Đang lúc
Trần Diệu Thiên buồn lực nhìn cửa nhà tôi sắp đóng chặt, tôi cố gắng duy trì mặt ngoài nghiêm túc nhưng trong lòng lại cười trộm. Mới nghĩ đến
chuyện mẹ già biết được chuyện này chắc sẽ càng bực, chỉ sợ giống như
hận không thể ăn quân trên bàn mạt trượt, tôi lại sướng không chịu được.
Tôi hua hua móng vuốt cúi chào Trần Diệu Thiên, tiêu sái đi vào nhà sau đó đóng phịch cửa lại.
Quản nhiên,
lúc đêm mẹ già trở về bắt tôi kể lại mọi chuyện buổi chiều, bộ dạng của
mẹ già sau khi nghe xong thật giống bộ dạng của mấy diễn viên kịch đang
diễn vai bi kịch tình yêu. Mẹ già chỉ hận sao không dùng hết móng vuốt
mắng nhiếc tôi thật có tiết tấu “Cái tay này, cái tay này, con
rể tương lai là muốn đến ăn bữa cơm, thế mà tự nhiên lại chạy lên bàn
mạt trượt, cái tay này, cái tay này, đánh thua còn để con rể quý chạy
mất.”
Tôi nghiêm túc chặn lại mẹ già “Con nói mẹ già nghe, không phải trước kia mẹ rõ ràng là hận không thể lấy
chổi đuổi con đi hẹn hò với Lí Minh Ngôn sao, sao giờ này lại lải nhải
con rể Trần Diệu Thiên này nọ a?”
“Ôi, mẹ không phải vì con mà sốt ruột hay sao! Lí Minh Ngôn chẳng thấy động
tĩnh gì, mẹ đoán cậu ta chắc là con vịt chết muốn bay, mắt thấy con
thiên nga Trần Diệu Thiên kia, mẹ sao có thể không nhắc đến! Thiệt tình, con nếu không cố gắng một chút, cá ngon đều bị người ta câu đi rồi.” {hana: tại sao bà mẹ này hết nói vịt lại nói cá thế!!! chậc}
“Vậy nếu Lí Minh Ngôn quay lại hẹn con thì sao?”
“Thì cứ hẹn! Sách lực phổ biến của chúng ta là tát hết, tập trung vào trọng điểm.” Mẹ già cười mặt đầy mưu kế.
Tôi nhìn
cũng hơi hiểu, tôi so với mẹ thì thành thật hơn, cũng chuyên tâm hơn, ít nhất cho tới bây giờ, ngoại trừ Lí Minh Ngôn tôi cũng chưa từng nghĩ
đến một người đàn ông nào khác.
Càng khó đạt được càng muốn có được, càng đoán không được thì lại càng muốn đoán ra.
Tôi không
biết những câu này có phải là những lời để diễn tả về tâm trạng của tôi
hay không, Lí Minh Ngôn thì như gần như xa, Lí Minh Ngôn lúc nóng lúc
lạnh, Lí Minh Ngôn xa cách, những điều này đều tổn thương trái tim tôi,
đối với anh chính là không thể từ bỏ. {hana: quá cố chấp}
Nếu nói lòng dạ phụ nữ là đáy biển thâm sâu, vậy Lí Minh Ngôn kia chính là vũ trụ bao la huyền bí, tôi vĩnh viễn muốn lao vào.
Lần trước
anh cố ý đến sân bay đón tôi, tôi đã nghĩ đến anh muốn hẹn hò với tôi,
anh lại liên tiếp không có động tĩnh gì, khi tôi gần như hết hi vọng vào anh và muốn buông tay, anh lại đột nhiên đến tìm tôi, hơn nữa lại liên
tiếp oanh tạc điện thoại hai ba lần, khi tôi nghĩ anh đối với tôi cũng
có chút để ý thì anh lại nói tôi giống một cô bé, khi tôi nghĩ anh đối
xử với tôi giống một cô bé con thì anh đột nhiên lại nói chúng ta kết
hôn đi, vậy đấy….
Mà hôm ấy ở
đại sảnh nhà hàng nghe lời đối thoại của anh và Lưu Tuệ tôi xem như hoàn toàn biết được vị trí của bản thân trong lòng anh, tôi nghĩ đến anh và
Lưu Tuệ kia giống như tình yêu sét đánh đi, vậy mà tự nhiên anh lại hẹn
hò với tôi!
Đúng vậy, anh, hẹn, tôi!
Mà tôi cũng
thật không có khí phách chấp nhận lời hẹn, còn mừng như điên như khùng
nữa, biết rõ mình với người ta không có ý nghĩa, biết rõ người ta vẫn
còn nhiều cảm xúc với cô bạn giái trước!
Khi Lí Minh
Ngôn vẻ mặt anh tuấn ngồi đối diện với tôi, tôi lại càng thêm xấu hổ,
toàn bộ tế bào trong cơ thể đều ở trạng thái kích động! Khi anh giơ lên
nụ cười thanh tú nói với tôi “Cuối tuần này anh rảnh, chúng ta đi chơi xa một chuyến đi!” Thế giới của tôi chính thức bị pháo hoa oanh tạc, rất nhiều pháo hoa đầy
màu sắc rực rỡ sáng lạn, tôi nghĩ còn không muốn nghĩ đã gật đầu nói “Được được!”
Anh đột nhiên cười nói “Em vào Diệu Thiên quan hệ cũng không tệ đi.”
“Em làm gì mà cùng anh ta quan hệ không tồi, em cùng hắn một chút quan hệ cũng không có!” Trong lúc tôi đang hết mình giải thích thì Lí Minh Ngôn cười, từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi “Chuyện nhà của em không phải cũng do cậu ta nói ra hay sao?” Tôi nhất thời cảm thấy xấu hổ, chỉ hận cái miệng mình vừa rồi nói quá nhanh mà không được sự cho phép của đại não, tôi vô cùng ngượng ngùng cúi gập đầu, thanh âm cũng thấp như tiếng ruồi bay “Đúng a, anh ta nói anh ta
sẽ giải quyết.” Một bên thì nhờ người ta giải quyết chuyện gia đình, một bên lại nói mình và người ta một chút quan hệ cũng không có, như vậy
kết hợp lại xem ra tôi chính là người đã đạt đến cảnh giới cao nhất của
sự vô sỉ. Quả nhiên, người ăn thịt miệng ngắn, xin người nhẹ tay, xin
người hụt hỏi a!
“Vậy là tốt rồi.” Lí Minh Ngôn hình như cũng không quan tâm lắm về việc tôi không phúc hậu, lộ cho tôi thấy vẻ mặt thật yên tâm.
Anh vẫn là
một thương nhân ăn mặc lịch sự sạch sẽ, tóc ngắn vừa phải, nhẹ nhàng rủ
xuống trán, màu da rám nắng cùng đồng tử sáng ngời sâu thẳm như không
nhìn thấy đáy, mà nụ cười của anh chính là vô cùng hoàn mĩ, tuấn tú suất khí, ôn hoà lễ độ, thâm trầm cơ trí, đây là anh.
Khi Lí Minh
Ngôn hạ tầm mắt xuống, hàng lông mi dài phủ xuống mắt, che đi tầm mắt
của anh giống như anh không dễ dàng để người ta thấy được nội tâm của
anh, tôi nhìn không ra, cũng không nhìn được, càng không thể đi vào.
Lí Minh Ngôn châm một điếu thuốc, nghiêng mặt hít vào một hơi, quay đầu lại tiếp tục cười nói “Anh cảm thấy được bản thân cũng coi là thông minh, em xem có đúng không?”
Tôi dùng sức gật đầu “Là vô cùng thông minh! Lớp trưởng đại nhân dung mạo xuất thần.”
Nụ cười của anh càng thêm sâu sắc, sau đó lập tức có một chút chua xót, anh nói “Nhưng anh không còn tự tin như trước.”
“Vì sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Anh hút liền hai hơi thuốc sau đó mang nửa điếu còn lại ấn vào gạt tàn, thở dài, ngẩng đầu nhìn tôi, thản nhiên mỉm cười “khi có một vấn đề mà em dùng toàn bộ sức lực để cố gắng giải quyết mà không giải quyết được, thì sẽ biết được cái gì gọi là cảm giác thất bại.” Thần sắc kia phút chốc làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi muốn nói gì đó an ủi
anh, nhưng lại sợ mình sẽ nói sai lại khiến lòng anh càng thêm buồn bực.
Tôi phát
hiện Lí Minh Ngôn giống như một hồ nước sâu không có đáy, mà đáy hồ kia
đang vùi lấp thứ gì tôi hoàn toàn không hay biết.
Đây là cảm giác gì, một cảm giác mới lạ, nhưng lại càng lúc càng muốn tiến thêm một bước.
Sau khi ăn
cơm xong, chúng tôi sóng đôi đi ra, tuy rằng trong lòng có rất nhiều
nghi hoặc, đói với anh cái gì cũng chưa hỏi, giống như anh muốn đưa tôi
ra ngoài chơi là có ý gì, giống như chuyện anh và Lưu Tuệ anh tính thế
nào, giống như muốn hỏi anh thấy tôi giống một cô bé vì sao lại muốn hẹn với tôi….. trong đầu tôi tràn ngập đủ mọi nghi vấn, lại không biết vì
cái gì mà đối với anh một điều cũng không dám hỏi.
Trên đường
về anh hỏi ý kiến tôi xem nên đi chơi ở đâu, cuối cùng chúng tôi quyết
định sẽ đi câu. Anh dặn dò tôi chuẩn bị một số thứ cần thiết, tôi liền
gật đầu, mừng rỡ giống như đã lâu mới được ra bắc. Du lịch a, hai người
đi di lịch, tình yêu tuyệt vời này cuối cùng cũng được bắt đầu và thăng
hoa a!
Về đến cửa
nhà tôi, tôi xuống xe đang định cúi chào anh, không nghĩ là anh cũng
xuống xe, đi đến trước mặt tôi, tôi nghi hoặc nhìn Lí Minh Ngôn bộ dạng
muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh đem ánh mắt di chuyển đi, tránh tầm
mắt của tôi nói “Chuyện giữa anh và Lưu Tuệ đã là chuyện quá khứ, hiện tại chỉ là bạn bè bình thường.” Ngữ điệu của anh thản nhiên như là đang trần thuật một sự kiện bình thường nào đấy.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn với câu nói đầy tính kinh động lòng người, hàm ý sâu xa
của anh, anh đột nhiên bước đến phía trước, tay nhẹ nhàng kéo tôi lại,
hôn nhẹ lên trán tôi. Rất nhẹ rất nhẹ, thật khiến người ta nghĩ đây chỉ
là ảo giác trong nháy mắt.
Lí Minh Ngôn dúi vào tay tôi một món đồ gì đấy “Tặng cho em.” Tay anh xoa xoa khuôn mặt ngây ngô của tôi, ôn nhu nói “Cuối tuần gặp.” {Hana: mọi người còn ghét anh ấy không, ôn nhu quá… sweeet quá}
Sau đó anh
lái xe rời đi, bỏ lại tôi vẫn đang đứng ngốc tại chỗ, sau đó có một suy
nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong tôi, rốt cuộc thì cái hôn vừa rồi có ý
nghĩa gì, cho đến khi trời tối đen và mẹ tôi trở về, thấy tôi đứng như
bị điểm huyệt giữa sân. Tôi cố gắng nhẹ nhàng xoay người mỉm cười nói
với mẹ già một câu rất sát phong cảnh, “Hư, con đang suy nghĩ chuyện rất quan trọng.”
“Nghĩ cái đầu con!” Mẹ già vỗ vỗ đầu tôi, mạnh mẽ lôi tôi vào nhà.
Lúc này đây
tôi mới như bước ra khỏi cơn mơ, bắt đầu nghiên cứu món quà Lí Minh Ngôn tặng tôi. Một chiếc hộp được bọc rất cẩn thận và xinh đẹp. Mẹ tôi cũng
theo tôi nhìn chằm chằm vào nó, vô cùng hứng thú đoán.
Mẹ nói “Không lẽ là nhẫn? Không lẽ cậu ta cầu hôn con?” Tôi trợn mắt liếc mẹ tôi một cái “Mẹ đã thấy cái nhẫn nào mà cần bỏ vào cái hộp lớn thế chưa?” mẹ tôi nói “Không lẽ là giấy tờ đất? Cái này dùng làm sính lễ a?” Tôi lần thứ hai trợn mắt nhìn mẹ già, “Mẹ đúng thật là không có tiền đồ, đừng có đứng đấy mà đoán mò được không?”
Mẹ già ném cho tôi cái nhìn xem thường, “Vậy con nói xem nó là cái gì?” Tôi hắc hắc cười ầm lên “Không biết!” Tôi còn không có ý tưởng gì luôn, tôi chính là quá mức hưng phấn a. Tôi ước gì tất cả mọi người đều tò mò xem món quà của tôi là gì.
Tôi liền
buồn bực thế nào, hiện tại cũng không phải là thời đi học a, nhớ đến đôi mắt trông mong của mấy bạn gái khi nhận được quà của các bạn nam, trong lòng không khỏi kêu lên một tiếng ghen tị, mỗi lần như thế tôi đơn giản là làm bộ không nhìn thấy.
Đoán nửa
ngày cũng không ra, tuy rằng cũng có học cổ động, tốt xấu gì mẹ gì cũng
có công sức trình diễn, tôi cuối cùng cũng cẩn thận nâng cái hộp lên,
sau đó chậm rãi mở ra, mẹ già đột nhiên liền chộp lấy món đồ, một bên
xem xét một bên ném cho ta ánh mắt khinh bỉ a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT