủ thoải mái, không một chút tà khí làm người ta khiếp đảm.
Tôi đột nhiên lao vào lòng anh, một tay ôm lấy anh.
Hai tay anh ôn nhu ôm lấy tôi, tiếng cười khẽ vang lên “Làm sao vậy?”
Tôi khụt khịt mũi nói “Không có gì, em nhớ anh.” Ngữ khí này mang một chút yếu ớt, mới nói xong tôi đã cảm thấy mình cũng là loại người không biết xấu hổ.
Lí Minh Ngôn cười lên, anh khẽ vuốt tóc tôi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má tôi, dịu dàng nói “Anh cũng nhớ em.”
“Sớm a.” Tiếng cười
lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ phía sau. Tôi run lên, từ trong ngực
Lí Minh Ngôn ngẩng đầu lên, quay lại nhìn. Trần Diệu Thiên từ cầu thang
đi xuống, tiến dần về phía chúng tôi, anh nở nụ cười hết sức xinh đẹp,
trong mắt nhìn thẳng vào tôi không chớp.
Trong lòng tôi bấn loạn điên cuồng, lo lắng không biết nên nói gì cho tốt, ngây ngốc thất thần như con ngốc.
Tôi sợ Trần Diện Thiên đột nhiên bùng
nổ, làm chuyện gì đó không đoán trước được… Tôi càng sợ Lí Minh Ngôn
nhìn thấy một màn không rõ ràng này, hiểu lầm chúng tôi có gì gì đó…
tôi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT