Do ngày hôm qua tâm trạng không tốt, Tiểu Vân về đến phòng là lăn ra ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau. Thức dậy, tâm tình xám xịt, đầu đau, mắt đau, thân thể cũng nhức mỏi. Nàng để Xuân Lan đi chuẩn bị nước ấm để rửa mặt, còn bản thân thì ở trong phòng làm vài động tác thể dục buổi sáng. Cảm thấy cả người đỡ mệt phần nào, Tiểu Vân rút ba lô từ trong gầm giường ra, lại dốc những thứ trong đó ra để kiểm tra lại một lần. Điện thoại, đồng hồ đều đã không còn sử dụng được nữa, Tiểu Vân cảm thấy hơi tiếc. Dù gì đây cũng là những thứ đồ công nghệ cuối cùng mà nàng còn dùng được, bây giờ đành phải xếp xó thôi. Ai, cổ đại... sao không dưng các nàng lại bị hút tới nơi này chứ? Sờ tới chiếc dây chuyền bạc cất trong túi, ánh mắt Tiểu Vân thoáng nét buồn nhàn nhạt. Ba, mẹ, đâu mới là định mệnh thật sự đã an bài cho con?

Từ cửa truyền đến tiếng gõ, Tiểu Vân lau vội giọt nước vương trên má, nàng cất lại đồ vào ba lô rồi đi ra mở cửa. Còn chưa kịp nhìn rõ ai với ai, tay nàng đã bị người ôm lấy, sau đó là bị kéo ra ngoài. Nàng định thần nhìn lại, thấy Tiểu Cẩn vẻ mặt tươi cười như hoa nở kéo tay mình đi ra ngoài, Tiểu Vân không nhịn được hỏi:

“Ngươi có chuyện gì vui vậy, Tiểu Cẩn?”

Tiểu Cẩn quay đầu, cười thần bí nhìn nàng:

“Chuyện vui thì có, nhưng không phải của ta, mà là của ngươi đó!”

Tiểu Vân hơi ngẩn ra, ngạc nhiên. Chuyện vui? Nàng thì có chuyện gì để vui đây? Đang lúc Tiểu Vân nghĩ ngợi, thanh âm

Tiểu Cẩn đã vang vang bên tai:

“Cái kia Mộ Dung Y Y, đêm qua bị người ta ám toán đấy!”

Tiểu Vân hơi giật mình, nhưng nàng lập tức bình tĩnh lại, cười nhạt hỏi:

“Nàng ta chết chưa?”

Tiểu Cẩn vỗ đầu, có vẻ chán nản thở dài:

“Chưa! Nghe nói chỉ bị hủy dung thôi! Hình như là bị hạ độc, cả gương mặt đều nổi đầy mẩn đỏ, còn có chỗ lở loét, vô cùng kinh dị!” Biểu cảm của Tiểu Cẩn còn thật sự nhăn nhó, giống như nàng đã tận mắt nhìn thấy dung mạo của Mộ Dung Y Y vậy!

Tiểu Vân mỉm cười, trong lòng có chút hả hê khi người gặp họa. Nàng âm thầm điểm danh từng người, xem thử ai là người có khả năng hạ độc nhất. Tính đến gần nhất, người có khả năng làm việc đó thì có Tiểu Khuynh và Tiểu Tuyết, nhưng Tiểu Khuynh mấy ngày nay đều ở trong phòng, nghe bảo nàng bị cảm phong hàn, cuối cùng chỉ còn có Tiểu Tuyết thôi. Tiểu Vân cười thầm, suy nghĩ không biết nàng có cần phải đem quà lễ tới đáp tạ nàng ấy không. Tiểu Cẩn vô tình nhìn thấy nụ cười của nàng, nàng thốt lên:

“Tiểu Vân, sao ta thấy nụ cười của ngươi có chút gian tà nhỉ?”

Nghe vậy, trên mặt Tiểu Vân lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhưng rồi nàng tự trấn tĩnh lại, thản nhiên đáp:

“Chắc ngươi nhìn lầm thôi!”

Nàng nói xong liền lập tức đi thẳng ra ngoài. Tiểu Cẩn gãi gãi đầu một chút, suy ra kết luận bản thân nhất định là nhìn lầm, sau đó liền nhấc chân đuổi theo Tiểu Vân:

“Ê, chờ ta với!”

Hoàng cung, nơi nơi tô vàng nạm ngọc, xa hoa không thể nói hết, khí thế trang trọng và cao quý lại càng không cần phải nói. Thế nhưng, chỉ có tiếng la hét không ngừng vọng ra lại là ngoại lệ duy nhất làm mất đi khí tức sang trọng kia. Trong điện Lưu Ly loạn thành một đoàn, cung nhân, thái giám không ngừng ra ra vào vào, Thái hậu cùng Hoàng hậu và một số vị phi tần đứng chờ ở bên ngoài, thần sắc vị nào cũng lộ vẻ lo lắng. Duy nhất trong đó có một người, phục trang đơn giản trang nhã, trên mặt hiện ra vẻ chán ngán, Tiêu Khuynh Thành bí mật đưa ống tay áo lên che miệng ngáp một cái. Hoàng hậu bất ngờ bắt gặp cảnh tượng này, nàng ta che miệng nhìn Tiêu Khuynh Thành, không có ý tốt hỏi:

“Tiêu phi muội muội có vẻ không khỏe nhỉ? Sao mới đây đã ngáp rồi? Có phải trong người có bệnh không?”

Tiêu Khuynh Thành bình thản nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý không tốt đối lại:

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, Hoàng thượng dạo gần đây đều đến cung của thần thiếp qua đêm, thành ra buổi tối thần thiếp cũng không được nghỉ ngơi đủ! Mấy ngày gần đây không hiểu sao lúc nào thân thể cũng mệt mỏi, lại hay buồn ngủ, còn có cảm giác muốn ói nữa...”

Sắc mặt mấy vị phi tần xung quanh, bao gồm cả Hoàng hậu, ngay đến Lan Quý phi cũng trở nên âm u, chỉ duy nhất có một người tươi cười rạng rỡ như mặt trời ngày đông là Thái hậu thì ân cần hỏi nàng:

“Có phải có tin vui rồi không? Đã gọi Thái y đến chẩn trị chưa?”

Tiêu Khuynh Thành biểu cảm vô cùng dịu dàng cung kính đáp:

“Hồi bẩm Thái hậu, thần thiếp chỉ nghĩ là bị cảm nắng thông thường, nên cũng không dám phiền đến các vị thái y trong cung!”

Thái hậu lập tức ngắt lời nàng:

“Không sao, lát nữa ai gia sẽ điều Đỗ thái y đến chẩn trị cho ngươi! Thân thể là đáng quý, không nên sơ suất!”

Tiêu Khuynh Thành nhún gối thi lễ, sau đó ánh mắt liền quét một vòng, nhìn đến biểu tình của mọi người đều trở nên tối tăm thì cười thầm. Một đám nữ nhân suốt ngày chỉ biết tranh giành nam nhân, rốt cuộc thì nàng còn phải chịu cảnh bị giam lại như thế này đến bao giờ? Lại nói, chút nữa phải nghĩ kế để đối phó với Đỗ thái y mới được, mặc dù Hách Liên Minh Thiên thường xuyên đến cung của nàng, nhưng hắn đều an phận nằm ngủ ở phòng ngoài, hai người còn chưa cùng nằm một giường, nhiều nhất thì hắn hôn trộm nàng mấy cái, chỉ nhiêu đấy thì lấy đâu ra tin mừng cơ chứ? Nói cũng lạ, tại sao đám phi tần hậu cung này, lại chẳng có người nào mang thai vậy chứ? Kể cả Hoàng hậu và Lan Quý phi, à không, nghe nói Hoàng hậu có một đứa con trai năm tuổi, nhưng chẳng bao giờ thấy lộ mặt. Trong thâm cung này, bí mật có vẻ rất nhiều đấy, nhưng tiếc là, Tiêu Khuynh Thành nàng chẳng có hứng mà đi tìm hiểu.

Tiếng la hét vẫn vọng ra từ trong điện, đám cung nhân đi ra, người nào trên người cũng phải có một hai vết thương. Đứng ở xa xa bên ngoài, Hiên Viên Tình Nhi, Nạp Lan Dung Tuyết và Đông Phương Linh cùng nhìn về phía bên này. Hiên Viên Tình Nhi vẻ mặt tối tăm, nói:

“Rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay độc ác như vậy? Hủy dung, không phải là muốn lấy mạng của một nữ nhân sao?”

Nạp Lan Dung Tuyết hờ hững mở miệng:

“Bị như vậy, âu cũng là cái giá mà Mộ Dung Y Y phải trả cho những việc làm xấu xa độc ác của nàng ta trước đây!”

Đông Phương Linh cúi mắt, mỉm cười:

“Dựa theo tính tình của Mộ Dung Y Y, nàng ta chắc chắn sẽ náo chuyện này lên tận trời cho xem! Kịch hay lúc này mới chỉ bắt đầu thôi, ta có chút chờ mong mấy người ở Bách đảo kia đến đây đấy!”

Hiên Viên Tình Nhi quay đầu, nheo mắt hỏi:

“Sao ta có cảm giác hai người các ngươi chẳng có chút gì để ý vậy? Mộ Dung Y Y ở nơi này bị ám toán, nói gì thì nói cũng là Hách Liên quốc không có Bách đảo chúng ta mặt mũi, các ngươi lại giống như không hề quan tâm?”

Đông Phương Linh cười nhạt:

“Vậy thì đã sao? Ngươi nói xem, từ lúc chúng ta đem theo mật chỉ đến nơi này cầu thân, ngươi đã thấy Hách Liên quốc quân cho chúng ta mặt mũi bao giờ chưa? Ngay cả đám hoàng thân quốc thích kia thấy chúng ta cũng lánh mặt không muốn tiếp! Mộ Dung Y Y lại không biết xấu hổ, ra sức đi quyến rũ Nhị vương gia, không phải lần nào cũng bị hắn từ chối từ ngoài cửa sao?”

Hiên Viên Tình Nhi há miệng, nhưng không biết phải nói gì thêm. Quả thật từ khi đến đây, bọn họ chỉ được coi là khách, nhưng ỷ mình có mật chỉ, nên đã có nhiều lần bọn họ tự coi mình là chủ ở nơi này. Nhưng có mật chỉ thì thế nào? Nhị vương gia chán ghét Mộ Dung Y Y, Nạp Lan Dung Tuyết từ hôn cùng Tứ vương gia, Ngũ vương gia thì không quan tâm đến Đông Phương Linh, ngay cả Phách Thiên ca ca cũng coi nàng – Hiên Viên Tình Nhi như người xa lạ, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không muốn cho nàng. Nghe nói trong lòng Phách Thiên ca ca đã có một nữ nhân khác, nàng vốn còn đang kinh ngạc không biết người mà hắn yêu là ai, là nam nhân kia hay một người nào khác. Nhưng đến khi nhìn thấy người kia ở trong đại điện, khi một khúc “Phượng cầu hoàng” của nàng còn không được bằng một ánh mắt của người kia, nàng biết nàng đã thua. Nhưng đến lúc này nàng vẫn không muốn bỏ cuộc, thì phải làm sao?

Đang lúc Hiên Viên Tình Nhi còn mải rối rắm trong chính mớ suy nghĩ của mình, thanh âm Đông Phương Linh đã hờ hững vang lên:

“Về thôi!”

Trong điện Lưu Ly một mảnh tan hoang, rèm mỏng bằng tơ lụa bị xé nát, bức bình phong bị đạp gãy, bàn ghế đổ ngã, tất cra những vật phẩm trang trí trong điện đều bị đập nát, cung nhân nô tì đứng túm tụm lại một chỗ, không dám tiến lên. Chiếc gương đồng bị đập vỡ thành từng mảnh nhỏ, giữa điện là một nữ nhân quần áo hỗn độn, đầu tóc rối tung đang điên cuồng đập phá, trong miệng không ngừng thét gào. Lâu như vậy mà không thấy im lặng, Thái hậu đã bắt đầu bực mình, lập tức ra lệnh mở cửa. Cửa vừa mở ra, một cái lư hương vèo vèo bay tới, đám nữ nhân bên ngoài mặt mũi đồng loạt tái xanh. Một cái bóng đen xẹt qua nơi Thái hậu đang đứng, lư hương kia liền bị đá bay đi va chạm vào tường, vỡ nát thành từng mảnh rơi lả tả. Bóng đen kia làm xong việc liền biến đi. Tiêu Khuynh Thành không khỏi trầm trồ cảm thán, thân thủ thực là tuyệt hảo a!

Sắc mặt Thái hậu trắng bệch, ngực phập phồng kịch liệt, bà tức giận quát:

“Thị vệ đâu rồi? Ai gia nuôi các ngươi để tốn cơm à? Còn không mau vào ngăn nàng ta lại!”

Đám thị vệ thấy Thái hậu ra lệnh, nào dám không nghe lời, vội vàng xông vào trong điện. Sức của nhiều người quả nhiên là có hiệu quả, chưa được bao lâu liền áp giải được nữ nhân đang phát điên ra ngoài. Mộ Dung Y Y bị người ta lôi ra, nàng ta không ngừng gào thét:

“Buông ta ra, buông ra ta!”

Ánh mắt Thái hậu vô cùng sắc bén, bà đứng từ trên cao nhìn xuống, khí thế của nữ chủ nhân đứng đầu hậu cung tản ra mãnh liệt:

“Mộ Dung tiểu thư, ngươi đến Hách Liên quốc ta làm khách, nhưng lại náo loạn ra như vậy, khiến cho cả Hoàng cung không ai được yên ổn, đây là cái nghĩa lí gì? Hay là Mộ Dung tiểu thư không để hoàng triều Hách Liên ta vào mắt? Thế lực của Bách đảo đã lớn mạnh đến vậy rồi chăng?”

Bị khí thế cường đại này đè ép, Mộ Dung Y Y liền cả người run rẩy, miệng ngậm chặt không dám thốt ra một lời. Tiêu Khuynh Thành trong lòng âm thầm cảm thán, quả nhiên không hổ là người chưởng quản cả hậu cung, khí thế thật lớn a. Nàng dời mắt nhìn gương mặt đang bị mớ tóc đen xõa ra che kín của Mộ Dung Y Y, tự thắc mắc không biết nàng ta bị hủy dung như thế nào mà lại trở nên điên dại như vậy. Đúng lúc này, nàng nghe tiếng Hoàng hậu hô lên:

“Ai nha, mẫu hậu, người mau nhìn mặt của Mộ Dung tiểu thư đi, sao lại thành ra thế này?”

Thái hậu hơi liếc mắt, thanh âm có phần hòa hoãn lại:

“Ngẩng đầu lên để ai gia xem!”

Mộ Dung Y Y nước mắt ròng ròng ngẩng lên, gương mặt của nàng dọa người ở đây một phen hết hồn, ngay cả Tiêu Khuynh Thành cũng không nhịn được há hốc mồm kinh ngạc. Một nửa bên mặt của Mộ Dung Y Y nổi đầy mẩn đỏ, có vài chỗ bị gãi rách toạc ra, nước mủ màu vàng chảy ra vô cùng ghê mắt, nửa bên mặt còn lại lấm tấm những nốt đỏ, vốn là một gương mặt xinh đẹp yêu mị, bây giờ liền bị phá hủy, chưa kể đến trên người nàng ta quần áo xốc xếch, tóc tai tán loạn, nhìn qua rất giống với một nữ quỷ. Thái hậu nhìn gương mặt kia, bỗng có cảm giác muốn ói, bà vịn tay cung nữ bên cạnh, quay đầu đi phất phất tay nói:

“Để Đỗ thái y chữa trị cho ngươi! Hắn ta y thuật khá cao, chắc chắn sẽ khôi phục lại gương mặt cho ngươi! Thanh Hồng, chúng ta hồi cung!”

Nước mắt Mộ Dung Y Y chảy đầm đìa, lan đến trên những nốt mụn lại khiến mặt nàng ta ngứa muốn chết, nhưng chỉ cần gãi thì những nốt mẩn kia sẽ lại rách ra nên phải cố nhịn. Cung nhân đến đỡ Mộ Dung Y Y đi, có người bắt đầu dọn dẹp lại Lưu Ly điện, đám phi tần thấy đã hết trò để xem cũng kéo nhau ra về. Tiêu Khuynh Thành đi ở cuối cùng, cảm thấy chuyện này có chút gì đó rất giống với tác phong của Tiểu Tuyết. Hơn nữa, người nàng biết mà có thể dùng độc thành thạo như vậy, âu cũng chỉ có Tiểu Tuyết thôi! Khóe môi hơi mỉm cười, Tiêu Khuynh Thành cùng Tiểu Mai ung dung rời đi, phớt lờ mọi ánh mắt oán hận đang dán lên cái bụng của mình.

Trong phòng thí nghiệm ngầm, Tiểu Tuyết đang mải nghiên cứu đống dược phẩm nàng mang về từ Hoàng cung. Nàng dốc tay áo, khéo léo một chút, đem bột phấn màu trắng từ trong tay áo đổ hết vào một cái chén. Đi đến bên cạnh cái cây lạ màu đỏ kia, Tiểu Tuyết đột nhiên sững sờ. Vừa rồi nàng không để ý, nhưng đến gần như vậy mới nhận ra, chỉ sau có một ngày, tại sao cái cây kia đã lớn như vậy. Lúc ban đầu chỉ cao chừng vài chục cm, bây giờ đã cao gần bằng thắt lưng nàng. Nhớ lại gần đây, nàng cũng không tưới nước hay bón thứ gì cho cây, lẽ nào... Nhớ lại hôm trước nàng đã đổ bát máu của Tiểu Khuynh xuống gốc cây, lẽ nào lại như vậy? Cái cây này hấp thụ máu để sống sao? Tròng mắt lóe qua tia sáng, Tiểu Tuyết từ từ đưa ngón tay lại gần, cẩn thận chạm vào thứ quả màu đỏ có gai mềm kia. Khi ngón tay vừa chạm tới, nàng cảm giác đầu ngón tay nhói lên như bị kim châm, sau đó từ da truyền tới xúc cảm thô ráp, hơn nữa ngón tay như bị xúc tu bạch tuộc dính lấy, máu trên ngón tay đang từ từ bị rút đi. Hai mắt Tiểu Tuyết trợn to, giống như nàng bị đỉa hút máu vậy. Nhưng không chỉ ngừng ở đó, nàng có chút khó mà tin vào hai mắt mình, cái cây kia rung lên, đám quả gai đang từ từ sáng lên màu đỏ rực, từng đường gân như những mạch máu nổi rõ trên vỏ quả đang không ngừng co bóp. Tiểu Tuyết vội vã rụt tay lại, nhìn vết thương màu đỏ chói trên tay mình, trong tâm có một sự kinh hoàng đang dâng lên. Cái cây kia, cư nhiên lại có thể hút máu của nàng như một sinh vật sống. Một mùi hương xông lên, nàng nhìn cái cây rùng rùng lớn thêm một chút, đám quả gai vẫn bé như vậy, nhưng một số quả khác lại mọc ra, lá cây trơn bóng to ra, cả cái cây lúc này đã cao lên ngang eo nàng. Lùi lại đằng sau một chút, nàng ngửi thấy một mùi hương truyền tới. Tiểu Tuyết cau mày, hương thơm kia hẳn là phát ra từ cái cây màu đỏ, lại nhìn đến cái chén trong tay, không hiểu sao nàng lại đưa lên mũi ngửi. Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, khó tin ngửi lại, hốt hoảng, cùng một cảm giác vui mừng dâng lên. Cái cây kia cùng thứ bột thuốc này, lại có cùng một loại mùi hương. Lẽ nào, đây chính là bí mật của thứ độc thuốc trong người Tiểu Khuynh sao? Thứ bột này chính là thành phần để điều chế ra loại thuốc kia? Và cái cây hút máu này, chính là nguồn cung cấp ra thứ độc dược này! Giờ phút này mà có Tiểu Khuynh ở đây, khẳng định Tiểu Tuyết sẽ ôm lấy nàng mà hò hét, không nghĩ tới cái cây lạ lùng Tiểu Khuynh cho nàng lại là cái gốc của bí mật trong người nàng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play