“Tiểu Cẩn... Tiểu Cẩn...” Tiểu Vân vừa gọi vừa vươn tay xua xua trước mặt Tiểu Cẩn. Kì lạ, người này đang nghĩ gì mà ngồi ngơ ngẩn thế nhỉ? Từ sau hôm nàng đánh đàn ở trên phố đó, Tiểu Cẩn càng lúc càng trở nên lạ lùng. Ít nói hơn hẳn, lại thường xuyên một mình ngồi ngẩn người hồi lâu. Những điều này hoàn toàn không phù hợp với một Tiểu Cẩn mồm mép chút nào, khiến Tiểu Vân cùng mọi người đều có chút lo lắng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Cẩn, vì dù có hỏi thì nàng ấy cũng không nói.
“Ha... hả?” Giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, Tiểu Cẩn giật mình đáp, hai mắt mơ hồ nhìn Tiểu Vân.
“Ngươi làm sao vậy? Trà sắp nguội rồi kìa!” Tiểu Vân bất đắc dĩ nói, rất có loại xúc động muốn cầm búa đập vào đầu cho nàng ấy tỉnh lại.
Tiểu Cẩn lúc này mới chú ý ly trà trên tay đã không còn bốc hơi nóng, vội vội vàng vàng đưa lên miệng định uống. Tiểu Vân nhanh chóng ngăn lại:
“Trà nguội rồi sẽ uống không ngon đâu! Để ta rót cho ngươi ly khác!” Tiểu Cẩn không đáp lời, nàng đưa ly trà cho Tiểu Vân, sau đó lại tiếp tục ngồi trầm tư. Hồi lâu, lại khẽ thở dài một tiếng, nét mặt bình thản lại vương chút buồn bã tự giễu. Tiểu Vân nhìn lại nhìn, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:
“Ngươi có tâm sự gì đúng không? Nếu có thì nói ra đi, nếu để lâu sẽ chỉ khiến bản thân mình khó chịu thôi!”
Tiểu Cẩn cười buồn, lắc đầu không đáp. Tiểu Vân bực mình nói:
“Rốt cuộc ngươi bị sao vậy hả? Mấy ngày trước không phải ngươi vẫn rất tốt hay sao? Tại soa bây giờ lại không có chút sức sống nào như vậy chứ?”
Lạ là đối với tức giận của Tiểu Vân, Tiểu Cẩn cũng không giống mọi ngày tươi cười giả lả làm hòa, nàng chỉ lặng thing nhìn nơi khác, bộ dạng chất chứa tâm sự kia thật khiến người ta lo lắng. Đương lúc Tiểu Vân suy nghĩ có nên nói chuyện của Tiểu Cẩn cho Tiểu Khuynh biết không, Tiểu Cẩn đột nhiên đứng dậy rời đi. Trước khi đi, nàng quay người nhìn Tiểu Vân một cái, nhợt nhạt cười nói:
„Xin lỗi“
Sau đó liền nhấc chân bỏ đi, để lại Tiểu Vân vẻ mặt ngơ ngác còn ngồi lại. Hồi lâu sau Tiểu Vân mới hồi phục tinh thần, nàng nhìn bóng lưng Tiểu Cẩn xa xa, âm thầm lẩm bẩm: Kiểu này chắc chắn là có vấn đề gì rồi...
Ngày 15 tháng 5, sứ thần Bách đảo vào kinh. Triều đình Hách Liên mở đại tiệc long trọng trong cung điện chào mừng các sứ thần hải ngoại. Chuyến đi này, còn liên quan đến vấn đề liên hôn giữa hai nước, vậy nên có thể nói, lần đi sứ này mang một ý nghĩa rất long trọng.
Trong thiên điện Hách Liên, bá quan văn võ đã tề tựu đầy đủ, ngự trên ngai vàng cao cao là Hách Liên hoàng đế Hách Liên Minh Thiên một thân long bào cao quý bức người, bên cạnh hắn là Hoàng hậu mặc cung trang đỏ rực, trang điểm tinh xảo lộng lẫy. Phía dưới, Đại tướng quân, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ vương gia đang chụm đầu thảo luận gì đó, đến cả các vị Vương gia khác cũng có mặt đầy đủ. Đứng giữa đại điện là một đám người mặc quần áo khá đặc biệt. Nam nhân mặc áo dài tay màu trắng bên trong, khoác ngoài một chiếc áo ngắn không tay, phía dưới là quần thụng màu tối, bó từ bắp chân xuống là giầy ống cao, tóc buộc thành một chỏm đuôi ngựa ngắn ở sau gáy. Nữ nhân mặc váy, phần trên bó sát vào cơ thể, cổ áo cùng tay áo kết rua cùng nơ màu, làn váy xòe rộng kéo dài từ thắt lưng xuống che khuất bàn chân, lúc bước đi làn váy thướt tha quét loẹt quẹt trên đất, mái tóc dài thả buông gợn thành từng làn sóng mềm mại. Lạ ở chỗ, màu tóc cùng mắt của bọn họ có điểm khác lạ. Những người này khuôn mặt đều có một nét chung: mũi rất cao, mắt to màu xanh hoặc nâu, không như người Trung Nguyên mắt màu đen nhánh, mái tóc không chỉ có màu thuần đen, mà còn có màu vàng nhạt và nâu hạt dẻ. Ngoại hình khác lạ của bọn họ từ lúc bước vào điện đã trở thành đề tài nghị luận cho tất cả mọi người, đến cả Đại tướng quân đã từng gặp qua vô số chuyện kì lạ cũng không khỏi kinh ngạc sững sờ. Riêng Hách Liên Phách Thiên thì không có bất ngờ là mấy, trước đây khi đến Bách đảo, hắn đã từng gặp qua nhiều người đặc biệt như vậy, bây giờ nhìn lại, ngoại trừ một chút rung động ra thì cũng không còn cảm giác nào khác.
Người trong đại điện vì ngoại hình kì lạ của những người kia mà sửng sốt, thì trong lúc đó cũng có một số người không thể tin vào mắt mình. Điển hình như là bốn người đang ngồi chồm hỗm trên nóc đại điện nghe lén. Tiểu Khuynh ghé mắt qua lỗ hổng mới tạo trên nóc điện, nhìn đám người cực kì nổi bật đang đứng giữa điện kia, không nhịn được cảm thán:
“Lẽ nào bọn họ chính là tổ tiên của người phương Tây hiện đại? Nhìn xem, màu tóc này, màu mắt này, ngay cả trang phục cũng đậm sệt chất phương Tây!“
Tiểu Vân lại như có điều suy ngẫm nói:
“Chuyện này không khỏi quá kì lạ đi, ngươi nói ở nơi này không phải không gian của chúng ta, cũng không nằm trong dòng chảy lịch sử, nơi chúng ta xuyên đến hoàn toàn là một địa điểm không tồn tại, làm sao lại có chuyện tổ tiên của người phương Tây xuất hiện được chứ?“
Lúc này, từ ngoài điện lại tiến vào bốn cái thiếu nữ, trong đó hai người đã thay đổi trang phục, hai người còn lại vẫn mặc trang phục Hách Liên, trong đó có một người đeo sa che mặt lụa mỏng. Tiểu Khuynh nhận ra, hai thiếu nữ mặc phục trang Bách đảo kia là Đông Phương Linh cùng Nạp Lan Dung Tuyết, người đeo sa che là Mộ Dung Y Y, người còn lại chính là Hiên Viên Tình Nhi. Sắc mặt nàng ta có chút không tốt, hơi nhợt nhạt, vừa bước vào liền liếc nhìn về phía Hách Liên Phách Thiên, nhưng thấy hắn không nhìn mình, sắc mặt lại trắng hơn vài phần. Khóe môi Tiểu Khuynh nhẹ nhàng cong lên, có chút châm biếm nhìn sắc mặt tiều tụy bi thương đó của Hiên Viên Tình Nhi. Hai năm qua các nàng gặp phải không ít lần ám sát, có nhiều lần thậm chí rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng như chỉ mảnh treo chuông, ắt hẳn không thể thiếu công lao của tổ chức tử sĩ của gia tộc Hiên Viên. Thế nhưng, nghĩ tới gì đó, nét châm biếm trên mặt Tiểu Khuynh càng sâu hơn. Cũng chỉ vậy thôi, cho dù có mạnh tới đâu, nếu đã lựa chọn đối đầu với nàng, ắt sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Hiên Viên Tình Nhi vẫn luôn kiêu ngạo về gia tộc tử sĩ của mình, nhưng nếu nàng ta biết được, cái bệ đá mà nàng ta vẫn luôn tự hào đó bị chưa tới một trăm sát thủ Ẩn Long các tiêu diệt chỉ trong một đêm, thì sẽ có loại biểu cảm như thế nào? Nhìn chung sắc mặt Hiên Viên Tình Nhi hôm nay, coi như là nàng đã có đáp án.
Phía dưới đại điện, Hách Liên Minh Thiên sắc mặt uy nghiêm mười phần, trong sự hòa ái không mất đi phong thái của bậc đế vương, hắn mở miệng:
“Ngày hôm nay sứ thần không quản đường xa mà tới Hách Liên quốc ta bái phỏng, đó thực sự là vinh hạnh của chúng ta. Chỉ hy vọng các vị không trách bản quốc đã không từ xa nghênh đón!“
Người nam nhân trẻ nhất có mái tóc màu vàng cùng đôi mắt xanh sáng ngời bước lên trước, hắn mỉm cười, thanh âm vang dội nhưng thanh thúy:
*Chúng tôi tới đây không phải để bái phỏng, mà chỉ vì mối liên hôn giữa hai nước. Không biết mật chỉ do quốc quân nước tôi gửi đến, Hách Liên quân đã nhận được chưa?*
(** :Đây là tiếng anh, xin thứ lỗi vì trình độ ngôn ngữ hạn hẹp!)
Đối với tình huống người nước ngoài phun tiếng nước ngoài, đám Tiểu Khuynh cũng không lạ gì, nhưng đám người Hách Liên phía dưới đã lâm vào một trận hoang mang. Người Hách Liên hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu được nam nhân trẻ tuổi này đang nói gì. Hách Liên Minh Thiên chân mày nhíu chặt, âm thầm liếc mắt nhìn đám Hách Liên Ngạo Thiên, cũng lại thấy họ có cùng một biểu cảm như mình thì trong lòng dấy lên một cỗ bất an cùng phẫn nộ. Xem ra đám người Bách đảo này lần này tới đều không có ý tốt. Nam nhân trẻ tuổi nhác thấy được tình trạng bối rối trong đại điện, hắn âm thầm nhếch lên khóe môi, nơi đáy mắt có một tia trào phúng lướt qua, nhưng vẫn dùng thanh âm hòa nhã thanh thúy kia hỏi tiếp:
*Tại sao ngài không nói gì?*
Đối với thái độ hoang mang của người Hách Liên quốc, biểu tình của đám sứ thần Bách đảo kia đều là một bộ dạng xem kịch vui, ánh mắt Hiên Viên Tình Nhi thậm chí có chút oán độc cùng hả hê nhìn Hách Liên Phách Thiên. Vì nam nhân này, chỉ vì nam nhân này mà nàng ta đã đánh mất bao nhiêu thứ, ngay cả tử sĩ của gia tộc cũng bị nàng ta mù quáng đẩy vào tử địa. Giờ phút này, nàng ta không chỉ có bi thương, còn nhiều hơn là đau đớn cùng oán hận. Ở trên nóc điện, Tiểu Tuyết có chút tức giận mở miệng:
“Bọn người này thật sự là ép người quá đáng mà!”
Tiểu Khuynh không nói gì, chỉ yên lặng theo dõi động tĩnh bên dưới đại điện. Sự trầm mặc kì dị đến khó thở bao trùm lấy toàn bộ chính điện Hách Liên, sắc mặt Hách Liên Minh Thiên tối sầm lại, gương mặt của bá quan văn võ cũng là một mảnh hoang mang. Sứ thần Bách đảo nhếch môi, biểu cảm gương mặt liền trầm xuống, trong thanh âm lộ ra một loại không hài lòng:
*Hách Liên quân đây là khinh thường người Bách đảo chúng ta nên không muốn tiếp lời hay sao*
Nhìn biểu tình không vừa ý của người nam nhân trẻ tuổi kia, dù cho không hiểu hắn đang nói gì nhưng Hách Liên Minh Thiên vẫn đủ tinh ý để nhận ra sự bất mãn trong lời nói của hắn. Nắm tay Hoàng đế âm thầm siết chặt lại, trong mắt thoáng qua mạt tức giận. Thật sự, đám người Bách đảo này đã quá phách lối rồi, coi hắn là quả hồng mềm, muốn nắn muốn bóp thế nào cũng được hay sao? Đương lúc không khí trong đại điện sắp bị đóng thàng từng tảng, từ sau tấm bình phong dựng trên điện chợt vang lên một giọng nói dịu dàng trong trẻo:
*Sứ thần dường như đã hiểu lầm rồi, chẳng qua nghe đồn người Bách đảo trời sinh thông minh tuyệt đỉnh, năng lực tiếp thu là hơn ngươi, nên chúng tôi mới cảm thấy không cần thiết phải dư hơi thừa lời làm gì, bởi vì chắc chắn các vị đã hiểu được những gì mà Hoàng đế chúng tôi muốn biểu đạt rồi! Sứ thần nói vậy có đúng không?*
Thanh âm trong veo bất chợt vang lên, trong nháy mắt đã đánh tan không khí kì quặc ngưng tụ trong điện, người người ánh mắt đều trừng to khiếp sợ nhìn về phía tấm bình phong được đặt ngay cạnh bệ rồng. Vốn tưởng rằng chỉ đặt bình phong ở đó để làm cảnh, không ngờ tới bên trong còn ẩn giấu một cao nhân thâm tàng bất lộ. Chẳng hay là cao thủ phương nào mà có thể xuất ngôn thần kì như vậy? Ở trên nóc điện, bốn người Tiểu Khuynh liếc nhau cười toe toét, Tiểu Tuyết dùng tay chỉ chỉ phía dưới, dùng khẩu ngữ hét to mấy chữ:
“Là nàng ấy, là nàng ấy!”
Mấy người Bách đảo hai mắt trợn trừng miệng há hốc, đặc biệt là cái nam nhân trẻ tuổi kia, biểu tình lại càng thập phần phong phú. Ánh mắt Hách Liên Minh Thiên nóng bỏng bắn về phía bức bình phong kia, thấp thoáng sau màn lụa tím nhạt là thân ảnh yểu điệu của một nữ tử. Thần sắc trong mắt hắn nở rộ vui mừng, không kìm được mà thốt lên:
“Truyền Tiêu phi lên điện!”
Trước cái nhìn chằm chằm của hàng trăm cặp mắt, từ sau bình phong , một thân ảnh nhẹ nhàng bước ra. Nàng khoác trên người một bộ y phục lụa mỏng vàng nhạt thêu kim cúc, cả người như đóa hoa nở rộ sớm mai, gương mặt hơi nghiêng nghiêng xinh đẹp tuyệt trần, từ trên điện cao nhìn xuống, phảng phất như tiên nữ giáng trần, cao quý vô kể. Sắc mặt Hoàng hậu thoáng cái tối sầm, nàng ta lén ở trong tay áo, xoắn chặt lấy khăn tay lụa mỏng. Hách Liên Minh Thiên kìm lại cảm giác muốn đem nàng kéo thẳng vào lòng ôm lấy, bàn tay hắn nắm chặt lại, thanh âm mơ hồ lộ ra kích động:
“Không nghĩ tới Tiêu phi lại có thể dùng ngôn ngữ của người Bách đảo, thật khiến cho trẫm mở to mắt!”
Tiêu Khuynh Thành không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi người, cười nói:
“Cũng chỉ là chút tài mọn, thần thiếp không dám ở trước mặt bệ hạ tự mình bêu xấu!”
Nàng nói xong, lại quay qua nhìn đám sứ thần Bách đảo, khóe môi hơi nhếch lên, hòa nhã hỏi:
*Sao sứ thần lại không nói gì? Chẳng lẽ là khinh thường người Hách Liên quốc chúng ta sao?*
Khóe miệng vốn giương lên thật cao của nam nhân tóc vàng kia cứng đờ, hắn giật giật môi, hồi lâu mới cúi đầu, thanh âm hơi trầm xuống:
*Quả nhiên Hách Liên quốc đất rộng người đông, nhân tài cũng nhiều, tại hạ thật sự bái phục*
Ngoài mặt Tiêu Khuynh Thành vẫn cười, nhưng trong lòng đang âm thầm giơ thẳng ngón giữa. Bái phục? Cái mặt thối kia mà dám nói là bái phục hả, ngươi tưởng lão nương là đứa nhỏ một, hai tuổi muốn lừa là lừa à? Nàng cười nhẹ, thanh âm cũng không tự chủ lộ ra một cỗ uy nghi:
*Sứ thần không cần phải quá khiêm tốn, bản cung cũng chỉ là chút tài mọn, không dám múa rìu qua mắt thợ!*
Cũng không nên kéo dây đàn quá căng, chỉ cần cho bọn chúng thấy người Hách Liên quốc không dễ bắt nạt là được, nàng cũng không muốn đẩy hai nước đến tình trạng phải xé rách mặt nhau! Nam nhân tóc vàng lén cắn răng, đáy mắt nhìn đến Tiêu Khuynh Thành đã rộ lên một chút sát ý. Mà đứng đằng sau hắn, đám người còn lại cũng siết chặt nắm đấm, gương mặt xinh đẹp lộ ra vặn vẹo. Khăn tay đã bị Hiên Viên Tình Nhi vò đến không ra hình dáng, nàng ta cắn răng nhìn chằm chằm Tiêu Khuynh Thành, tựa như cứ nhìn như vậy thì sẽ khiến nữ nhân trước mắt biến mất khỏi thế gian vậy. Cái nữ nhân này có giao tình rất tốt với đám người kia, quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều khiến người ta căm ghét như nhau! Mà ngược lại, sắc mặt Đông Phương Linh lại thực bình thản lạnh nhạt, nàng đưa mắt nhìn khắp đại điện, tầm mắt chẳng dừng lại ở đâu cả. Nạp Lan Dung Tuyết lại có vẻ bồn chồn bất an nhìn nam nhân trẻ tuổi kia, còn Mộ Dung Y Y, vì nàng ta đeo mạng che mặt nên chẳng ai biết nàng ta đang nghĩ gì. Ở trên nóc điện, mấy người Tiểu Khuynh nhìn nhau che miệng cười, Tiểu Vân hô lên khe khẽ:
“Có thế chứ!”
Ở bên dưới, Hách Liên Phách Thiên như có điều suy nghĩ ngước nhìn nóc điện, rồi, chợt như nghĩ đến gì đó, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một nụ cười nhẹ. Đứng ở giữa điện, nam nhân Bách đảo biết mưu đồ của mình đã thất bại, oán hận nhìn Tiêu phi một cái, lại bày ra một bộ tươi cười hòa ái nhã nhặn:
*Ngày hôm nay, ngoài đến vì việc liên hôn giữa hai nước, quốc quân chúng tôi còn muốn gửi tới Hách Liên quân một món quà!*
Hắn nói xong liền ngẩng lên, giơ tay vỗ hai cái. Tức thì, từ bên ngoài có hai đại hán mặc trang phục Bách đảo nâng một vật tiến vào. Vật kia rất lớn, nhìn qua có vẻ nặng, vậy mà hai người kia công kênh trên vai lại như chẳng có gì, bước chân nhẹ như bay. Điều này khiến không ít người trong thiên điện phải tặc lưỡi hít hà. Người Bách đảo thật mạnh a! Hách Liên Minh Thiên như nghĩ tới cái gì đó, gương mặt lại trầm xuống. Bọn người này, không từ bỏ cơ hội nào để phô trương thanh thế!
Ánh mắt Tiêu Khuynh thành vẫn lạnh nhạt, cho đến khi tấm vải trắng trên vật kia bị kéo xuống, lộ ra chân diện mục của vật thể kì lạ kia. Nam nhân trẻ tuổi lướt qua vẻ kinh ngạc của mọi người, một tia đắc ý lướt qua đáy mắt, hắn cất giọng, thanh âm trầm bổng:
*Thứ này chính là quốc cầm của nước chúng tôi, Quốc quân nước tôi vì muốn thắt chặt lòng hữu hảo của hai nước nên đã cho đem sang đây, với nguyện vọng có thể khiến mối quan hệ bang giao càng thêm bền vững. Bất quá, quốc quân chúng tôi cũng có một yêu cầu. Nghe nói Hách Liên quốc rất đông nhân tài, quốc cầm này của chúng tôi là bảo vật ngàn năm có được, người bình thường đều không ai biết cách sử dụng, không biết ở Hách Liên quốc có ai có năng lực sử dụng được nó không. Nếu như có người sử dụng được, quốc cầm này xin tặng lại cho quý quốc!*
Phản ứng tự nhiên, Hách Liên Minh Thiên đưa mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành, chỉ thấy nàng mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng thuật lại:
“Lời của sứ thần muốn nói, đây là quốc cầm của họ, gọi là đàn dương cầm, hy vọng có thể tìm được một người Hách Liên quốc có thể sử dụng được. Nếu vậy, quốc cầm này xin tặng lại cho Hách Liên quốc ta!”
Nàng nói xong, Hách Liên Minh Thiên lại rơi vào trầm mặc. Đàn dương cầm? Tên hắn còn chưa nghe qua, lẽ nào lại biết chơi? Lời của Tiêu Khuynh Thành không nhỏ, cả đại điện ai cũng nghe thấy, mọi người lại rơi vào hoang mang. Đàn dương cầm, có ai biết là thứ gì không?
Đối với vẻ mặt này, sứ thần Bách đảo có vẻ rất là hài lòng, chỉ thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên. Nhưng, khi đối diện với gương mặt tươi cười của Tiêu Khuynh Thành, nụ cười kia lập tức cứng lại. Vẻ tự tin thái quá của nữ nhân này thật khiến người ta tức giận mà! Nhưng hắn ngay lập tức lại khôi phục tươi cười giả tạo, hỏi:
*Không biết quý quốc có cử ra được nhân tài nào có tiềm năng không?*
Hách Liên Minh Thiên nhìn nụ cười đắc ý trên mặt nam nhân tóc vàng kia, mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng chung quy vẫn có chút khó xử. Hắn biết đi đâu tìm nhân tài trong miệng hắn bây giờ. Phải nói khắp Hách Liên quốc này, người có hiểu biết sâu rộng như hắn chẳng có được mấy người, đến hắn còn không biết, vậy sẽ có ai biết đây? Lúc này, Tiêu phi vẫn luôn mỉm cười đứng cạnh hắn đột nhiên cúi xuống, nàng che miệng, thầm thì vào tai hắn mấy chữ. Hai mắt Hách Liên Minh Thiên hơi nheo lại, cất giấu một chút sắc bén. Khi Tiêu Khuynh Thành vừa ngẩng lên, nàng cười trấn an với hắn, trong mắt đều là kiên định. Nụ cười của nàng khiến trái tim nặng nề của hắn thoáng buông lỏng, bất ngờ, khi hắn vừa định mở miệng, từ bên dưới đã truyền đến một thanh âm kiên nghị:
“Hồi bẩm bệ hạ, lão thần xin được tiến cử một người!”
Hách Liên Minh Thiên xoay đầu nhìn sang, phát hiện người vừa mở miệng là Đại tướng quân. Ông cười, chòm râu dưới cằm hơi rung rung, chắp tay nói:
“Lão thần xin đảm bảo, nàng là người thích hợp nhất để chơi quốc cầm này!”
Ở trên nóc điện, không ai bảo ai, cả ba người Tiểu Khuynh đều đồng loạt xoay người nhìn kẻ vẫn luôn ngậm cọng cỏ nằm phơi nắng ở bên cạnh, ánh mắt sáng lòe lòe khiến Tiểu Cẩn giật thót. Nàng phun cọng cỏ trong miệng ra, run run hỏi:
“Các ngươi làm gì mà nhìn ta ghê vậy?”
Ngay chính lúc này, thanh âm cao chói lói của Đại Tổng quản Tô Nhật từ tít dưới đại điện xuyên thủng ba lớp ngói vọng lên cao vút:
“Truyền Hạ phủ Tứ tiểu thư, Hạ Cẩn Cẩn lên điện!”
Tiếp sau đó, các thái giám nội cung khác cũng đồng loạt xướng lên, một dàn đồng ca mang âm hưởng opera xướng lên hồi một điệp khúc hết lần này đến lần khác, Tiểu Cẩn chỉ cảm thấy lớp ngói dưới mông mình đang tróc ra từng lớp từng lớp một, lỗ tai cũng ong ong, căn bản là nghe không vào.
“Cái gì vậy?”
…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT