Vì bận một số việc riêng đã bắt mọi người đợi lâu, như mình từng hứa mình sẽ không drop edit giữa chừng ^^, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
79, Phải Học Dỗ Lão Công
“ Hôm nay chị sao vậy?” Tiễn Tiểu Háo nhận ra Sở Cố Hoài có chút gì đó bất thường, liền vội vàng hỏi.
“ Thật sự không có gì mà, chị đi về trước.” Sở Cố Hoài tách tay mình ra khỏi tay Tiễn Tiểu Háo, tự mình đi về khách sạn.
Tiễn Tiểu Háo đứng yên một chỗ, không hề đuổi theo nữa.
“ Háo Tử.” Tony đi tới, gọi Tiễn Tiểu Háo một tiếng.
“ A?” Tiễn Tiểu Háo sững sờ quay đầu lên tiếng.
“ Cố Hoài không vui sao?”
“ Hình như là......” Tiễn Tiểu Háo mếu máo, không biết phải làm gì, bộ dáng cứ như sắp khóc, khiến cho Tony cũng tay chân luống cuống cả lên.
“ Đừng, đừng khóc a, hay là tôi dạy cho cô cách dỗ nàng nha.”Tony bước đến nói với Tiễn Tiểu Háo.
“ Dỗ như thế nào a!” Tiễn Tiểu Háo bắt lấy Tony, đáng thương hỏi.
“ Mua đồ tặng nàng, cô có biết nàng thích cái gì không?”Tony dựa vào kinh nghiệm dỗ dành bạn gái trước đây của mình mà đưa ra ý kiến cho Tiễn Tiểu Háo.
“ Tôi cũng không biết nàng thích gì nữa.” Tiễn Tiểu Háo nói với vẻ mặt đau khổ, bình thường đều là Sở Cố Hoài dỗ nàng, từ trước đến giờ nàng vốn không cần tốn quá nhiều tâm tư đi lấy lòng Sở Cố Hoài, khi xưa nàng theo đuổi Sở Cố Hoài cũng không mang chút tâm tà bất chính, Quách Mỹ Mỹ nói nếu không phải Sở Cố Hoài thích nàng, Sở Cố Hoài sẽ tuyệt nhiên không bằng lòng.
“ Vậy đành phải mua thứ mà đại đa số nữ nhân đều thích.”Tony nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.
“ Là gì vậy?”
“ Nữ trang.”
“ Ừm, nghe nói đồ trang sức ở đây rất tốt.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu, cảm thấy có chút hy vọng.
Tiễn Tiểu Háo đi bên cạnh Tony thỉnh giáo cách dỗ dành một người, hết ngó đông rồi lại ngó tây, cố gắng tìm món đồ nào đó thật đặc biệt.
Đi qua rất nhiều địa phương đại thẩm chỉ dẫn, Tiễn Tiểu Háo cùng Tony đi tới một chỗ nghe nói là tiệm trang sức lâu đời nhất, tốt nhất cổ thành, bên cạnh tiệm treo bảng” Nơi đây không có ba trăm”, Tiễn Tiểu Háo đứng ở cửa nhìn nhìn, cảm thấy bảng hiệu này rất thú vị, vì thế nàng lấy cameras chụp lại. Sau đó mới đi theo Tony vào tiệm.
“ Dường như đồ ở đây không tốt bằng đồ ở thành phố chúng tôi.” Tiễn Tiểu Háo nhỏ giọng nói.
“ Bất quá kiểu dáng cũng không ít.”
“ Khi trở về nhất định phải mua cho chị Cố Hoài một món thật tốt, ngày thường không thấy nàng đeo nữ trang.”
Lầm bầm lẩm bẩm một lúc, Tiễn Tiểu Háo vẫn là chọn lựa rất nghiêm túc kỹ lưỡng, cuối cùng nàng chọn một cái vòng có hình con chuột, nàng hài lòng trả tiền, lôi kéo Tony ra khỏi tiệm.
“ Tôi sẽ tự mình đưa cho nàng.” Tiễn Tiểu Háo nói.
Tony nhìn Tiễn Tiểu Háo cười.
“ Anh cười cái gì?” Tiễn Tiểu Háo kỳ quái hỏi.
“ Cô thật đáng yêu, tôi hy vọng bạn gái tương lai của tôi có thể giống cô.”
“ A, thật không? Vô cùng vinh hạnh a.” Tiễn Tiểu Háo cười cười với Tony, tâm tư nàng lại ở nơi Sở Cố Hoài.
“ Tôi nghĩ mình nên mua một ít thức ăn trở về cho nàng, buổi trưa nàng ăn rất ít, khẳng định đói.”
“ Ừm ừm, tiện thể đi ăn luôn đi.”Tony đối với ẩm thực Trung Quốc rất có hứng thú, vừa nói đến ăn liền vội vàng gật đầu.
“ Đi thôi.”
Tiễn Tiểu Háo lôi kéo Tony đi khắp phố phường, rất nhiều món ngon được bày bán ven đường, món nào Tiễn Tiểu Háo cũng đều muốn mua về một ít cho Sở Cố Hoài, nàng sợ khi về sẽ nguội nên Tiễn Tiểu Háo cũng chưa mua, định lát nữa ăn xong sẽ mua về.
“ Chị Cố Hoài thích ăn hoa quả.” Tiễn Tiểu Háo thấy bên đường bán quả sổ và cam quất, nói.
“ Quả sổ rất có dinh dưỡng, dạo này chị Cố Hoài gầy đi nhiều.” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn, chạy đến trước mặt đại thẩm bán quả sổ, mua một hơi 3 cân, làm đại thẩm vui vẻ đến híp mắt lại.
“ Nhiều quá.” Tony trừng lớn đôi mắt.
“ Chị Cố Hoài thích ăn.” Tiễn Tiểu Háo quay đầu giải thích với Tony.
“ Oh Oh.”
Tiễn Tiểu Háo và Tony bất tri bất giác đã đi dạo cả buổi chiều, trời đã gần ngả về đêm, Tiễn Tiểu Háo xách theo một đống đồ ăn cùng Tony trở về khách sạn.
“ Chị Cố Hoài, em về rồi nè, mau ra mở cửa.” Tiễn Tiểu Háo ở bên ngoài gõ cửa, không lâu sau đã nghe được tiếng bước chân của Sở Cố Hoài.
Cửa mở, Tiễn Tiểu Háo thấy Sở Cố Hoài mặc áo khoác, tóc hơi rối, trên người còn thoang thoảng hương sữa tắm, chắc là mới vừa tắm không được bao lâu.
Sở Cố Hoài mở cửa xong liền lê dép trở về phòng, bò lên giường tiếp tục xem TV.
“ Chị Cố Hoài......” Tiễn Tiểu Háo nhút nhát kêu một tiếng, sợ nàng còn giận mình.
“ Hử?” Sở Cố Hoài lên tiếng, điệu bộ không giống đang giận.
Lúc này Tiễn Tiểu Háo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng khôi phục lại dáng vẻ trước kia, tùy tiện ngồi xuống giường.
“ Chị Cố Hoài, em mua cho chị rất nhiều món ăn, chị xem.” Tiễn Tiểu Háo mang túi to lại.
“ Giữa trưa chị đã không ăn uống gì, chắc chắn rất đói bụng, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, lúc về em mới mua đó” Tiễn Tiểu Háo đem thức ăn ra để trước mặt Sở Cố Hoài.
“ Oh.” Sở Cố Hoài nhận lấy canh nóng bắt đầu ăn, Tiễn Tiểu Háo lại không ngừng lấy thiệt nhiều món ra, cứ như đang PR sản phẩm.
“ Này là thịt chưng với gạo, nghe nói là món ăn rất trân quý, ở phượng hoàng huyền hạ năm động, sản xuất một loại gạo rất mềm dẻo, loại gạo này sản lượng vô cùng thấp, cực phú dinh dưỡng. Bởi vì sản lượng không cao, nên nhà nào cũng cất giữ để dành cho lễ tết, lễ thành hôn, lễ hội... Thử xem, ngon lắm.” Tiễn Tiểu Háo gắp một miếng vào bát của Sở Cố Hoài.
“ Ừm”
“ Ăn được không?” Tiễn Tiểu Háo chờ mong hỏi.
“ Ngon lắm.” Sở Cố Hoài cười cười với Tiễn Tiểu Háo. Đây vốn là một chuyện vô cùng bình thường. Nhưng với Tiễn Tiểu Háo nó lại không bình thường tí nào, tại sao nụ cười của Sở Cố Hoài dường như mang theo chút gì đó cô đơn lạc mịch.
Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, vội vàng tiếp tục chuẩn bị đồ ăn cho Sở Cố Hoài.
“ Em có mua quả sổ này. Ba cân luôn, ở đây bán thật rẻ, đều là luận cân bán.” Tiễn Tiểu Háo lấy ra một quả sổ.
“ Em gọt cho chị nha, có mang dao theo không, gọt dễ dàng hơn nhiều.” Tiễn Tiểu Háo nhìn quanh nhà.
“ Có, trong hành lý có con dao nhỏ, em tự mình kiếm đi.” Sở Cố Hoài chỉ chỉ hành lý.
“ OK.” Tiễn Tiểu Háo kiếm từng cái hành lý, quay đầu lại hỏi.
“ Không có a, không thấy.”
“ Em lục lọi lung tung như vậy dĩ nhiên là tìm không ra...... Ai, bên cạnh kìa, trong túi xách.
“ Á. Tìm được rồi.” Tiễn Tiểu Háo lấy dao ra, cẩn thận gọt quả sổ cho Sở Cố Hoài.
“ Không có gì, đột nhiên tâm tình không được tốt, thực xin lỗi, chị không nên nổi giận vô cớ với em.” Sở Cố Hoài xin lỗi Tiễn Tiểu Háo.
“ Không sao, em chỉ sợ chị giận, xin Tony chỉ bảo nguyên cả buổi chiều. Ai, đúng rồi.” Tiễn Tiểu Háo buông quả sổ, tìm kiếm món quà trong túi của mình.
“ Không nói, dù sao cũng không tìm được.” Tiễn Tiểu Háo giận dỗi ngồi ở trên giường, tiền bạc là chuyện nhỏ, vấn đề là món quà này mang theo lòng chân thành cùng chờ mong của nàng a......
“ Khấu khấu......” Tiễn Tiểu Háo đang ngồi buồn bực, bỗng có người gõ cửa. Nhất định là Tony, Tiễn Tiểu Háo trong lòng nghĩ như vậy, nhanh đứng lên đi mở cửa.
“ Háo Tử......”
Quả nhiên là Tony, Tiễn Tiểu Háo nhún nhún vai.
“ Chuyện gì vậy? Có việc gì sao?” Tiễn Tiểu Háo hỏi.
“ Vòng trang sức này, của cô.”Tony đem vòng trang sức đặt ở trong tay Tiễn Tiểu Háo, hèn gì vừa rồi nàng tìm khắp nơi cũng không thấy.
“ Oh, sao nó lại ở chỗ anh.” Tiễn Tiểu Háo kinh hỉ hỏi.
“ Lúc nãy ăn mì, cô làm rơi ở bàn, sau khi nhặt lại tôi lại quên trả cho cô.” Tony giải thích.
Đợi Tony trở về phòng, Tiễn Tiểu Háo mới đóng cửa lại tung tăng quay qua phía sau, rồi sau đó cầm vòng trang sức quơ quơ trước mặt Sở Cố Hoài.
“ Thích không? Em đặc biệt mua cho chị.” Tiễn Tiểu Háo cười hỏi.
“ Đây là...... Háo Tử......” Sở Cố Hoài cầm vòng trang sức, quan sát hình thù mặt dây chuyền, phát hiện là một con Tiểu Háo Tử (chuột con).
“ Đúng a, rất đáng yêu, đem chính em tặng cho chị.” Tiễn Tiểu Háo cười khẽ nói.
“ Thích.” Sở Cố Hoài mỉm cười nói một tiếng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên Tiễn Tiểu Háo, tiếp theo dùng một tí sức lực đã đem Tiễn Tiểu Háo đặt tại trên giường.
“ Ưm ưm......”
“ Câm miệng......”
Sau đó...... Các nàng làm......
Buổi sáng ngày hôm sau, còn chưa đến 6 giờ, Sở Cố Hoài liền thần thanh khí sảng* đi lên, kéo ra bức màn, bên ngoài một mảnh trắng xóa, bầu trời còn bay tuyết. Sở Cố Hoài nhất thời có chút kích động, nàng đã từng ngắm qua tuyết, hơn nữa là phương bắc, nhưng không nghĩ rằng phương nam tuyết cũng có thể xinh đẹp như vậy, không như tuyết trắng thật dày ở phương bắc, nhưng đây cũng là tú lệ phi thường.
Quan trọng nhất chính là thứ Tiễn Tiểu Háo đã chờ đợi nhiều năm như vậy. Sở Cố Hoài thở dài một hơi, tiếp theo xoay người đi gọi Tiễn Tiểu Háo.
“ Tiểu Háo, Tiểu Háo, đứng lên.”
“ Ưm......” Tiễn Tiểu Háo kéo dài âm mũi.
“ Tuyết rơi rồi.” Sở Cố Hoài dụ dỗ nàng.
Tiễn Tiểu Háo vẫn tiếp tục ngủ.
“ Ba, hai, một.” Sở Cố Hoài thầm đếm trong lòng.
“ Hử? Tuyết? Cái gì!” Quả nhiên Tiễn Tiểu Háo thức dậy khi Sở Cố Hoài vừa đếm đến một, trợn to đôi mắt ngồi dậy.
“ Tuyết ở nơi đâu!?”
Sở Cố Hoài cười mà không nói, chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
“ Oa...... Tuyết! Tuyết! Thật sự là tuyết! Tuyết rơi!” Tiễn Tiểu Háo nhảy dựng cả lên, xốc lên tấm chăn chạy ngay đến bên cửa sổ. Vừa chạy vừa reo hò, ngay cả áo khoác cũng quên mặc.
“ Mặc áo khoác vào, giày nữa này, trên mặt đất lạnh lắm.” Sở Cố Hoài vội vàng đi theo sau, mang theo quần áo, y như người mẹ chăm con.
“ Chị Cố Hoài! Chị mau đến xem! Nhìn kìa, tuyết rơi! Thật đẹp!” Tiễn Tiểu Háo vui vẻ nắm chặt tay Sở Cố Hoài, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, nàng rất kích động.
“ Biết, biết, xuỵt...... Đừng đánh thức tất cả mọi người.” Sở Cố Hoài dùng ngón trỏ đặt ở trước môi nàng, nhỏ tiếng một chút.
“ Được rồi được rồi, em không làm ồn.” Tiễn Tiểu Háo cầm ngón tay của Sở Cố Hoài ngón tay hôn một cái.
“ Chúng ta mau thay quần áo, mang theo cameras, xuống dưới chơi nào.” Tiễn Tiểu Háo vui tưới hớn hở lôi kéo Sở Cố Hoài đi về phía phòng tắm.