Trở lại chỗ ở của Gedi, Lôi Xiết nhìn An Dĩ Nhạc sờ soạng nửa ngày vẫn không tìm được chốt mở cửa xe, vì thế Lôi Xiết nghiêng người giúp cô mở cửa, thân thể hai người cách xa nhau không đến năm cm, An Dĩ Nhạc cảm thấy anh đột nhiên đến gần, sợ tới mức không biết làm sao, chỉ có thể dựa lưng vào ghế dựa, mặc hơi thở nam tính của anh quanh quẩn bên hơi thở của cô.
“Cửa mở.” Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.
“Cám... Cám ơn....” Tiếng tim đập loạn xạ trong lồng ngực là sao? Cô không rõ.
“Cửa ở phía trước cửa xe, đi cẩn thận.” Anh lẳng lặng dừng ở nàng, hướng đến sắc bén mắt đã thu liễm không ít.
“Ừm...... Hẹn gặp lại.” Cô chậm rãi xuống xe, đi về phia trước cửa. Cô đã dần dần có thể tự mình đi trong bóng tối, chỉ cần đúng hướng, cô biết mục đích của cô sẽ chờ cô ở phía trước.
Lôi Xiết ngồi ở chỗ cầm lái nhìn cô cẩn thận đi từng bước một, trong lòng nghĩ đến phía sau cửa còn có ba tầng cầu thang chờ cô, sau đó, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao, anh bỗng lao xuống xe, đỡ lấy cô đi vào cửa chung cư, lên lầu.
“Tia Chớp......?” An Dĩ Nhạc ngẩn người.
“Tôi đưa cô lên lầu ba, miễn cho cô còn chưa đi đến đã ngã mặt mũi sưng phù.” Giọng nói của anh vẫn rất lãnh đạm.
An Dĩ Nhạc trong lòng có chút lo lắng, đối với biểu hiện săn sóc của anh vừa mừng vừa sợ.
Tay anh không hề thô lỗ lôi kéo cô, phương thức đối đãi không giống như trước kia có phải chứng tỏ lúc trước anh hung ác tất cả đều là giả vờ hay không?
An Dĩ Nhạc không dám thừa nhận ngắn ngủi một buổi tối liền đối với anh sinh ra ỷ lại, nhưng mà, anh đem đến cho cô cảm giác an toàn cũng là điều không cần hoài nghi. Thật kì lạ, cô chưa từng thấy anh, cũng từng chán ghét anh, vì sao hiện tại lại tin cậy anh như vậy?
Mang tâm sự lên lầu, Lôi Xiết giúp cô bấm chuông cửa, nhưng bấm hồi lâu vẫn không có người trả lời, cô đợi nửa ngày mới lấy chìa khóa ra, chậm rãi đụng đến lỗ khóa, mở cửa ra.
“Kỳ quái, Gedi nói cô ấy đêm nay sẽ về sớm một chút, như thế nào......” Cô vào cửa, vừa đi vừa nói.
Ngay khi cửa vừa mở ra, Lôi Xiết đã phát hiện hơi thở không tầm thường trong phòng, anh nhanh chóng che trước người An Dĩ Nhạc, mở đèn điện, dưới ánh đèn sáng ngời, Gedi toàn thân đều là máu nằm trên sô pha, hai mắt trợn lên, tử trạng thảm thiết.
“Tia Chớp, làm sao vậy......” An Dĩ Nhạc từ phía sau anh ló ra, nói đến một nửa, đã bị mùi máu tươi dày đặc trong phòng làm sợ hãi.
Lôi Xiết quay đầu nhìn cô, không nói gì.
“Gedi...” Cái mùi làm người ta buồn nôn này cô vô cùng quen thuộc. Hương vị này đã kích thích sự sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng của cô, trong phút chốc, cảnh tượng ba mẹ bị giết giống như bài sơn đảo hải mà đổ về phía cô, hình ảnh tàn nhẫn, tiếng kêu gào của mẹ, tiếng thế giới của cô sụp đổ, tất cả đều hóa thành kim đâm vào lục phủ ngũ tạng của cô, đau đến mức cô không ngừng run rẩy.
“Cô ấy đã chết.” Lôi Xiết nhẹ giọng nói.
“Gedi...” Người bạn duy nhất trên đời của cô ở nơi này, trụ cột tinh thần của cô..... Đã chết?
Cô run rẩy đi về phía trước, không tin mọi chuyện đều là sự thật. Gedi không có lý do gì phải chết, cô ấy chẳng qua là giữ cô lại, chiếu cố cô, khi cô mất đi tất cả đã vươn tay giúp đỡ, người tốt như vậy, vì sao lại chết? Vì sao?
“Đừng đi qua, trên thân thể của cô ấy tất cả đều là máu.” Lôi Xiết giữ cô lại.
“Không...... Không...... Gedi......” Cô chịu không nổi! Một buổi tối biết Roger là một trong những hung thủ đã đủ rồi, cô không thể lại thừa nhận việc Gedi chết thảm, không thể!
“An tiểu thư......” Lôi Xiết nắm lấy bả vai của cô.
“Không cần! Không cần --” Cô tránh khỏi anh, phát cuồng quỳ gối trước mặt Gedi, dùng hết sức lực củ mình, kêu gào.
Tiếng kêu tràn ngập toàn bộ căn phòng, cô càng không ngừng kêu, càng không ngừng kêu, thẳng đến khi giọng nói khàn khàn, thẳng đến khi tâm chết.....
“Bình tĩnh một chút, An tiểu thư!” Lôi Xiết bị cô thê lương khóc kêu lay động tâm thần, anh một tay kéo cô qua, lắc lắc cô, không ngừng gọi cô, chỉ hy vọng cô tỉnh táo lại.
