Nghĩa trang X nằm ở khá xa nội đô, bao quanh bởi một khoảng rừng thông rộng lớn. Tôi đứng từ trên cao nhìn ra xa chỉ thấy màu xanh âm u trải dài khắp tầm mắt, rất ít khi thấy bóng xe cộ hoặc người qua lại, hoang vắng đến mức giống như đã lạc vào một thế giới khác.

Nghĩa trang X vốn là nghĩa trang riêng của nhà họ Tống ở thành phố H. Nếu tôi và Nguyên Bảo là vợ chồng tới hết đời thì sau khi chết tôi cũng sẽ chôn ở nơi này, bên cạnh mộ của anh ấy.

Nhưng duyên phận giữa chúng tôi đã hết từ lâu, đến cuối cùng tôi và anh ấy chỉ là hai người đi qua đời nhau, cùng chung một đoạn đường ngắn ngủi.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen cúi người đặt một bó hoa bách hợp màu trắng lên mộ Nguyên Bảo. Anh ta đứng trầm ngâm vài phút rồi quay người bước đi. Khi chúng tôi đi tới gần nhau, anh ta gật đầu chào tôi, lịch sự nói:

- Xin chia buồn cùng cô và gia đình!

Tôi không biết giải thích thế nào với anh ta, chỉ gật đầu cảm ơn. Bạn bè làm ăn với Nguyên Bảo có rất nhiều người, nhưng đám tang đã qua rồi mà còn cất công tới tận nghĩa trang để thăm anh ấy thì hẳn phải là người thân thiết, có điều tôi dám chắc mình chưa từng gặp người đàn ông này.

Đến trước mộ Nguyên Bảo, tôi gỡ chiếc kính đen che đôi mắt hơi sưng đỏ.

Trên bia đá lạnh lẽo là tấm ảnh gương mặt Nguyên Bảo đang mỉm cười.

Tôi không thích nhìn anh ấy cười như thế, trong suốt những năm chúng tôi bên nhau, khi tôi làm anh ấy không vui, khi anh ấy có chuyện bực bội, anh ấy thường dùng nụ cười nhẹ nhàng đó che giấu tất cả. Ngay cả tới lúc này, tôi vẫn không hiểu được Nguyên Bảo.

Trước khi đặt chân đến nghĩa trang tôi có lẽ vẫn còn một chút ảo tưởng rằng Nguyên Bảo chưa chết, biết đâu đó chỉ là một sự nhầm lẫn. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua không có bất kì thông tin đính chính nào, thậm chí bốn chín ngày anh ấy cũng sắp tới.

Tôi đã không đưa tiễn anh ấy đoạn đường cuối cùng thì cũng nên đến thăm anh ấy, chúng tôi từng là vợ chồng, cho dù chỉ là hữu danh vô thực.

- Đám tang cô không xuất hiện, tôi cứ nghĩ cô sẽ không bao giờ muốn gặp cậu ấy. –Hoàng Nam đi đến bên cạnh tôi, đặt bó hoa cúc trắng lên mộ.

- Tôi không biết anh ấy gặp tai nạn.

Hoàng Nam đút tay vào túi áo, giọng nói có chút chua chát.

- Tôi thật sự rất ghen tỵ với cô. Cậu ấy chưa từng đối xử với tôi bằng một phần mười cậu ấy đối với cô.

Tôi vốn muốn nói với anh ta rằng tôi là vợ, anh là tình nhân, đãi ngộ đương nhiên khác biệt. Nhưng chúng tôi đang ở trước mộ Nguyên Bảo, tôi không muốn tranh cãi với Hoàng Nam.

Nói cho cùng, Nguyên Bảo ra đi đột ngột như vậy, có lẽ Hoàng Nam còn đau khổ hơn tôi.

Trời đang quang đãng bỗng nhiên trở nên ảm đạm. Hai chúng tôi lặng lẽ đứng trong nghĩa trang một lúc lâu. Không gian rộng lớn chỉ có tiếng xào xạc của lá cây trong gió.

———————————————————————-

Khi tôi rời khỏi nghĩa trang, đến chỗ chiếc taxi đang chờ sẵn ở con đường nhựa sát rừng thông để quay về nội đô thì Hoàng Nam bất ngờ đuổi theo tôi.

Trời đổ mưa rào, tôi vội vã ngồi vào trong taxi. Hoàng Nam đứng ở bên ngoài nhìn tôi, mặc kệ những hạt mưa thấm ướt người.

Mưa ngày càng nặng hạt, Hoàng Nam im lặng một lúc rất lâu, đôi mắt anh ta hơi đỏ lên, trong một thoáng tôi cảm thấy gương mặt ướt đẫm của Hoàng Nam đã không phân rõ là nước mưa hay nước mắt.

Anh ta cúi người, nghẹn ngào nói:

- Xin lỗi, là tôi đã khiến cho cậu ấy và cô ngay cả vài năm hạnh phúc cũng không có được. Thật sự xin lỗi!

Tôi đã từng nhìn thấy nhiều kiểu thái độ của Hoàng Nam, mỗi khi anh ta lên mặt với tôi, khiêu khích tôi, tôi đúng là đã chán ghét anh ta đến mức chỉ mong anh ta biến thành con kiến, sau đó tôi sẽ dùng giày cao gót giẫm bẹp.

Anh ta là người rất kiêu ngạo, cũng rất ngang ngược, tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày anh ta cúi mình xin lỗi tôi.

- Diệp Thư, chuyện giữa tôi và cậu ấy không giống như cô tưởng. Những gì cô thấy… đều là tôi cố ý bày trò lừa gạt cô. Nguyên Bảo…

- Đừng nói nữa! –Tôi lạnh nhạt ngăn cản Hoàng Nam. –Mọi chuyện đã qua rồi, tôi không trách anh.

Khi Nguyên Bảo còn sống, giữa chúng tôi có quá nhiều khúc mắc, quá nhiều hiểu lầm. Bây giờ anh ấy đã mất, sự thật là gì đi nữa đều chẳng còn ý nghĩa, càng biết rõ sẽ chỉ càng thêm đau lòng.

Hoàng Nam không chịu dừng lại, anh ta đến sát cửa sổ taxi, bình tĩnh nhìn tôi.

- Cô có thể không tin nhưng cậu ấy thật sự yêu thương cô, chỉ là… có lẽ cậu ấy yêu cô không giống như cô yêu cậu ấy, tôi biết khúc mắc giữa hai người.

- Hoàng Nam, tôi không muốn nghe gì nữa. Tôi và anh ấy chia tay không hoàn toàn là do anh. Chúng tôi… không thích hợp.

Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hoảng hốt của Nguyên Bảo khi tôi chạm vào anh ấy. Nếu anh ấy có chút gì đó yêu tôi… lẽ nào anh ấy lại sợ hãi sự đụng chạm của tôi hay sao?

Lý do tan vỡ của hai người có rất nhiều, người thứ ba, tính cách không hợp, hai bên gia đình phản đối, v.v…

Thật ra đó đều không phải là nguyên nhân chủ yếu, điều thật sự có thể chia rẽ hai người yêu nhau là đã hết yêu.

Những năm tháng nghi ngờ và đau khổ đã bào mòn tình cảm của tôi, khiến nó từ một quả cầu pha lê rực rỡ biến thành mảnh vỡ cứa vào tim gan, làm tan nát cõi lòng. Tôi đã dứt khoát vứt mảnh vỡ ấy đi, cho nên cũng không còn muốn biết bên trong quả cầu cất giấu thứ gì nữa.

Quá dứt khoát có lẽ không phải là bản tính tốt, người ta thường nói phụ nữ quá dứt khoát rất dễ trở thành chiếc giày lẻ đôi.

Nhưng tôi vốn là người như vậy, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Cho dù tôi phải cô đơn một mình cũng không muốn một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.

Tôi đã từng nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ thay đổi, tôi đã từng chờ đợi anh ấy. Nhưng cuối cùng tôi không chờ được, trái tim tôi đã đi từ mệt mỏi cằn cỗi đến tuyệt vọng.

Hoàng Nam bỗng nhiên rút từ túi áo ra một vật rồi đưa qua cửa sổ xe taxi cho tôi.

Tôi theo bản năng đưa tay nhận lấy. Đó là chiếc nhẫn cưới mà tôi đã bỏ lại trong phòng vào ngày tôi rời đi.

Nhẫn cưới của tôi và Nguyên Bảo là do Khải Văn thiết kế riêng, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế, trên nhẫn còn khắc một dòng tiếng Ý “Ti amo”, có nghĩa là “anh yêu em”.

Tôi nghi hoặc nhìn Hoàng Nam, anh ta buồn bã mỉm cười.

- Cậu ấy để nó trong ngăn kéo bàn làm việc, tôi rất bực bội nên đã lấy… -Hoàng Nam do dự một lát rồi bình thản nói với tôi. –Diệp Thư, tôi nghĩ… Nguyên Bảo là một asexual.

Bàn tay tôi khẽ nắm lại.

Asexual –người vô tính. Tôi chưa bao giờ nghĩ Nguyên Bảo lại là một người vô tính.

Có thể Hoàng Nam nói đúng, cũng có thể là anh ta đã phán đoán sai… sự thật là gì cả tôi và anh ta đều không biết. Người duy nhất giải đáp được bí mật này đã đến một thế giới khác, mãi mãi cũng không thể nói cho tôi nghe trái tim anh ấy ẩn giấu những gì.

Cuộc đời luôn có rất nhiều câu hỏi nhưng không phải lúc nào cũng có câu trả lời.

Tôi gật đầu tạm biệt Hoàng Nam rồi bảo tài xế chạy về thành phố.

Màn mưa bên ngoài ngày càng dày đặc, không hiểu sao tiếng mưa ồn ào lại khiến cho tâm trí tôi trở nên nặng nề.

Tài xế taxi mở radio, chương trình âm nhạc đang phát bài “I forgot to say”.

Tiếng nhạc buồn bã át đi tiếng mưa bên ngoài nhưng lại làm ngực tôi đau nhói.

Em đã quên nói rằng

Em sẽ thôi không chờ đợi anh nữa

Tin rằng thời gian rồi sẽ giúp chúng ta trưởng thành

Từ nay mỗi chúng ta hãy kiên cường đối mặt với cuộc sống

Em sẽ mỉm cười tiếp tục cất bước đi



Bầu trời sao cô độc, sắc pháo hoa rực rỡ

Thiêu đốt rồi sẽ còn lại gì?

Bầu không khí khô cằn, khoé mắt em ướt đẫm

Cố gắng để nước mắt không chảy xuống



Ngay một lời yêu em

Anh cũng chẳng tự nguyện

Một vòng tay mà sao trống trải thế?

Tới giờ phút chia tay, trong ánh mắt là nỗi lưu luyến



Anh đã quên mất rằng

Chúng ta đã từng thật hạnh phúc

Sau này không còn bên nhau cũng phải sống thật tốt

Nếu có ai đó nhắc tới, anh sẽ nói về em như thế nào?

Người anh đã từng yêu

Hay chỉ là một người bạn?

….Em đã quên nói rằng, cảm ơn anh

…Đã yêu em

Tôi áp tay mình lên cửa kính xe, nhìn cảnh vật chìm trong màn mưa trắng xoá.

Nguyên Bảo, thật ra trong lòng anh có từng yêu em không?

Câu hỏi ấy không ai có thể trả lời được.

Người đàn ông tôi từng yêu, bí mật mà anh ấy cất giữ… tất cả đều sẽ ở lại cánh rừng thông này, chôn vùi sau màn mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play