Sin cứ ngồi run cầm cập vì…sợ ma,Sin đêm nay chợt nổi hứng đòi coi phim kinh dị-ma mà Ron thì nhất quyết không chịu,cậu nhóc bảo rằng thế nào đang xem cũng hét ầm lên làm phiền người khác cộng thêm làm phiền Ron nữa,có gì mai Ron kêu người mua đĩa về tha hồ mà coi cả ngày (phòng VIP trong bệnh viện này cũng có đầu đĩa nữa).Vậy mà cô bé nhất quyết không chịu,một mực đòi phải coi với Ron vào giờ này và không cho cậu nhóc ngủ chừng nào hết phim thì thôi (tội nghiệp)!
Ron cũng đành bó tay và chiều theo ý của cô bé,mới vô đầu phim thôi mà Sin đã bắt đầu “phát huy” công sức của cái volume rồi.Vậy là năn nỉ Ron ra nằm ra ngoài để cho Sin nằm trong. ==’
Ron buồn ngủ quá nên không chiều theo ý của Sin nữa,vậy là cậu bé lăn quay ra ngủ..
Tưởng đâu đã “êm xuôi” hết mọi chuyện khi Sin không la nữa đã gần một tiếng.Ai ngờ còn “dữ dội” hơn,cô bé cứ nắm cứng ngắt bàn tay Ron không buông ra,càng nắm càng chặt.Lâu lâu đến cảnh hãi hùng thì lại bấu vào chặt hơn.
…
Ron đã bị “hành hạ” quá sức chịu đựng của con người (chịu tới hơn 3 tiếng cơ mà).Vậy là “tức nước vỡ bờ”,cậu nhóc với tay lấy cục remote bấm tắt rồi nạt lên.
-Có yên cho người ta ngủ không hả?sao cứ hết la hét rồi tới bấu tay mãi thế,phiền chết được!!
Sin nhìn Ron chăm chăm,rồi cô bé bước ra giường chạy ra khỏi phòng.Cậu nhóc do tức quá nên không thèm ngăn lại hay làm gì hết,chỉ trơ ra đó như tượng rồi nhắm mắt lại ngủ.
2 phút sau….
-Cái con bé này,tức chết mất_Ron vò đầu bức tóc rồi cố gắng dùng hết sức bình sinh ngồi dậy.Cậu nhóc nghĩ lại thấy mình quá đáng thật.
Tuy rất rất rất đau nhưng Ron cũng phải cố mà tìm cho ra cô bé.Cái tin Ron bị thương nằm trong bệnh viện đã truyền đến tai các băng nhóm giang hồ.Họ có thể đến tìm cậu nhóc bất cứ lúc nào,hôm nay Đình Quân và đám đàn em không túc trực ở đây,chỉ có mình Ron và Sin mà thôi.Đi ngang qua khuôn viên bệnh viện thì nghe tiếng thút thít,biết chắc là Sin đang ở đó nên Ron đi tới.
Sin đang ngồi co giò trên băng đá,mặt úp xuống đầu gối nhưng bờ vai run run cũng biết chắc chắn rằng Sin đang khóc.Ron đi đến gần,ngồi xuống bên cạnh.
-Xin lỗi,khi nãy tôi có hơi quá đáng…
Lời xin lỗi vụng về của Ron được cất lên.Sin cũng ngước lên nhìn,rồi cô bé lại òa lên khóc lớn hơn khi nãy.
-Ơ,tôi có nói gì đâu mà khóc hả?xin lỗi rồi cơ mà_Ron lúng túng.
-Tôi mới phải là người xin lỗi nè,tại tính cố chấp mà bắt cậu phải thức cùng với tôi_Sin vừa nói vừa nấc nghẹn.
Bất giác Ron ôm chầm lấy Sin và đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô bé,miệng thì thầm:
-Đừng khóc nữa,khóc trông xấu lắm.Tôi không thích đâu.
Sin sụt sịt mũi rồi lại nở nụ cười tươi rói,giống như chưa từng khóc vậy.
-Đồ ngốc_Ron phì cười đưa tay xoa đầu Sin.
Cô bé liếc Ron một cái rồi chu miệng lên nói.
-Sao xoa đầu tôi quài thế hả??tôi xoa lại thì đừng trách nhé!
Rồi Sin đưa tay lên xoa lại đầu cậu nhóc.
-Dám xoa đầu bạn trai luôn hả?gan nhỉ?!.
-Ừ,vậy đó,hehe_Sin le lưỡi trêu chọc.
Bầu trời đêm nay có rất nhiều sao,trăng thì lại tròn ủm và sáng trưng.Gió vu vơ thổi nhè nhẹ.Sin ngước nhìn lên bầu trời,mỉm cười vu vơ.
-Sao cười vậy_Ron hỏi.
-Thấy hai ngôi sao sáng nhất và đẹp nhất không?_Sin chỉ lên bầu trời.
-Ừ,thấy.
-Ba và mẹ tôi là hai ngôi sao ấy đấy,nhìn đẹp há.
Ron ngạc nhiên nhìn Sin,từ lúc quen biết cô bé đến giờ Sin chưa từng than thở hay buồn bã gì về gia đình mình cả,cô bé lúc nào cũng hồn nhiên và nụ cười luôn chầu trực trên môi.Đến nổi khi đến nhà Sin không thấy ai ở nhà chỉ có bé Yum và Sin thôi làm Ron cứ tưởng ba mẹ Sin đi công tác xa gì đó.Không ngờ là mất rồi.Vậy mà hôm nay khi ngước nhìn lên bầu trời huyền ảo và thơ mộng này Sin lại nói ra.
-Họ mất khi tôi 11 tuổi..
Rồi một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mi cô bé.Không phải là kể ra rồi khóc để cho người ta thương hại.Chỉ là Sin đã rất cố gắng kìm nén cảm xúc này quá lâu và hôm nay nó lại tuôn trào ra một cách vô tình.
Sin đưa tay quệt nước mắt.Ron im lặng.Đôi khi im lặng là cách an ủi tốt nhất..
Những vì sao sáng thật đấy,đẹp thật đấy,lung linh thật đấy.Nhưng con người đều có thể nhìn thấy chứ không bao giờ với tới được,cũng như ước mơ nhỏ nhoi Sin chỉ muốn gặp cha mẹ lại một lần nữa thôi nhưng điều ước ấy sẽ không bao giờ thành hiện thực.Có đêm cô bé ngồi vu vơ đưa tay lên trời cao nắm lấy vì sao ấy vào lòng bàn tay như tìm một điểm tựa hơi ấm cho mình vậy.Đó là cách mà Sin đã làm để nguôi ngoai đi phần nào sự nhớ thương cha mẹ mình.Tuy rằng chỉ là ảo tưởng nhưng mình cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyên là được rồi.
-Đừng khóc,nếu em cảm thấy cô đơn hay buồn bã gì cũng đừng khóc.Tôi sẽ cho em mượn bờ vai này để làm điểm tựa những lúc em cần.Vì vậy xin đừng khóc.
Ron vẫn nhìn lên bầu trời.Sin thì khẽ quay qua nhìn Ron rồi mỉm cười.Tựa đầu vào bờ vai ấm áp.
Hãy cảm nhận sự yêu thương từ chính con tim mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT