- Các ngươi có biết chuyện gì không? Diệp Thiên thiên tài của học viện chúng ta đã bị các lão sư trục xuất.
- Thiên tài mà tu luyện ma công, hắn chỉ là ngụy thiên tài thôi.
Từng tiếng xì xào to nhỏ về hắn dần dần biến mất cho tới khi hắn đi ra khỏi học viện hướng về Mê Diệp Sơn Lâm nơi mà bị cha mẹ bỏ rơi và sống chúng với sư phụ ở đó.
Trở lại căn nhà cũ trong Mê Diệp Sơn Lâm hắn nhìn lướt qua hết đồ đạc vẫn y nguyên như trước chỉ có điều bám thêm nhiều bụi vì lâu ngày không có người ở.
- Sư phụ tại thiên, đồ nhi bất hiếu mãi tới bây giờ mới về thăm sư phụ.
Diệp Thiên thắp nén hương cho sư phụ rồi cầu niệm vài câu xong hắn đi vào gian phòng của sư phụ hắn trước kia tìm kiếm công pháp tu luyện mà từ nhỏ hắn đã tu luyện.
- Mặc dù ta bây giờ chỉ là một phế nhân con đường tu hành khó khăn hơn trước rất nhiều. Nhưng may sao linh hồn của ta không bị phế vẫn có thể bày trận pháp để phụ trợ tu luyện.
Hắn mở chiếc rương cũ ra lục tìm một hồi lâu cầm trên tay một quyển sách cũ kỹ:"" Hỗn Nguyên Công Pháp"". đây là một quyển luyện pháp mà trước kia hắn đã từng tu luyện.
Hắn lật mở từng trang sách đọc lướt qua một hồi rồi ngồi xếp bằng trên giường 2 tay kết ấn đan phù văn ngữ tu luyện.
- Tại sao? tại sao mãi không thể mang nguyên khí bên ngoài đại tự nhiên gia tăng phụ thể cho cơ thể.
Hắn đắm trìm trong tu luyên nhưng càng tu luyện hắn càng thêm chán nản vì hắn tu luyện kiểu gì cũng không thể mang được nguyên khí trong đại tự nhiên bao bọc phụ thể vào cơ thể hắn.
- Chẳng lẽ công pháp có vấn đề?
Hắn tự suy nghĩ trong lòng rồi lật đi lật lại quyển Hỗn Nguyên Công Pháp. Xem một hồi lâu vẫn không thể cách nào tìm ra được lý do tại sao hắn không thể tu luyện, không tìm ra được lý do tại sao hắn không thể hấp thu được nguyên khí từ đại tự nhiên.
- Haizz, số trời đã định ta là phế nhân hay sao? trước tiên phải đi kiếm cái gì ăn rồi ngủ một giấc đã, có thực mới vực được đạo.
Diệp Thiên tạm buông việc tu luyện xuống, hắn vô gian bếp nấu nướng một vài món ăn uống qua loa qua rồi uống vài ba chén rượu xong hắn quay người đi vào gian phòng năm ngủ.
Khi Hắn vừa chập mắt ngủ thì ngọn lửa hắc ám lại hiện lên thiêu đốt linh hồn hắn, khiến hắn như có cảm giác chết đi sống lại.
- Chuyển Pháp Tinh Hồn Chi Thư giai đoạn thứ nhất phải chịu hắc hỏa đến từ địa ngục thiêu đốt bảy lần bảy bốn chín lần khiến linh hồn vĩnh viễn cứng rắn bất diệt.
Một âm thanh vang lên làm hắn chợt tỉnh dậy, hắn kiểm tra thức hải của chính mình thì thấy một quyển sách đang lơ lửng trong thức hải hắn.
Hắn chợt suy nghĩ làm sao có thể lấy được quyển sách từ trong thức hải ra. Thì bỗng nhiên từng dòng văn tự trong quyển sách đi vào dòng suy nghĩ của Diệp Thiên.
- Chuyển Pháp Tinh Hồn Chi Thư, dùng linh hồn hấp thu thu nguyên khí trong đại tự nhiên câu thông câu thông với pháp thể.
Từng dòng từng dòng phù văn truyền vào trong đầu Diệp Thiên.
Thì ra là vậy? Người bình thường chỉ tu luyện Pháp vận công pháp, một số khác thì tu luyện linh hồn tinh thần, Cơ thể ta linh hồn bị hắc hỏa thiêu đốt lại có thể dùng linh hồn tinh thần tu luyện ra pháp thể câu thông với nguyên khí đại tự nhiên.
Diệp Thiên vui mừng vì hắn cuối cùng đã biết tại sao mình không thể tu luyện cũng đã biết mình tại sao mình không thể hấp thu nguyên khí trong đại tự nhiên.Vui mừng vì có thể tu luyện trở lại sau khi tu vi bị phế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT