27. Ước Nguyện Tốt Đẹp Của Vật Hy Sinh...

“ Ác, hí hí, không theo đuổi được là đúng rồi.” Tiễn Tiểu Háo vui sướng khi người gặp họa nói.

“ Ai, chị và Sở luật sư là quan hệ gì?” Hạ Hàm Lạc thấy Tiễn Tiểu Háo kích động như vậy, nhịn không được hỏi.

“ Giống anh trai em trước đây, theo đuổi nàng.” Tiễn Tiểu Háo cười tủm tỉm nói.

“ Cái gì!!” Hạ Hàm Lạc bị Tiễn Tiểu Háo dọa đến.

“ Theo đuổi nàng? Nàng là nữ!”

“ Ai quy định nữ không thể thích nữ?” Tiễn Tiểu Háo hỏi lại.

“ Như thế, nhưng mà Sở luật sư nàng......”

“ Ừm...... Nàng không đáp ứng, song, chị theo đuổi là quyền của ta, không việc gì.”

“ Háo Tử, cố lên.” Hạ Hàm Lạc nghĩ nghĩ, đối Tiễn Tiểu Háo nói.

“ Cảm ơn, em dâu.” Tiễn Tiểu Háo trêu chọc.

Đến bảy giờ, Tiễn Tiểu Háo lôi kéo Hạ Hàm Lạc đi vào đại sảnh, Tiễn Tần Tây đang đếm số người, thấy đều đủ cả, liền đứng dậy hướng bờ biển bắt đầu lên đường.

Bởi vì đây là khách sạn năm sao, nên người ở cũng không nhiều lắm, khách sạn có vùng biển riêng, vì du khách ít cho nên còn bảo trì rất nhiều tài nguyên sinh thái này nọ. Ban đêm bờ biển hết sức mát mẻ, gió biển thổi đến mang theo hương vị hải thảo*, cát mịn theo chân lướt qua gây ngứa ngứa. Nước biển đánh vào đá ngầm phát ra tiếng vang thật lớn, ở trong đêm đen Tiễn Tiểu Háo cảm thấy mình như sắp bị cắn nuốt.

“ Suy nghĩ cái gì?” Chung Giai vỗ vỗ vai Tiễn Tiểu Háo.

“ Suy nghĩ...... Lát nữa chúng ta ăn cái gì?” Tiễn Tiểu Háo thu hồi tầm mắt trước khi bị màn đêm làm cho hoảng sợ. Cười khẽ trả lời.

“ Ha ha ha...... Em nha.” Chung Giai có chút cưng chiều sờ sờ đầu Tiễn Tiểu Háo.

“ Dân lấy thực vi thiên* thôi, tôi đói nãy giờ rồi.”

“ Ừ, lát nữa anh nướng cho em nha.”

“ Không cần đâu, tự mình nướng mới vui.” Tiễn Tiểu Háo cự tuyệt.

“ A Giai, cậu nói xem bờ biển này có cua hay không a.” Tiễn Tiểu Háo quay đầu hỏi.

“ Hẳn là có, người đến nơi này khá ít, hơn nữa vừa rồi anh mới nhìn nhìn, nơi này rất nhiều đá ngầm, đợi nước rút, rất nhiều sinh vật đều có thể thấy, hải đảm, hải sâm, sao biển, còn có tôm biển và cá biển.” Chung Giai liệt kê một đám.

“ A, A Giai, cậu biết thiệt nhiều.” Tiễn Tiểu Háo kinh ngạc nói.

“ Đúng a, nhà ba anh ngay tại bờ biển, là một làng chài nhỏ. Từ nhỏ anh đã sống ở biển.” Chung Giai nhớ lại thời thơ ấu.

“ Ơ,S thị không phải cũng là vùng duyên hải sao, Đại ca Nhị ca đôi khi mang tôi ra bờ biển chơi, tôi thích bắt cua, lấy sa bạch,nhưng bọn hắn tay chân nhanh nhẹn không khi nào tôi bắt được.” Tiễn Tiểu Háo bất đắc dĩ nói.

“ Ha ha...... Đây không phải dễ dàng bắt được chúng,phải có kỹ xảo, sáng ngày mai thức dậy sớm, anh dạy cho em làm thế nào bắt nó.” Chung Giai cười nói.

“ Thật sự nha! Vậy mấy giờ......” Tiễn Tiểu Háo ánh mắt sáng ngời.

“ Khoảng 6h đi, không có ai hơn nữa cũng vừa lúc thủy triều xuống.”

“ Được, một lời đã định,6 giờ gặp nhau ở cửa.”

“ OK.”

Hai người hẹn tốt thời gian, Tiễn Tiểu Háo vui mừng hớn hở chạy đến chỗ đốt nướng giúp nhóm người chuẩn bị ăn uống, xa xa có thể nghe được tiếng cười của Tiễn Tiểu Háo. Chung Giai ở xa xa nhìn thấy ánh sáng xen giữa Tiễn Tiểu Háo, đáy lòng một mảnh mềm mại.

Sở trạch

“ Alo, xin chào ngài, tôi là Sở Cố Hoài.”

“ Cố Hoài, tôi là Tiễn Mạc Nam.”

“ Ah, Tiễn tổng, tìm tôi có việc gì?”

“ Ừm, tìm được La Hào Danh rồi. Ngày hôm qua hắn đi ngục giam xem con của hắn.” Nỗ lực của Tiễn Mạc Nam thật sự không uổng phí công sức, La Hào Danh nghĩ cải trang thì không ai nhận được ra hắn? Thật là buồn cười.

“ Ô? Tìm được rồi.”

“ Ừ, ném cho Sở trưởng.”

“ Tốt, tôi đây sẽ chuẩn bị tốt tài liệu.”

“ Ừ.”

“ Vậy, Tiễn tổng, rảnh rỗi ra tụ họp.” Sở Cố Hoài khách khí một câu, tính toán treo điện thoại.

“ OK.”

Treo điện thoại, Sở Cố Hoài đứng dậy đi chuẩn bị tài liệu, cũng không ngờ điện thoại lại vang lên. Nhìn nhìn dãy số, Sở Cố Hoài nhận ra là Tiễn Tiểu Háo điện thoại, khóe miệng nhịn không được hơi hơi giơ lên một chút, nhưng không đến hai giây liền khôi phục bộ dáng như cũ.

“ Alo.”

“ Alo, Cố Hoài, em là Tiểu Háo!” Tiễn Tiểu Háo ở đầu dây bên kia hưng phấn nói.

“ Chị đang làm gì vậy?”

“ Vừa rồi Nhị ca em gọi điện thoại lại đây, nói tìm được La Hào Danh, chị định chuẩn bị tài liệu.”

“ Nga.” Tiễn Tiểu Háo đối với chuyện này tựa hồ một chút hứng thú đều không có, vội vàng chuyển đổi đề tài.

“ Chị Cố Hoài

chị ăn cơm chiều ngon không?” Tiễn Tiểu Háo thanh âm có chút làm nũng.

“ Ân, ăn, hôm qua đồ ăn có thừa lại, chị hâm nóng một chút.”

“ Thực ngoan, ngày mai cũng phải ăn uống đầy đủ, đừng bởi vì công tác mà bỏ bữa, không tốt cho dạ dày.” Sở Cố Hoài nghe xong Tiễn Tiểu Háo nói chuyện như dỗ dành con nít, có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại vẫn là có cổ đè nén không được ngọt ngào.

“ Ừ.” Sở Cố Hoài nhẹ nhàng lên tiếng.

Kế tiếp, Tiễn Tiểu Háo đem hôm nay chuyện tình nói hết cho Sở Cố Hoài nghe, chính là Chung Giai và thành thị đại hải.

“ Chờ chị có thời gian, em nhất định mang chị lại đây.” Tiễn Tiểu Háo nói.

“ Ừ, chờ chị rãnh đi hen.” Sở Cố Hoài thoáng hiện ra ý cười nói.

“ Chị Cố Hoài, em nhớ chị.” Dừng vài giây, Tiễn Tiểu Háo nhẹ nhàng nói.

“ Chị có nhớ em không?”

“ Quên đi, chị không cần trả lời,em biết.” Tiễn Tiểu Háo rất nhanh liền tiếp câu này, nàng không muốn từ miệng Sở Cố Hoài nghe được đáp án sẽ làm nàng khó chịu.

“ Mặc kệ thế nào, em cũng không buông tay.” Nói xong những lời này, không đợi Sở Cố Hoài trả lời, Tiễn Tiểu Háo liền treo điện thoại.

Này sương, Sở Cố Hoài cầm điện thoại, nghe điện thoại” Đô đô đô đô......” thanh âm, trong lòng nói:“ Đứa ngốc, em làm sao biết chị không nhớ em chứ.”

Bầu trời triệu vì sao chợt lóe chợt lóe, Tiễn Tiểu Háo cùng Sở Cố Hoài ở hai nơi khác nhau nhập mộng,mặt đều mang theo mỉm cười ngọt ngào, không biết, các nàng có phải mơ thấy đối phương hay không.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiễn Tiểu Háo bị chuông báo thức tỉnh, rửa mặt xong sau đó nhìn thoáng qua vẫn ở mộng đẹp Hạ Hàm Lạc, nàng rón ra rón rén mở cửa, người tràn đầy sức sống đi vào đại sảnh, Chung Giai đã ngồi ở trên sô pha đợi nàng.

“ A Giai

chào buổi sáng.” Tiễn Tiểu Háo tinh thần phấn chấn cùng Chung Giai chào hỏi.

Chung Giai đối nàng cười cười, kêu cho nàng một phần bữa sáng.

“ Trước lấp bụng một chút, lát nữa bắt xong trở về lại đi ăn buffe khách sạn.”

“ Hắc hắc, A Giai cậu thực cẩn thận.” Tiễn Tiểu Háo tiếp nhận bánh bao trong tay Chung Giai, cắn một cái.

“ Đi thôi đi thôi, chạy nhanh mau.” Ăn xong, Tiễn Tiểu Háo liền không chờ đợi được lôi kéo tay Chung Giai hướng bờ biển đi đến.

Chung Giai nhìn nhìn nàng lôi kéo tay của mình, khóe miệng nổi lên mỉm cười.

Viên ngọc này nhất định là của mình, hắn thật hy vọng có thể cả đời nắm tay nàng, độc hưởng tốt đẹp của nàng.

Nếu để cho Quách Mỹ Mỹ biết chuyện, sợ là thiên hạ sẽ không được thái bình.

“ A, cái kia! Cái kia! Con cua, lớn quá a......” Tiễn Tiểu Háo lôi kéo Chung Giai chạy đến khu đá ngầm. Nhìn thấy một con cua ở trên đá nhàn nhã tản bộ, có điều khi Tiễn Tiểu Háo và Chung Giai ngày càng tới gần, nó có thể là cảm nhận được nguy hiểm tiến đến, vội vàng vượt qua tảng đá chui vào hang.

Chú thích:

*hải thảo: tảo biển, rong biển.

*dân lấy thực vi thiên: dân lấy ăn làm Trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play