Đồng hổ điểm 6h,chuông báo thức vang lên.Sin còn khuông buồn tắt nó đi cứ để nó kêu âm ỉ tới chừng nào nghỉ thì thôi.
Sin bây giờ chẳng có tâm trạng nào để đi học cả,suốt đêm qua cô bé không tài nào chợp mắt được cứ trở mình mắt mở thao láo nhìn thẳng lên trần nhà.Hôm nay cô bé sẽ cho riêng mình một ngày ở nhà,tách riêng với bên ngoài chỉ một ngày thôi rồi chắc chắn ngày mai Sin sẽ đi học tiếp,cô bé phải cố gắng chứng tỏ rằng mình không đáng bị hạnh kiểm yếu,Sin tuy không mềm mại như con gái người ta nhưng cũng hiền lắm mà,có gây sự với ai bao giờ đâu.
-sao ông trời lại hại mình vậy chứ???????????????_Sin gào lên,dùng tay đấm liên tục vào vách tường đến khi nó bầm tím,chảy máu sưng lên thì thôi.Làm vậy cho bỏ ghét ông hiệu trưởng
Sau nửa tiếng “gào thét” cuối cùng cô bé mới sực nhớ ra còn bé Yum chưa đi học,Sin ngồi bật dậy như lò xo phóng thẳng xuống bếp nấu đồ ăn cho bé Yum để Yum còn đi học,chú hàng xóm thường đi sớm lắm nếu không kịp chuẩn bị chú ấy sẽ đi mất cho tự đi mình ên luôn.
Vừa xuống dưới bếp đã thấy Yum ngồi ở bàn ăn chờ sẵn đó,thấy chị hốt hoảng đi xuống cộng thêm cái tay bầm dập,bé Yum mới ngây thơ hỏi.
-Sao chị vội thế,chắc chị lại té nữa phải không?
-À…ờ ờ chị bị té,mà Yum ăn đỡ mì hén,để chị nấu liền cho_Sin cười cười,cũng may là bé Yum đã thức sẵn và thay đồ luôn rồi chứ không thôi là phải dắt Yum đi nữa,mà Sin thì không có tâm trạng nào để đi hết.
-chị Sin không cần làm đâu,hồi nãy Yum lấy bánh mì lát với phô mai ăn rồi.
-Gì?em nói hộp phô mai chị để trên bàn ăn đó hả??_Sin la lên.
Bé Yum gật gật đầu.
-dạ,chỉ chờ chị xuống đưa em ra cổng để chú hàng xóm chở em đi thôi
-Chết rồi,chết thật rồi.
Sin vò đầu bức tay đi qua đi lại nhà miệng thì lẩm bẩm,hộp phô mai đó đã bị thiu và hết hạn rồi cho nên hôm qua Sin định vứt đi mà quên bén đi mất đến bữa nay xui xẻo làm sao mà bé Yum lại ăn trúng,có biết bao nhiêu hộp phô mai trong tủ lạnh sao Yum không lấy mà lại đi lấy ngay cái hộp hết hạn đó chứ.Tiêu thật rồi,lần này thì tiêu rồi!
-sao vậy chị??
-nãy giờ em có cảm thấy đau bụng hay muốn ói gì không??_Sin chạy lại lắc lắc tay bé Yum.
-dạ không ạ_bé Yum tròn mắt đáp.
-Ờ vậy tốt,lấy ba lô đeo lên rồi đi ra cổng cho chú chở em đi.
Sin vừa mới đưa bé Yum ra cổng cũng vừa lúc chú hàng xóm đi tới.
-chị Sin em đi học,chiều nhớ làm cơm rang cho em ăn nha_bé Yum cười tươi vẫy tay chào Sin.
Hi vọng là Yum không bị gì!
……………………
Đến trưa rồi mà Sin vẫn nằm một đống trên giường,lịch học của bé Yum đã tăng thời gian lên,thay gì Yum về buổi trưa thì sau này đến chiều mới về.Do đó mà cô bé đã chán nay càng chán hơn.
Có lẽ Sin sẽ nằm như vậy cho đến hết ngày đến khi có một cuộc gọi điện đến.
-[có phải phụ huynh của cháu Thiên Ân đấy không ạ?]_một giọng phụ nữ vang lên,tiếng nói khá là lo lắng.
-[phải ạ,nhưng cho hỏi cô là ai thế ạ?]
-[Cô là cô giáo của cháu,Ân không biết làm sao mà đang học lại đau bụng dữ dội và ngất đi,hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện X]
Chiếc điện thoại trên tay cô bé rơi xuống,chắc chắn là do phô mai hồi sáng gây ra chứ không gì cả!
Sin nhanh chóng chạy ra khỏi nhà,mặc kệ trên người mình đang mặt bộ đồ ngủ.Hên là bắt taxi nhanh chứ không thôi cô bé lại…cuốc bộ.
Bé Yum hiện đã qua khỏi,do quá mệt mỏi nên Yum đã ngủ thiếp đi,Sin thì ngồi ở ngoài.Bác sĩ cho biết Yum bị ngộ độc thực phẩm dạng nhẹ vì ăn những thứ được làm từ sữa mà bị ôi thiu rất dễ dẫn đến tình trạng này.
Cô bé ngồi một lúc thì ngủ thiếp đi trên băng ghế.Trong lúc mơ mơ màng màng Sin có nghe tiếng ai đó gọi tên mình nhưng mặc kệ,giờ quá buồn ngủ rồi!
………………
Sau hai tiếng đồng hồ chợp mắt,Sin mệt mỏi vương vai nhưng trúng cái “vật” gì đó mềm mềm.
Cô bé giật mình suýt té ghế vì không biết từ đâu Hải Phong ngồi kế bên cô bé,nhe răng cười cái rõ tươi.
-Sao…sao bạn lại ở đây?
-Mình đi khám bệnh thôi,tình cờ gặp bạn ở đây nên ngồi chung cho vui.Mà công nhận bạn hay thiệt chứ,ngủ ngồi mà ngủ được suốt hai tiếng đồng hồ.Khâm phục,khâm phục!
-Lại còn trêu nữa_Sin liếc Hải Phong phát cháy da.
-Mà sao bạn lại ngồi đây?
-Tại đứa em mình bị bệnh nhập viện cho nên mình ngồi ngoài đây không làm phiền nó ngủ_Sin mỉm cười.
-Có nặng không??mà lí do sao mà bị vậy_Hải Phong trợn mắt.
-Bị ngộ độc thực phẩm nhẹ.Tại…mình quên vứt hộp phô mai thiu,em mình lại ăn trúng.Cho nên…_Sin gãi đầu cười cười.
-Vậy lần này là do bạn hại chứ gì,gần noel rồi mà còn hại nhỏ tới nhập viện nữa chứ!_Hải Phong lắc lắc đầu,mắt nheo nheo lại như trách tội.
-Ừ,thì tại mình..
Nói vu vơ một hồi chợt Hải Phong nhắt lại vụ hôm qua,cậu nhóc biết vì nghe mấy bà cô “thì thầm to nhỏ” mà Phong lại nghe đến chữ Nhã,Nhã lớp 10A9 gì đó cho nên Hải Phong mới xích lại gần…nghe ké.
Mải lo cho bé Yum nên Sin đã tạm thời quên đi vụ đó,giờ bị Hải Phong nhắc lại.Ôi sao mà nhói lòng.Nhưng vì nghĩ là bạn bè nên Sin đã kể tất cả cho Hải Phong nghe,không có ý gì là muốn bêu rếu Thùy Như cả,vì lúc này cô bé cần được một người đáng tin cậy để Sin có thể trút hết nỗi buồn.
Hải Phong nghe xong chợt lặng người lại và đứng lên tạm biệt Sin để về nhà.Trước khi đi Phong còn nói thêm một câu nữa.
-Đừng quá tin người,một ngày nào đó rồi bạn sẽ hối hận đấy Sin à..
Sin không hiểu cho lắm hàm ý của cậu bạn mình.Cô bé nhíu mày lại.
-Nói thế là ý gì nhỉ!!??
Hải Phong biết tất cả mọi chuyện mà Thùy Như đã gây ra với Sin nhưng thật sự là vụ này Phong hoàn toàn không biết,nếu biết thì sẽ không có cớ sự có thể Sin sẽ ở lại lớp.Cậu nhóc không về phe cô bạn độc ác của Sin nhưng Hải Phong cũng không cấm cản chuyện Thùy Như gây ra cho Sin,vì thật sự Phong cũng muốn chia rẽ hai người ấy.Vậy mà tới tận bây giờ Phong chỉ toàn thấy Thùy Như hại Sin thôi chứ không đụng chạm gì Ron hết,nếu còn như vậy một lần nữa..Nhất định Hải Phong sẽ không tha cho Thùy Như!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT