Không khí trong Nhị vương phủ cùng Ngũ vương phủ giống như đang đóng băng ngàn dặm. Sắc mặt Nhị vương gia nặng nề, mười ngày nửa tháng đóng cửa ở trong phòng không ra ngoài. Ngũ vương gia lại gần như xáo tung cả kinh thành lên để tìm tung tích của Vân Cẩn Cẩn. Bất quá, bốn người các nàng giống như đã bốc hơi khỏi mặt đất, dù thế nào cũng không thể tìm thấy. Người nghe tin này, có kẻ vui, có người buồn. Buồn, tất nhiên là vị Tiêu nương nương nào đó ở trong cung không được tham gia chiến dịch chạy trốn này, vô cùng bất mãn, vô cùng oán hận, đối với Hoàng đế cũng không cho được sắc mặt tốt. Vậy nên, cấm vệ quân Hoàng gia cũng được điều đi khắp nơi để tìm tung tích của bốn vị nào đó. Vui, dĩ nhiên là mấy người còn đang ở trong Hoàng cung Hách Liên không chịu đi. Mộ Dung Y Y cả người toát ra vẻ phóng đãng lẳng lơ nằm trên tháp, ngón tay sơn móng đỏ rực che miệng cười rộ lên. Nàng ta có vẻ lơ đãng mở miệng, nhưng trong lòi nói lại nồng đậm ý vị trêu chọc:
“Ha ha, trốn rồi? Không đợi ta ra tay mà nàng ta đã thức thời cúp đuôi chạy trốn rồi sao? Hoa Ngẫu, ngươi xem, ta nói thật là đúng mà! Có lẽ là nàng ta không chịu nổi tịch mịch nên đã bỏ trốn theo kẻ nào đó rồi! Nhị vương gia bị cắm sừng, không biết bây giờ tâm trạng thế nào a?”
Nàng nói xong lại che miệng cười rộ lên. Ngược lại ở một phòng khác, Hiên Viên Tình Nhi lại tức giận vỗ bàn:
“Phách Thiên ca ca lại vì một tên nam nhân mà để bản thân sa sút đến vậy sao? Rốt cuộc cái nam nhân kia đã cho huynh ấy ăn phải bùa mê gì mà khiến huynh ấy đối với hắn quyến luyến không rời như vậy?”
Đông Phương Linh bình thản sơn móng tay, nàng ta thổi thổi vài cái, đáp dửng dưng:
“Không phải nói nam nhân kia cho Phách Thiên ca ca gì đó của ngươi ăn thuốc, mà bản thân cái vị ca ca kia của ngươi chính là có vấn đề!”
Hai mắt Hiên Viên Tình Nhi đầy phẫn nộ, nàng ta chạy thẳng vào trong phòng, thanh âm hùng hổ vọng lại:
“Không được, ta phải mau chóng viết thư cho phụ thân, để hắn giúp ta nghĩ cách mới được! Tuyệt đối không thể để cái nam nhân kia còn tồn tại!”
Nhìn thân ảnh nàng ta vội vàng, Đông Phương Linh nhếch môi cười nhạo, khinh thường nói:
“Tầm thường! Ngu ngốc!”
Tử sĩ phái đi còn không có lấy một cái xác đem về, nàng ta còn muốn dựa vào cái tổ chức tử sĩ vô dụng của gia tộc mình sao?
Nhìn móng tay màu thanh thiên của mình, Đông Phương Linh nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Tiểu Khuynh, Tiểu Khuynh, Thượng Quan Tiểu Khuynh... Tại sao cùng là Tiểu Khuynh, mà cuộc sống của ta lại đau khổ và mệt mỏi đến vậy?”
Không ai đáp lời nàng, và cũng chẳng ai có thể đáp lại câu hỏi của nàng. Thanh âm nỉ non chất chứa đau thương nhẹ nhàng quanh quẩn trong đại điện...
Thời gian trôi qua tựa cánh én đưa thoi, thấm thoắt vậy mà đã hai năm trôi qua. Trong hai năm này, một hồi phong vân tranh đấu, có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Ẩn Long các xuất nhập giang hồ, dấy lên một hồi binh biến, tranh phong dữ dội. Nhưng cuối cùng, các chủ Ẩn Long các dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trong một đêm liền hạ bệ Hàn Tinh các, trở thành tổ chức sát thủ danh chấn tứ phương, đệ nhất thiên hạ. Bây giờ trên giang hồ, người người nghe tên Ẩn Long các là đã sợ mất mật, mặc dù các chủ chẳng bao giờ chịu ra mặt, nhưng danh tiếng của hắn còn khiến người ta kinh khiếp hơn nhiều. Người vừa bước chân vào giới giang hồ, trong một đêm đã hạ bệ các chủ Hàn Tinh các, tiếp đó liền đem cả hai tổ chức sáp nhập vào một, một mình bá chủ một phương.
Thế lực của Ẩn Long các trong hai năm đã bành trướng, xâm nhập vào tất cả các quốc gia, không ai là không biết, là không nghe đến.
Nội bộ triều đình một số các quốc gia cũng xảy ra sự thay đổi. Tần Nguyệt quốc đổi chủ, Thái hậu từ trước buông rèm nhiếp chính, trong một lần gặp phải ám sát đã bỏ mạng. Quân vương hiện thời không đủ năng lực quản triều chính, khiến triều đình lục đục, nội chiến xảy ra. Lúc này, từ đâu xuất hiện một vị Hoàng tử, đem theo dụ chỉ của tiên đế, dẹp loạn triều đình, truất phế quân vương đương nhiệm, lên ngôi hoàng đế. Tân vương lên ngôi, cắt đất phong vương cho đế vương tiền nhiệm, sau đó liền hạ chỉ để tân vương gia dẫn theo gia quyến lập tức khởi hành đến đất phong. Chuyện không lâu sau đó lại chìm xuống, tân vương yên ổn cai trị quốc gia của mình.
Hách Liên quốc...
Vân thành...
Trong một tòa phủ đệ canh gác sâm nghiêm, nha hoàn nô bộc đi lại thật rộn ràng. Hôm nay chính là ngày Đại thọ sáu mươi của lão phu nhân Hạ gia. Hạ gia ở Vân thành là một trong những thế gia gia tộc, nghe nói còn có quan hệ họ hàng xa với phủ Âu Dương Tướng quân ở kinh thành. Gia chủ Hạ gia là người làm thương nhân, chi thứ hai có người làm quan tri phủ ở Vân thành, cũng là gia tộc lớn vô cùng có mặt mũi ở Vân thành này.
Lúc này ở hậu viện Hạ gia, hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc tuyệt đẹp, có hai cô nương đang đuổi nhau xung quanh vườn hoa. Phía xa xa có một vị cô nương khác đang ngồi xếp bằng trước bàn trà, ấm nước sôi trên bếp than hồng, hương trà lan tỏa trong không khí. Ngồi tựa lưng vào gốc cây trước mặt thiếu nữ đang pha trà, là một vị cô nương xinh đẹp, trên tay nàng cầm một quyển sách thuốc, một tay khác xoay xoay một thanh ngân châm. Ở ngay trên đầu nàng, đúng vậy, ngay trên đầu thiếu nữ này lại có một thiếu nữ khác. Nàng nằm lơ lửng trên không trung, váy áo nguyệt sắc bay nhè nhẹ, trên mặt che bằng một cuốn sách, tóc dài rủ xuống gần sát mặt đất. Nếu như không để ý tới sợi dây thừng nằm dọc theo sống lưng nàng, có lẽ người ta sẽ thực sự nghĩ rằng nàng đang lơ lửng trên không. Khung cảnh này vô cùng đẹp, vô cùng hòa hợp, khiến người ta không nỡ nào dời đi tầm mắt. Vài gia nhân đi qua cũng không nhịn được mà đứng lại xem. Một nha hoàn si mê nhìn cảnh này, không nhịn được cảm thán:
“Bốn vị tiểu thư quả thật là quốc sắc thiên hương, bốn người họ mà đứng chung thì trên đời thật sự không còn có cảnh nào đẹp hơn như vậy nữa!”
Nha hoàn bên cạnh cũng mở miệng:
“Hai năm trước bốn vị tiểu thư tới đây, trên dưới Hạ gia đều ngỡ ngàng. Hồi đó lão phu nhân còn không ngừng ngăn Hạ nhị lão gia không thu nhận họ, nhưng bây giờ ngươi xem, lão phu nhân còn cưng họ hơn cả cháu ruột nữa!”
Nha hoàn kia thở dài, vô cùng cảm thán:
“Ai bảo họ là phúc tinh trời phái xuống Hạ gia chứ. Họ vừa đến không lâu, Hạ nhị lão gia liền thăng chức, Hạ lão gia chủ làm ăn càng ngày càng tốt, đến cả chi thứ ba trước đây lúc nào cũng cùng người trong nhà khắc khẩu, lúc này lại hòa thuận sống chung với nhau! Ngươi nói lão phu nhân mà còn tiếp tục phản đối nữa, không khéo sẽ bị trời phạt...”
Đúng lúc này, từ sau lưng truyền đến một thanh âm nghiêm khắc, dọa hai nha hoàn giật mình:
“Hai người các ngươi ở đây lười biếng cái gì? Có muốn bị trừ lương tháng này không?”
Hai nha hoàn vội vàng quay lại, cúi đầu rối rít xin lỗi:
“Vu quản gia bớt giận, bọn nô tì sẽ đi ngay!”
Hai nha hoàn không để Vu quản gia kịp nói thêm câu nữa đã vội vàng lẩn đi. Nếu mà còn ở lại, không khéo đến tiền thưởng cuối năm cũng không có!
Vu quản gia không tiếp tục để ý hai cái nha hoàn trốn việc, nhấc chân liền đi thẳng vào hậu viện. Vị thiếu nữ đang cùng nha hoàn chơi đuổi bắt thấy lão quản gia đi vào liền ngừng trò chơi, quay người chạy đến phía dưới tàng cây. Nha hoàn thấy nàng đi cũng lập tức chạy theo. Vu quản gia đi đến chỗ các nàng đang ngồi, cúi người cung kính đáp:
“Các vị tiểu thư, khách khứa đã đến đủ, lão phu nhân cho mời các vị tiểu thư đến chính sảnh!”
Cuốn sách trên mặt thiếu nữ đang nằm bỗng trượt đi rồi rơi xuống đất, để lộ dung nhan xinh đẹp lạnh lùng. Nàng đảo mắt một chút, thân thể bỗng bật lên ngồi thẳng dậy, rồi bằng một động tác vô cùng nhẹ nhàng, cả người nàng đã vững vàng đứng trên mặt đất. Thấy nàng như vậy, ba người còn lại cũng đồng loạt đứng dậy. Thiếu nữ mặc áo trắng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Đi thôi, đừng để nội tổ mẫu đợi lâu!”
Bốn vị thiếu nữ này, chính là Tiểu Khuynh, Tiểu Vân, Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn. Hai năm trước các nàng khởi hành đến Vân thành, tìm được Hạ gia ở nơi này. Nhờ có Đại tướng quân ở kinh thành từ trước đã sắp xếp, cả bốn người thuận lợi vào cửa Hạ gia, trở thành nghĩa nữ của Hạ nhị gia chủ. Hạ gia có tam phòng, Hạ gia chủ cùng Hạ nhị gia chủ là do Hạ lão phu nhân sở sinh, Hạ tam gia là do một vị phu nhân của Hạ lão gia sinh, ở trong phủ không có địa vị gì cho lắm. Hạ gia chủ làm thương nhân, Hạ nhị gia chủ là tri phủ tại Vân thành này, Hạ tam gia cũng thường theo Hạ gia chủ ra ngoài làm ăn.
Hạ nhị gia chủ vốn không có con cái, chính thê của ông từ hai mươi năm trước mắc phải bạo bệnh đã qua đời, ông vì đau xót thê tử, đã lập lời thề cả đời này sẽ không tiếp tục thú người nào qua cửa. Lúc ban đầu khi bốn người Tiểu Khuynh được nhận vào, lão phu nhân đã kiên quyết phản đối, nhưng nhờ Hạ nhị gia chủ kiên trì muốn thu nhận các nàng, lại có Đại tướng quân ở kinh thành nói giúp vài tiếng, lão phu nhân mới miễn cưỡng để các nàng trở thành nghĩa nữ Hạ gia. Nói ra cũng là cơ duyên xảo hợp, các nàng được thu nhận không lâu, Hạ nhị gia chủ liền thăng quan tiến chức, từ tri huyện trở thành tri phủ, còn được thành chủ tự mình khen ngợi. Lại đến Tiểu Khuynh cho người đến sản nghiệp của Hạ gia, tỏ ý muốn hợp tác làm ăn, từ đó công việc của Hạ gia chủ đi lên như diều gặp gió, Hạ gia tiền vào như nước, ngày càng giàu có. Lão phu nhân thấy vậy, liền cho rằng các nàng là phúc tinh trời sai xuống giúp đỡ Hạ gia, từ lúc đó liền đối xử với các nàng vô cùng tốt, ngay cả chất nữ ruột trong phủ cũng không bằng.
Vì tuổi tác các nàng đều lớn hơn các vị tiểu thư khác trong phủ, nên bất tri bất giác trở thành chị lớn trong trạch viện này. Gia nhân trong phủ gọi Tiểu Khuynh là Đại tiểu thư, Tiểu Tuyết là Nhị tiểu thư, Tiểu Vân là Tam tiểu thư còn Tiểu Cẩn là Tứ tiểu thư.
Khi các nàng đến nơi, khách khứa trong phủ đã đến đông đủ. Hạ gia ở nơi này là thế gia đại tộc, người quen thân trong Vân thành cũng đều là các danh môn thế gia khác. Lão phu nhân mỉm cười ngồi ở chính vị, bên cạnh là các tiểu thư, thiếu gia của phủ Hạ gia đang không ngừng tươi cười nói chuyện. Không biết bọn họ đang nói gì mà lão phật gia chợt bật cười vô cùng vui vẻ. Đám người Tiểu Khuynh vừa vào, các nàng lập tức đi lướt qua đám người đến trước mặt lão phu nhân, quy củ hành lễ cùng chúc thọ bà:
“Nghĩa chất nữ thỉnh an nội tổ mẫu!”
Thanh âm các nàng không lớn, nhưng người trong viện này từ sớm đã chú ý đến bốn người, vậy nên nhất thời, mọi tầm mắt trong viện đều đổ dồn lên thân ảnh bốn người. Trong đám đông đã có người khe khẽ xuýt xoa, lại có người cảm thán. Tiểu Khuynh dẫn đầu đi lên trước, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, thong thả nói:
“Nhân lễ chúc thọ của nội tổ mẫu, nghĩa chất nữ có món quà mọn xin kính tặng ngài. Cung chúc nội tổ mẫu phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”
Nói rồi nàng phất tay, nha hoàn phía sau liền bưng lên một cái khay bằng bạc có phủ vải nhung. Tiểu Vân mỉm cười vươn tay vén tấm vải nhung lên, hai mắt lão phu nhân lập tức sáng lên. Nằm gọn gàng trong chiếc khay bạc là một tấm áo choàng lông cáo tuyết thêu một nghìn chữ thọ bằng chỉ đỏ và kim tuyến, viền áo khảm vài viên đáp quý lấp lánh vô cùng đẹp mắt. Chỉ nhìn thôi cũng biết chiếc áo này là do thợ thủ công vô cùng khéo tay làm ra, giá trị tuyệt đối xa xỉ. Tiểu Cẩn nhìn chiếc áo nói:
“Vì để kịp đại thọ lần này của lão phu nhân, Thiên Y phường đã ngày đêm làm ra chiếc áo này. Lúc ban đầu chúng con vì đại thọ của nội tổ mẫu mà không biết nên chọn quà gì làm đại lễ. Thiết nghĩ thời tiết cũng đã chuyển lạnh, nếu như tặng lão phu nhân một cái áo choàng làm từ lông cáo tuyết thì chắc chắn sẽ vô cùng thích hợp!”
Hai mắt lão phu nhân cong cong tiết lộ tâm trạng lúc này. Bà đón lấy cái áo, yêu thích không muốn buông tay. Đám Tiểu Khuynh tặng quà xong cũng không tính ở lại lâu liền lập tức ly khai. Bốn người đi đến bờ hồ liền tách nhau ra, mỗi người dẫn theo nha hoàn của mình đi về một hướng. Tiểu Khuynh liếc vườn hoa trong hoa viên, liền dẫn theo nha hoàn Đông Mai của mình đi vào trong đó. Đến một nơi khá khuất, nàng xoay người, vẻ mặt đổi lại lạnh nhạt như cũ, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Đông Mai vẻ mặt đồng dạng với nàng, chỉ là có thêm một phần cung kính đáp:
“Chu Tước cho người báo lại, kinh thành bây giờ đang có biến!”
Hai mắt Tiểu Khuynh lạnh dần:
“Chuyện gì?”
Đông Mai cúi đầu, cung kính đáp:
“Thái tử Đông Liêu cải trang vào kinh, người Bách đảo sắp tới, còn nữa... Nhị vương gia cùng Tam vương gia chuẩn bị đón dâu!”
Khóe môi Tiểu Khuynh lập tức nhếch lên cười lạnh, sống lưng Đông Mai lập tức phát run.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT