Ron chạy ra níu tay Sin lại kéo vào xe.Chiếc xe chạy một chút rồi dừng lại ở một con đường thoáng đãng.

-làm gì vậy hả?sao không chạy tới cái chùa đó đi_Sin nạt lên

Ron thoáng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên Sin dám nạt cậu nhóc,nhưng cũng ráng giữ cho độ C bình thường,giờ mà cả hai “hỏa đồ” lên thì có mà banh xe ==’

Sin định mở cửa xe đi ra thì bị Ron nắm tay kéo xuống ngồi lại.

-đợi chừng nào cô lấy lại bình tĩnh thì tôi sẽ chạy đến đó rước bé Yum,còn chưa bình tĩnh thì cứ ngồi đó chừng nào lấy lại bình tĩnh thì thôi.Yên tâm đi,tới sáng luôn cũng được!_Ron thản nhiên nói rồi ngã đầu ra sau.

…………..

Sin ráng “áp dụng trên thực tiễn” lại bài cô dạy em tập thể dục buổi sáng,1 2 3 4 hít thở hít thở hít thở.Nửa tiếng sau thì Sin thở phào nhẹ nhõm cái cuối cùng rồi bước ra ngoài.

-đi đâu đó_Ron mở mắt nhìn Sin.

-đi ra ngoài lấy ôxy cái,ở trong đây ngộp chết được!

Cô bé mở cửa bước ra,trước khi đi còn lấy cái gì đó trong túi áo khoác và chai nước.

Ron nhìn theo một chút rồi quay lại,năm phút sau thì Sin quay lại.Cô bé mở cửa xe ra nhưng tự nhiên nó cứng quá mở không được,Ron thấy vậy cũng đưa tay lại và mở ra giúp Sin,khi mở ra được rồi tay cậu nhóc quơ trúng cái áo khoác của Sin và rơi ra cái hộp gì đó.

-cái gì đây??_Ron cầm cái hộp lên.

Nhanh như chớp Sin giật lại cái hộp và bỏ lại vào túi áo mình kèm theo một câu giải thích:

-hộp kẹo đó mà,không có gì đâu.

-ừ

Ron có vẻ nghi ngờ chau mày nhìn Sin đang cười cười xua tay như kêu Ron hãy quên cái hộp ấy đi,cậu nhóc cũng không muốn hỏi nhiều làm gì.

………………..

Ron đưa Sin đến ngôi chùa mà thím năm đã nhắc đến,đây là cái chùa duy nhất ở gần đây.Sin chạy sồng sộc vào luôn trong đó nhưng kịp thời được Ron giữ lại,trong chùa là nơi yên tĩnh mà chạy kiểu này là không được đâu nhé!

Sin và Ron trước tiên đi đến chỗ của một vị sư.Ron cất giọng lễ phép hỏi.

-Sư ơi cho con hỏi gần đây chùa có nhận nuôi một nhóc năm tuổi không ạ?

Vị sư trầm ngâm một lát rồi cất giọng.

-à,đứa bé tên là Thiên Ân đúng không?

-dạ,đứa nhóc có đôi mắt to to giống con nè sư_Sin cười.

-chị Sin ơi_một giọng nói dễ thương đúng chất con nít vang lên,cả hai người họ cùng vị sư xoay qua nhìn.Bé Yum đang ngồi trên băng đá thì tuột xuống chạy đến ôm lấy Sin.

-con hãy đem Thiên Ân về đi,từ hồi cậu bé ấy vào đây lúc nào nó cũng ngồi đó và nhìn ra ngoài cổng chùa như đợi ai đó,thì ra là đợi con và cậu trai này đến_vị sư cười hiền từ rồi đi vào trong.

-sao chị lại bỏ Yum?_bé Yum khóc òa lên

-chị xin lỗi,sau này chị sẽ không bỏ Yum nữa đâu.

-lên xe đi,ở ngoài trời lạnh không tốt đâu.Bé Yum lên anh bồng nhé_Ron ngồi xuống và đưa hai tay ra.

-dạ_Sin từ khóc chuyển sang cười tươi thật tươi chạy đến bên Ron

Sin khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên bé Yum chịu cho người khác bồng,chứ dì Trâm đã ở cùng bé Yum biết bao lâu mà đến giờ bé Yum vẫn không chịu cho dì Trâm bồng vậy mà Yum ít khi tiếp xúc với Ron mà bé Yum lại “dễ dãi” đến như vậy.

Chẳng lẽ con trai với con trai dễ “hợp gout”hơn là con gái nhỉ?

…………………

Ron định đưa hai chị em đi khu vui chơi nhưng họ cứ khăng khăng không chịu đi và đòi đi xem phim…hoạt hình.Đứng là chị nào em nấy! =]]

Xem lịch chiếu phim thì 5 phút nữa sẽ đến phim hoạt hình kungfu panda,trúng ngay “tủ” nên bé Yum cứ nhảy câng lên đòi xem cho bằng được phim này mặc dù hai anh chị kia không mấy hứng thú cho lắm ^^.

Thấy Sin phụng phịu như vậy Ron cũng “cầm lòng không đậu”.

-vậy chứ cô thích xem phim nào,mười sáu tuổi rồi chắc mấy đứa con gái như cô thích xem mấy cái phim tình cảm chứ gì!

-không,tôi thích xem phim…công chúa tóc mây cơ,không thích kungfu panda đâu.

Ron nghe xong muốn té xỉu,tín đồ của phim hoạt hình là đây!

Bé Yum sau một hồi giảy nảy rốt cuộc cũng được Sin đồng ý trong “đau khổ”.Ron đi mua vé xem phim cùng với đồ ăn vặt trong khi Sin và bé Yum ngồi trên ghế giỡn chí chóe với nhau rồi ngồi cười ha hả thì Ron đành “chấp nhận số phận” ráng chen chân vào để mua hết cái này tới cái kia.

……………………

Vào trong rạp bé Yum và Sin sung sướng ngồi qua hai bên cho Ron ngồi chính giữa,cậu nhóc ban đầu cũng không mấy để tâm đến “ý đồ” của hai chị em kia.Tự nhiên một hồi thấy vai mình nặng nặng không chỉ một bên mà rất là “cân bằng” ở hai bên.Quả không sai,Sin đang nằm dựa vào cậu nhóc ngủ ngon lành còn bé Yum cũng dựa nhưng mà để cho đở mỏi cổ nên lấy vai Ron làm “điểm tựa”.

Ron đưa tay lên vuốt mái tóc đang rủ xuống của Sin,khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô bé và mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play