“Là tôi làm hại! Là tôi hại cô ấy! Là tôi ----” Bên cạnh tiếng kêu điên cuồng là những câu tự lên án, lòng của cô đau đốn ai có thể biết. Thượng đế a!
“An Dĩ Nhạc! Im lặng chút! Dĩ Nhạc.” Lôi Xiết lớn tiếng gọi tên cô, sau đó gắt gao ôm cô vào trong lòng.
Anh bị phản ứng của cô làm hoảng sợ, thì ra bên cạnh vẻ ngoài bình tĩnh nội tâm của cô đối với việc người nhà chết vẫn không thể tiêu tan, hơn nữa lại một lần nữa phải đối mặt với cái chết của bạn tốt, cô đã không chịu nổi loại đả kích này, cảm xúc luôn che giấu rốt cục cũng bộc phát ra.
Nhưng mà, cô còn kêu la như vậy sẽ khiến hàng xóm hoài nghi, anh không thể không đem đầu cô ấn vào ngực anh, thử làm cho cô ngừng điên cuồng gào thét. “Tôi làm hại! Tôi..... Là tôi! Vì sao không giết tôi! Giết tôi --” Cô theo bản năng kháng cự anh, vặn vẹo thân hình giống như dã thú điên cuồng, nghe không thấy lời anh nói. Lôi Xiết không còn cách nào, nâng mặt cô lên, dùng miệng ngăn chặn đôi môi tái nhợt không có chút máu của cô, cũng ngăn chặn tiếng kêu cuồng loạn sợ hãi của cô.
An Dĩ Nhạc sợ run, tiếng khóc đột nhiên ngừng bặt, cô an tĩnh lại, không hề giãy dụa, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, chỉ còn cảm giác ấm áp nơi miệng truyền đến.
Cô cần chút hơi nóng để hòa tan trái tim đóng băng của mình, cô thật lạnh, cảm thấy mình đang từ từ trầm xuống, trầm sâu trong bóng tối không thấy đáy.
Lôi Xiết hôn môi lạnh như băng của cô, bị đôi môi không có chút nhiệt độ làm kích thích kí ức đã phong tỏa trong đáy lòng. Hình ảnh cô lúc này, cùng anh ngày trước chồng lên nhau. Khi đó anh, cũng giống cô sao?
Không biết qua bao lâu, anh mới buông cô ra, đôi mày chau lại vì cô mà giãn ra, trong lòng có cảm giác dao động không tên.
“Cô không thể ở lại nơi này.” Anh nhìn nhìn phòng này, trực giác linh mẫn biết có người đang rình rập, vì thế kéo An Dĩ Nhạc ra ngoài.
“Gedi...... Không! Ta muốn ở cùng cô ấy! Gedi......” Cô giãy tay anh, không muốn rời đi.
“Cô......”’ Anh mới muốn khuyên cô, chợt nghe gặp một tiếng động phá không mà đến thẳng tiến ngực cô, anh vung tay lên, một dòng điện thẳng tắp bắn về phía viên đạn phát ra trong bóng đêm, làm viên đạn nổ tung trong không trung, mùi khói thuốc lan ra.
Ngay sau đó, lại thêm một viên đạn từ cửa sổ bắn vào, anh ôm lấy An Dĩ Nhạc, dùng toàn thân che chở cô, té trên mặt đất, thuận tay phá hủy đèn điện cùng chốt cửa, trong gian phòng đột nhiên tối như mực. Anh lợi dụng cơ hội này, ôm lấy cô lao ra cửa, chạy xuống thang lầu, đem cô quăng vào xe, sau đó anh nhắm mắt, bằng cảm giác tra ra chỗ của địch nhân, lập tức xoay người vươn hai tay, hai đạo sóng điện bay đến tầng cao nhất trên khu nhà, “két” một tiếng, cùng với một tiếng kêu to, kẻ lén lút giết người đã bị anh đánh bại.
Anh vội vàng lên xe, nhìn An Dĩ Nhạc ngây ra như phỗng một cái, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường, không hề lưu lại.
Sẽ là ai? Dọc đường đi, Lôi Xiết đều nghĩ đến vấn đề này. Đối phương vì sao mà đến? Vì một cuốn tiểu thuyết dang dở mà giết nhiều người như vậy, mục đích của “hắn” là gì?
Trở lại căn phòng nằm ở tầng một trăm năm mươi của anh trên cao ốc, An Dĩ Nhạc vô thanh vô tức theo anh vào cửa, ngồi trên sô pha, không có phản ứng gì.
Lôi Xiết rót một ly rượu, đưa đến bên môi cô, thấp giọng nói: “Uống chút rượu, sau đó nghỉ ngơi một chút, đừng nghĩ đến việc gì nữa, hiểu không?”
Cô ôn thuần tiếp nhận ly, một ngụm lại một ngụm uống hết rượu, vẻ mặt đờ đẫn.
Gian phòng thường chỉ có một mình anh đột nhiên lại có thêm một người, cảm giác là lạ, mới vừa rồi nghĩ không ra nên đưa cô đến nơi nào, anh đành phải cho cô đến chỗ ở riêng của mình. Hiện tại, anh lo lắng phải làm sao mới có thể bảo hộ an toàn của cô, đồng thời cũng sẽ không quấy nhiễu đến anh, sau đó anh lại nghĩ đến chỉ có một nơi -- câu lạc bộ linh lực.
