Thành Ung Châu...

“Muộn rồi đấy, đi ngủ thôi Tiểu Cẩn!” Tiểu Tuyết vắt khô khăn mặt rồi cất đi, quay sang nhìn Tiểu Cẩn. Nàng ấy vẫn ngồi quay lưng vào góc nhà, không biết là đang làm gì.

Không thấy Tiểu Cẩn đáp lại, Tiểu Tuyết cau mày, đi tới vỗ vỗ vai Tiểu Cẩn hỏi:

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Một cái vỗ vai này, nàng rõ ràng nhận thấy Tiểu Cẩn giật mình. Trong mắt Tiểu Tuyết hiện lên nghi ngờ, nàng đi vòng ra trước mặt Tiểu Cẩn, không vui hô lên:

“A, ngươi ăn mảnh!”

Tiểu Cẩn lại giật mình cái nữa, vội vàng nuốt ngụm bánh quy cuối cùng vào miệng, đồng thời cũng đem gói bánh giấu ở sau lưng. Tiểu Tuyết rất không hài lòng cầm cổ áo nàng lắc lắc, hò hét:

“Ngươi ăn mảnh! Mau giao ra đây! Nhanh!”

Tiểu Cẩn ngậm chặt một miệng bánh quy, lắc đầu nguầy nguậy. Không được nha, đây đã là gói bánh cuối cùng rồi!

“A, a, ta không chịu! Ta không chịu! Mau giao ra đây nhanh!”

Tiểu Tuyết vòng tay qua người Tiểu Cẩn, dùng hết sức giành lấy gói bánh quy. Hai người tranh nhau thành một đoàn ở trên giường, một vài người nhìn sang, thấy hai người như vậy thì cười phì. Tâm Tĩnh liếc mắt nhìn bộ dáng háu ăn của cả hai, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt. Bất ngờ, Tiểu Tuyết lại gần như đối diện với nàng ta, nên một tia nhìn này không thoát khỏi đôi mắt nàng. Thấy Tiểu Tuyết nhìn lại mình, Tâm Tĩnh liền xị mặt, nàng ta kiêu ngạo hứ một tiếng, nằm xuống đắp chăn ngủ. Tiểu Tuyết cũng không quá chú ý tới nàng, chỉ chăm chăm giành đồ ăn với Tiểu Cẩn. Cái người này thật là xấu tính nha, cư nhiên lại ăn mảnh. Cảm thấy càng giành giật càng không chiếm thế thượng phong, Tiểu Tuyết cười gian, ngón tay chọt chọt mấy cái vào nách Tiểu Cẩn. Bị chọt trúng chỗ hiểm, Tiểu Cẩn liền nằm lăn ra giường, hoa hoa lệ lệ mà cười ngặt nghẽo. Tiểu Tuyết thở phào, đưa tay lấy gói bánh bích quy, “rào”, đổ hết bánh vào miệng. Nằm trên giường Tiểu Cẩn trố mắt. Rồi đột nhiên:

“Bánh quy!!!!”

Một tiếng rống kinh thiên động địa đủ để thổi bay nóc nhà vang vọng, làm tất cả mọi người trong phòng đều giật mình. Hai mắt Tiểu Cẩn rưng rung cầm túi bánh rỗng không, dốc ngược lên, từ trong đó rơi ra ít vụn bánh còn sót lại. Tiểu Cẩn trên mặt là biểu cảm phẫn nộ, ngón tay run run chỉ vào vẻ mặt “không sao cả” của Tiểu Tuyết, rất là có cảm giác muốn hoa hoa lệ lệ mà té xỉu. Tiểu Tuyết phùng má trợn mắt để tiêu hóa hết số bánh quy trong miệng, nàng trừng giả Tiểu Cẩn, rõ ràng là đắc ý. Ta ăn đấy thì sao? Ta chơi xấu đấy thì sao?

Tiểu Cẩn tức đến run người, ngồi ôm gối vẽ vòng tròn ở một góc giường, toàn thân âm tính, ấm ức vô cùng:

“Bánh quy, bánh quy, bánh quy...”

Tiểu Tuyết nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, xoa xoa cái bụng, thở phào một hơi đầy thỏa mãn. Hơn một năm rồi nha, nàng vẫn chưa có dịp ăn lại đồ ăn vặt hiện đại. Hiện tại, Tiểu Tuyết hoàn toàn là một loại cảm giác rất có thành tựu. Đúng vậy, giành được đồ ăn từ tay Tiểu Cẩn, còn đem đồ ăn đó ăn vào, đúng, chính là rất có thành tựu đấy nha!

Ăn một bụng no rồi, Tiểu Tuyết che miệng, ý tứ ợ một cái, lắc lắc đầu đi ra ngoài. Vừa ăn xong đã đi nằm thì sẽ bị béo bụng! Nàng còn chưa muốn biến thành con heo ăn đâu nằm đó như Tiểu Cẩn!

Tiểu Cẩn vô cùng ấm ức ngồi trên giường, lẩm bẩm chửi rủa Tiểu Tuyết. Nàng ấy thật là cái hỗn đản nữ nhân! Có biết để bảo toàn tính mạng cho gói bánh ấy nàng đã phải khổ sở thế nào không? Nghĩ lại những tháng ngày chịu nhiều đau khổ chỉ vì giấu gói bánh quy, Tiểu Cẩn liền có cảm giác bi thương đầy mình. Khóe mắt liếc đến cuối giường, trong mắt nàng chợt sáng lên. Tiểu Cẩn mon men bò bốn chân đến cuối giường, cúi người ngồi trước ba lô con cóc của Tiểu Tuyết. Nàng ngó quanh ngó quất một hồi, xác định là không có ai nhìn thấy, liền lén lút mở ra ba lô của Tiểu Tuyết. Lục lọi một hồi, Tiểu Cẩn phát hiện dưới đáy của cái ba lô có một vật gì dài dài được bọc bằng giấy nâu. Tiểu Cẩn tò mò lôi cái thứ đó ra khỏi túi, cong ngón tay gõ gõ mấy cái. Cứng nha! Lại đưa đến bên tai lắc lắc, sau đó hít hít mấy cái. Cũng không phải tiền nha! Vậy là cái gì đây? Tiểu Cẩn cau mày quan sát cái vật dài dài, tròn tròn này. Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Tiểu Cẩn quyết định mở cái bọc giấy ra. Mới vừa liếc vào, vành mắt Tiểu Cẩn đã cong lên, cười cực kì bỉ ổi. Hàng cấm nha, hàng cấm! Còn là hàng cấm cực kì quý hiếm, bảo vật khó tìm, a hắc hắc! Tiểu Cẩn cười đến là đáng đánh đòn, nàng đóng lại ba lô con cóc, sau đó ôm cái vật kia, nhảy xuống giường đi ra ngoài.

Chật vật trèo lên nóc một căn nhà, Tiểu Cẩn thở phù phù, lôi cái cuộn giấy quý hiếm ra. Nàng bật tách một cái, vất cái nắp xuống, sau đó ngửa cổ tu ừng ực. Uống một hơi dài, Tiểu Cẩn khà một hơi đầy thỏa mãn, cười to:

“Ha ha, rượu ngon, rượu ngon...”

Bất chợt lúc này, từ cách đó không xa truyền tới một giọng hát rời rạc. Tiểu Cẩn nấc cụt, lảo đảo bò xuống khỏi nóc nhà, lại lảo đảo đi tìm giọng ca kia. Đây rồi! Ngồi ở trên một nóc nhà, có một lão già râu tóc bạc phơ đang ngồi tu rượu, ê a hát. Lời hát của ông ta rối tung, lộn xộn, nhưng không hiểu sao lại khiến Tiểu Cẩn bị thu hút. Nàng đứng ở dưới đất, gọi vọng lên trên:

“Ê! Ông già!”

Người phía trên cúi xuống, nấc một cái, cười cười giả lả:

“Ô hô, tiểu bằng hữu, lên đây nào! Lên đây cũng lão nhân gia ta uống một chầu!”

Tiểu Cẩn giơ ngón cái lên, dài giọng:

“Goodddd!!!!” Sau đó giắt chai rượu vào thắt lưng, chật vật bò lên nóc nhà.

Đặt mông ngồi xuống bên cạnh lão già tóc bạc, Tiểu Cẩn nhìn nhìn lão già một chút, cười to:

“Ha ha, ta gặp ngài ở đâu rồi ấy nhỉ? Ông già...”

Nàng kéo dài giọng, đã có chút say rồi. Không biết rượu của Tiểu Tuyết là rượu gì mà lợi hại thật!

“Ha ha, ta thấy nha đầu ngươi cũng rất quen...*nấc* Gặp ở đâu rồi ta...” Lão già kia cũng bắt chước bộ dạng trầm ngâm của nàng. Một chốc sau, cả hai đột nhiên cùng phá lên:

“Ở nhà xí!”

Vừa nói xong, cả hai lại cùng phá lên cười to. Tiểu Cẩn lắc lư đầu, cười hềnh hệch:

“Ông già, ông thật là thú vị đó!”

“Ha ha, nha đầu ngươi cũng rất thú vị đó! Cạn chén nào!”

Hai người cùng cụng li, cười với nhau vô cùng khoái trá. Tiểu Cẩn ghé sát mặt vào chai rượu, ra vẻ thần bí nói:

“Ông già, nói cho ông nghe một bí mật nhé!”

Lão già kia cũng rất hưng phấn hỏi:

“Bí mật gì? Lão nhân gia ta đây rất là nhạy cảm với bí mật đó!”

“Bí mật đó chính là... bí mật! Há há!” Tiểu Cẩn cười to.

“A nha đầu xấu tính, ngươi dám chơi xấu! Phạt rượu!” Lão già cũng hưng trí bừng bừng.

“Dạ dạ!” Tiểu Cẩn cười, giơ chai rượu lên tu ừng ực, khà một tiếng dài thỏa mãn. Cũng không ai biết, cuộc gặp gỡ tối nay, lại là một màn kì ngộ cho sau này.

“Hát lên nào!”

“Yeeeee!”

“Giang hồ tiếu, ân oán tận... *nấc* Người xuất chiêu, tiếng cười ẩn gươm đao *nấc*....”

“Ta có ba đứa bạn... hic...” Tiểu Cẩn ôm chai rượu, lẩm bẩm “... Một đứa thì mê tiền...hic... một đứa thì cứ rượu vào là lên cơn tăng động...hic... một đứa thì mê đá quý...hic... chỉ có mỗi ta là bình thường... hic... cái ta mê tất cả nữ tử trên thế giới này đều mê... hic... Đó chính là...”

“Trần gian ngạo nghễ cười cô tịch... *nấc* Tâm cao ngời, làm sao với tới...*nấc*” Lão già giơ cao chai rượu, hát lớn. Đột nhiên Tiểu Cẩn gào lên:

“Đó chính là... Mê trai! Mua a ha ha ha...”

Nàng chớp chớp mắt lèm nhèm, ê a hỏi:

“Ông già, ông có muốn nghe chuyện xưa không? *nấc*”

“Ồ, thú vị! Mau kể đi, mau kể đi!”

“Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, ngang qua động của Ngưu Ma Vương thì bị lạc mất ba đồ đệ... hic... ổng vừa đi vừa gọi ầm ĩ: Ngộ Không... Ngộ Tĩnh.... Ngộ Năng... Haizz, ta đã bảo rồi, đừng chơi game bắn cá nữa, chơi cờ tướng online đi mà không chịu!” Tiểu Cẩn nấc cụt một cái, tiện thể ợ hơi luôn, mới tiếp:

“Ngưu Ma Vương không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào, vẻ mặt thèm thuồng nhìn Đường Tăng, khiến một nam nhân thuần khiết như hắn cũng phải rùng mình mà hạ một câu: Không, không, không, bần tăng là người tu hành, xin đừng đem sắc đẹp ra mà quyến rũ!!! Ngưu Ma Vương nghe vậy liền phá lên cười: Ha ha, ta chặn Đường Tăng chỉ vì muốn xin một thứ thôi! Đường Tăng nghe vậy liền hỏi: Xin gì? Nếu được, ta cho! Ngưu Ma Vương tà tà liếc mắt, nói: Ta muốn xin... nội tạng! Cho ta quả thận đi! Đường Tăng nghe vậy, mỉm cười hết sức hiền lành nói: Thận hả? Thận giả có lấy không? Ngưu Ma Vương bĩu môi: Không thèm đồ giả! Cái khác, cho ta quả tim đi! Đường Tăng vẫn cười hiền lành: Tim sao? Mới loét một nửa thôi. Có muốn mua không? Ta giảm giá 50%! Ngưu Ma Vương rốt cuộc cũng không chịu được: Tại sao cái gì trên người cũng hỏng hóc cả vậy? Vậy khuôn mặt thì sao? Đường Tăng cười giả lả: Mặt sao? Mới đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ về xong! Ngưu Ma Vương cứ như vậy hoa hoa lệ lệ mà té xỉu!”

Tiểu Cẩn càng kể càng hăng, hai mắt lập lòe tỏa sáng, nói đến độ nước miếng văng tung tóe. Mà cái lão nhân ngồi bên cạnh nàng thì cười nghiêng cười ngả, ông ta lăn từ trên nóc nhà xuống đất, vẫn há mồm cười sằng sặc!

“Lúc này, Tôn Ngộ Không từ đâu xông tới, một gậy muốn đem Ngưu Ma Vương đánh chết, nhưng đã bị Đường Tăng ngăn lại. Trước vẻ khó hiểu của Ngộ Không và ánh mắt ngập nước tha thiết của Ngưu Ma Vương, Đường Tăng cười thật từ bi nhân ái, hạ xuống một câu: Đánh đi con! Ngưu Ma Vương lại hoa hoa lệ lệ mà té xỉu!”

Tiểu Cẩn vừa dứt lời, lão già còn đang chật vật bò lại lên nóc nhà, lại trượt chân ngã lăn xuống đất, ôm bụng cười sằng sặc!

Đêm hôm đó, trăng sáng treo cao, có hai con người bầu bạn với nhau trên nóc nhà, uống rượu, ngắm trăng. Tiếng cười đùa, hát hò í ới cứ vọng đi vọng lại không dứt.

“Mĩ nhân có cái gì quý nhất?” Tiếng một lão già vang lên.

“Tiền!” Tiếp đó là tiếng của một thiếu nữ.

“Người có tiền có cái gì nhiều nhất?”

“Mỡ bụng! A ha ha ha...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play