Tiểu Vân cúi xuống, lượm lại lá thư bị Tiểu Tuyết thảy xuống đất, cầm lên đọc. Nét chữ mảnh, hơi cứng và... xấu vô địch. Chữ Tiểu Cẩn không lẫn vào đâu được! Nàng cúi đầu chăm chú đọc, khẽ nhíu mày.

Tiểu Tuyết lúc này mới chú ý đến bức thư trong tay Tiểu Vân. Vừa rồi nàng bực bội quá, căn bản chỉ để ý mỗi ba chữ Vân Cẩn Cẩn mà không thèm xem xem trong đó viết gì. Tiểu Tuyết vươn tay giật lại lá thư trên tay Tiểu Vân, căng ra đọc. Bất ngờ, hai mắt nàng sáng rực lên, Tiểu Tuyết cười toe toét, phấn khích hô nhỏ:

“Vui rồi! Vui rồi! Ha ha...”

Tiểu Vân cau mày hỏi:

“Cái gì vui cơ? Ngươi thấy cái gì vậy Tiểu Tuyết?”

Tiểu Tuyết quay đầu lại nhìn, hai mắt sáng rực rỡ như đèn pha ô tô, hắc hắc mở miệng:

“Thấy gì á? Dịch bệnh! Ta thấy một trận dịch bệnh vô cùng, vô cùng lớn đó! A ha ha...”

Tiểu Vân xoa xoa đôi lông mày đang nhăn lại của mình, khó hiểu:

“Dịch bệnh hoành hành thì phải buồn chứ sao lại vui?”

Tiểu Tuyết quay lại, nheo nheo mắt hỏi:

“Ngươi quên ta là ai rồi sao Tiểu Vân?”

Tiểu Vân hơi mỉm cười:

“Ngươi là ai nào?”

Tiểu Tuyết dùng đầu ngón trỏ chọt chọt trán nàng, hơi nâng cằm, nhìn Tiểu Vân từ trên xuống dưới, chẹp miệng:

“Kém quá đấy, Tiểu Vân! Ta là ai nào? Sinh viên ưu tú nhất năm của trường Đại học Y Bắc Kinh?”

Tiểu Vân khẽ mỉm cười. Nếu như không phải Tiểu Tuyết nhắc nhở, quả thật nàng cũng đã quên mất bản thân thực sự thuộc về đâu. Cuộc sống ở cổ đại, ở Hách Liên hoàng triều đã khiến nàng dần dần quên đi thế kỉ tương lai. Tự dưng cảm thấy bản thân sao lại quá vô tâm... ở nơi kia, nàng còn có gia đình, vậy mà nàng lại vô tình quên mất. Tiểu Vân ảm đạm nghĩ thầm.

Tiểu Tuyết tất nhiên sẽ không để ý xem Tiểu Vân đang có ý nghĩ gì trong đầu, nàng hăm hở phân phó nha hoàn gấp rút chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới. Tiểu Tuyết phóng như bay về phòng, lôi ba lô con cóc ra đặt lên bàn. Nàng sốt sắng chuẩn bị dụng cụ đồ nghề. Tiểu Tuyết lôi từ trong ba lô ra gần như là mọi thứ: bộ kim châm cứu, thuốc sát trùng, bông băng, vải gạc, các loại thuốc kháng sinh, cả bộ dao, kéo phẫu thuật mà ông nội để lại cho nàng nữa. Tiểu Tuyết yêu quý bộ đồ phẫu thuật này vô cùng, vì nó là kỉ vật mà người ông nội đã mất để tặng lại cho nàng. Sau ngày ông mất khoảng một tuần, Tiểu Tuyết đã đào mấy thứ này ở góc vườn trong vườn hoa của nhà. Nàng gìn giữ chúng rất cẩn thận, không ngày nào nàng không lấy chúng ra lau rửa, sát trùng rồi lại cất vào ba lô. Sau khi đã lấy hết đồ, ngó vào ba lô thấy trống rỗng, Tiểu Tuyết nghĩ ngợi, lại đem đồ chất vào ba lô, rồi đặt lên bàn. Tiểu Tuyết đang vô cùng phấn khởi chờ đợi chuyến đi ngày mai, quả thực bây giờ nàng chỉ hận không thể mọc luôn đôi cánh để bay tới đó.

Đêm xuống. Sau khi đèn trong hậu viện đều đã tắt, cả Tiểu Vân, Tiểu Tuyết đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, trong viện của Tiểu Tuyết chợt xuất hiện vài đạo thân ảnh. Hách Liên Chấn Thiên ngồi lặng người trên xe lăn, ánh mắt chăm chú dán chặt vào hai cánh cửa ngăn cách hắn với Tiểu Tuyết. Vài ngày trước nàng đã xuống núi, cũng như lần trước, không để lại một lời nhắn nào cho hắn. Tâm trạng não nề đã đeo bám hắn suốt mấy ngày nay, lại thêm việc liên tục bị Trầm Hương Vĩnh theo đuôi, hắn bây giờ đang có chút bất ổn. Vậy nên, không quản trời tối, hắn vội vàng chạy tới phủ Tướng quân, mặc dù chỉ có thể nhìn lén nàng vào lúc này. Chuyện nàng và vị phó tướng Lâm Y Tuyết là một người hắn đã biết từ lâu, sau khi cho Vũ Kì đi theo nàng. Mặc dù võ công của Tiểu Tuyết rất cao, nhưng nàng lại không hề phát hiện ra; phải chăng, đây chính là chứng minh nàng đặt niềm tin rất cao nơi hắn? Nhìn xuống đôi chân phủ chăn của mình, ánh mắt Hách Liên Chấn Thiên thoáng xẹt qua tia chán nản. Phải đến lúc nào hắn mới không cần phải giả vờ nữa đây? Phải đến lúc nào hắn mới có thể đường đường chính chính đứng trước mặt nàng đây? Hắn biết, lúc này hắn phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn trở thành một phế vật trong mắt nhiều người, một kẻ tàn phế không thể đi lại. Nhưng như vậy, cơ hội để tiếp cận Tiểu Tuyết của hắn lại càng xa hơn.

“Chủ tử, sương đã xuống rồi, cũng nên về thôi!” Vũ Kì quan tâm lên tiếng.

“Nàng sắp đi đâu sao?” Hách Liên Chấn Thiên trầm ngâm mở miệng, nhanh chóng lái chủ đề sang hướng khác.

“Tiểu thư sẽ tới Ung Châu thành! Nghe nói nơi đó đang có dịch bệnh!” Vũ Kì nhanh chóng đáp.

“Nàng là thầy thuốc mà...” Hách Liên Chấn Thiên khẽ mỉm cười “... Vũ Kì!”

“Dạ?” Vũ Kì gật đầu tiến lên trước.

“Chuẩn bị hành lí, chúng ta sẽ đến Ung Châu vào đêm nay!”

Vũ Kì hơi do dự, nhưng rồi hắn nhanh chóng chấp hành:

“Vâng, thưa chủ tử!”

Ngồi trên xe ngựa xóc nảy, Tiểu Vân nhẹ vén một góc màn cửa, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Mặc dù nhiều nơi khí lạnh đã tràn về, nhưng tại kinh thành này, trời vẫn nắng dịu, thời tiết ôn hòa, khá dễ chịu. Nhưng vì đề phòng thời tiết chuyển lạnh, Tiểu Vân đã sắp xếp một số áo choàng cho cả hai. Lúc này, Tiểu Tuyết đang ngồi trên đống áo choàng được gấp gọn gàng, đầu gần chạm tới nóc xe, hai tay nàng run run vì quá phấn khích, đã hai lần cuốn sách trên tay nàng rơi xuống, và cả hai lần đều là Tiểu Vân phải nhặt lên hộ. Với độ cao như vậy trong xe ngựa, Tiểu Tuyết mà cúi xuống, đảm bảo sẽ ngã lộn cổ. Hình như, Tiểu Vân nghĩ thầm, mỗi khi quá phấn khích, Tiểu Tuyết thường không ý thức những việc ngớ ngẩn, đôi khi là điên rồ, mà nàng ấy làm thì phải?

Tiểu Tuyết bồn chồn hỏi, có vẻ như đã không thể chờ thêm được nữa:

“Đã tới chưa? Đã tới nơi chưa?”

Tiểu Vân kéo mành xe lần nữa, nhìn ra ngoài, rồi quay đầu trở vào, đáp:

“Chưa đâu, chúng ta mới chỉ vừa ra khỏi thành mà thôi. Với tốc độ này, xem chừng phải ngày kia mới tới nơi!”

Tiểu Tuyết nghe vậy liền xụ mặt, lầm bầm:

“Chậm như rùa...”

Rời khỏi Nhâm thành, lại đi tiếp qua hai thành trì khác, trời cũng vừa vặn sập tối, cả đoàn quyết định nghỉ lại ven một khu rừng cách không xa An Lạc thành. Cả đoàn chỉ có vẻn vẹn mười người, cả nam lẫn nữ, vậy nên công việc chia đều ra, ai cũng phải làm. Các nam nhân thì đi kiếm củi, dựng lều trại ngủ đêm, còn nữ nhân thì nhóm lửa, bày đồ ra nấu nướng. Tất nhiên Tiểu Vân, Tiểu Tuyết cũng tham gia. Vì tâm trạng đang vô cùng, vô cùng tốt, Tiểu Tuyết nhất quyết nhận phần việc nấu nướng. Tiểu Vân đối chuyện này không có ý kiến gì cả. Nàng hiểu rõ hơn ai hết trình độ tay nghề nấu nướng của Tiểu Tuyết. Bữa tối- gần như là bữa tiệc với hai con chim rừng nướng lụi, một con gà quay tiêu, thịt bò khô, rau củ rừng- kết thúc chóng vánh, ai cũng căng bụng, không ngừng tấm tắc về kĩ thuật nấu nướng của Tiểu Tuyết. No say rồi, tất cả mọi người liền về lều của mình đi ngủ. Gia đinh ngủ chung một lều. Nha hoàn ngủ một lều. Tiểu Tuyết cùng Tiểu Vân một lều. Chẳng có vấn đề gì cả, hai nàng ấy đều là nữ mà.

Sáng ra, cả đoàn phải dậy sớm từ lúc tinh mơ, lí do vì Tiểu Tuyết đột xuất dậy sớm, mặt trời còn chưa lên khỏi ngọn cây nàng ấy đã đứng ở giữa bãi đất trống gõ xoong gõ chảo bắt mọi người phải dậy. Vậy nên, mặc dù rất mệt nhưng mọi người vẫn phải dậy. Nhận thấy không có Tiểu Vân, Tiểu Tuyết đành lắc đầu. Nàng ấy lại ngủ nướng rồi! Tiểu Tuyết lại chui vào lều, nhìn đống chăn chiếu nổi cộm lên, nàng lắc đầu, đi tới, nghịch ngợm cầm góc chăn, hất tung lên, reo vang:

“Trời sáng rồi! Dậy...”

Lưỡi Tiểu Tuyết như líu lại, nàng lắp bắp, rồi bất chợt, ngôn ngữ lộn xộn hóa thành tiếng hét lớn:

“Tiểu Vân!?”

Ở bên ngoài, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hét bối rối của nàng. Có hai đại nha hoàn tiến tới, lo lắng gọi vào trong:

“Tiểu thư? Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Từ trong lều, Tiểu Tuyết chạy vọt ra, trong tay nắm chặt một mảnh giấy nhàu nát. Nàng rưng rưng nước mắt kể lể:

“Tiểu Vân bỏ đi rồi! Tiểu Vân bỏ nhà đi mất rồi! Oa... oa...”

Nàng khóc oa oa như một đứa con nít. Hai đại nha hoàn nhìn nhau, lắc đầu. Thật là, y như trẻ con vậy đó! Đại nha hoàn đứng bên trái nói:

“Tiểu thư bình tĩnh lại đã! Y Vân tiểu thư có nói rõ là đi đâu không?”

“Đến biên giới phía nam...” Tiểu Tuyết nức nở “... Khoan!”

Tiểu Tuyết đột ngột ngẩng phắt lên. Nàng vội vàng mở tờ giấy bị vo nhàu nát, đọc kĩ lại rõ ràng hơn. Đột nhiên, mày đẹp nàng cau lại, Tiểu Tuyết cắn môi, lẩm bẩm:

“Con nhỏ dở hơi này...”

Tiểu Tuyết bình thản vo tròn tờ giấy, nhét luôn vào tay một đại nha hoàn, gạt nước mắt, bước lên phía trước, hướng mọi người hô lớn:

“Tất cả nghe lệnh, di chuyển!”

Tất cả người hầu đi theo đều nhìn nhau lắc đầu. Tiểu thư thay đổi cũng thật nhanh, mới vừa rồi còn bù lu bù loa, vậy mà bây giờ đã lại tỉnh bơ như không rồi!

Ở một viện nhỏ trong thành phủ Ung Châu, một nam tử tuấn mĩ đang thảnh thơi tỉa cây cảnh, môi hắn cong lên một vòng cung hoàn hảo khi nghe thuộc hạ báo cáo. tử mở miệng, thanh âm đậm ý cười:

“Đi rồi sao? Đi rồi thì tốt, bớt đi một vật cản giữa bổn vương và Tiểu Tuyết!”

Nam tử cúi đầu cười, tiếng cười trầm thấp lan tỏa, dường như có vẻ rất vui sướng. Thị vệ đứng sau trên trán đầy vạch đen, hắn lắc lắc đầu. Vương gia đúng là đại ngây thơ!

Trong phủ thành chủ, Tiểu Cẩn đi qua đi lại giữa đại sảnh tiền thính, một tay chắp sau lưng, có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ. Một bên, Hách Liên Vân Thiên thảnh thơi uống trà, đứng sau lưng là hai hộ vệ mặt mũi giống nhau y hệt, bốn con mắt đảo tứ tung, theo nhịp vận động vòng tròn của vị nào đó. Đột nhiên, Tiểu Cẩn ngừng lại, từ từ đưa tay lên. Ánh mắt hai thị vệ gần như dán chặt trên người nàng, theo từng động tác của nàng.

Ngài ấy sẽ làm gì? Vô Ảnh nghĩ.

Phải chăng ngài ấy giấu ám khí trong cổ tay? Để ám hại Vương gia? Vô Tung nghĩ.

Đừng nhìn bên ngoài Vân phó tướng dở dở ương ương. Thực ra ngài ấy là một kẻ rất nguy hiểm! Vô Ảnh nghĩ.

Đúng vậy, siêu cấp đại biến thái nguy hiểm! Vô Tung nghĩ.

Tiểu Cẩn dừng lại, bàn tay nàng giơ lên.... từ từ giơ lên. Một tích tắc... hai tích tắc... bàn tay nàng chạm nhẹ vào trán. Cả hai thị vệ đồng loạt nín thở. Thật hồi hộp. Bàn tay Vô Tung đã để sẵn nơi chuôi kiếm. Bàn tay Vô Ảnh lại lần xuống thắt lưng. Mỗi khi quá hồi hộp, hắn lại mắc bệnh đau hông...

Tiểu Cẩn đặt tay lên trán, lúc này nàng đã dừng lại ở giữa phòng. Đầu ngón tay Tiểu Cẩn di di, nhăn mặt lẩm bẩm:

“Chóng mặt quá!” Rồi lại tiếp tục đi vòng tròn.

Hai thị vệ trực tiếp hóa đá...

Lúc này, có tiếng chân chạy thình thịch ở bên ngoài. Tiểu Cẩn chợt quay phắt lại. Hai thị vệ đã sẵn sàng tuốt kiếm, chuẩn bị hộ giá. Một giây... hai giây... hai mắt Tiểu Cẩn mở trừng trừng. Một cái bóng màu tím nhạt lao vào phòng với tốc độ ánh sáng, và thậm chí còn nhanh hơn khi nhảy lên. Vô Ảnh, Vô Tung tuốt gươm ra cái "xoẹt", cùng lúc cái bóng kia lao thẳng tới, đạp Tiểu Cẩn một phát bay thẳng đến góc phòng. Bầu không khí đông lại trong khoảnh khắc, đủ để nhận rõ sự hiện diện mới ở trong phòng. Một nữ tử xinh đẹp một thân y phục lụa tím nhạt, mái tóc dài xổ tung sau lưng, khuôn mặt tuyệt mĩ bừng bừng phẫn nộ, hai mắt như ngọc thạch ngập đầy giận dữ, ngọn lửa đỏ cháy phừng phừng trong hốc mắt. Nàng ta chống hông đứng giữa phòng thở gấp, có vẻ mất rất nhiều sức cho cú đá vừa rồi. Bất ngờ, nàng ta hít thở sâu, vươn tay lên,bắt đầu chỉnh sửa lại đầu tóc bị rối, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến cái người vừa bị nàng đá.

Tiểu Cẩn lồm cồm bò dậy, vặn vẹo cái hông bị đụng, đồng thời xoa xoa một bên mặt vừa bị “dính chưởng” của Tiểu Tuyết. Nàng xoay xoay eo lưng bị đau, lẩm bẩm:

“Có một sự giận dữ không hề nhẹ...”

“VÂN – CẨN – CẨN!!!”

Sau ót Tiểu Cẩn mồ hôi chảy ròng ròng, nàng cứng ngăng ngắc quay đầu, nuốt nước bọt ực ực, sợ hãi than:

“Toi rồi! Toi rồi! Lại chọc phải ổ kiến lửa rồi! Sao số Cẩn Cẩn xui thế này?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play