“A, anh buông ra!” Tôi cắn răng thấp giọng nói với Trần Diệu Thiên, “Đừng đùa nữa!”

“Anh không dạy em, em làm sao đánh được cầu!” Anh nói cứ như là đương nhiên, “Tiểu Trư, em hẳn là phải cảm thấy vinh dự mới đúng!”

“Chân Tâm, chơi có mệt không?!” Giọng nói của Lí Minh Ngôn đột nhiên vang lên. Trời ạ, anh đến khi nào vậy?! Mà tôi sợ cái gì mà sợ a!

Tim tôi rung lên, cứng ngắc quay đầu lại. Anh ngọc thụ lâm phong đứng ở một bên, vươn tay với tôi, cười, “Đến đây, anh đưa em trở về.” Anh đột nhiên bắt lấy tay kéo mạnh tôi ra khỏi lòng ngực của Trần Diệu Thiên. Tôi theo quán tính ngã vào trong lòng anh.

Tôi có chút hốt hoảng nhìn Lí Minh Ngôn, không biết nên giải thích tình huống vừa rồi như thế nào. Vẻ mặt anh vẫn như cũng ôn hòa mà lạnh nhạt, nếu không phải tay anh vẫn còn đang nắm lấy cổ tay tôi, tôi dường như mơ hồ hành vi anh mới vừa kéo tay tôi là ảo giác.

Lí Minh Ngôn giống như dỗ con nít, xoa xoa tóc tôi cười nói với tôi, “ Đi thôi!”

“Mọi người cứ tiếp tục chơ, chúng tôi đi trước!” Anh chào những người khác.

“Còn chưa chơi gì đã đi rồi?” Giọng nói lạnh lùng của Trần Diệu Thiên truyền đến, “Chúng ta cược một ván, thế nào?”

“Không chơi, tớ đưa cô ấy trở về trước!” Lí Minh Ngôn khách khí trả lời, nói xong dắt tay của tôi bước đi.

Trần Diệu Thiên châm một điếu thuốc, ngồi vào trên bàn bi-da, vừa thở khói vừa cười cười, bộ dáng khinh bỉ lại trào phúng, “Sao, sợ thua à?”

Lí Minh Ngôn dừng bước, xoay người, thản nhiên mỉm cười, “Cậu muốn cược như thế nào?”

“Cậu thắng thì được đưa Quách Chân Tâm đi, nếu cậu thua thì để cô ấy lại chơi với đại gia ta đây!” Anh cười cười thuận tay cầm lấy một ly rượu, uống một ngụm, vẻ mặt cực kì kiêu ngạo nhưng không đem bất cứ ai để vào mắt.

“Cược thế này không tốt,” Lí Minh Ngôn cười cười, “Chuyện của Chân Tâm hẳn là để cô ấy tự quyết định đi!”

“Chuyện của cô ấy, tôi quyết định!” Trần Diệu Thiên khẽ nhếch miệng cười, “Bởi vì tôi sẽ thắng cậu!”

“Thử xem sẽ biết!” Lí Minh Ngôn cười lạnh lùng, vẻ mặt chắc chắn.

Tiếng ồn ào trong đại sảnh không biết khi nào cũng đã trở nên im lặng, chỉ có tiếng bước chân của Lí Minh Ngôn khẽ vang lên.

“Woa, nhìn thấy Quách Chân Tâm chưa, hồng nhan là kẻ gây tai họa!” Lưu Tuệ đột nhiên cười nói, phá vỡ sự im lặng trong đại sảnh, dường như mọi ánh mắt oán hận đều hướng lại đây.

Phục vụ đã mang cầu ra, hai người cầm lấy hai chiếc gậy khác nhau.

Tôi rất là quẫn bách, yên lặng đứng ở phía sau Lí Minh Ngôn. Chuyện này tựa hồ liên quan với tôi, mà ngay cả quyền lên tiếng tôi cũng không có, mỗi khi có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía tôi, cả người tôi thật không tự nhiên chút nào.

Từ xưa đến giờ, tôi chỉ có thói quen đứng ở trong góc, an phận làm người xem. Bây giờ tự nhiên tôi lại biến thành diễn viên, loại cảm giác này thật sự rất khó mà tích ứng. Tôi ngoại trừ xấu hổ chính là khó chịu, hoàn toàn không cảm nhận được cái gì gọi là yêu thích và ngưỡng mộ như những cô gái khác khi được làm diễn viên. Càng làm cho tôi cảm thấy khó chịu hơn là có người trên mặt rõ ràng viết, không biết hai chàng trai kia mắt có bị mù hay không.