Nhưng mà, câu lạc bộ linh lực cũng không cho phép người ngoài vào, cho dù là người tới cửa mua hy vọng, cũng chỉ có thể ở đại sảnh một đêm, hôm sau sẽ bị đưa đi, như vậy, anh có thể đưa An Dĩ Nhạc vào sao?
An Dĩ Nhạc sau khi uống rượu, mắt từ từ nhắm lại, thân thể ngã vào sô pha, nặng nề ngủ.
Anh thong thả đi đến bên người cô, cúi đầu nhìn cô ngay cả khi ngủ cũng chau mày, trong lòng đã bị cảm xúc không biết tên công kích, bất tri bất giác vươn tay vén lại sợi tóc lòa xòa trên trán cô, tỉ mỉ xem xét gương mặt cô.
Dáng vẻ cùa cô nhỏ nhắn mà thanh lệ, không phải vẻ diễm lệ bùng nổ, mà là vẻ thanh lịch hấp dẫn của đông phương, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cô dịu dàng mảnh mai tựa hồ không chịu nổi một chút thương tổn, nhưng từ khi cô bị gia biến vẫn còn sống đến nay, thậm chí còn tìm tới câu lạc bộ linh lực nhờ giúp cô báo thù. Nếu là cô gái bình thường có thể đã sớm trốn về Đài Loan, sợ sệt sống hết một đời, cô lại lựa chọn con đường cùng hung thủ giằng co, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nên nói cô ngu xuẩn, hay là dũng cảm đây? Vì sao cô không ngoan ngoãn rời khỏi nước Mỹ, tìm một người đàn ông rồi gả đi, việc gì cũng không nghĩ nữa, hết lần này tới lần khác ép buộc bản thân như vậy, làm cho bản thân rơi vào nguy hiểm?
Đột nhiên cảnh giác mình đang lo lắng an nguy của cô, Lôi Xiết cả kinh, anh đây là đang làm cái gì? Cô là một thành viên trong tộc đàn anh ghét nhất, là một phần tử trong tập đoàn tên là “phụ nữ” a!
Thở ra một hơi, anh phả khói thuốc, theo thói quen thong thả đi đến bên cửa sổ, trầm tư nhìn thế giới bên ngoài.
Kỳ thật anh chán ghét phụ nữ như vậy là có nguyên nhân, trong trí nhớ, từ mười tuổi sau khi anh bị mẹ gây ra vết thương rồi vứt bỏ, liền đối với phụ nữ sinh ra địch ý khó hiểu.
Từ nhỏ anh đã theo người mẹ xinh đẹp phi phàm lưu lạc khắp nơi, bà thường thay đổi một người rồi lại một người đàn ông, sống phóng đãng. Bà không phải người mẹ tốt, thường uống rượu say sưa, khi tỉnh lại thì thương anh, khi say thì đánh anh, nếu không thì lại lẩm bẩm một số điều anh nghe không hiểu, hoặc là âm thầm khóc.
Anh vẫn không hiểu mẹ thống khổ cái gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn bà, trầm mặc sống trong bóng ma.
Lúc trước anh thường chơi với điện, chỉ cần bên người có nguồn điện, anh có thể tùy ý muốn điện chạy hướng đông đi hướng tây, thậm chí không cần ra tay, dùng mắt cũng có thể tắt mở đèn điện. Lúc ấy anh chỉ là cảm thấy thú vị, cũng không cảm thấy mình cùng người khác có gì khác biệt, thẳng đến khi mẹ anh phát hiện kỹ năng này của anh, bà sợ hãi.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ khi mẹ biết được linh lực của anh tựa như nhìn thấy quỷ, chỉ vào anh mà mắng: “Yêu ma! Mày cùng hắn giống nhau như đúc! Quái vật!”
Lôi Xiết nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, vết sẹo trên má trái chính là kiệt tác sau khi mẹ nổi điên.
Năm ấy anh mười tuổi, mẹ mỗi ngày nhìn đến anh không phải đánh chửi thì kêu la sợ hãi, anh rốt cục chịu không nổi, trong một lần bà quyền đấm cước đá đã phẫn nộ mà dẫn điện trên thân, phản kích lại.
Mẹ bị dòng điện đánh trúng, ngạc nhiên hồi lâu, đột nhiên tỉnh lại, chỉ là trong mắt chứa đầy oán hận trừng anh nói: “Mày là nghiệt chủng! Mày là do tên khốn kia vì kéo dài năng lực mới lập kế hoạch nham hiểm để sinh ra! Hắn lừa tao, lợi dụng tao không biết, làm cho tao thụ thai, nhưng tao lại phát hiện hắn là quái nhân dùng điện, thường dùng chút phương pháp ghê tởm bắt nạt tao...... Tao không thể không giết hắn, mang theo mày mới sinh ra bỏ trốn, ai biết, mày lại đáng sợ giống hắn, các ngươi quả thật là cha con...... Giống nhau như đúc...... Tao muốn chặt đứt mầm tai hoạ, tao muốn giết mày! Làm cho tên già đó chết không nhắm mắt, mày sớm một chút xuống địa ngục gặp hắn đi......”
Bà nói xong liền từ ngăn kéo lấy ra một cây dao, không chút do dự đâm về anh, anh kinh hãi không kịp né tránh, thẳng đến khi dao xẹt qua má trái anh, anh mới kêu to đẩy bà ra, vội vàng lao ra khỏi nhà, trốn vào trong đêm mưa tầm tã.
Nhưng mẹ vẫn không buông tha anh, liều mình đuổi giết anh, cảnh tượng làm người ta sợ hãi kia anh vĩnh viễn không quên, một cây dao nhọn cùng vẻ mặt dữ tợn, bà mới là quỷ sống đến từ địa ngục! Chuyện xảy ra sau khi mẹ muốn chấm dứt tánh mạng con ruột mình anh không có ấn tượng gì, anh chỉ nhớ khi anh tỉnh lại người đang nằm bên cạnh một đống rác, máu trên mặt đã sớm đông lại, mà mẹ chẳng biết đã đi đâu.
Anh từ khi đó đã không còn có gặp lại mẹ anh, một mình hoảng sợ qua ba năm, sau đó trong một đêm kỳ dị, anh đi vào câu lạc bộ linh lực, gặp quản lý cùng với Huyễn Dạ Thần Hành......
Nháy mắt, anh đã ở câu lạc bộ linh lực hơn mười năm, nhưng việc xảy ra lúc nhỏ đã khiến anh đối với phụ nữ không hề có hảo cảm, gương mặt đáng sợ của mẹ vào đêm đó đã khắc sâu trong đầu anh là ác mộng cả đời của anh. Quản lý thường nói, khi anh vừa đến câu lạc bộ, hàng đêm vẫn vật vã không ngừng, là Huyễn Dạ Thần Hành mỗi đêm tiến vào trong mộng giúp anh, anh mới bình yên vượt qua những ngày thống khổ kia.
Có lẽ chính là do nguyên nhân này, anh đối với Huyễn Dạ Thần Hành luôn hoài địch ý khó hiểu, không phải không cảm kích, mà là anh sợ Huyễn Dạ xâm nhập quá sâu vào tâm linh anh, rất hiểu anh, như vậy anh ở trước mặt anh ta còn có tôn nghiêm gì đáng nói? Cho nên, sau này hai người đánh đánh mắng mắng vô số kể, không phải ác ngôn ác ngữ, chính là châm chọc khiêu khích.
Sau đó, Lãnh Quan cùng Tước Lợi Nhi trước sau tiến vào câu lạc bộ, trở thành hội viên, anh mới hiểu anh không phải là quái thai, trên đời này, vẫn là có người có được linh lực kỳ lạ như anh.
Dưới sự dạy dỗ của quản lý, bọn họ mỗi người đều có được sức mạnh cường đại hơn, cũng biết sứ mệnh của mình ở đâu. Quản lý nói với bọn họ, câu lạc bộ linh lực từ rất sớm trước kia đã tồn tại, chỉ là người bình thường nhìn không thấy mà thôi, chỉ có người thật lòng muốn mới có thể tìm được, mà bọn họ, vì thay những người này giải quyết nan đề mà sống.
Nhưng Lôi Xiết cũng không cho rằng công việc này có bao nhiêu thiêng liêng, anh coi nó như việc làm ăn, lấy tiền làm việc, cũng coi như giết thời gian. Đến nay anh xử lý qua rất nhiều án tử, từ đó anh thấy rõ tính xấu đẹp của con người, cũng đã thấy đủ loại người, nhưng nút thắt trong lòng anh không ai có thể giúp anh giải. Mười mấy năm qua anh vẫn không thể thoát khỏi oán hận của mẹ mình, anh coi phụ nữ là công cụ ấm giường cùng phát tiết, cho rằng đàn ông cùng phụ nữ căn bản không có thật lòng gì, tình yêu, bất quá là thượng đế lấy Adam cùng Eva viết nên một câu truyện cười.
Nhưng mà, anh sao lại vì chuyện của An Dĩ Nhạc lo lắng như thế?
Tiếp nhận nhiều nhiệm vụ như vậy, anh chưa một lần quan tâm đến người tiêu tiền mua hy vọng. Báo cáo kết quả công việc xong liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, không mang theo tình cảm riêng, không nói chuyện khác ngoài công việc, anh thậm chí còn có thể không cùng cố chủ nói một câu nói liền đem mọi việc làm thỏa đáng, lạnh đến mức làm cho người ta ngay cả thở cũng sẽ đóng băng.
Như vậy, hiện tại anh là do rối loạn thần kinh mới có thể đem cô mang về nhà? Còn vì nơi ở của cô mà hao tổn tâm trí sao?
Hay vì vẻ mặt đáng thương cùng tuyệt vọng của cô?
Coi như hết, anh Lôi Xiết cho tới bây giờ chưa từng giàu lòng đồng tình như vậy, đối vời cô cũng không thể ngoại lệ. An toàn của cô ta là chuyện của cô ta, không liên quan gì đến anh, cùng lắm thì, khoản tiền cuối anh không thu thôi.
Thật là! Phương pháp đơn giản nhất chính là ngày mai đem cô đưa lên máy bay trở về Đài Loan, sau đó chuyện báo thù anh có thể thay cô hoàn thành, cô không cần ở nơi này rỗi hơi.
Đúng vậy. Cứ làm như vậy đi. Anh lại cúi đầu nhìn cô một cái, trong mắt khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có.
Cô cùng anh, vốn chính là người ở hai thế giới khác nhau, hiện tại như thế, tương lai cũng là như thế.
Bình minh đã đến, ánh sáng rực rỡ phút chốc chiếu rọi toàn bộ bầu trời Newyork, xa xa nhìn lại, không khí ô nhiễm như sương sớm, mê mê mang mang bao phủ tháp xi măng, tạo thành cảnh quan kỳ lạ như ảo mộng.
Lôi Xiết cả đêm chưa ngủ, ở trước máy tính tìm tư liệu về Roger, do đó tia nắng đầu tiên vừa chiếu, anh đã thói quen tính đứng trước cửa sổ chờ đợi mặt trời mọc. Mỗi khi câu lạc bộ không có việc gì, anh đều ở nhà nghênh đón từng buổi sáng sớm như vậy, đón nhận tia nắng sáng đầu tiên để rửa tội.
Nhưng, hôm nay anh không có tâm tình hưởng thụ ánh mặt trời, bởi vì khi anh từ phòng làm việc bước vào phòng khách, liền thấy An Dĩ Nhạc trên sô pha đã tỉnh lại ngồi dậy, không nhúc nhích nhìn thẳng phía trước.
“Cô tỉnh?” Anh đi ngang qua phòng khách, đến phòng bếp pha cho mình một ly cà phê, sau đó quay lại.
An Dĩ Nhạc vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt dại ra thoạt nhìn có chút khác thường.
Anh uống một ngụm cà phê, nhìn thẳng mặt cô, lại kêu một lần: “An Dĩ Nhạc?”
Cô vẫn không nhúc nhích, yên lặng làm người ta bất an.
Anh chậm rãi buông cái tách, đi đến trước mặt cô ngồi xuống, giật nhẹ tay cô nói: “Này! Cô suy nghĩ gì thế? Trả lời tôi!”
Đôi mắt xinh đẹp của An Dĩ Nhạc chớp cũng không chớp, giống như lão tăng đang nhập định.
“An Dĩ Nhạc.” Anh vỗ nhẹ mặt cô.
Ngoại trừ im lặng, vẫn là im lặng, An Dĩ Nhạc bề ngoài tuy rằng đang tỉnh, nhưng nội tâm của cô tựa hồ ngủ say sâu không lường được trong thế giới bóng tối, không thể gọi về.
Lôi Xiết nhíu chặt mày, cô như vậy, anh sao có thể đuổi cô về Đài Loan? Kế hoạch của anh hoàn toàn bị phá hoại.
“Tôi biết cô nghe được, chỉ là cô cự tuyệt nghe mà thôi, An Dĩ Nhạc, cô tỉnh lại cho tôi!” Anh nói xong cầm hai vai của cô, liều mình lay cô.
An Dĩ Nhạc vẫn không có phản ứng, tâm linh bị thương nặng khiến cô áp dụng phương pháp tự bế để bảo vệ mình, cô đã không muốn nghe hoặc thấy thế giới này.
“Shit!” Lôi Xiết thấp giọng rủa một tiếng, đem cô từ sô pha đến phòng tắm, quăng cô vào bồn tắm, dùng nước lạnh xối cô từ đầu đến chân, hy vọng có thể kích thích đánh thức cô.
Nhưng mà, cô chỉ phát run, cánh môi tím lại cùng khuôn mặt tái nhợt đều nói rõ thân thể cô đang trong trạng thái không khoẻ, nhưng cô vẫn không nói một chữ.
Lôi Xiết thấy cách này không có hiệu quả, lại bị bộ dáng run run của cô làm phiền lòng, đành phải đổi thành nước ấm thay cô xua lạnh.
“Cô còn không nói chuyện sao? An Dĩ Nhạc, cô không báo thù sao? Gedi làm sao bây giờ? Cô cứ như vậy đễ mặc cô ta cùng người nhà của cô giống nhau chết không minh bạch? Cô như vậy sao tìm ra hung thủ đây?” Anh đứng cạnh bồn tắm giận dữ quát.
Áo len cùng quần dài trên người An Dĩ Nhạc đều ướt đẫm, tóc đen dán trên cổ cùng bả vai mảnh khảnh, nước từ trên đầu nhỏ xuống, cô dựa đầu, yên lặng nhìn bức tường đối mặt với tường phòng tắm.
Lôi Xiết bị bộ dáng của cô khiến cho nóng nảy không thôi, vươn tay vuốt lại tóc đen trên trán, vừa tức vừa vội tắt nước, sau đó rút một cái khăn tắm lớn bao đầu cô.
“Cô cho là dúi đầu vào hố cát có thể tránh né mọi chuyện sao?” Anh dùng lực xoa xoa tóc cô, không mang theo chút thương tiếc. “Cô cho là toàn thế giới cũng chỉ có cô là đáng thương nhất sao? Khi cô đóng cửa cảm quan của bản thân, cô chẳng khác nào nhận thua với kẻ thù của cô, cô hiểu không?”
Anh càng không ngừng hướng tâm linh của cô mà kêu gọi, hy vọng cô có thể vượt qua đả kích này, nhưng mà, anh lầm bầm nói gần mười phút, ý thức của cô vẫn phiêu diêu ở nơi xa xôi, không chịu trở về.
“Chết tiệt! Đừng tưởng rằng như vậy thì tôi phải chiếu cố cô! Ta có thể quăng cô ra bên ngoài, cô cũng không phải là trách nhiệm của tôi, cô con mẹ nó mau tỉnh táo lại cho tôi! Cô có nghe hay không?” Anh lớn giọng mắng chửi, giật khăn tắm xuống nhìn cô.
Mắt An Dĩ Nhạc dường như nhìn anh, nhưng Lôi Xiết biết, trong lòng của cô mắt căn bản không mở ra, cặp cửa sổ linh hồn kia của cô hiện đang đóng chặt, cự tuyệt mọi tin tức.
Bỗng dưng, anh bị cảm giác khổ sở trong lòng ép tới không thở nổi, cô không nói một lời nhưng lại ngoại lệ làm nhiễu loạn trái tim lạnh lùng của anh. Anh nhìn không được, vì thế tâm vừa động, khiêng cô trên vai, đi vào phòng ngủ của anh, đem cô vứt trên chiếc giường mềm mại rộng lớn.
“Nếu cô mở miệng cầu tôi ngừng lại, tôi sẽ tha cho cô!” Anh quỳ một gối xuống bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô nói, tay bắt đầu cởi bỏ quần áo ướt đẫm của cô.
An Dĩ Nhạc vẫn không lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, môi khép chặt.
Chỉ chớp mắt, Lôi Xiết đã thoát hết quần áo của cô, cô tuyết trắng non mềm khỏa thân nằm nghiêng trên giường, đường cong mĩ lệ động lòng người cùng tấm trải giường hai màu đen trắng của anh hình thành sự đối lập mãnh liệt.
Lôi Xiết quy tội tiếng tim đập cấp tốc cùng tiếng thở dốc ồ ồ là sự phẫn nộ đối với cô, anh cơ hồ là cuồng bạo hôn môi cô, đem thân hình yểu điệu của cô kéo vào lòng, dùng miệng chà đạp cô, rõ ràng muốn khi dễ cô.
Nhưng mà, vì sao hơi thở của cô thơm ngọt như vậy? Vì sao da thịt của cô mềm mại như vậy? Vì sao...... anh cư nhiên lại muốn tiếp tục càng không ngừng hôn?
Cô tựa như một dòng nước xoáy, anh không cẩn thận sẽ bị cô hút vào, ngập đầu.
Khi môi lưỡi của anh đã mất đi lý trí triền miên trong miệng cô, tay cũng bất giác sờ soạng toàn thân cô, anh mới bất ngờ bừng tỉnh anh đối với cô đã sinh ra dục vọng, trong thời khắc chết người này, anh thiếu chút nữa muốn cô.
Hỗn trướng! Anh đột nhiên bứt ra, ở trên giường ngồi dậy, đối với việc mình cầm lòng không được mà không ngừng nguyền rủa.
An Dĩ Nhạc vẫn giống như con búp bê, không phản kháng, cũng không kêu sợ hãi, mặc anh hôn hít vẫn thờ ơ.
Lôi Xiết phút chốc tức giận bừng bừng, anh đã chịu đủ rồi, nhịn không được dẫn động điện lưu, một tia điện đánh qua cánh tay cô, trên cánh tay ngọc trắng muốt của cô nhất thời xuất hiện một vệt đỏ sẫm.
An Dĩ Nhạc kinh sợ ngồi dậy, sờ xoa chỗ đau, giống con thỏ nhỏ bị thương, ôm chặt cơ thể run run.
“Cô vẫn có cảm giác, vì sao không nói lời nào?” Lôi Xiết nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lo lắng mà ủ dột.
Mặt của cô đã giấu vào trong đầu gối, không để ý đến anh.
Anh thật sự bị cô đánh bại! Anh thở dài một hơi. Có lẽ, anh phải tìm Huyễn Dạ Thần Hành tới giúp mới được. Tuy rằng anh thật sự phi thường không muốn đối mặt với vẻ mặt chế nhạo của Huyễn Dạ Thần Hành.
Từ tủ lấy ra quần áo của anh, anh nhẹ nhàng đem cô kéo xuống giường, đối cới việc cô khỏa thân không hề có dục niệm gì, chỉ đơn thuần giúp cô mặc xong quần áo, cài tốt, sau đó ngay cả anh cũng không thể giải thích, anh kéo cô vào lòng, ôm lấy cô nói: “Tỉnh lại chút, việc gì cũng không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Một người lầm bầm lầu bầu cảm giác rất kỳ quái, nhưng mà, Lôi Xiết biết cô hẳn là nghe được giọng của anh, cảm giác của cô vẫn chưa biến mất, cô chỉ là rất thương tâm. Rất sợ hãi, mới có thể tạo thành tình trạng này.
Sau đó, thình lình, tay cô chậm rãi ôm thắt lưng anh, như là muốn tìm nơi an toàn dựa vào, hai tay nhanh bắt lấy áo sơmi đen của anh không rời. Lôi Xiết kinh ngạc bởi động tác của cô, đây là tư thế của trẻ con khi sợ hãi, làm dao động trái tim cứng rắn của anh.
Anh cứng đờ chừng vài phút, mới vươn tay dùng sức ôm lấy cô.
“Đúng vậy, đừng sợ, ta sẽ chữa khỏi tâm bệnh này cho cô.” Anh nói giống như thề.
Nửa giờ sau, Lôi Xiết chở cô đi về phía phố người Hoa. Dọc đường đi, anh nghe radio nói đến việc có liên quan đến cái chết của Gedi, cảnh sát đối với thân phận cô là luật sư cố vấn của An Hạo cảm thấy khả nghi, hơn nữa bắt đầu truy tìm nơi ở của An Dĩ Nhạc, bọn họ cho rằng An Dĩ Nhạc vô cùng có vấn đề, thậm chí có người hoài nghi trạng thái tinh thần của cô có lệch lạc hay không, khiến cô có động cơ giết người, toàn bộ mọi chuyện đều bị lầm đường đến buồn cười.
Lôi Xiết dùng đuôi mắt liếc nhìn An Dĩ Nhạc một cái, cô đối với tin tức này không có phản ứng, song, anh phát hiện khi cô nghe thấy tên của “Gedi”, theo bản năng co rúm lại một chút.
Đây là mấu chốt sao? Gedi chết thảm là vật dẫn, khiến ác mộng ba tháng trước của cô tất cả đều bùng lên, làm cho cô phân không rõ sự thật cùng mộng ảo.
Xe dừng lại ở phố người Hoa, anh mang cô xuống xe, đi về phía “cửa vào”.
Cửa vào câu lạc bộ linh lực xác thực ở phố người Hoa, bởi vì phong thuỷ của mỗi con phố người Hoa ở toàn thế giới cùng từ trường linh lực phù hợp nhất, cho nên câu lạc bộ linh lực sẽ vào những thời gian khác nhau mở ra một cái cửa, để người lạc đường hoặc người có việc cầu gõ cửa tiến vào, mà bình thường vào ban đêm lực cảm ứng của mọi người mạnh nhất, bởi vậy, khách tới cửa hơn phân nửa là vào buổi tối mới tìm được đến câu lạc bộ linh lực trong truyền thuyết.
Nhưng đối với Lôi Xiết ở câu lạc bộ rất nhiều năm mà nói, anh muốn tìm cửa vào lại rất dễ dàng. Trước một căn tiệm dạt dào phong cách Trung Quốc cổ, anh nắm tay An Dĩ Nhạc đi vào cánh cửa ánh sáng, thân hình đột nhiên biến mất ở phố người Hoa, tiến nhập vào thông đạo đi đến câu lạc bộ linh lực.
Câu lạc bộ linh lực nếu dùng từ cụ thể để hình dung, thì chính là một căn biệt thự khổng lồ kiểu Âu luôn đốt đèn ở cửa lớn, trong nhà có những đường thông với tất cả các phòng, nó bất luận khi nào cũng ấm áp thoải mái, ánh đèn dịu nhẹ, tiếng nhạc êm tai, cộng thêm rượu mạnh mỹ nữ...... Quản lý này thật đúng là người giỏi về lợi dụng nhân tâm để buôn bán.
Lôi Xiết đến từ sau, quản lý cũng không giật mình, ông chỉ nhìn An Dĩ Nhạc phía sau anh một cái, lông mi hơi giương lên nói: “Muốn tìm Huyễn Dạ sao?”
Lôi Xiết gật gật đầu, chú ý tới quản lý đang nhìn An Dĩ Nhạc còn cô thì giữ chặt ống tay áo của anh.
“Anh ta ở đâu?” Anh trừng ông, muốn ông đừng loạn.
“Ban ngày ban mặt rất khó tìm cậu ta, cậu cũng biết, Huyễn Dạ là động vật làm việc ban đêm.” Quản lý khóe miệng chứa ý cười.
“Lúc này anh ta chỉ biết ngủ.” Lôi Xiết hừ lạnh một tiếng.
“Có điều, không biết có phải Tước Lợi Nhi lại bói bài hay không, sáng sớm cô ấy đã kêu Lãnh Quan cùng Huyễn Dạ đến, nói là có trò hay lên sân khấu.” Quản lý vẻ mặt hứng thú mười phần.
“Oh?” Lôi Xiết trong lòng cả kinh. Ba người kia không phải đã sớm biết anh muốn tới chứ?
“Bọn họ ở bên trong, đi thôi.” Quản lý nhô đầu ra khỏi phòng tổng bộ.
Đáng chết! Như thế này nhất định sẽ ầm ĩ không ngừng. Lôi Xiết vừa nói thầm trong lòng, vừa kéo An Dĩ Nhạc đi vào.
Quả nhiên, trong phòng ba người tất cả đều bày ra biểu tình “chờ đợi mở thưởng”, vừa nhìn thấy Lôi Xiết mang An Dĩ Nhạc đến, không hẹn mà cùng cười nói: “Đúng rồi!” Tước Lợi Nhi càng hưng phấn mà kêu: “Wow! Em có thể đi bày quán làm thầy tướng số bói toán giúp người khác!”
“Thật giỏi.” Lãnh Quan cũng khẽ nhếch miệng khó gặp.
“Quá lợi hại, Tước Lợi Nhi, danh hiệu ‘Thần Toán’ này của em hoàn toàn xứng đáng a!” Huyễn Dạ Thần Hành một câu hai ý nghĩa,” Nói trúng tim đen.
“Hì hì! Cám ơn! Cám ơn khích lệ.” Tước Lợi Nhi liên tiếp xoay người đáp lễ.
“Các người đủ chưa?” Lôi Xiết quát bảo bọn họ ngưng tự đắc lại.
“Ơ? Tìm người ta giúp đỡ, nói chuyện phải khách khí một chút mới đúng a!” Huyễn Dạ lén nói.
“Đúng vậy. Lôi Xiết, anh không phải muốn nhờ Huyễn Dạ giúp An Dĩ Nhạc gọi hồn sao?” Tước Lợi Nhi cười meo meo chỉ chỉ An Dĩ Nhạc.
“Các người......” Lôi Xiết hôm nay thật sự là xui xẻo rồi.
“Thật sự là kỳ tích, cậu lại quan tâm một cô gái như vậy. Lôi Xiết, cậu không phải nói, an toàn của cô ấy không phải trách nhiệm của cậu sao?” Huyễn Dạ Thần Hành đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để đùa giỡn.
“Đúng vậy, Lôi Xiết không bao giờ có dính líu gì với cố chủ lúc này làm sao vậy nhỉ?” Đằng sau nụ cười của Tước Lợi Nhi lóe lên vẻ nghịch ngợm.
“Thú vị.” Lãnh Quan chỉ nói hai chữ, nhưng đã biểu lộ sinh động tâm tình của cô.
“Tôi chỉ là nhìn không được dáng vẻ đà điểu này của cô ta, cô gái trong miệng la hét muốn báo thù sao có thể trở nên hèn nhát như vậy?” Lôi Xiết miệng vẫn phun ra những lời không dễ nghe.
“Thật sự chỉ vì điều này sao?” Tước Lợi Nhi cố ý đi đến phía sau anh, cầm tay An Dĩ Nhạc đang nắm chặt quần áo của anh, cười mờ ám.
“Đúng là như vậy.” Lôi Xiết dẫn điện đánh nhẹ tay cô.
“A! Vừa động liền kích điện, tính tình thật nóng nảy.” Tước Lợi Nhi vẫy vẫy tay, chu miệng nói.
“Cô ấy bị gì vậy?” Huyễn Dạ nhấc chân lên, nhìn chằm chằm An Dĩ Nhạc mỉm cười.
“Cô ta tự phong bế tâm linh của mình, không nghe những việc không muốn nghe.” Lôi Xiết muốn lấy tay của An Dĩ Nhạc, nhưng lại khiến cô nắm càng nhanh.
Nhìn tình huống này, Tước Lợi Nhi nháy mắt với Lãnh Quan, nở nụ cười.
“Đã bị kích thích quá lớn?” Huyễn Dạ Thần Hành đứng lên, đi đến trước mặt An Dĩ Nhạc, mới vươn tay, cô liền trốn phía sau Lôi Xiết, ôm cánh tay anh.
Lôi Xiết đối với hành vi của cô cảm thấy không biết làm sao, nhưng lại không đành lòng đẩy cô ra.
“Ừm, cô ấy rất tín nhiệm cậu đó.” Huyễn Dạ lén cười, Lôi Xiết lúc này xác định không ngoài hai chữ “phiền toái”.
“Trước khi cô ấy biến thành như vậy, cô ấy còn rất ghét tôi.” Anh giải thích.
“Nhưng, cảm giác là theo tâm tình mà thay đổi.” Tước Lợi Nhi nói tiếp rất thuận miệng.
“Em hôm nay nói thật nhiều, Tước Lợi Nhi.” Lôi Xiết trừng mắt nhìn cô.
“Nói thật, cô ấy cùng anh rất xứng đôi, chẳng lẽ anh không phát hiện?” Tước Lợi Nhi giả làm nhân vật nguyệt lão.
“Không có!” Lôi Xiết lạnh lùng nói những lời này, lại lười để ý.
“Dáng vẻ cô ấy so với chúng ta nghĩ còn xinh đẹp hơn, ngoại trừ mắt nhìn không thấy, điều kiện khác đều không tệ lắm.” Tước Lợi Nhi thì thầm nói.
“Còn nói nữa, anh sẽ cho miệng em một tuần không thể mở ra.” Lôi Xiết phát hỏa.
Tước Lợi Nhi le lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Cậu muốn tôi làm như thế nào? Tiến vào giấc mơ của cô ấy?” Huyễn Dạ nói.
“Đánh thức cô ta! Cô ta cứ đưa ra bộ dạng muốn chết không sống này vừa nhìn liền làm người ta tức giận.” Lôi Xiết ra vẻ lãnh đạm nói.
“Nhưng cô ấy không biết tôi, tôi cứ như vậy đi vào, sợ cô ấy sẽ bài xích.” Huyễn Dạ Thần Hành chậm rãi nói.
“Anh không phải rất lợi hại sao? Một chút bài xích sẽ quấy nhiễu được anh sao?” Lôi Xiết chế giễu.
Huyễn Dạ Thần Hành nhíu mày, đến gần anh nói: “Hảo tiểu tử, luôn không biết kính lão tôn hiền. Nói, tôi vì sao phải giúp cô ấy?”
“Anh cũng có thể không giúp cô ta, dù sao tôi cũng không cần.” Lôi Xiết trái lương tâm nói.
“Thật sự không cần?” Huyễn Dạ Thần Hành mới không tin đâu! Cậu thân thiết với cô ấy như vậy vừa nhìn đã hiểu ngay, còn bày đặt mạnh miệng.
“Tôi là sợ không chiếm được khoản tiền cuối. Cô ta nếu cứ như vậy tự phong bế, tôi không phải sẽ lấy không được thứ gì sao?” Lôi Xiết ngồi trên ghế cao, rót một ly rượu uống hết.
“Như vậy, nếu tôi chữa khỏi cho cô ấy, cậu sẽ cám ơn tôi như thế nào?” Huyễn Dạ Thần Hành vẻ mặt xấu xa nhìn.
“Đơn giản, tôi sẽ tặng lại quyền lợi lấy một thứ gì đó của cô ấy sau khi nhiệm vụ hoàn thành tặng lại cho anh.” Lôi Xiết nhanh chóng nói.
“Hào phóng như vậy? Được, nhớ kỹ những lời này, Lôi Xiết.” Huyễn Dạ Thần Hành cười không có ý tốt. “Đưa cô ấy vào phòng cậu đi.”
Lôi Xiết kéo An Dĩ Nhạc đến phòng anh, trong phòng bài trí vẫn không thay đổi, hai màu đen trắng phối hợp để trang trí đúng như cá tính của Lôi Xiết.
Sau khi Lôi Xiết đem chuyện của anh kể lại cho Huyễn Dạ Thần Hành, liền pha một ly rượu an thần cho An Dĩ Nhạc uống, để cô nằm trên giường ngủ say.
“Chậc, mộng của cô nhất định vẫn đầy máu me, Lôi Xiết, cậu phải chuẩn bị tùy lúc mà gọi cô ấy tỉnh lại, nếu để cô chết trong mộng thì nguy rồi.” Huyễn Dạ Thần Hành nói có vẻ rất nghiêm trọng.
“Có anh còn có thể có việc gì?” Lôi Xiết nhìn An Dĩ Nhạc ngủ không quá an ổn, nhún nhún vai.
“Rất khó nói.” Huyễn Dạ không dám bảo đảm, ngồi xuống ghế, không đến nửa giây, linh hồn anh đã rời khỏi thể xác, tiến vào giấc mơ của An Dĩ Nhạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT