Một ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, Diệp Thư nằm dài trên sàn gỗ đọc báo, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện liền quay sang hỏi Ngô Giang đang nằm bên cạnh.

- Này, tại sao trước đây anh lại đến đại học A làm giảng viên?

Ngô Giang đang lim dim ngủ, bị đánh thức liền uể oải trả lời:

- Tìm con nhím.

Trước đây anh cũng nói thế, cô không thèm căn vặn vì lúc đấy cô cũng chẳng quan tâm, càng không muốn qua lại thân mật với anh. Bây giờ hai người là vợ chồng, “con nhím” mà anh nói liệu có phải một tình nhân bí mật nào không?

Cô không định ghen tuông gì đâu, có điều biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, hỏi thêm chút thông tin là điều nên làm.

- Em không tin, anh làm gì có lòng yêu thương động vật lớn như thế, từ ngày biết anh đến giờ em có thấy anh nuôi thú cưng trong nhà đâu.

Ngô Giang ngáp ngủ, chớp chớp mắt nhìn cô.

- Anh có nuôi mà, một con nhím vừa to vừa hung dữ, lại còn khó chiều chuộng nữa.

- Anh đang nói em à?

- Là em tự nhận.

Diệp Thư nghiến răng nhào lên người Ngô Giang, muốn véo anh vài cái để báo thù, đột nhiên nghĩ ra anh đang cố đánh lạc hướng cô.

- Dừng, dừng! Anh tập trung vào câu hỏi của em. Mục đích thật sự của bị cáo khi đến đại học A là gì? Thành khẩn khai báo sẽ được hưởng khoan hồng.

Ngô Giang thở dài, vẻ mặt đau khổ nhưng bàn tay lại di chuyển đến những chỗ không trong sáng trên người Diệp Thư.

- Được rồi, anh thừa nhận, anh đến đại học A là để theo đuổi phụ nữ.

- Cái gì, anh cất công vào một trường đại học làm giảng viên chỉ vì theo đuổi phụ nữ à?

Ngô Giang nghe tiếng nghiến răng ken két, cảm thấy nếu không nhanh giải thích thì trên mặt mình nhất định sẽ lưu lại vài vết răng. Về cơ bản thì anh không có sở thích SM, nhất là khi phải làm M.

- Em cứ bình tĩnh đã, đây là trường hợp bất đắc dĩ thôi!

- Mau nói!

Anh nghiêm túc nhìn cô, trong đầu đột nhiên nhớ đến những ngày hai người rõ ràng ở rất gần nhau nhưng cô lại chưa bao giờ chú ý đến anh. Đáng buồn nhất không phải là tỏ tình nhưng không được người ta đáp lại, mà là bạn đơn phương thích cô ấy, vô số lần ở ngay bên cạnh cô ấy nhưng cô ấy thậm chí còn chẳng nhớ bạn là ai.

- Anh hỏi em, khi em vẫn còn là sinh viên, nếu bỗng nhiên có một người đàn ông lạ mặt, không phải bạn học, không phải đồng nghiệp, nói chung là chẳng có liên quan gì với em cả, chạy ra trước mặt em muốn làm quen, hỏi tên tuổi, số điện thoại… em có đồng ý không?

- Không bao giờ!

- Kể cả đó là một người đẹp trai, có học, đáng tin cậy?

- Hừ, loại đàn ông như thế chắc chắn đã bị phụ nữ khắp nơi vây bắt rồi, làm gì có chuyện cô đơn không chủ, chạy đến xin làm quen với em.

- Nếu thật sự vẫn còn một người như thế thì sao?

- Thế thì chắc là tâm lý biến thái, thần kinh có vấn đề nên các cô gái khác không ai thèm nhặt.

Ngô Giang cảm thấy mấy chữ “tâm lý biến thái, thần kinh có vấn đề, không ai thèm nhặt” rơi lộp độp vào đầu mình khiến anh choáng váng, mức độ cảnh giác và sự thiếu hụt lòng tin vào thế giới tốt đẹp của vợ anh quá mạnh, may mà ngày trước anh không dùng biện pháp nóng vội như kiểu bất ngờ làm quen với cô, nếu không chắc cũng bị liệt vào danh sách tâm lý biến thái, tránh xa cả nghìn mét.

- Nếu giáo viên mới vào lớp em hỏi tên em, hỏi số điện thoại, v.v… em có trả lời không?

- Giáo viên hỏi sao không trả lời được chứ!

- Giáo viên chẳng phải cũng là một người đàn ông lạ mặt sao?

- Khác nhau, đây đâu gọi là làm quen được, hơn nữa giáo viên có phải loại đàn ông kì lạ không rõ nguồn gốc, mưu đồ đen tối tự nhiên xuất hiện đâu.

Ngô Giang hừ lạnh, anh chẳng phải chính là loại đàn ông mưu đồ đen tối, không rõ nguồn gốc sao? Mà thôi, dù sao cô cũng thành vợ anh rồi, không nên chấp nhặt với mớ suy nghĩ trẻ con của cô, nếu còn để bụng anh sẽ bị tức đến không nuốt nổi cơm.

- Tóm lại, nếu là giáo viên thì làm quen với em thật đơn giản, còn khiến em vừa nể vừa sợ, không dám manh động. Khi giáo viên muốn gặp em thì em không thể không đến, bảo em đi cùng chỗ này chỗ kia, chiếm dụng thời gian của em… em cũng khó từ chối, đúng không?

Diệp Thư gật đầu, tuy nhiên vẫn cố bổ sung thêm.

- Giáo viên hỏi thì không coi là làm quen, chắc chắn có việc!

Ngô Giang thở dài, buông một câu kết luận.

- Đấy chính là lý do anh phải đi dạy học, em đã hiểu chưa?

Cô ngẩn người ra một lúc, sau đó nhìn anh, đôi mắt long lanh ý cười. Theo như tình tiết trong mấy bộ phim truyền hình thì anh đoán vợ mình sẽ xúc động vì kế hoạch theo đuổi công phu của anh mà hôn anh vài cái thật nồng nàn.

Nhưng thật đáng tiếc, phim truyền hình và thực tế thường cách nhau khá xa.

- Em hiểu rồi, anh cố ý vào đại học A làm giảng viên là để theo đuổi em. –Diệp Thư vỗ bụp hai tay vào nhau. –Trời ạ, thảo nào ngay từ đầu em đã cảm thấy tâm lý anh vặn vẹo có vấn đề. Trực giác của phụ nữ đúng là chuẩn xác.

Ngô Giang: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play