Lí Minh Ngôn phát cầu trước, tư thế của anh chuẩn cực kì, cũng đẹp cực kì. Tiếng đánh trầm ổn, quả cầu đụng vào năm sáu quả cầu khác, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay. Anh tiếp tục đánh, lần thứ hai đánh trúng. Tiếp tục, lại trúng. Vài sợi tóc lòa xòa che ở mi mắt của anh, trong ánh mắt xưa nay ôn nhuận ánh lên vài tia nhìn sắc bén. Tôi chưa từng thấy qua anh với vẻ mặt sắc bén như vậy, giống như là khi thợ săn nhìn thấy con mồi của mình rồi.

Mắt thấy anh xong lượt rồi, rốt cuộc cũng đến lượt Trần Diệu Thiên, “Anh Thiên bộc lộ tài năng!” “Anh Thiên cố lên…….”, còn chưa có đấu mà đã có người ủng hộ anh ta. Lí Minh Ngôn đứng lên, ánh mắt sắc nhọn đột nhiên biến mất, vẫn như cũ là nụ cười tao nhã, thanh thản đứng ở một bên.

Trần Diệu Thiên cúi người đánh cầu, vẻ mặt không chút để ý mà phát nào cũng đúng. Anh đánh liên tiếp mấy cái, có khi trúng hai quả cầu, có khi trúng ba quả cầu, không tới chốc loát, toàn bộ cầu của anh dương như gần bằng của Lí Minh Ngôn rồi. Người vây xem kích động, tôi lại càng khẩn trương hơn. Ngàn vạn lần đừng để bị anh ta vượt qua nha.

“Không vào không vào không vào………..” Tôi yên lặng niệm chú ở trong miệng, gắt gao nhìn chằm chằm quả cầu đang lăn.

Trần Diệu Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh làm tôi run run.

Đáng tiếc quả cầu không theo ước nguyện của tôi, vững vàng mà lăn vào trong góc. Khi Trần Diệu Thiên đánh lần thứ hai, tôi nhìn theo tay anh, tiếp tục niệm chú, “Không vào không vào không vào, ngàn vạn lần đừng vào………..”

Cái này thì anh thật đúng là chưa đụng đến cầu, anh đứng dậy, ánh mắt liếc về phía tôi lạnh, lạnh hơn cả lúc nãy, lạnh đến nỗi làm cho tôi muốn nứt ra.

Lại đến lượt Lí Minh Ngôn, tôi xiết chặt nắm tay vì anh tiếp tục thấp giọng hò hét, “……….Cố lên! Cố lên!”, Lí Minh Ngôn quay đầu, nhìn tôi cười cười. Anh đánh liên tục mấy lần, lần nào cũng một kích đều trúng. Tôi hưng phấn, nhất định là thắng rồi!

“Không chơi!” Trần Diệu Thiên đột nhiên quăng cây gậy lên bàn bi-da, bởi vì dùng sức quá lớn cho nên mấy quả cầu nhất thời bị đẩy xuống đất, một quả cầu bắn qua sát bên người tôi, cũng may là tôi tránh đúng lúc. Trần Diệu Thiên sắc mặt khó coi cực kì, cả phòng bi-da bị khí áp của anh bao phủ giống như thành vùng cấm. Anh vung tay, xoay người bước đi.

Nhìn bóng dáng anh tức giận rời đi, trong lòng tôi sao cũng cảm thấy không thoải mái chút nào, giống như là mình làm sai chuyện gì đuối lý vậy. Một chàng trai đứng ở một bên, thấp giọng nói, “Diệu Thiên làm sao thế nhỉ? Trước kia không có cảm xúc giống như vầy mà……”

Lí Minh Ngôn ôm vai tôi, dương như không có việc gì, cười, “Anh đưa em trở về!”

“Minh Ngôn, anh đưa em đến, đương nhiên cũng phải đưa em trả về nha!” Lưu Tuệ bước lên nói.

“Được.” Lí Minh Ngôn ôn hòa cười, nhưng mà trong lòng tôi không thoải mái a, anh còn nói, “Anh gọi tài xế của anh đến chở em.” Anh lấy điện thoại ra, “Alo, Tiểu Vương, lập tức đến X, chở giúp anh một người bạn.”

“Cùng nhau xuống không?” Anh quay lại hỏi Lưu Tuệ.

Lưu Tuệ hình như có chút mất hứng, nhưng không thể hiện thái độ quá phận, vẫn như cũ má lúm đồng tiền như hoa, “Thật sự là làm phiền Lí tổng chúng ta.”

Lí Minh Ngôn nắm tay tôi, không lâu sau tài xế của anh đã lái xe đến đây, chiếc xe này tôi rất có ấn tượng, là chiếc Audi Q7 lúc ban đầu anh đến sân bay đón tôi. Lưu Tuệ trước khi lên xe, bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi một cái, sao đó ngồi vào trong xe.

Tôi cùng Lí Minh Ngôn lên xe, tôi thuận miệng cảm thán, “Xe mới thật là tốt!” Anh cười cười, “Chờ em thi được bằng lái xe anh mua một chiếc tặng em!” “A! Không phải đâu! Anh nói thật? Tốt như vậy!” “Uhm!” Anh cười cười gật đầu “ Chery QQ, thế nào?” “……Keo kiệt!” “Ha ha……gả cho anh thì cho em tùy ý mua!” Tiếng cười dễ nghe vang vọng khắp xe.

Anh nắm tay tôi, tôi cứ nghĩ là anh muốn nói gì, nhưng anh vẫn cứ như vậy nắm tay tôi, không nói tiếng nào.

Về tới cửa nhà, anh buông tay ra, dừng xe.

“Vâng, em trở về, ngủ ngon!” Đang chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nói, “Em xem ai tới!” Tôi quay qua nhìn theo ánh mắt của anh, bỗng nhiên, anh quay đầu hôn môi tôi. Tim tôi ‘bùm bùm’ đập loạn.

…………Người này, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông!

Tôi khẩn trương, trái tim dường như muốn nhảy ra ngoài, nhưng anh lại không có ý dường lại. Anh một tay ôm thắt lưng của tôi, tay kia thì nâng mặt của tôi. Lúc tôi đang lo sợ không biết phải làm sao thì đầu lưỡi anh đã ở trong miệng tôi.

Này. . . . . . Này. . . . . . Hôn môi. . . . . . Anh. . . . . . Anh hôn môi tôi. . . . . .

Lòng tôi kích động, đầu lưỡi lại cứng ngắc không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cánh tay của anh ông tôi càng chặt, đầu lưỡi quấn quít lấy lưỡi của tôi, lực mút vào lớn làm tôi có chút đau. Trong không gian nhỏ hẹp u ám thế này, tôi vừa kích động vừa run run lại vừa có chút sợ hãi, tôi hô hấp khó khăn, hoàn toàn không biết làm sao. Tôi chỉ cảm thấy Lí Minh Ngôn giờ phút này đang hôn tôi không phải là Lí Minh Ngôn không phải như tôi quen biết.

Trước ngực truyền đến một cảm giác khô nóng………. Tay anh khi nào thì luồn vào trong quần áo của tôi rồi?! Nhưng may mắn là anh chỉ vuốt ve cách nội y. Nhưng mà cảm giác khác thường này làm cho tôi run rẩy không thôi. Tôi vừa định đẩy tay anh ra, anh đột nhiên lại đẩy nội y của tôi lên trên, bàn tay trực tiếp nắm vào nơi mềm mại của tôi. Hô hấp bỗng nhiên tăng lên, cảm giác này làm tôi vô thức “Uhm” ra tiếng, cả người khô nóng không chịu nổi, “Anh đừng….. đừng làm như vậy……” Anh tì vào bả vai của tôi, tôi ngồi phịch vào trên ghế, thở hào hển.

………………..Chẳng lẽ nói chuyện yêu đương là như vậy sao? Những chàng trai kia đối với bạn gái mình cũng như vậy?

Trời ạ. . . . . . hình như tôi tiểu ra quần . . . . . . >__

“Anh đừng….. đừng như vậy……được không…….” Tôi run rẩy, trong giọng nói mang theo nức nở.

Nếu nói chuyện yêu đương là như vậy, tôi làm sao ngăn cản được hưng trí của anh? Nhưng mà không ngăn cản tôi chịu không nổi a? Nếu đối phương là Lí Minh Ngôn, anh làm thế nào mà có thể làm chuyện đáng khinh như vậy.

Mặt của tôi đỏ bừng, cả người không ngừng run rẩy. Anh như vậy, anh có tính xâm lược, anh rất xa lạ, thật đáng sợ.

Sau khi anh buông tôi ra, tôi cúi đầu, cắn môi không rên một tiếng, cúi đầu dùi vào ghế.

Anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, đối mặt với ánh mắt của anh tôi càng thêm ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, nhẹ giọng cười mang theo chút khàn khàn, “Lần đầu tiên thấy em thẹn thùng giống như con nít thế!”

Tôi cắn môi, không biết vì sao nước mắt càng khóc càng nhiều. Tôi vội vàng lau đi, quẩn bách muốn tránh ánh mắt của anh, lắp bắp rốt cuộc cũng nói ra một câu nghẹn ngào, “Em………em không phải con nít…..”

“Ừ!” Anh dựa vào bên cạnh tai tôi, cố ý nhẹ giọng nói, “Thân thể của em không phải con nít!”

Mặt tôi đỏ bừng! >”

Lí Minh Ngôn rõ ràng là một chàng trai tốt, làm sao mà đột nhiên hư hỏng thế chứ?!

Anh sung sướng cười nhẹ, tay ôm vai tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, ôn nhu nói, “Anh thật sự động lòng người!”

Tôi cảm thấy quẫn bách suốt cuộc đời này trong một đêm tôi đã dùng hết rồi. Lúc này tôi đã hoàn toàn không biết dùng biểu hiện như thế nào để đối diện với anh nữa, càng không biết mình nên nói cái gì cho đúng.

Anh đưa tôi xuống xe, dọc đường đi vẫn không nói tiếng nào.

“Có phải em không thích anh đối với em như vậy không?” Đến cửa nhà tôi, anh dừng bước, hỏi tôi.

Thật lâu sau, anh không đi cũng không nói, tựa hồ chờ câu trả lời của tôi. Mắt thấy không tránh được vấn đề này, tôi cúi đầu, sau đó đáp lại, “Em cảm thấy….. nói chuyện yêu đương …… chính là hai người cùng một chỗ……tay nắm tay, vai kề vai….. tâm sự……nói chuyện….ôm một cái…..sáng ngày tỉnh dậy, môi có thể hôn nhẹ……cái đó……em cảm thấy như vậy…….cảm giác rất là ấm áp……..nhưng, vừa mới…….chúng ta……… chúng ta giống như là……làm chuyện không nên làm………..”

“Ha ha….” Lí Minh Ngôn đột nhiên cười ra tiếng, bộ dáng vừa buồn cười lại mang theo vài phần bất đắc dĩ, anh nhìn tôi trêu chọc, “Em sẽ không phải đang dừng ở giai đoạn học sinh tiểu học yêu đương chứ?”

“. . . . . . . . . . . .” Cái gì kêu là giai đoạn học sinh tiểu học yêu đương chứ?! >”

“Xem ra anh phải cho ‘tiểu bạn gái’ của anh tăng giai đoạn rồi!”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“Cuối tuần này có kế hoạch gì không?”

“. . . . . . Không.” Tôi cũng không phải đại nhân vật gì, làm sao có nhiều kế hoạch như vậy.

“Được, chờ anh hẹn em!” Anh cười nói.

Tối nay tôi nằm trên gường mà thật lâu cũng không thể ngủ được. Mới vừa nhắm mắt là trong đầu càng ngày càng hỗn loạn.

Trong đầu trong chốc lát là Lí Minh Ngôn ánh mắt nhu tình chân thành, trong chốc lát lại là bóng dáng Trần Diệu Thiên bị tức giận rời đi . . . . . . Trong chốc lát là Lí Minh Ngôn tao nhã cười, trong chốc lát lại là khuôn mặt bi thương của Trần Diệu Thiên. . . . . . Tôi cũng không biết mình rốt cuộc là bị làm sao, hai gương mặt khác nhau cứ luân phiên lặp lại trong đầu tôi.

Tôi lắc đầu thật mạnh.

Không biết khi nào, trong mệt mỏi tôi thiếp mắt ngủ.

……………………………………

“Ê, nhỏ ngốc! Hát một bài nghe coi!” Cậu bé gõ bàn của cô, mệnh lệnh nói.

“Ai là nhỏ ngốc chứ?!” Cô bé không phục cãi lại.

“Trừ con heo ngốc mày ra còn ai nữa chứ? Chỉ biết sửng sờ, hình dáng giống y như con heo ngốc!”

“. . . . . . . . . . . .” Cô bé nói không lại cậu bé, lại không dám mắng trả lại, chỉ còn cách……không để ý nữa.

“Ê, hát đi!” Cậu bé đột nhiên nắm lấy tóc của cô bé.

“Không hát.” Cô bé phiền chán tránh đi.

“Mày dám?” Cậu bé tăng thêm ngữ khí uy hiếp.

“…………Sẽ không hát.” Cô bé có chút nao núng nhìn cậu bé tức giận.

“Lớn gan nhỉ?! Lặp lại lần nữa xem?” Cậu bé trừng mắt hung ác, nhìn cô bé quát.

“……….. Tớ hát, còn không được sao……….” Cô bé ủy khuất cúi đầu, ca lại bài hát cô bé mới học trong giờ nhạc, nước mắt thiếu chút nữa tí tách tí tách rơi xuống.

……………………………..

“Heo, ngày mai mua cho tao quyển vở số học.” Cậu bé quăng túi sách, đột nhiên mệnh lệnh cho cô bé.

“Cậu không biết mua sao?” Cô bé nhỏ giọng phản bác.

“Mày mua cho tao.” Ngữ khí cùng vẻ mặt của cậu bé đều rất là đương nhiên.

“. . . . . . Dựa vào cái gì!” Cô bé không cam lòng than thở. Mỗi ngày mẹ cho cô bé tiền tiêu vặt, vì sao cứ bị cậu ta cướp hết chứ?! Cô bé còn muốn để dành tiền để mua quần lót búp bê Ba-bi mà.

“Dựa vào mày không muốn bị ăn đấm? Mua hay không mua?” Cậu bé quơ quơ nắm đấm trước mặt cô bé.

“………Tan học tớ mua……..” Cô bé yên lặng nghĩ trong lòng, vì bảo toàn tính mạng, mua cho cậu ta trước đi, cuối tuần ……. Bắt mẹ đi mua quần cho mình là được rồi.

………………………

“Này, tay mày sao lại trắng như vậy, còn có bốn vết sẹo nữa!” Giờ học mĩ thuật, cậu bé không vẽ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô bé, tò mò hỏi, thậm chí còn lấy bút lông đẩy đẩy vào vết sẹo trên tay cô bé.

“Cậu đừng có đụng………” Cô bé nhanh chóng rút tay về, “Tớ làm sao biết được……….”

“Nhìn đùa rất vui!” Cậu bé hưng trí dạt dào nhìn chằm chằm vào tay cô bé.

“………… Chơi không vui đâu!” Cô bé nhanh chóng thu hồi hai tay về, giấu ở sau lưng, cảnh giác theo dõi cậu bé.

“Cho tớ nắn nó một chút được không?” Cậu bé cười lấy lòng.

“. . . . . . Không được!” Cô bé lui càng nhanh.

“Dám nói không được? Vươn tay ra đây!” Cậu bé quát.

“Không. . . . . .”

“Thật lì lợm! Muốn ăn đấm phải không?” Cậu bé đột nhiên bắt lấy cổ tay cô bé, cậy mạnh kéo tay cô bé ra.

“Không cho khóc!” Mắt thấy cô bé sắp khóc, cậu bé quát lớn một tiếng, cô bé sợ tới mức run run, lập tức cắn chặt môi.

Cô bé nhìn tay mình bị bàn tay thô ráp của cậu bé hết nhéo lại nắn, nước mắt nhanh chóng tuôn rơi, rồi lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có một bên hít không khí một bên rầu rĩ rớt nước mắt.

Cậu bé đột nhiên cúi đầu, cắn một cái lên tay cô bé, cười hắc hắc không ngừng, “Thịt trắng noãn, mềm mại………. chơi thật vui……”

Nước mắt cô bé nhất thời rơi càng nhiều, nghẹn ngào nói, “…… Tớ còn phải vẽ tranh………còn phải vẽ tranh……..”

Vì sao cô phải ngồi chung một bàn với người ghét nhất như vậy……. Vì sao bọn họ ngồi ở đây mà cô giáo cũng không thèm nhìn cũng không thèm quản cũng không thèm liếc mắt tới đây một cái chứ………….

Vì sao cô lại đáng thương xui xẻo bi thảm như vậy chứ…………..

……………………………….

Khi tôi mơ mơ nàng màng mở mắt ra, lại cảm giác như có một ánh mắt đang nhìn mình.

Một đôi mắt có chứa ưu thương……………….

Tôi mở to mắt, một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn tôi…………

Tất cả buồn ngủ trong nháy mắt bay hết, tôi nhảy từ trên giường lên, lui về phía sau, nói năng lộn xộn chỉ vào anh, “Anh……….anh làm thế nào mà ở trong phòng của tôi……….”

Trần Diệu Thiên ngồi ở đầu giường đạm mạt cười. Nắng sớm chiếu vào trên người anh, ánh vào trên mặt anh, dường như sắc mặt anh không được tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play